Mục lục
Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1200

Sau khi Đường Duy đi, cả căn phòng phút chốc trở nên hoàn toàn yên lặng, hết lần này đến lần khác cảm giác đau nhói trên cơ thể nhắc nhở Bạc Nhan, trước đây giữa bọn họ đã xảy ra cái gì.

Yên tĩnh như thế, yên tĩnh đến mức dường như mọi chuyện chưa từng xảy ra, chỉ có cảm giác đau đớn không ngớt nhạc nhớ cho Bạc Nhan biết, lúc trước giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gi.

Lại một lần nữa… giảm lên lại vết xe đổ

Bạc Nhan ngẩn người trợn tròn mắt, cứ như một con búp bê bị nghiền nát, sau khi ngôi ngốc ra đó một lát, cả người cô bắt đầu run lên mãnh liệt.

Không… đừng mà…

Cơn ác mộng lặp lại, lại một lần nữa xâm chiếm tâm trí của Bạc Nhan, cô không muốn như thế, cô không muốn…

Túm lấy tóc mình, những giọt nước mắt suy sụp của Bạc Nhan từ từ tuôn trào, giống như một con thú nhỏ bị ép đến cùng, phát ra một tiếng gầm.

Tại sao… Tại sao lại có thể lặp lại…

Bạc Nhan siết chặt lấy chăn bông, lần nào cũng bị Đường Duy chà đạp sao? Lần nào cũng muốn cậu sĩ nhục sao? Mình không có bản lĩnh để thoát khỏi sao?

Đường Duy nói không sai, cô là con khốn, cô bị Đường Duy hung hãng và vô tình thuần hóa, cô không thể rời bỏ sự sỉ nhục của cậu. Thế nhưng, hai năm nay, chẳng lẽ không thay đổi được gì cả sao?

Hai năm dài dằng dặc bị giày vò, cô đã sống một mình qua những năm tháng đó, chẳng lẽ nó không có nghĩa lý gì sao?

Cô đã không phải Bạc Nhan phải dựa vào Đường Duy mới có thể sống tiếp rồi cơ mà!

Đôi mắt đỏ hoe, sung tẩy của Bạc Nhan dân dẫn hiện lên một suy nghĩ khá điên cuồng, cô quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa số, vận anh trắng đó, vừa trong trẻo, lạnh lùng lại ở trên cao, dường như mạc kệ xã hội loài người có bao nhiêu đau khổ, chịu bao nhiêu hành hạ đi chăng nữa, thì mỗi ngày nó đều xuất hiện mọc lặn rất đúng giờ.

Hình như… tất cả những điều có và Đường Duy làm vừa này, đều đã biến mất không thể nhìn thấy.

Bạc Nhan tỉnh dậy vào giữa trưa, lúc cô thức giấc mới biết mình đã ngủ đến tận mười hai giờ, có thể là do rạng sáng cô mới ngủ nên mới thức dậy muộn. Vì thế cô đứng lên lẩm bẩm, xoa xoa đôi mắt tìm quần áo, kết quả bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, lúc cô vẫn còn đang đề phòng, cửa mở ra. Đường Duy mặc một chiếc áo sơ mi sạch sẽ, chỉnh tế đứng bên ngoài, nhìn thấy Bạc Nhan ở bên trong, quần áo không gọn gàng, xộc xệch.

“Cô..” Ánh mắt Đường Duy đầy thâm sâu, lập tức trở nên lạnh lùng: “Cố ý?

“Không có..” Bạc Nhan lùi về sau: “Do anh không gõ cửa.”

“Đây là nhà của tôi, tôi gõ cửa làm gì?”

Đường Duy giống như đang nghe một câu chuyện cười: “Mau xuống ăn trưa. Cậu lên đây là vì muốn xem thử cô đã thức dậy hay chưa, để gọi cô xuống ăn trưa sao?

Bạc Nhan tuyệt đối không tin. Cô nói: “Không ăn, tôi về thắng nhà.”

“A.”

Ảnh mặt Đường Duy đột nhiên sáng lên. “Bây giờ muốn về nhà rồi sao? Sợ?”

“Sợ cái gì?”

Bạc Nhan đứng trước mặt Đường Duy, lần lượt cài cúc áo lại. “Tôi chỉ sợ ba mẹ và em trai lo lắng mà thôi.”

“Nói nghe hay thật.” Đường Duy lặp lại một nữa: “Sợ ba mẹ và em trai lo lắng? yên tâm, ba của cô đã gọi điện đến đây từ sớm, tôi nói cô đang ngủ rất say, ông ấy bảo cô ở lạ nhà chúng tôi thêm một ngày nữa cũng không sao cả.

Vẻ mặt Bạc Nhan cứng đơ lại: “Ba tôi gọi điện đến, sao anh không nói với tôi một tiếng? Tự tiện nghe nhận điện thoại giúp tôi vậy?”

“Gọi đến nhà của tôi, sao tôi không nghe được?” Đường Duy lại tìm kiếm lý do. Ở nhà cậu thì cứ để mặc cho cậu làm bay. “Ông ấy gọi đến là vì muốn tìm tôi!”

Bạc Nhan cất cao giọng. “Anh đừng cứ mãi nói nhà anh, nhà anh, thích giành trách nhiệm như thế, bây giờ tôi có chết ở nhà anh, thì có phải anh chính là tội phạm giết người không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK