Chương 1335
Từ Thánh Mẫn đi đến bên cạnh Đường Duy, lại kêu một tiếng: “Cậu đang làm gì vậy?”
Đường Duy nằm chặt từng ngón từng ngón tay một đang không ngừng run rẩy của mình.
Cậu thở phi phò, dường như làm như vậy là có thể khiến chính mình bình tĩnh lại.
“Đi rồi à?”
Từ Thánh Mân duỗi tay lắc lắc ở trước mặt Đường Duy: “Bạc Nhan đi rồi?”
Bốn chữ ‘Bạc Nhan đi rồi này cứ như là đã đâm chọc đến chỗ nào đó của Đường Duy, thái độ của cậu cực kỳ kịch liệt: “Đâu có liên quan gì tới tôi!”
“Cậu…..
Từ Thánh Mẫn ngây ngẩn cả người.
“Tôi chỉ thuận miệng hỏi chút, hắn là Lam Thất Thất đã mang Bạc Nhan đi rồi đúng không?
Đường Duy cần rằng: “Đúng.”
“Vẻ mặt này của cậu…… Từ Thánh Mẫn muốn đi vô vỗ bả vai của Đường Duy, lại bị cậu hất ra ngay lập tức, Từ Thánh Mẫn chặc lưỡi: “Làm gì vậy? Nổi khùng cái gì mà khùng điên, làm sao mà bày ra cái dáng vẻ muốn giết người thế
Đường Duy nghe anh ta nói như vậy, thôi trưng ra vẻ mặt của mình nữa.
“Đi rồi, chẳng vui chút nào cả.
“Không phải cậu hôm nay không đến à?” Từ Thánh Mẫn cười nhạo: “Đã nói là giao mọi việc cho tôi và Lam Thất Thất, làm sao mà vẫn đến đây thế? Lo lắng cho Bạc Nhan à?”
“Tôi lo lắng cho cô ta?” Đường Duy cứ như là đang nghe được một câu chuyện cười vậy, đi theo Từ Thánh Mán vào bãi đỗ xe: “Tôi chỉ đến đây để nhìn bộ dạng buồn cười của cô ta mà thôi.
“Để chế giêu a?” Tử Thánh Mẫn cố ý nói: “Bộ dạng mặc áo cưới của Bạc Nhan đúng là rất xinh đẹp đúng không?”
Bước chân của Đường Duy đột nhiên lảo đảo một cái.
Từ Thánh Mẫn cười kéo cửa xe ra: “Cũng được, cái tên Diệp Tiêu này hắn là sẽ đi tìm cái người làm chủ phía sau màn để gây chuyện. Cho nên lúc sau chắc chắn còn có một tuồng kịch đấy!”
“Anh đoán được?”
Ảnh mắt của Đường Duy lập tức sắc bén lên: “Là Từ Dao nói “Không, về kế hoạch của cô em gái Từ Dao của tôi, tôi à?” không có tư duy lôgic của cậu nên không thể trinh thám được. Chỉ là sự thật vừa lúc đặt vào bên tại tôi.” Từ Thánh Mẫn ngồi trên xe tự chỉ vào mình: “Bị tôi nghe được mà thôi.
Đường Duy nói: “Từ Thánh Mân, anh muốn có được nhà họ
Từ sao?”
Từ Thánh Mân dẫm một chân lên chân ga: “Làm sao vậy, muốn giúp tôi có được nhà họ Từ, diệt trừ Từ Dao? Tôi với Từ Dao ít nhất cũng là anh em cùng cha khác mẹ đấy, cậu không sợ tôi mách lẻo với Từ Dao à? Hay là nói, cậu đang báo thù cho Bạc Nhan?”
“Liên quan cái đéo gì tới Bạc Nhan
Vẻ mặt của Đường Duy lạnh băng: “Có một số việc tôi cần phải tự mình giải quyết.
Sau lưng Từ Dao, có lẽ còn có sự tồn tại của một người khác.
Sau khi Bạc Nhan trở về nhà họ Tô, Tô Kỳ và Tô Nghiêu cũng rất nhanh đã về đến nhà họ Tô. Trên mặt Tô Kỳ toàn là vẻ đau lòng: “Là chủ không nhìn rõ Diệp Tiêu, cho rằng nó sẽ chăm sóc nửa đời sau của con…… Hôn lễ lần này đã khiến con phải chịu ấm ức…
“Không sao đâu” Bạc Nhan đã thay chiếc váy cưới “Con không có việc gì. Lam Thất Thất còn đã giúp đỡ con đấy “Nghiêu Nghiêu, con tiếp đãi Thất Thất một chút, ba muốn tâm sự cùng với Nhan Nhan. Tô Kỳ nói với Tô Nghiêu: “Trong phòng khách có hàng trà, nhớ pha cho Thất Thất đấy “Vậy thì cháu cảm ơn chủ trước ạ” Lam Thất Thất cười tủm tìm mà sai sử cậu em trai đẹp trai tuấn tú của Bạc Nhan: “Ai Nghiêu Nghiêu, mau tới đây! Pha trà cho chị đây uống nào!”
“Cút đi! Tôi chỉ hầu hạ chỉ của tôi là Bạc Nhan! Cô đầu phải là cô chị gái nào của tôi.
Nghe tiếng ồn ào của bọn họ, Tô Kỳ và Bạc Nhan cùng đi vào phòng sách. Tô Kỳ lấy ra một tập tư liệu từ trong ngăn kéo, đưa cho Bạc Nhan: “Cái này là thật vậy chăng?
Con người của Bạc Nhan co rụt lại, thiếu chút nữa đứng không vững.
Cô nặng nề gật đầu: “Đúng vậy….. là thật”
“Vì sao mà con lại không nói cho chú biết?” Tô Kỳ vô cùng đau đớn nhìn Bạc Nhan: “Ba là ba của con. Vì sao mà con chịu ấm ức lại không nói cho ba? Là ba không bảo vệ được con. Vốn ba cứ tưởng rằng chuyện của một thế hệ trước, sẽ không khiến lớp người sau là con phải chịu đau khổ.
“Con… Bạc Nhan nhìn tập tư liệu kia, trong mắt lập tức có nước mắt: “Con lúc ấy không muốn có liên lụy với Đường Duy, cho nên một mình…
Trên mặt giấy của tư liệu, một tờ giấy ghi nhận việc đã từng nạo thai vô cùng chói mắt.