Chương 1507: Quản trời quản đất, còn quản cái này sao?
Không xứng.
Hai từ không xứng này thật là quá nực cười.
Đổi lại là trước kia, Từ Thánh Mân phong quang một thời, sao có thể có ý nghĩ này chứ?
Anh ta lưu tình ở khắp nới, phong lưu phóng túng, bởi vì anh ta cảm thấy anh ta xứng.
Tất cả mọi thứ ngưỡng mộ, mắng chửi về danh tiếng của tôi, tôi đều xứng đáng có được.
Nhưng bây giờ…
Lam Thất Thất hoang mang nhìn về hướng Từ Thánh Mân rời đi hồi thần lại, hồi thần rồi thì nhấc váy lên, trực tiếp đuổi theo.
Sakahara Kurosawa sửng sốt, cô ấy cứ như vậy mà ném bạn trai ở đây sao?
Ném ở đây?
Sakahara Kurosawa nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh Lam Thất Thất, người đó vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh nói: “Đừng nhìn tôi, tôi và cô ấy chủ yếu là do gia đình tác thành”
Sakahara Kurosawa nói: “Vậy vợ tương lai của anh chạy ra ngoài tìm người khác thì phải làm sao?”
Người đàn ông nói: “Vẫn chưa phải là vợ của tôi, cô ấy gặt được người mình thích có thể đuổi theo. Tôi gặp được người tôi thích cũng có thể theo đuổi”
Anh trai à, anh thật là cởi mở đấy.
Nhưng nghĩ như vậy, Sakahara Kurosawa lại nghĩ đến Lạc Du Du.
Anh ta biết mình không thích Lạc Du Du, bởi vì người trong nhà trói buộc Lạc Du Du lại, khiến anh ta đặc biệt khó chịu, không ngờ Lam Thất Thất và người đàn ông này cũng có quan hệ như vậy.
Chỉ là xem ra Lam Thất Thất và người đàn ông này hòa hợp hơn nhiều, không can thiệp vào chuyện của nhau, còn khá thoải mái tự do.
Sakahara Kurosawa ảo não, tại sao anh ta và Lạc Du Du lại giống như đang ép buộc nhau, sống căng thẳng như vậy chứ?
Anh ta vô thức nói: “Người anh em à, có thể hỏi anh và Lam Thất Thất làm sao quen biết không?”
Người kia người nói: “Không cần khách sáo như vậy, tôi tên Cố Mang, tôi vừa mới về nước, người trong nhà giới thiệu tôi với Lam Thất Thất”
Vốn dĩ muốn giúp Từ Thánh Mân thăm dò thái độ của tình địch, Sakahara Kurosawa lựa chọn tiến lên một bước hỏi: “Cố Mang là nhà họ Cố kia sao?”
Tên rất hay, một chữ Mang, ý là người trụ cột.
Từ cái tên có thể nhìn ra người nhà họ Cố rất yêu chiều người này rồi.
Cố Mang cười ôn hòa: “Tôi bất tài”
“Khiêm tốn rồi”
Sakahara Kurosawa chào hỏi: “Lúc trước Đường Duy có nhắc đến nhà họ Cố với tôi, có điều mấy năm gần đây thế lực của nhà họ Cố đều ở nước ngoài, không ngờ anh lại về đây”
Sakahara Kurosawa là người nước ngoài, tất nhiên anh ta nghe được danh tiếng của nhà họ Cố nhiều hơn người trong nước. Trong hội trường này gặp được con trai nhà họ Cố, có chút ngạc nhiên: “Định kết hôn với Lam Thất Thất sao?”
Cố Mang là một người thẳng thắn, nói một câu: “Cũng được, xem Lam Thất Thất nghĩ thế nào. Người đàn ông vừa mới đi cũng rất đẹp trai, nhìn rất quen”
Phí lời, Từ Thánh Mân có thể không đẹp trai sao?
Gương mặt đó của Từ Thánh Mân đẹp đến nỗi nếu như là một cậu bé nghèo khổ thì đã bị những bà chủ xếp hàng dài muốn bao nuôi anh ta rồi.
Chỉ là Sakahara Kurosawa xấu hổ khi nói đây chính là cậu chủ nhà họ Từ, Từ Thánh Mân nhất định cũng không muốn để người ta biết, vì vậy anh ta chỉ đành đổi chủ đề: “Đẹp trai thì đẹp trai, Lam Thất Thất đuổi theo mà anh không có thái độ gì sao?”
“Cô ấy có thể đuổi theo nói rõ là cô ấy để ý, vậy tôi ngăn lại làm gì chứ?”
Cố Mang nói: “Quản trời quản đất còn quản chuyện vợ tương lai không có tình cảm chưa kết hôn theo đuổi tình yêu sao?”
“Tự do như vậy sao?”
Sakahara Kurosawa vui vẻ, nhưng luôn cảm thấy lời này không đúng. Giống như đang nói anh ta vậy.
Anh ta chỉ đành nói: “Ngưỡng mộ anh thật đấy, liên hôn rõ ràng là bị người trong nhà khống chế, mà còn có thể thoải mái như vậy”
Anh ta thì không được.
Giống như ông già nhà anh ta vậy, càng ngày càng không cho anh ta ra ngoài tìm, anh ta càng muốn ra ngoài tìm.
Càng muốn đẩy Lạc Du Du qua, anh ta càng muốn ném đi.