Đây là một thị trấn dựa vào dãy núi, những ngôi nhà thấp thoáng trên cánh đồng, gió đêm mang đến mùi hương non mơn mởn.
Tịch Ca ôm Rhein tới đỉnh núi, nơi cách bầu trời gần nhất. Họ đứng trên thảm cỏ thấp lè tè được điểm xuyết bởi những nụ hoa bé tí, hệt như những vì sao lấp lánh trên bầu trời.
Phương xa dòng sông êm ả.
Trăng sao trên cao lấp ló sau rặng cây.
Đầu tiên, ngón tay Tịch Ca dừng ở cổ Rhein, vết cháy xém hình thánh giá dần dần phai nhạt đến khi biến mất.
Bàn tay Tịch Ca lại di chuyển xuống phía dưới, lúc này đây, hắn chạm vào vết hằn trên cổ tay Rhein do bị Công tước Dread siết chặt, sức mạnh thời gian lần nữa chảy ra từ lòng bàn tay, xương cốt rạn nứt liền lại, da thịt sưng đỏ khôi phục trắng nõn.
Xử lý xong hai vị trí này, Tịch Ca lại hỏi: “Còn chỗ nào bị thương nữa không?”
Rhein: “Không có.”
Vì thế, tay Tịch Ca lại dịch đến khuôn mặt Rhein, hắn lau đi tro bụi dính trên mặt cậu.
Ngón tay dịu dàng vuốt ve hai má, mà Rhein thì nhìn Tịch Ca không rời mắt.
Tròng mắt xanh xám vốn nên mất đi màu sắc vào ban đêm.
Nhưng chẳng hiểu vì sao, buổi tối hôm nay, đôi mắt Rhein lại càng thêm sáng ngời.
Cặp mắt kia dường như muốn nói gì đó với Tịch Ca.
Ngay sau đó, Rhein liền cất tiếng, cậu hỏi điều mình quan tâm nhất lúc này: “Tại sao ngài lại tới cứu tôi?”
Tịch Ca trả lời Rhein: “Bởi vì em là hậu duệ của ta.”
Còn là người yêu tương lai của tôi. Thế nhưng câu nói này, Tịch Ca chỉ dám nén xuống đáy lòng.
Rhein lớn mật hỏi: “Vậy ngài có thích tôi không?”
Tịch Ca sửng sốt trong chốc lát.
Hắn không khỏi liếc mắt nhìn Rhein, nghi ngờ phải chẳng mình không cẩn thận để lộ ra nội tâm đen tối.
Nhưng ánh mắt của Rhein quá nóng bỏng quá sạch sẽ, cậu chỉ đang hỏi một vấn đề vô cùng thuần khiết mà thôi.
Tịch Ca nói: “Đương nhiên tôi thích em…” Hắn dừng lại, rồi bổ sung, “Tôi thích em vô cùng, em là người tôi thích nhất.”
Câu trả lời vô cùng chắc chắn làm Rhein thoáng yên lòng.
Cậu mỉm cười với Tịch Ca, trong tươi cười còn mang theo một tia ngại ngùng: “Sau này chúng tôi sẽ luôn bên nhau phải không? Tôi biết đa số huyết tộc khi sơ ủng sẽ thực hiện nghi lễ trang trọng, quan hệ giữa bậc cha chú và hậu duệ liên hệ chặt chẽ qua huyết mạch…”
“Đúng vậy.” Tịch Ca trả lời Rhein, “Chúng tôi sẽ ở bên nhau, quan hệ giữa chúng ta gắn kết bởi huyết mạch, tôi thích em. Bất cứ lúc nào bất cứ đâu…”
Trong mắt hắn, quy luật đã bao trùm và đang phá vỡ không gian, giống như mạng nhện giăng kín bốn phía. Hắn vội vàng phân bố thời gian xung quanh, cố gắng kéo dài.
Nhưng các vết nứt vẫn như cũ tràn ra.
Khi vết nứt rải rác bốn phía liên kết với nhau, cũng là lúc hắn bị giam trong một không gian rách nát, bị đẩy ra khỏi thời gian của nơi này!
Quy luật quá mạnh, hiện tại hắn không đủ năng lực để chống trả.
Thế nhưng mạng nhện nứt nẻ lại không lưu lại dấu vết nơi đáy mắt Tịch Ca, hắn chăm chú nhìn Rhein.
Hắn cẩn thận hứa hẹn với Rhein:
“Bất cứ lúc nào bất cứ đâu, ” có lẽ trên đường còn nhiều khúc chiết, nhưng cuối cùng, “Tôi sẽ luôn nắm chặt tay em.”
Không biết tại sao, trong nháy mắt này, Rhein bỗng thấy hơi ngượng ngùng.
Cậu thầm nghĩ: mình cũng đã lớn rồi, những điều mình vừa nói hình như nghe quá thân mật. Ngài có cảm thấy mình quá ấu trĩ không nhỉ?
Hai người đã rời khỏi cuộc chiến.
Đêm dài thế này, tựa đầu vào nhau tán gẫu trông có vẻ rất thư thái.
Rhein suy tư một lát liền hỏi Tịch Ca một vấn đề nghe nghiêm túc hơn: “Bọn họ nói… Tôi là Bá tước, có thật không?”
Tịch Ca: “Thật chứ.”
Rhein: “Tôi biết huyết tộc phân chia cấp bậc theo Công Hầu Bá Tử Nam, trên Công tước là Thân Vương, dưới Nam tước là huyết tộc phổ thông… Công tước Tử Vong nói, chỉ có Thân Vương mới sơ ủng ra hậu duệ là Bá tước?”
Điều này thì Tịch Ca không biết thật, Bì Bì ở tương lai cũng chưa từng nhắc tới chuyện này, mà quá khứ của hắn thì đã quá xa xôi: “Có lẽ vậy.”
Rhein: “Ngài là Thân Vương ư?”
Tịch Ca: “Còn lợi hại hơn cả Thân Vương.”
Rhein: “Nhưng lúc trước bọn họ nói ngài là Công tước?”
Tịch Ca: “Lúc trước dựa theo cấp bậc tính toán thì đúng là Công tước. Có điều…”
Rhein: “Có điều?”
Tịch Ca cúi đầu mỉm cười: “Có điều tôi vừa thấy em bị bắt nạt, liền nóng lòng đột phá, sau đó nhảy liền hai cấp bậc, trở thành sự tồn tại còn lợi hại hơn cả Thân Vương.”
Rhein há miệng, lại ngập ngừng.
Những vết nứt xung quanh Tịch Ca chậm chạp lan ra, mà kể cả khi chúng lan nhanh, cũng không thể ngăn Tịch Ca thưởng thức vẻ ngây ngô của Rhein, vừa có chút hiểu ra, có chút ngập ngừng, lại có chút không biết phải nói gì.
Bì Bì lúc này thật sự quá đáng yêu. Hắn thầm nghĩ. Bì Bì tương lai cũng vậy.
Giọng nói của Rhein vang lên, cậu suy nghĩ cẩn thận rồi mới nói: “Sau này tôi cũng sẽ cố gắng tìm cách đột phá trong lúc chiến đấu, bảo vệ người quan trọng đối với tôi, giống như ngài vậy.”
Tịch Ca: “…”
Nhưng nét đáng yêu của cả hai lại hoàn toàn khác nhau!
Sau khi thể hiện quyết tâm của mình, Rhein còn nói: “Tôi nghe nói, sức mạnh của huyết tộc bắt nguồn từ máu, trong tim mỗi huyết tộc đều có dấu ấn Nguyên huyết, nó cũng là bằng chứng trực quan nhất cho thấy cấp bậc thay đổi…”
Tịch Ca nói: “Đúng vậy.”
Từng lời đối phương ở tương lai nói với mình, giờ mình truyền đạt lại cho đối phương. Mỗi một tình huống xuất hiện ở đây đều mang theo nét lãng mạn mà chỉ có Tịch Ca mới khám phá được.
Rhein còn nói: “Vậy… Tôi có thể xem vết máu Nguyên huyết trên ngực ngài được không? Tôi biết Nguyên huyết của mỗi một huyết tộc đều khá giống nhau, tôi nghĩ —— “
Không cần Rhein giải thích nhiều.
Tịch Ca đã cởi áo ra rồi.
Hắn để ngực trần trụi trong đêm, do đang sử dụng dị năng với cường độ lớn nên vết máu trước ngực hiện rõ mồn một.
Đó là một dấu ấn như khắc vào da thịt.
Bên trong hình tròn là hai hình tam giác ngược chiều, các góc so le nối với vị trí trung tâm thành một hình thoi. Hai hình tam giác này tạo thành đồ án trông giống một cái đồng hồ cát. Bên cạnh đồng hồ cát, còn có những điểm đỏ mơ hồ trông như hạt cát.
Rhein chăm chú quan sát vết máu trên ngực Tịch Ca.
Cậu lập tức giơ tay lên, cẩn thận chạm vào nó.
Một tia ấm áp truyền lại đầu ngón tay.
