Mục lục
Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1510: Thứ khốn nạn, cậu đang làm cái gì vậy?

Bây giờ cô ấy hoàn toàn không nắm bắt được suy nghĩ của Từ Thánh Mân, hồi đó phí bao nhiêu tâm sức muốn cô cút đi chính là anh, bây giờ lại như vậy, muốn cô trở lại cũng là anh.

Từ Thánh Mân giơ tay sờ tóc Lam Thất Thất, thuận theo từng lọn tóc mà sờ xuống dưới, bàn tay to ấm áp chạm vào mặt cô ấy.

Lam Thất Thất giống như mất hồn vậy, không dám động đậy.

Không biết vì sao, toàn thân cô nổi da gà, tim đập thình thịch.

Không được… không được căng thẳng, không được căng thẳng vì người như Từ Thánh Mân nữa, không được thua kém như lúc trước nữa.

Lam Thất Thất nghiến răng, viền mắt đỏ hồng, cô không muốn mình mềm lòng, bị nguồi trước mặt lừa đối, lại tin lời của người ta, sẽ ngã càng thảm hơn.

Lần thứ nhất cô ngu dốt, lần thứ hai thì chính là cô đáng đời.

Cho nên Lam Thất Thất lắc đầu, vẫn cự tuyệt chính mình, lừa mình dối người nhìn anh ta: “Tôi sẽ không tin anh, tôi sẽ không”

Thái độ chống cự như vậy khiến trái tim Từ Thánh Mân quặn thắt lại.

Hóa ra năm đó anh không để tâm tùy ý nói ra một câu, lại tạo thành vết thương như vậy đối với Lam Thất Thất, thậm chí đến bây giờ, cô vẫn còn phòng bị, không chịu buông lỏng cảnh giác.

Nếu như nói là không hối hận, thì là không thể nào.

Từ Thánh Mân lại tiến lên trước nắm lấy tay Lam Thất Thất: “Anh thật sự sẽ không…”

Còn chưa nói xong, phía xa đã truyền đến một tiếng gầm giận dữ, giống như tiếng sấm vậy, khiến màng nhĩ của những người có mặt đều ong ong.

“Thứ khốn nạn cậu đang làm cái gì vậy?”

Từ Thánh Mân không cần quay đầu lại cũng có thể biết giọng nói này là của ai.

Dám thẳng tay chỉ vào Từ Thánh Mân mắng là đồ khốn nạn, ngoại trừ Lam Minh thì còn ai chứ?

Quả nhiên là như vậy.

Từ Thánh Mân đột nhiên cảm thấy như có một trận gió tràn đầy sát khí ập đến sau lưng.

Anh ta vừa định nói gì đó để giải thích hành vi của mình, Lam Thất Thất ở bên cạnh đã bật khóc: “Ba ơi”

Tiếng kêu tủi nhục thế này, khiến trái tim Lam Minh thắt lại, chỉ mấy bước đã trực tiếp ngăn con gái yêu quý của mình lại sau lưng, tức giận hầm hầm khí thế ép đến trước mặt Từ Thánh Mân, hận không thể lập tức bóp chết Từ Thánh Mân: “Cậu làm cái gì vậy? Tại sao lại làm Thất Thất khóc?”

Từ Thánh Mân “Cậu còn nói cậu không có?”

Lam Minh thậm chí còn không muốn nghe Từ Thánh Mân giải thích, trực tiếp ra tay, không chút do dự, trực tiếp đấm vào vai Từ Thánh Mân: “Hôm nay tôi thả cho cậu vào chính là sai lầm lớn nhất. Còn dám giở trò đồi bại với Thất Thất? Có phải cậu cảm thấy tôi cho cậu chút mặt mũi, thì cậu có thể mở xưởng nhuộm không?”

Cơn đau từ vai truyền đến, Từ Thánh Mân hừ một tiếng: “Chú à, cháu không có dựa vào lòng tốt của chú…”

“Cháu không có mà chú”

“Cút ra ngoài cho tôi.”

Lam Minh vô cùng tức giận: “Từ Thánh Mân, tôi thật sự quá rộng lượng với cậu rồi. Sớm biết cậu là chó không đổi thói ăn phân, tôi đã không để Thất Thất và cậu ở gần nhau như vậy rồi”

Lam Minh tức giận đến nỗi lời gì cũng nói ra, lời chửi mắng thẳng mặt này khiến Lam Thất Thất tái nhợt.

Hình như nói có chút quá tàn nhẫn rồi.

Cô ấy ngẩn ra ở đó, nhất thời vô cùng hoang mang, khi hồi thần lại, Lam Minh lại muốn tiến lên động tay với Từ Thánh Mân.

Ông ta muốn động tay là động tay, hoàn toàn không để lại chút thể diện nào, khiến Lam Thất Thất sợ hãi lập tức hét lớn: “Ba, ba muốn làm cái gì vậy?”

Lam Minh tức giận: “Con nói xem? Vì sao tên khốn nạn này làm con khóc?

“Xong rồi xong rồi”

Sakahara Kurosawa và Cố Mang nhìn nhau: “Chú Lam Minh đánh người chưa bao giờ nhẹ tay, không biết Từ Thánh Mân có bị chú Lam Minh đánh chết không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK