Mục lục
Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ tới những chuyện kiếp trước, Ninh Vân Hoan không khỏi lo lắng, cắn răng, cố gắng động đậy, tứ chi truyền tới cảm giác đau đớn như bị kim châm, cô cố chịu đựng, đụng vào bên cạnh, cũng không biết là Lý Phán Phán hay Cố Doanh Tích, "Phán Phán?"



Mỗi một chữ phát ra, Ninh Vân Hoan cảm thấy giống như có con dao đang găm trong cổ họng, môi của cô đã có chút khô nứt tróc da, cũng không biết bị bắt đi bao nhiêu lâu rồi, cả người như mất đi cảm giác, ngay cả áo lông ngoài cũng bị người ta kéo ra, cô cảm thấy thân thể không có gì khác thường, có lẽ chưa bị người ta đụng vào, nếu không phải cảm thấy như vậy thì e rằng lúc này cô chẳng thể nào bình tĩnh nổi.



Hai mắt cô bị che kín, sau khi hôn mê, miệng không bị bịt lại, nên cô đoán rằng tình trạng của hai người kia cũng vậy (Vô lí, bắt cóc chỉ cởi áo, trói lại, bịt mắt chứ ko bịt miệng!!!).



"Hoan Hoan?" Giọng nói của Lý Phán Phán có chút run rẩy vang lên, vừa cố gắng di chuyển tới chỗ Ninh Vân Hoan, động tác ở bên phải, Ninh Vân Hoan đoán rằng có lẽ thực sự là Lý Phán Phán.



"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao chúng ta lại ở đây?" Lý Phán Phán vừa nói vừa run rẩy, lại tiến gần sát vào Ninh Vân Hoan.



Cô ta có xuất thân hiển hách, hơn nữa lại là con gái duy nhất của Lý gia, được coi như châu báu mà nuôi dưỡng, từ nhỏ tới lớn chưa từng đụng phải chuyện hắc ám như thế này, hơn nữa Lý gia là thế gia quân sự, cho dù có người nào chướng mắt Lý gia, thì cô ta cũng chỉ là một cô con gái, cho dù có được sủng ái tới đâu cũng sẽ bị gả ra ngoài, Lý gia cũng bảo vệ cô ta chặt chẽ, cho nên gần như không có ai đánh chủ ý lên cô ta, lần này bị bắt cóc, vẫn là lần đầu tiên.



Ninh Vân Hoan đã bình tĩnh hơn nhiều, kiếp trước cô đã từng bị lão đại của Long Minh- một trong những nam chủ của Cố Doanh Tích bắt cóc, lúc đó tất cả mọi người đều cho rằng cô ức hiếp Cố Doanh Tích làm cho ả ta khóc, nể tình cô là bạn tốt của ả ta, lão đại Long Minh kia cũng không làm gì cô, nhưng lại sai người khác hù dọa cô mấy ngày, làm cho cô bị ám ảnh, nếu không phải cuối cùng cô bị bắt trói trên bàn thí nghiệm, cuộc sống lúc đó còn đáng sợ hơn so với việc lúc đầu bị lão đại Long Minh bắt cóc nhiều, có lẽ, sau khi trùng sinh cô chỉ nghĩ tới người cô sợ nhất chính là Lan Lăng Yến, mà quên đi lão đại Long Minh này.



"Ninh, Ninh học muội, là, là em sao?" Giọng nói run rẩy của Cố Doanh Tích cũng vang lên, giống như là dịch gần tới chỗ Ninh Vân Hoan, hai chân Ninh Vân Hoan bị trói chặt, nếu không lúc này đã sớm dơ chân lên đạp cho ả một phát rồi, nghe thấy giọng nói của Cố Doanh Tích liền cau mày: "Câm miệng!"



"Đây là chỗ nào? Có ai không, thả chúng tôi ra!" Sau khi Cố Doanh Tích bị Ninh Vân Hoan mắng, đầu tiên là khóc hai tiếng, sau đó đột nhiên hét toáng lên.



Mẹ nó, khó khăn lắm mới có lúc xung quanh vắng lặng không có ai như thế này, Ninh Vân Hoan muốn nghĩ biện pháp để cởi trói thoát ra, con tiện nhân này đã hét toáng lên rồi, trong cơn giận dữ, cô chẳng thèm nghĩ ngợi liền chụm hai chân lại, đạp thật mạnh vào Cố Doanh Tích: "Bảo chị im mồm rồi cơ mà!"



Ninh Vân Hoan bị người ta trói đặt ở giữa, cô đã nghe rõ, bên phải là Lý Phán Phán, bên trái là Cố Doanh Tích, vừa rồi Cố Doanh Tích sợ hãi nên đã tiến gần lại phía cô, lúc này bị đạp một phát, quả nhiên Cố Doanh Tích kêu rên một tiếng, bị Ninh Vân Hoan mắng như vậy, cũng không dám hé răng nữa.



"Có phải chị ngại chết muộn quá hay không, muốn nhanh chóng gọi người tới để giết chết chị à?" Lúc này Ninh Vân Hoan thậm chí còn có cả ý nghĩ đâm chết ả ta, nhưng cô vẫn liều mạng kiềm chế, sợ rằng cô nhịn không được sẽ đánh Cố Doanh Tích một trận làm ả ta hét toáng lên lại gọi người khác tới.



Cũng không biết hiện tại là thời gian nào, mấy người đều bị bịt mắt, nhưng cũng có thể nhìn thấy màn đêm qua kẽ hở (chắc chỉ bịt mắt cho xinh thôi), tình hình bên ngoài cũng không nhìn rõ, nhưng vẫn có thể cảm giác được trong phòng không có người canh gác, Ninh Vân Hoan cố nén giận nói với Lý Phán Phán:



"Phán Phán, nếu như có người tới, cậu cứ giả vờ hôn mê trước, cho dù có người tới đánh cậu cũng không được lên tiếng, biết chưa?"



Còn chưa tỉnh lại, đám người kia đã vứt các cô ở đây rồi, nhưng nếu các cô đã tỉnh thì sẽ không được đãi ngộ như thế này.



Lý Phán Phán liều mạng gật đầu, sau đó lại nghĩ tới Ninh Vân Hoan không nhìn thấy động tác của mỉnh, cho nên khóc nhỏ ừ một tiếng.



Cố Doanh Tích ở một bên không dám lên tiếng, nhưng thanh âm khóc lóc hít mũi vẫn vang lên, lại làm cho Ninh Vân Hoan hận không thể tát cho ả một phát, "Đừng khóc nữa! Có phải chị muốn chúng ta bị người ta giết chết chị mới cam tâm có đúng không?"



"Chị, chị không có." Cố Doanh Tích vẫn dùng giọng nói với âm lượng như thường ngày, chỉ là trong căn phòng này mà dùng giọng nói bình thường thì vô cùng vang vọng, ả nghĩ tới vừa rồi Ninh Vân Hoan đánh ả, lại vội chỉnh giọng nói thấp xuống, trong lòng lại nghĩ người trong lòng của ả- Lan Cửu ca tìm phải người phụ nữ hung dữ như Ninh Vân Hoan để yêu, thật sự là quá ủy khuất cho anh rồi!



Vừa nghĩ tới Lan Cửu ca, đôi mắt của Cố Doanh Tích không khỏi ướt át, hít mũi hai cái, nghe thấy tiếng Ninh Vân Hoan ở bên cạnh nghiến răng nghiến lợi, mới không dám phát ra thanh âm nữa.



"Phán Phán, cậu dựa gần vào đây một chút, có thể đứng lên không?" Ninh Vân Hoan cố nhẫn nhịn sự xúc động muốn giết chết Cố Doanh Tích, cố gắng hít sâu hai cái, đè ép sự chán ghét, rồi mới hỏi Lý Phán Phán.



"Tớ thử xem sao." Bên ngoài vô cùng yên tĩnh, Ninh Vân Hoan cũng không dám giao tính mạng mình vào tay người khác, cho nên trầm mặc một lát lại phân phó Lý Phán Phán đứng lên, hai người phụ nữ cố gắng một hồi, Lý Phán Phán không đứng được lên, ngược lại còn ngồi không vững mà ngã ra đất.



Ninh Vân Hoan chỉ có thể di chuyển tới, đụng vào người cô ta, đụng vào lưng của Lý Phán Phán, lại đụng vào tay của cô ta, lúc này mới đưa miệng tới dùng răng nanh cởi trói.



Phỏng chừng người ta nhốt mấy người Ninh Vân Hoan ở lại vì nghĩ dù sao cũng chỉ là mấy người phụ nữ chân yếu tay mềm bị hôn mê, cho nên chỉ dùng mảnh vải buộc chặt các cô lại, chứ không phải dùng loại dây thừng khó cởi, dường như Lý Phán Phán cũng hiểu ý Ninh Vân Hoan, cố gắng phối hợp với động tác của cô, liều mạng giãy dụa.



Mất khoảng 30 phút, hai cô gái đều mệt tới mức mồ hôi đầm đìa, giọng nói âm u của Cố Doanh Tích đột nhiên vang lên:



"Em nói xem, chúng ta có thể sống tiếp hay không?" Ả nói xong, lại nhịn không được khóc lên, tiếng khóc vô cùng kìm nén.