Rhein có chút bối rối, nhưng rất nhanh, cậu liền quy kết cảm giác này là do gió đêm hoặc do mình ảo giác bởi vì máu huyết tộc luôn lạnh như băng.
Tịch Ca có chút chịu không nổi động tác vuốt ve của đối phương.
Hắn nắm chặt tay đối phương, lảng sang chuyện khác: “Thật ra muốn phân biệt cấp bậc của huyết tộc, ngoại trừ vết máu ra thì còn một cách khác.”
Rhein: “Cách gì?”
Tịch Ca cầm tay Rhein.
Hắn vẽ trong lòng bàn tay Rhein.
Ngang, chéo, chéo, ngang, chéo, chéo.
Một ngôi sao sáu cánh xuất hiện.
Tịch Ca rạch một miệng vết thương nhỏ trong bàn tay Rhein, một giọt máu tươi từ miệng vết thương chảy ra; tiếp đó, hắn lại ấn đầu ngón tay của chính mình, máu của hắn cũng rớt ra.
Hai giọt máu giao hòa thành một thể, lúc này máu mới bị kích thích.
Xung quanh bỗng nhiên xuất hiện vô số đốm sáng. Những đốm sáng đó như phù du, như huỳnh hỏa, lơ lửng trên bầu trời đêm, lúc ẩn lúc hiện.
Tịch Ca nắm chặt tay Rhein. Hắn nói cho Rhein biết mỗi một màu sắc tương ứng với mỗi cấp bậc của huyết tộc.
Cuối cùng, hắn nói nhỏ: “Hãy mở to mắt, ngẩng đầu nhìn trời, tinh tú ban đêm đều rất xinh đẹp.”
Rhein, hiện giờ những gì tôi nói với em, rất nhiều rất nhiều năm về sau, em sẽ lần nữa nói cho tôi biết.
Đây mới là ràng buộc đẹp đẽ nhất giữa tôi và em.
Nghe lời Tịch Ca, Rhein ngẩng đầu nhìn trời.
Bầu trời trông như vải nhung xanh thẫm, những chấm nhỏ là những viên kim cương trải rộng trên tấm vải.
Cậu nhìn trời, bầu trời cũng đang lặng lẽ quan sát cậu.
Tịch Ca ghé vào tai cậu ngâm nga một giai điệu kỳ lạ mà cậu chưa nghe bao giờ, nhưng làn điệu êm dịu và sâu lắng, khiến cậu dần dần cảm thấy buồn ngủ…
Tịch Ca nghe thấy tiếng “răng rắc”.
Vết nứt như mạng nhện vờn quanh hắn, kiên trì bám vững khoảng cách cuối cùng, nối liền nhau thành một thể.
Một mảnh nhỏ không gian rớt xuống.
Màn đêm tuyệt đẹp trong rừng rậm biến thành bức họa vụng về đầy vết rạn, sau đó lộ ra sắc thái xám trắng, giống y đúc lúc Tịch Ca từ thế giới thực rơi xuống thời Trung cổ.
Tịch Ca tăng mạnh dị năng.
Hắn cố gắng chống đỡ không gian đang đổ nát.
Thế nhưng giọng điệu của hắn vẫn đều đều, hắn hỏi Rhein: “Đã khuya rồi, em muốn nghỉ ngơi không?”
Rhein có chút mệt nhọc, nhưng lại vội vàng trả lời: “Không muốn! Tôi muốn trò chuyện cùng ngài.”
Tịch Ca nghĩ nghĩ.
Hắn ôm Rhein, Rhein vừa vặn nằm gọn trong ngực hắn.
Hắn đặt cằm lên đầu Rhein, đối phương ngước lên nhìn hắn, hệt như bị bao phủ bởi những ánh sao, mà cũng giống như làn nước sóng sánh.
Tịch Ca dùng tay che khuất đôi mắt của cậu, lại cách bàn tay, hôn lên đôi mắt đó.
Hắn bắt đầu kể vài chuyện đã qua với Rhein, những mảnh quá khứ xuất hiện trong giấc mộng của hắn: “Còn nhớ rõ trước khi vụ việc xảy ra, tôi đột nhiên ngủ say nên mới em bị bắt không?”
Rhein mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó.
Nhưng Tịch Ca ngăn cậu lại: “Đừng nói đến mấy thứ gây mất hứng kia nữa… Tôi kể cho em nghe một vài đoạn ký ức tôi đã mơ thấy, được không?”
Rhein bình tĩnh lại, cậu dựa hẳn vào ngực Tịch Ca: “Ừm.”
“Chuyện xảy ra lâu lắm rồi…”
Tịch Ca kể lại cho Rhein những chuyện mình nhớ được.
