Mục lục
Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Gà



Trong đầu Ninh Vân Hoan hiện lên tình tiết của Thượng Nhất Thế, nhưng chỉ trong nháy mắt thôi, cô đè nén chuyện trong lòng xuống. Đáng ra Đường Tu Viễn không nên xuất hiện vào lúc này, khi Ninh Vân Hoan biết anh ta, lúc đó trường học yêu cầu một số việc cần, em gái Cố Doanh Ngữ của Cố Doanh Tích thi vào đại học Đế Đô, Cố Doanh Tích vì đưa em gái đến trường, thuận tiện muốn đến tìm cô làm hòa, nên mới gặp Đường Tu Viễn.



Khi Ninh Vân Hoan phát hiện có chuyện không đúng, thì nhà họ Ninh đã bị Ninh Vân Thành nửa uy hiếp nửa lừa gạt lấy đi quyền thừa kế, từ đó về sau, cô không còn là tiểu thư cơm áo không lo nữa, nhưng vẫn cố gắng hòa thuận với Cố Doanh Tích, Cố Doanh Tích bắt đầu chán ghét Mộ Cẩn Ngôn và Tạ Trác Doãn nên ả đã chạy đến trước mặt cô khóc, nhưng bọn họ đều cho rằng Ninh Vân Hoan khi dễ Cố Doanh Tích, vì thế hợp tác với nhau đến hăm dọa cô một trận, bắt cô đến chỗ Long Minh, chưa kịp định thần, thì tiếp theo không phải được Ninh Vân Thành an ủi, mà là nghênh tiếp mấy bạt tai, sau đó cô không còn thân thiết với Cố Doanh Tích nữa.



Lúc ấy Cố Doanh Tích tìm đến cô kể lể, cũng giả vờ muốn quỳ xuống giải thích, nhưng lúc đó Ninh Vân Hoan đã tức giận, nói vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ả, cho nên cãi nhau với Cố Doanh Nặc, luôn không vừa mắt việc Ninh Vân Hoan khi dễ Cố Doanh Tích.



Hai bên lời qua tiếng lại, Cố Doanh Ngữ nói: Nếu không phải nhờ chị tao thì mày mới có thể sống qua ngày, đừng nói mày, ngay cả hai ông bà già nhà họ Ninh kia, hiện tại nếu không quỳ xuống chân chị tao, cũng đừng mong có ngày lành!



Những lời này hoàn toàn khiến Ninh Vân Hoan nổi giận, hai bên đánh nhau, Cố Doanh Ngữ ngã nhào trên đất. Sau khi đưa ả ta đến phòng cấp cứu, Cố Doanh Tích thì khóc sướt mướt và Cố Doanh Ngữ thì giả vờ giả vịt, còn Ninh Vân Hoan vẫn giữ tinh thần quật cường, nên ai cũng nghĩ cô khi dễ chị em nhà họ Cố. Về sau Đường Tu Viễn thương tiếc Cố Doanh Tích, cũng nhìn cô không vừa mắt, nên nhiều lần ngáng chân cô.



Nhớ đến những chuyện xưa này khiến Ninh Vân Hoan buồn cười, đời trước cô vì bị người ta vu hãm đánh Cố Doanh Ngữ, khi dễ chị em nhà họ Cố nên bị kéo đến phòng cứu thương, sau cùng suýt nữa bị bảo vệ mang đi. Nhưng không ngờ, lần này cô không bị chị em họ Cố hãm hại, lại vì một người cùng bàn bị lôi đến phòng y tế.



Lúc này, trong lòng Ninh Vân Hoan vị gì cũng có, nhưng mọi chuyện đã ập lên đầu, nên chỉ đành đi đến phòng y tế, nhìn thấy Đường Tu Viễn, tuy kiếp trước cô không oán hận lắm, nhưng vô cùng chán ghét, cô ưỡn thẳng lưng, ngậm miệng không hé răng.



Ánh mắt Đường Tu Viễn rơi vào Ninh Vân Hoan, theo bản năng anh ta chú ý đến khí chất Ninh Vân Hoan trước tiên rồi đến đánh giá toàn thân cô. Lúc này mới đầu tháng năm, thời tiết có chút nóng, Ninh Vân Hoan mặc một chiếc áo T-shirt tay dài màu trắng cổ chữ V, phía dưới mặc một chiếc quần bò màu xanh nhạt, tuy ăn mặc đơn giản nhưng lại phát họa bộ ngực no đủ và đường cong tuyệt đẹp, eo nhỏ tinh tế. Đôi chân dài thẳng tắp che giấu trong chiếc quần, hiện ra dáng vẻ thiếu nữ xinh đẹp, không những mang hơi thở thanh xuân nồng đậm, quan trọng là toàn thân vô cùng đơn giản, trên mặt không trang điểm, vẻ đẹp vô cùng tinh xảo, cực kỳ thanh thuần.



Vốn Lưu Chân cũng có khí chất khá giống Ninh Vân Hoan, nhưng hiện tại vì trên mặt cô ta nổi nhiều mẫn đỏ, cho nên vẻ đẹp đã bị áp xuống, không thể nhìn rõ mặt cô ta. Vì thế dáng vẻ tóc hơi rối, buông thả trước ngực của Ninh Vân Hoan, khiến Đường Tu Viễn chú ý, trong lòng có chút rộn rạo.



"Ninh Vân Hoan? Em là người ngồi cùng bàn sao?" Đường Tu Viễn nhướng mày, khóe miệng lộ ra ý cười. Ánh mắt trở nên thâm thúy. Ninh Vân Hoan nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta, không biết nên khóc hay nên cười, kiếp trước lần đầu tiên Đường Tu Viễn nhìn thấy Cố Doanh Tích điềm đạm đáng yêu hoa lê đẫm mưa thì cũng có nét mặt này, không ngờ qua một đời, đãi ngộ lại rơi vào người cô.



