Mục lục
Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1291

Thái độ hung hăng khiến Sakahara Kurosawa cau mày khó chịu, anh ta đứng ở cửa nhà Vinh Sở, ngăn cách bởi một cánh cửa sắt kim loại, hai tay khoanh trước ngực, quay lại với thái độ không mấy thân thiện: “Ý của anh là gì? Bắt buộc phải nghe được câu trả lời của tôi sao? Nếu anh muốn nghe thì tôi sẽ chính miệng nói cho anh biết… Tôi được Đường Duy cử đến đây đấy, anh có muốn bỏ cuộc không?”

Tính đi tính lại thì đây vẫn là một chiến lược tốt.

Vinh Sở nghe vậy liền sững sở một lúc.

“Trong lòng anh còn bị di chứng của việc bị bức hại sao? Còn muốn xem tôi là kẻ thù của anh luôn sao?”

Sakahara Kurosawa cười lạnh một cái: “Xem Đường Duy như là sự tồn tại của một kẻ thù mạnh. Chỉ cần những người xung quanh Đường Duy tiếp cận Bạc Nhan, thì anh cứ xem như là những chuyện không tốt. Vinh Sở, tôi nói trước với anh vài câu. Thứ nhất, anh không phải là ai của Bạc Nhan cả, cho dù Bạc Nhan thực sự muốn làm việc gì thì cũng không đến lượt anh quản. Anh càng không phải là ai của Đường Duy cả, Đường Duy muốn làm gì với Bạc Nhan thì anh càng không có quyền gì để khoa tay múa chân cả. Thứ hai….”

Anh ta dừng lại một chút rồi ngẩng đầu lên nhìn Sakahara Kurosawa: “Trước đây tôi đã từng nghĩ cậu là đối thủ mạnh của Đường Duy, hay nói cách khác là một người vô cùng giống với Đường Duy, bởi vì đầu óc và chỉ số IQ của anh không ai có thể so lại được, nhưng bây giờ tôi lại phát hiện có lẽ không phải là như vậy.”

Vinh Sở hơi sửng sốt.

Sakahara Kurosawa nhìn Vinh Sở với ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó liền rời đi, giống như nuốt lời nói còn chưa xong vào trong bụng, trực tiếp xoay người lại, giống như giây phút chào hỏi với anh ta, nói với Bạc Nhan: “Vậy bọn tôi đi trước nhé.”

Hả? Cứ như vậy mà đi sao? Bạc Nhan luôn nghĩ rằng chuyện này quá kỳ lạ, nhưng cô không thể biết được chỗ nào không đúng, vì vậy cô vẫy tay với anh ta: “Vậy thì… tạm biệt nhé.”

Quay đầu lại nhìn vẻ mặt của Vinh Sở, u ám đến mức đáng sợ.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt như vậy của Vinh Sở, cứ như bị dao đâm vào, bỏ qua hết lớp ngụy trang, bản chất cay độc bộc lộ ra ngoài.

Anh ta không đợi Sakahara Kurosawa đi xa, liền lôi tay của Bạc Nhan đi, Bạc Nhan có chút lảo đảo nói: “Chờ đã, Vinh Sở, anh làm sao vậy?” Vinh Sở không nói gì cả, quay về nhà đứng ở cửa nhìn bóng dáng của Sakahara Kurosawa đã hoàn toàn biến mất, quay đầu nhìn Bạc Nhan: “Em thân với anh ta lắm sao?”

“Bọn em không thân lắm nhưng cũng biết nhau mấy năm rồi.”

Bạc Nhan nhìn theo ánh mắt của anh ta nhìn ra ngoài, hành động của Vinh Sở giống như đang xác nhận điều gì đó, cô cũng vô cùng khó hiểu: “Anh… không thích Sakahara Kurosawa sao?”

“Anh không thích bất kỳ người nào xung quanh Đường Duy cả.”

Vinh Sở buông tay Bạc Nhan ra, Bạc Nhan cau mày: “Anh không cần phải ôm mối thù lớn như vậy, Sakahara Kurosawa sẽ không không làm gì tổn hại đến anh đâu.”

“Đợi đến khi việc đó thực sự xảy ra thì đã quá muộn rồi.”

Vinh Sở ngồi xuống ghế số pha, rót trà cho hai người họ, nói: “Anh sẽ xem chuyện này như chưa từng xảy ra.”

Nhưng nhìn biểu cảm của anh nhưng cũng biết nhau mấy năm @ rồi.”

Bạc Nhan nhìn theo ánh mắt của anh ta nhìn ra ngoài, hành động của Vinh Sở giống như đang xác nhận điều gì đó, cô cũng vô cùng khó hiểu: “Anh… không thích Sakahara Kurosawa sao?”

“Anh không thích bất kỳ người nào xung quanh Đường Duy cả.”

Vinh Sở buông tay Bạc Nhan ra, Bạc Nhan cau mày: “Anh không cần phải ôm mối thù lớn như vậy, Sakahara Kurosawa sẽ không không làm gì tổn hại đến anh đâu.”

“Đợi đến khi việc đó thực sự xảy ra thì đã quá muộn rồi”

Vinh Sở ngồi xuống ghế sô pha, rót trà cho hai người họ, nói: “Anh sẽ xem chuyện này như chưa từng xảy ra.”

Nhưng nhìn biểu cảm của an ta, dù thể nào cũng cảm thấy @ không phải là ý như vậy.

Bạc Nhan cũng không nghĩ nhiều, cô uống nước xong rồi về phòng nghỉ ngơi, nhưng mà chưa đến năm phút sau, cả cơ thể cô đột nhiên trở nên mơ màng, bắt đầu có cảm giác buồn ngủ.

Chờ một chút… chẳng lẽ là do sáng nay thức dậy quá sớm nên…

Không phải…

Bạc Nhan cố gắng mở to mắt ra, nhưng tầm nhìn của cô ngày càng mờ đi.

Quá buồn ngủ, quá mệt mỏi, thật muốn ngủ thiếp đi một lúc…

Tình huống như thế này…

Cổ họng của cô không phát ra âm thanh để thu hút sự chú ý của Vinh Sở đang ở bên ngoài, cuối cùng cũng không vượt qua được sự tấn công mạnh mẽ của cơn mê.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK