Hắn thầm nghĩ, đây là lần bị thương nặng nhất trong suốt trận chiến ngày hôm nay, nằm trên đất than thở một hồi mới quay đầu buồn bực: “Bì Bì, có chuyện thì cứ nói, việc gì phải đẩy tôi?”
Rhein đang sốt sắng, thanh tuyến đều lộ ra căng thẳng: “Ngươi mau trả lời ta, vừa rồi ngươi đã làm gì!”
Lại còn hung dữ với tôi?!
Tịch Ca ngạc nhiên không thôi, vội vàng trả lời Rhein: “Tất nhiên là quấy nhiễu em gái, khiến cô ta sửng sốt, tranh thủ thời gian để cậu phát động đại chiêu!”
Rhein: “…”
Hy vọng trong lòng thoáng chốc đã tan thành bọt nước, nhất thời cậu không biết phải nói gì, khóe miệng gắt gao mím chặt, nội tâm như quả bóng bị xì hơi, chẳng còn sót lại gì.
Tịch Ca đứng lên.
Hắn thật sự cảm thấy Rhein quá kích động, hắn bắt đầu tự hỏi: “Bì Bì, sao cậu kích động vậy, đây rõ ràng là một hành động đúng đắn trong thời điểm nguy cấp, nhưng phản ứng của cậu giống như là…”
Hắn liếc mắt quét Rhein một cái, hiếm khi thấy lưỡng lự, cuối cùng không đem mấy từ còn lại nói ra.
Thấy cậu kích động cứ như bị cưỡng bức ấy…
Một lần thất bại chẳng là gì.
Ta vốn cũng không mong đợi hậu duệ lập tức đáp lại tâm ý của ta, chỉ là, ta bị hậu duệ dọa cho hoảng mà thôi, nên mới có chút thất thố… Ta nên thành thục và lý trí hơn…
Rhein cố giữ bình tĩnh cất lời: “Ta hiểu ý của ngươi, ta không kích động.”
Tuy rằng ngoài miệng nói vậy, nhưng rối rắm trong lòng vẫn không sao xua đi được, khóe miệng cậu vẫn mím chặt, thậm chí đường nét trên khuôn mặt cũng căng cứng, chẳng có chút nào là trông có vẻ không kích động.
Bì Bì rõ ràng đang cố gắng kiềm chế bản thân trong cơn kích động…
Tịch Ca nghĩ ngợi, dường như hắn đã hiểu ra gì đó. Hắn nhìn Rhein, muốn nói lại thôi.
Rhein gắng gượng nở một nụ cười làm như không có chuyện gì: “Sao vậy?”
Tịch Ca: “Ừm, Bì Bì, tôi muốn hỏi chuyện này nhưng cậu đừng tức giận…”
Rhein cố tỏ ra thân thiết: “Ngươi nói đi.”
Tịch Ca hỏi thật.
Lúc trước hắn đã cảm thấy Bì Bì ở chung với mình có chút quái dị, đôi lúc, thái độ Bì Bì vô cùng khó hiểu, hiện tại, hắn cảm thấy mình đã chạm đến chân tướng: “Bì Bì, có phải cậu mắc chứng ghê sợ người đồng tính…”
Rhein: “…”
Rhein cố gắng duy trì nụ cười.
Rhein thật sự cười không nổi.
Mũi tên nhỏ phập phập đâm vào người cậu, cậu chẳng còn hơi sức đâu mà nói thêm lời nào nữa.
Cậu trực tiếp biến mất ngay trước mặt hậu duệ!
Tịch Ca: “…”
Trăm triệu không thể ngờ, hóa ra Bì Bì sợ người đồng tính.
Emmm…
Được rồi, đối phương có sợ cũng chẳng sao, về sau mình chú ý ít nhắc đến mấy đề tài khiến cậu ấy sợ hãi…
Tịch Ca ngồi dưới đất, sau khi ghi thêm một mục đặc biệt lưu ý vào trong lòng, liền đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên quần áo. Trước tiên, hắn dạo một vòng quanh căn biệt thự kiểu Âu, phát hiện không có ai đi về phía này.
Có lẽ là bởi vì căn nhà này nằm ở vị trí quá hẻo lánh, bên cạnh là con sông, bên kia sông là đường cái, hoặc có lẽ do không có cư dân nào ở gần đây.