Lúc này Ninh Vân Hoan làm gì còn hơi sức mà để ý tới ả ta, cho dù còn hơi sức cũng chẳng thèm an ủi ả ta làm gì, ê hết ả răng, may mà dây vải kia cũng lỏng ra rồi, mồ hôi đầy đầu, sau khi dùng sức rốt cục cũng cởi được, Lý Phán Phán dùng sức, thoát ra khỏi sợi dây được rồi.



Lúc đầu Lý Phán Phán còn có chút yếu đuối, nhưng sau khi cởi được trói, chỉ chút ít sau cô ta đã cởi được trói hoàn toàn. Sau đó cởi trói cho Ninh Vân Hoan, dây này buộc chặt, cô ta cởi mất một lúc lâu cũng không cởi được, liền học theo động tác của Ninh Vân Hoan, cúi người xuống dùng răng cởi trói, cô ta có hai tay không, lại thêm một cái miệng, động tác cởi trói thuận lợi hơn Ninh Vân Hoan lúc vừa rồi, không lâu sau thì cởi được trói cho Ninh Vân Hoan.



Hai cô gái tự mình ngồi xuống cởi trói dưới chân, Ninh Vân Hoan cố nhịn đau, kéo bịt mắt xuống, may mà bên ngoài cũng tối đen, nên ánh mắt không bị chói mà khó chịu, chỉ cố gắng thích ứng một chút, cô liền nhìn rõ tình hình trong phòng, bốn bề trống không, không có bất kì đồ gì, ba người phụ nữ chật vật ngã trong góc phòng, cũng không biết đây là nơi nào.



Cố Doanh Tích muốn chết không muốn sống nên cả người ả mềm oặt nằm trên đất như một bãi bùn, Ninh Vân Hoan vốn chẳng muốn quan tâm ả ta, dù sao thì nữ chủ chẳng chết được, nhưng thánh mẫu Lý Phán Phán lại khác, bất chấp giao tình giúp nhau cởi trói lúc nãy, một lòng một dạ muốn cởi trói cho Cố Doanh Tích, vì vậy mà nổi giận với Ninh Vân Hoan.



Hết cách với cô ta, lúc này bản thân Ninh Vân Hoan còn mềm hết cả chân tay, cũng không muốn chấp với cô ta mà dẫn dụ người khác tới, cho nên chỉ nói mấy câu, thấy Lý Phán Phán không nghe, cô liền tự mình nắn chân tay cho thông máu.



Rất nhanh sau đó Cố Doanh Tích được thả ra, Ninh Vân Hoan cảnh cáo ả: "Nếu Lý Phán Phán đã cứu chị, tôi cũng không hi vọng chị làm cái gì, nhưng chỉ cần chị kéo chân tôi............."



"Chị, chị sẽ không................" Giọng nói của ả ta vẫn còn yếu ớt, đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, hình như có mấy người đi tới, Ninh Vân Hoan và Lý Phán Phán nhìn nhau, tim đập nhanh dữ dội, bên ngoài truyền tới tiếng mở khóa, giọng nói có chút đáng khinh của đàn ông vang lên:



"Bên trong có ba con đĩ, ăn no rồi đương nhiên phải dập lửa, ba người chúng ta mỗi người một đứa!"



Cố Doanh Tích đang muốn hét lên, Ninh Vân Hoan sợ cái loại phụ nữ chuyên tìm chết này, nhanh tay lẹ mắt bịt miệng ả lại, trừng ả ta giống như cảnh cáo, nếu không phải sợ ả ta làm hỏng chuyện, cô đã sớm bóp chết Cố Doanh Tích rồi.



Trong phòng không có đồ gì, nơi để trốn cũng không có, đang lúc Ninh Vân Hoan có chút hoảng loạn, nhìn thấy sợi dây trói, vội hít sâu nhìn Lý Phán Phán ra hiệu, nhặt sợi dây lên làm động tác cắt cổ, ám thị cho Lý Phán Phán biết.



Lý Phán Phán còn có chút không dám, nhưng lúc này cũng biết điều, nếu cô ta không dám giết ba người này, e rằng người bị chết ngày hôm nay sẽ là cô ta, cho nên gật đầu, Cố Doanh Tích do dự, giống như sợ hãi, nhưng dưới ánh mắt nguy hiểm của Ninh Vân Hoan, ả ta miễn cưỡng gật đầu, úp sấp xuống mềm yếu cầm lấy sợi dây.



Ba cô gái đứng ở cửa, khóa cửa mở ra rất nhanh, Ninh Vân Hoan căng thẳng tới mức toàn thân lạnh lẽo run rẩy, mặc dù kiếp trước cô chết thảm, nhưng đối mặt với tình cảnh bị người ta cường bạo, trong lòng vẫn vô cùng sợ hãi, nhưng không muốn bó tay chịu chết không phản kháng, cho dù có chết cô cũng không thể chết như thế này được, cần phải liều mạng một lần.