Hắn không cứng nhắc miêu tả mọi thứ theo tuần tự, hắn cũng không nói cho Rhein biết những chuyện liên quan đến Cain.
Y như những gì Tịch Ca vừa mới nói, hắn tránh mấy thứ “sát phong cảnh”, chỉ kể lại những gì mình đã trải qua.
Thuở đó, là một thời đại thần thoại.
Cái thời đại mà, ma long còn bay lượn trên không, nhân mã chạy ngang qua đại địa, trong mây mù, Jǫrmungandr vùng vẫy bơi lội, dưới đầm lầy, Hydra rục rịch ngóc đầu dậy.
Trên khắp các dãy núi, còn vô số chủng tộc phi nhân loại sinh tồn, điểm giống nhau duy nhất của chúng là đều tô điểm cho thế giới rộng lớn này!
Hai mắt Rhein bị Tịch Ca che khuất.
Cậu không nhìn thấy cảnh vật xung quanh, nhưng giọng nói của Tịch Ca vẫn văng vẳng bên tai, tựa như tiếng nước chảy róc rách phương xa, yên tĩnh sâu lắng.
Kỳ là lạ, nghe thấy âm thanh này, nội tâm bất an của Rhein lại dần dần yên ổn, cơn buồn ngủ chiếm lấy ý thức của cậu, làm mí mắt cậu nặng trĩu.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Rhein đắm chìm trong thế giới mà Tịch Ca miêu tả, cậu cẩn thận tiêu hóa những gì Tịch Ca đã nói, ghi tạc trong lòng. Tâm trí của cậu cũng dần dần bay đến thế giới kỳ diệu và mỹ lệ bên kia.
Giờ phút này cậu vô cùng ao ước, ao ước mình có thể trở lại quá khứ, cùng Tịch Ca trải qua tất cả.
Tịch Ca vừa kể chuyện, vừa nắm trâm cài ngực may mắn.
Trâm cài ngực may mắn in vào lòng bàn tay. Lượng lớn máu tươi chảy ra từ lòng bàn tay hắn, nhuốm đỏ cây trâm cài ngực. Hắn dùng chính máu tươi của mình, chế tạo cây trâm này thành huyết khí.
Hắn phong ấn sức mạnh thời gian bên trong trâm cài ngực may mắn.
Vào thời điểm thật sự nguy cấp, sức mạnh thời gian bên trong sẽ kích phát, nó sẽ thay Tịch Ca bảo vệ Rhein!
Lực lượng lớn nhất cũng dần dần không thể chống đỡ quá trình không gian tan vỡ.
Tiếng răng rắc liên tục vang bên tai, thời gian cũng không thể tiếp tục tạm dừng.
Tịch Ca nhét trâm cài ngực may mắn vào lòng bàn tay Rhein.
Hắn dùng những giây cuối cùng thủ thỉ: “Giữ kỹ thứ này, nó là trâm cài ngực may mắn, nó sẽ mang đến may mắn cho em —— Rhein, cho dù thời gian và không gian chia cắt chúng ta —— “
Em nhất định vẫn phải tin rằng.
Chúng ta sẽ gặp nhau lần nữa.
Đến lúc đó, chúng ta sẽ có một khởi đầu hoàn toàn mới, tôi sẽ không bao giờ buông tay em nữa ——
Khe nứt thời gian xuất hiện.
Tịch Ca còn chưa kịp nói dứt câu thì đã bị khe nứt nuốt chửng, rời khỏi thời không này.
Chủ nhân của thời gian đã rời đi.
“Tích tắc.”
“Tích tắc.”
Bánh răng thời gian lần nữa chuyển động.
Rhein mơ màng chìm vào trong giấc ngủ, cậu nghe thấy bậc cha chú nói gì đó liên quan đến may mắn, nhưng lại không thể nghe cho hết.
Chờ cậu loay hoay mở to mắt để tìm kiếm câu trả lời.
Trăng, sao, rừng rậm, thành thị, mọi thứ vẫn y nguyên như cũ.
Chỉ có điều, người dẫn cậu tới đây đã không thấy bóng dáng.
Nơi này chỉ còn lại mình cậu, cùng trâm cài ngực may mắn trong tay.
Cậu mờ mịt nắm trâm cài ngực. Rừng rậm, đồng cỏ, nhà cửa, đèn dầu, tất cả đều đang quan sát cậu chăm chú.
Một mình ngây ngốc cô đơn như thế.
Ritt: Huhuuhuuhuu tui muốn oánh Cách Cách quá >.< tưởng tượng ra cảnh em ấy bơ vơ là lại thấy thương.