Tịch Ca yên tâm. Hắn lại nhìn thoáng qua cửa sổ.
Sau đợt càn quét bừa bãi của con rồng nước, trong nhà là một mảnh đại dương mênh mông, nước đang từ từ chảy qua khe hở cửa sổ, làm ẩm đất dưới chân Tịch Ca.
Nhưng đây không phải là điều quan trọng, quan trọng là Tịch Ca phát hiện trong nước còn lẫn cả màu đỏ nhợt nhạt.
Hắn tìm thấy em gái giữa đại dương mênh mông, em gái nổi lềnh bềnh trong sóng nước, chiếc váy dài màu đen của cô được dòng nước nâng lên, trải rộng ra, khuôn mặt tái nhợt vẫn xinh đẹp như cũ, y hệt một đóa mạn đà la nở rộ trên mặt nước.
Đẹp mà kịch độc, lộng lẫy mà mục nát.
Tịch Ca nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt.
Hắn nghĩ chắc giờ Bì Bì cũng đã tỉnh táo rồi, liền giương giọng gọi người: “Bì Bì, Bì Bì, Bì Bì cậu ở đâu!”
Thanh âm quen thuộc truyền đến từ dưới lầu.
Lầu hai căn biệt thự có một ô cửa sổ bị dây leo che khuất.
Cửa sổ xám xịt, ngăn lại ánh mặt trời và ánh mắt bên ngoài.
Ngón tay Rhein chống trên bệ cửa sổ phủ kín bụi, ánh mắt cậu băn khoăn quan sát người dưới lầu, thời khắc này, cậu không cần tiếp tục che giấu nội tâm của chính mình.
Cậu thở dài thườn thượt:
Hiển nhiên hậu duệ của ta chưa từng hiểu sai về quan hệ giữa ta và hắn.
Hỡi Cain, chuyện này khiến người rối rắm làm sao…
Tịch Ca không nghe thấy thanh âm của Bì Bì, cũng không có nhìn thấy bóng dáng của Bì Bì.
Hắn cảm thấy rất kỳ lạ, chẳng lẽ Bì Bì giận thật rồi?
Hắn đứng ở tại chỗ nghĩ nghĩ. Mặc dù hiện tại đã không còn nguy hiểm, nhưng Rhein cũng sẽ không tự nhiên bỏ lại hắn, lại còn không nói một lời, chắc chắn đang đứng ở cái góc nào đó, bí mật theo dõi hắn.
Còn lý do tại sao không xuất hiện, nhất định là bởi vì ngượng ngùng…
Tịch Ca suy luận vô cùng logic, hắn biết cách lôi Bì Bì từ trong tối ra. Hắn chẳng nói chẳng rằng, bắt đầu hát: “Bì Bì Bì Bì Bì Bì cậu ở đâu? Bì Bì Bì Bì Bì Bì tôi đang tìm cậu. Bì Bì Bì Bì Bì Bì cậu mau tới đây, Bì Bì Bì Bì Bì Bì tôi nhớ cậu ~ “
“Thịch” – một tiếng vang thật nhỏ.
Là tiếng Rhein tựa trán vào cửa sổ thủy tinh, mà dường như cũng là âm thanh trong lồng ngực Rhein.
Mớ hỗn độn càn quấy trong lòng chợt biến mất. Trái tim của cậu lại được một đôi tay dịu dàng tách ra, chải vuốt đúng cách, rồi cẩn thận xếp gọn lại.
Cậu dựa vào cửa sổ thủy tinh.
Lọn tóc mỏng màu bạc che trước mắt cậu, phân cách đường nhìn của cậu, đem thân ảnh dưới lầu lan ra thành bóng chồng.
Rhein nhìn người dưới lầu, lại nhìn ảnh ngược của mình in trên cửa sổ.
Cậu nhìn thấy nếp nhăn bên khóe miệng khi cười của mình, còn có ánh sáng chớp động trong mắt.
Cậu lại thỏa hiệp lần nữa, cậu đã thỏa hiệp vô số lần rồi.
Cậu đã quá chiều chuộng hắn.
Dù sao cái tên hậu duệ đáng yêu này, cùng lắm chỉ giận được ba phút đồng hồ…
Rhein mở năm ngón tay.
Cách một tầng xi măng, cậu thao túng dòng nước.
Dòng nước tập trung tại lầu một rất nhanh phát ra tiếng chảy nhỏ giọt, chúng nó chuyển động nhanh hơn, lao qua cửa lớn, từ cửa lớn rộng mở chảy một mạch tới hoa viên ngoài căn biệt thự, chỉ trong chốc lát đã xâm nhập vào thổ nhưỡng nứt nẻ, biến mất không thấy tăm hơi.
Tịch Ca đang trên đường đi đến hoa viên, thấy được một màn này.
Hắn nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Bì Bì?”
Giọng nói của Rhein vang lên sau lưng hắn: “Ta ở trong này.”
Tịch Ca nghiêng đầu.
Hắn nhìn thấy cửa lớn mở ra, Rhein đứng bên cạnh lan can ngoài cửa, đút một tay vào túi áo.
Cậu hơi nghiêng đầu, khẽ mỉm cười với mình, một chút kiêu ngạo, một chút thả lỏng, một chút dịu dàng.
Quay đầu gặp em, vẫn là thiếu niên ngày ấy.
Không hiểu sao trong đầu Tịch Ca chợt vang lên câu nói kia.
Hắn cảm thấy có chút kỳ lạ, từ khi nghiêm túc sống cùng Bì Bì tới nay, cứ cách một đoạn thời gian hắn lại bị mỹ mạo của đối phương làm cho giật mình, hiện giờ đã đến mức độ kinh diễm trước Bì Bì.
Ừm —— có lẽ Bì Bì là loại hình mỹ nhân càng nhìn càng thấy đẹp mắt.
Hắn bình thản kết luận.
Nước trong nhà đã rút hết, Rhein cũng xuất hiện, Tịch Ca liền cùng Rhein tiến vào căn biệt thự, sau chiến đấu, ắt không thể thiếu công tác thu dọn chiến trường.
Em gái đã ngã xuống không có gì phải bàn cãi, cô ta thuộc về Rhein, hắn cảm thấy Bì Bì vẫn cần phải bổ sung dinh dưỡng trong thời gian dài.
Nhưng Tịch Ca vẫn có chút bận tâm, hắn nói với Rhein: “Không riêng gì thuật sư luyện kim, thật ra tôi cũng rất tò mò, chuyện gì đã xảy ra với đứa trẻ đó? Có bị em gái giết chết không nhỉ?”
Rhein: “Không đâu.”
Tịch Ca có chút ngoài ý muốn: “Bì Bì, nghe cậu nói có vẻ rất chắc chắn.”
Rhein suy nghĩ một giây: “Đó là bởi vì… mặc dù hành vi của em gái đều vặn vẹo xấu xí bởi lòng ghen ghét, nhưng tất cả đều xuất phát từ tình yêu.”
Tịch Ca như có điều suy nghĩ: “Từ đầu tới đuôi cô ta đều không nhắc đến đứa bé dù chỉ một chữ, là bởi vì cô ta muốn bảo vệ đứa bé này?”
Rhein: “Có lẽ vậy.”
Nhưng ngoài em gái ra, không ai biết ý định thật sự của cô ta, mà nó đã bị chôn vùi mãi mãi sau khi trận chiến kết thúc —— cũng như tung tích của đứa trẻ kia.
Tịch Ca vòng qua em gái, đi đến bên cạnh thuật sư luyện kim, thuật sư luyện kim và con sứa của ông ta đều đã chết ngắc, Tịch Ca tò mò mà chọc con sứa một chút, có cảm giác lạnh lẽo nhẵn nhụi như thạch trái cây, rất thần kỳ.
Hắn chọc sứa xong, nhìn trái nhìn phải, đột nhiên phát hiện cặp tài liệu rơi ở bên cạnh.
Đây chính là đồ vật thuật sư luyện kim chạy trốn cũng phải mang theo, nhất định vô cùng quý giá.
Hắn mở cặp tài liệu ra, bên trong có một quyển bút ký cũ kĩ đầy những dòng ghi chép, một cái máy hơi giống PSP, một thẻ chứng minh thân phận ở thế giới Hắc Ám, còn một cái hộp kim loại thoạt nhìn rất không bình thường.