Khóa cửa được mở, ánh trăng bên ngoài chiếu vào, làm cho căn phòng sáng lên một chút, người bên ngoài không nhìn rõ tình hình bên trong, bọn chúng cũng không dám bật điện, sợ rằng nếu bật điện sẽ gây sự chú ý cho người khác, nhưng mấy cô gái lại dựa vào ánh trăng mà nhìn rõ ba tên này.



Ninh Vân Hoan trốn sau cánh cửa, gật đầu với Lý Phán Phán, đợi cho mấy tên đàn ông đi vào chỗ các cô ẩn nấp, Ninh Vân Hoan đột nhiên nhảy lên, hai tay mở ra vòng vào cổ một tên, sợi dây thít chặt cổ tên đó, hai tay cô liều mạng kéo căng dây.



May mà tên đàn ông này không có chuẩn bị, lại bị đánh lén sau lưng, Ninh Vân Hoan vừa xông lên đã ấn hắn ngã xuống đất, cô cũng ngã lên người hắn, nhưng cô nhanh chóng ngồi dậy, dùng sức thít chặt sợi dây trên cổ hắn ta.



"Đệt.......... " Tên đàn ông đang định mắng chửi, nhưng chỉ phát ra một tiếng liền không thể hét lên được nữa, tứ chi của hắn không ngừng giãy dụa, Ninh Vân Hoan sợ sau khi hắn ta hồi thần thì người xui xẻo sẽ là cô, cho nên dùng hết sức từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới nay để siết cổ hắn.



Hành động của Lý Phán Phán cũng thuận lợi, cô gái này mềm lòng tâm thánh mẫu, nhưng trong thời khắc quan trọng, cô ta dùng hết sức, nhanh chóng quật ngã một tên đàn ông.



Nhưng thật ra nữ chủ- cái loại phế vật vô tác dụng kia, lúc ra tay ngược lại lại bị người ta ôm ấp như người yêu trong phim tình cảm sướt mướt, bộ ngực của ả chạm vào lưng của tên đàn ông kia, tên đàn ông kia liền cười dâm đãng, quay đầu ôm lấy ả, bắt đầu sờ mó ả ta từ trên xuống dưới, Cố Doanh Tích được đàn ông giạy dỗ vô cùng mẫn cảm, lúc này được đàn ông sờ, mặc dù trong lòng ả vô cùng nhục nhã và không tình nguyện, nhưng thân thể vẫn rung động, một dòng nhiệt lưu chảy ra cuồn cuộn, trong miệng cũng phát ra tiếng ngâm nga.



Lúc này Ninh Vân Hoan nhịn không được muốn chửi tục, tên đàn ông kia hiển nhiên cũng phát hiện ra điều bất thường, liền chế chụ Cố Doanh Tích, lạnh giọng uy hiếp:



"Dừng tay, nếu không tao giết chết cô ta."



Lúc này Ninh Vân Hoan càng dùng sức, sức giãy dụa của người bên dưới ngày càng yếu, cuối cùng tay cũng tê cứng rồi, cả người mềm yếu, quần áo trên người Ninh Vân Hoan đã sớm ướt đẫm, nhưng lúc này chậm chạp không có động tác, cô cũng không dám buông tay, dùng sức hơn nữa, cho tới khi nghe thấy tiếng xương đứt đoạn vang lên, cô mới thở phào, mồ hôi sau lưng ướt đẫm.



"Tùy mày, muốn giết thì giết chết ả ta đi!" Vừa lạnh lùng nói ra lời này, Ninh Vân Hoan vừa hồi sức, mặc dù hai tay vô cùng run rẩy, nhưng vẫn cố gắng thắt nút chết trên cổ tên đàn ông bên dưới, sau đó lấy một sợi dây khác trong túi ra, lúc này cơ thể mới lấy lại chút sức lực.



Mặc dù cô nói tùy ý để Cố Doanh Tích chết, nhưng thực ra cô muốn giết chết tên đàn ông đang khống chế Cố Doanh Tích, mặc dù Ninh Vân Hoan chẳng có tâm trạng mà cứu Cố Doanh Tích, thậm chí còn muốn giết chết ả, nhưng trong lúc này, đợi đến khi tên đàn ông này nghĩ ra gọi người tới, người chết chỉ có thể là cô, cho nên ra tay trước chiếm lợi thế, không phải cô muốn cứu Cố Doanh Tích, chỉ là tên đàn ông này phải chết thôi!



"Học muội, ô ô, sao em lại độc ác như vậy? Chị với em không thù không oán..............." Cố Doanh Tích khóc lên, tên đàn ông khống chế ả buông lỏng, Ninh Vân Hoan cũng buông lỏng, loại phụ nữ đáng chết này ít nhiều còn có chút tác dụng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK