Gió dữ cuốn qua đại địa, mặt trời đổ lửa đứng lặng giữa không trung, thời tiết cực kỳ không thích hợp với này đó ma cà rồng sắp sửa quyết chiến.
Nhưng đổi một góc độ khác, ma cà rồng sa đọa rơi vào hắc ám, chẳng phải vừa hay hóa thành tro tàn dưới ánh mặt trời?
Thân Vương và Công tước Kỵ Sĩ cùng xuất hiện trên bồn địa.
Thân Vương chưa thay bộ đồ đậm chất punk của mình, gã vẫn mặc áo khoác đinh tán và đôi giày hở mũi.
Mà bên cạnh gã, Công tước Kỵ Sĩ, nhìn vào ngoại hình, quả thật tựa như kỵ sĩ chính thống.
Hắn có một bộ tóc vàng óng, thân hình cao lớn, khuôn mặt cương nghị, ánh mắt chính trực, bất kể đặc điểm nào thể hiện sự đáng tin cậy đều có thể tìm thấy trên người hắn, y hệt như Thánh kỵ sĩ miêu tả trong sách giáo khoa.
Thân Vương đứng bên cạnh hắn, thành ra, trông giống gã tùy tùng hơn.
Đương nhiên, đây là suy nghĩ của người thường không cảm nhận được một tia lực lượng nào.
Trong mắt Rhein và Tịch Ca, sức mạnh của Thân Vương và Công tước không thể đặt trên bàn cân, cho dù vẻ ngoài của họ như thế nào, thì lực chú ý luôn tập trung vào Thân Vương.
Vừa mới xuất hiện, ánh mắt của Thân Vương đã khóa chặt trên người Rhein.
Cái chết của hai thuộc hạ chỉ khiến gã cảm thấy mình bị tổn thất tài sản, nên ánh mắt gã không có lấy một tia phẫn nộ, trái lại ẩn chứa tha thiết tựa như con rồng sung sướng và tham lam khi phát hiện ra kho báu.
Lòng tham đã phản ánh ngay tại hành động của gã.
Gã nói với Rhein: “Rhein, Rhein thân mến của ta, ta thật không ngờ rằng, ngươi đã may mắn tránh được một kiếp mà vẫn còn dám xuất hiện bên ngoài vực sâu. Hiện giờ ngươi đã nghĩ thông chưa? Ngươi có định nói ra bí mật của Cain, đầu quân dưới trướng ta không? Nếu ngươi đưa ra lựa chọn đúng đắn, ta cũng sẽ ban cho ngươi vinh dự xứng đáng với công lao của ngươi, ngươi sẽ trở thành thuộc hạ đắc lực nhất của ta, những Công tước không thể ngồi cùng bàn với ngươi đâu.”
Lúc Thân Vương nói chuyện, ánh mắt Công tước Kỵ Sĩ lại quét một vòng trên bồn địa.
Ánh mắt của hắn lóe lên khi thấy những tinh thể rải đầy mặt đất.
Hắn đang âm thầm đánh giá: Đâu là Nguyên huyết thuộc về người bạn già Đức Mộc của hắn, đó chính là chiến lợi phẩm quan trọng; đâu là Nguyên huyết của Hầu tước, chúng vẫn còn có tác dụng; rồi đâu là Nguyên huyết của Bá tước, món đồ này có chút ít còn hơn không…
Về phần nội dung Thân Vương nói với Rhein, cho dù liên quan đến ích lợi của hắn, hắn cũng không mấy để ý.
Hắn đã biết tỏng vị Công tước thứ mười ba này.
Đối phương là một kẻ ngốc.
Ngốc từ đầu đến đuôi.
Một đứa ngốc thân ở hắc ám nhưng lại luôn hướng về quang minh, thậm chí không thể tẩy sạch dấu vết Thánh kỵ sĩ trên người mình.
Qua năm dài tháng rộng, y đều không hề có ý định phát triển hay gia nhập một thế lực hắc ám, luôn luôn một mình, người khác không biết, nhưng hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra, đối phương luôn cố gắng tìm kiếm một cái khe để hít thở trong bóng tối ——
Đương nhiên y không tìm được.
Người như vậy sẽ sẵn sàng nói bí mật cho người đã từng suýt nữa giết chết chính mình ư?
Đừng hòng, giết y còn đơn giản hơn…
Rhein lạnh lùng nói: “Đúng là bí mật của Cain ở trên người ta, nhưng ta sẽ không giao nó cho ngươi, hoặc là bất cứ ai trong bốn người các ngươi, cho dù ta có chết, ta cũng sẽ mang theo bí mật này xuống mồ, không bao giờ để nó nhìn thấy ánh mặt trời…”
Xem đi, không ngoài dự đoán, đây là câu trả lời tiêu chuẩn của Rhein rồi.