Tịch Ca thử mở hộp, bẻ bẻ, không bẻ ra được.
Hắn nghiên cứu cái hộp một lát, phát hiện dưới đáy hộp có một cái màn hình nhỏ hình vuông, nhìn rất giống nơi xác nhận vân tay…
Ừm, tội gì không thử, tuy rằng cảm thấy cách mở khóa kiểu này có chút đơn giản, nhưng dù sao thuật sư này cũng rất ngốc.
Tịch Ca nắm tay thuật sư luyện kim, đè ngón cái của ông ta xuống.
“Ong” – tiếng máy móc hoạt động, hộp mở ra, một ống máu bại lộ trước hai mắt Tịch Ca!
Ngay giây đầu tiên nhìn thấy loại máu tươi này, Tịch Ca đã bị hấp dẫn.
Loại máu trong ống nghiệm này, dường như không giống loại máu tươi mà Tịch Ca vẫn thường thấy.
Chúng nó di chuyển vòng quanh, thi thoảng nhảy lên, như đang bị sức mạnh vô hình nào đó thao túng, hoặc là trực tiếp ban cho chúng nó sinh mệnh.
Màu sắc kiều diễm mềm mại như ánh hoàng hôn, pha trộn giữa màu đỏ nhạt, cam nhạt, còn có cả ánh vàng, tưởng như không có trật tự, lại cơ hồ là quy tắc chỉ thuộc riêng về chúng nó.
Tịch Ca nắm ống thủy tinh trong lòng bàn tay, như thể giữ lấy một mặt trời nhỏ.
Thậm chí nó còn sáng lên.
Cho dù đang bị Tịch Ca nắm trong lòng bàn tay, vầng sáng đom đóm vẫn thỉnh thoảng dạo quanh ống thủy tinh, phản chiếu trên tay Tịch Ca, hắn nhìn một màn mỹ lệ như vậy, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác kỳ quái.
Hắn nuốt nước miếng, dường như có hơi đói khát…
“Đó là máu của Tử tước.” Giọng nói của Rhein bỗng nhiên vang lên bên cạnh Tịch Ca, “Nhưng nó không giống máu tươi thông thường, nó được ép ra từ trái tim của Tử tước, xem như là loại máu gần nhất với Nguyên Huyết, nếu ngươi uống nó, sẽ tương đương với việc ăn một Tử tước.”
Tịch Ca: “…”
Cách hình dung của Rhein đánh vỡ khát khao đối với mỹ thực của Tịch Ca.
Hắn đưa ống thủy tinh cho Rhein, chân thành mà nói: “Bì Bì, hay là cậu cũng uống cái này luôn đi.”
Rhein liếc mắt nhìn Tịch Ca một cái: “… Sau đó ngươi lại hút máu của ta, phải không?”
Tịch Ca không hề biết ngại, hắn nói đến là đúng lý hợp tình: “Vì hợp tác lâu dài của chúng ta, chia đều chiến lợi phẩm.”
Rhein co rút khóe miệng, kiên quyết từ chối: “Ta không uống, ngươi uống.”
Cậu sợ mình lau súng cướp cò.
Hừ… Bì Bì thế mà lại không cho mình hút máu của cậu ấy. Được rồi, uống thì uống, tuy rằng cách Bì Bì miêu tả ống máu này thật làm hại dạ dày hắn, nhưng dù sao nó nhìn qua vẫn thật ngon miệng.
Tịch Ca xây dựng tâm lý.
Trước tiên hắn bình tĩnh, lảm nhảm với Rhein: “Thật ra, trong suốt trận chiến ngày hôm nay, tôi luôn cảm thấy có gì đó là lạ.”
Rhein: “Lạ chỗ nào?”
Tịch Ca: “Đối đầu với hai BOSS lớn, vậy mà tôi không dính lấy tí máu, không bùng nổ, cũng không thăng cấp, cảm giác như bỏ lỡ một trăm triệu hai lần.”
Rhein: “…”
Tịch Ca: “Giờ tôi đã biết, hai trăm triệu đều ở đây hết, chính là ống máu trong tay tôi.”
Vừa dứt lời, Tịch Ca tưởng tượng mình đang cầm một món ăn trị giá hai trăm triệu, liền nhắm mắt ngửa đầu, rót toàn bộ vào miệng.