Công tước Kỵ Sĩ chẳng thấy ngạc nhiên, hắn chỉ hơi nghi ngờ một chút.
Theo giáo lý của Thánh kỵ sĩ, đối mặt với nhiệm vụ hẳn phải chết như thế này, mình Rhein trở về chịu chết là đủ rồi, tại sao hắn lại dẫn theo một người khác?
Không đúng…
Công tước Kỵ Sĩ không khỏi suy ngẫm.
Rhein có phải là kẻ ngốc không?
Hiển nhiên là không.
Vậy thì, dựa theo tính cách của Rhein, sẽ không có chuyện dẫn theo bạn mình đến chịu chết.
Trừ phi người bạn này của y có một loại dị năng vô cùng độc đáo… Dị năng này khiến bọn chúng tự tin có thể đối phó với Thân Vương!
Thân Vương lạnh lùng trừng mắt nhìn Rhein.
Gã không muốn dây dưa với Rhein nữa, chuyện đã đến nước này, lòng tham của Thân Vương đã lấn át tất cả, trong đầu gã chỉ có một suy nghĩ, đó là cầm tù Rhein trước khi những Thân Vương khác biết chuyện, ép Rhein nói ra bí mật của Cain!
Dị năng đang âm thầm lan rộng.
Trước khi phát động dị năng, gã còn một thắc mắc cuối cùng.
Ánh nhìn của gã dời đến người cuối cùng đang đứng giữa sân, trong mắt Thân Vương bỗng nhiên lóe lên một tia nghi hoặc.
Huyết tộc không thể biết được sức mạnh của người có cấp bậc cao hơn mình, nhưng lại dễ dàng nhìn thấu người có cấp bậc thấp hơn.
Rhein trở về gã vẫn cảm giác được như xưa, nhưng gã lại nhìn không thấu người đứng bên cạnh Rhein, sao có thể thế được, hiện giờ trên thế giới, gã chỉ không thấy rõ mấy Thân Vương cùng cấp với mình và vài lão già bất tử bên Giáo hội… Chẳng lẽ đối phương là Thân Vương? Từ đâu lại chui ra một tên Thân Vương? Đây là chuyện buồn cười nhất gần một trăm năm qua ở thế giới Hắc Ám!
Nhưng Thân Vương vẫn nhịn không được hỏi Tịch Ca: “Lực lượng của ngươi rất kỳ quái… Ngươi có khả năng che giấu lực lượng của mình ư?”
Tịch Ca thành thật trả lời: “Ta không có năng lực này.”
Thân Vương: “Thú vị đấy, ngươi là huyết tộc, ngươi biết rõ sức mạnh Thân Vương có ý nghĩa gì, Rhein không biết điều, đã đánh mất đi tất cả những thứ thuộc về hắn, còn ngươi, nếu ngươi đưa Rhein cho ta, ngươi sẽ có được tất cả những thứ hắn đã đánh mất.”
Gã dừng một chút, lấy thái độ nhìn xuống như bố thí:
“Được, ta cho phép ngươi bẩm báo tên của ngươi.”
Tịch Ca: mẹ tên thiểu năng.
Tịch Ca dừng một chút, rất muốn nói với vị Thân Vương trước mặt này, lúc ta một mình đánh bại mười ba thủ lĩnh huyết tộc, ngươi còn chưa sinh ra đâu.
Nhưng mà, hảo hán không nhắc lại huy hoàng năm xưa, dù sao hiện giờ, tuy rằng hắn không bằng được hồi đó, nhưng để xử lý một Thân Vương thì cũng đủ.
Vì thế hắn lễ phép cười: “Trước khi ngươi mời chào kẻ địch của mình, tốt nhất ngươi nên xác định một chuyện…”
Thân Vương: “Hửm?”
Tịch Ca: “Xem đến tột cùng là ai mạnh hơn ai.”
Vừa dứt lời, tựa như kèn hiệu lệnh, bốn người đồng loạt khởi động dị năng!
Dị năng của Rhein cuồn cuộn, nước lũ lần nữa từ dưới mặt đất xông lên, nhưng lúc này, một cái bóng còn lớn hơn cả bỗng xuất hiện!
Không biết từ bao giờ, bóng tối dưới lòng bàn chân Thân Vương đã bao trùm toàn bộ bồn địa.
Nó tựa như vật sống, há to cái miệng khổng lồ, một hơi nuốt sạch cả bốn người lẫn nước lũ!
Chỉ trong nháy mắt, trên bồn địa không thấy nửa cái bóng người, chỉ có gió thổi lung lay bóng đen, khiến bóng đen run run, lan ra những gợn sóng.