Xem như đây cũng là người quen cũ đời trước, sao Ninh Vân Hoan không biết lúc này Đường Tu Viễn sinh ra sắc tâm, khóe miệng mỉm cười, nhưng trong mắt lạnh lẽo: "Là bạn ngồi cùng bạn của bạn ấy, học được nửa tiết thì phát hiện bạn ấy có triệu chứng dị ứng."



"Có phải dị ứng không, kiểm tra thêm mới biết được." Đường Tu Viễn nhìn xung quanh một lúc, muốn để dao lên mặt Lưu Chân, Lưu Chân hoảng sợ, ánh mắt lộ ra sợ hãi: "Muốn làm gì?"



"Sợ gì hả." Ngữ khí Đường Tu Viễn có chút không kiên nhẫn, tuy nhìn dáng người và ngũ quan, anh ta có thể nhìn ra diện mạo Lưu Chân vốn không đến nỗi, nhưng cho dù dáng vẻ có đẹp đến đâu, nhưng anh ta đã có mục tiêu trước mắt, đặc điểm ngoại hình của hai người khá tương đồng, nhưng không dậy nổi hứng thú của anh ta, Đường đại công tử anh ta vẫn rất có khí tiết, trong lúc quen bạn gái, khi chưa chán ngấy, anh ta sẽ không một chân giẫm hai thuyền, trừ phi ngày nào đó phát hiện không còn tình cảm với Ninh Vân Hoan nữa, anh ta sẽ chia tay sau đó lại tấn công người khác.



Hiện tại trên mặt Lưu Chân nổi mụn đỏ, khiến người chán ngán, Đường Tu Viễn đương nhiên không nể mặt, tính tình cũng bộc phát. Anh ta chỉ thả thính với những người mình hứng thú thôi, người khác đương nhiên không có loại đãi ngộ này rồi.



"Cạo da trên mặt em xuống làm xét nghiệm." Chẳng muốn giải thích nhiều với Lưu Chân, Đường Tu Viễn trực tiếp cầm dao qua, Lưu Chân hoảng sợ, vừa định thét chói tai, Đường Tu Viễn đã không kiên nhẫn đánh vào đầu cô ta: "Thành thật một chút, không được ầm ĩ! Phiền chết." Anh ta vừa nói, vừa kêu các bạn nữ giữ chặt Lưu Chân, bản thân không hề thương hương tiếc ngọc cạo da trên mặt Lưu Chân.



Những cái mụn này bị Lưu Chân gãi quá nhiều đến nỗi chảy nước, lúc này có nhiều chỗ đã kết một tầng màu đỏ nhạt, Đường Tu Viễn chỉ rạch một cái, hai nốt mụn nhỏ bị anh ta cạo rớt, kỳ thật sau khi vết sẹo nứt ra trên mặt vẫn còn ngứa, Lưu Chân không hề cảm thấy đau, không biết có phải vì cô ta thật sự quá sợ hãi không, hoặc quá mức khẩn trương tựa như trên mặt bị người ta dùng dao rạch một nhát. Việc này thật sự có liên quan đến thể diện của bản thân, Lưu Chân lập tức bình tĩnh trở lại, rất sợ bản thân bị hủy dung. Lúc này tuy liều mạng chịu đựng không khóc, nhưng trong đôi mắt bồ câu đều tràn ngập hoảng sợ, thét lên.



Ninh Vân Hoan ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, nhìn dáng vẻ không kiên nhẫn của Đường Tu Viễn, trong mắt vô cùng lạnh nhạt. Đời trước cô đã nếm qua thiệt thòi mà Đường Tu Viễn gây nên, biết tính tình người đàn ông này có bao nhiêu tồi tệ, chỉ cần trong mắt anh ta đã có mục tiêu, người bị anh ta vứt bỏ hoặc không vừa mắt, tuyệt đối sẽ bị anh ta đối xử một cách lạnh lùng nhẫn tâm, Lưu Chân như vậy không làm Ninh Vân Hoan bất ngờ. Bởi vì đời trước cô còn đáng thương hơn Lưu Chân!



"Rống cái quỷ gì? Tôi không cởi đồ em, em kêu như vậy cho ai nghe hả?" Đường Tu Viễn lạnh lùng nhìn Lưu Chân liếc mắt, bỏ lớp da kia vào ống nghiệm, vẻ mặt không kiên nhẫn, các bạn nữ xung quanh nghe anh ta nói xong thì cười nhạo Lưu Chân, vẻ mặt đầy châm chọc.



"Không có việc gì thì giải tán đi, không phải túc trực bên linh cữu, nhiều người như vậy làm gì?" Đường Tu Viễn giơ cổ tay lên nhìn một chút, khi quay đầu nhìn Ninh Vân Hoan thì vẻ mặt lập tức biến thành ôn nhu thâm tình: "Hoan Hoan là bạn cùng bàn, nên ở lại chăm sóc bạn đi. Những người khác giải tán."



Anh ta hợp tình hợp lý bảo mọi người rời khỏi, vài bạn học và nữ giáo sư cũng không phản đối, Đường Tu Viễn là giáo y nổi tiếng mới đến đại học Đế Đô ba tháng trước, anh ta không thường ở trường học, chỉ ngẫu nhiên ghé qua, hôm nay có thể nhìn thấy anh ta khiến nhiều bạn học đã cảm thấy thỏa mãn rồi. Ninh Vân Hoan không có ý muốn ở lại chăm sóc Lưu Chân, trực tiếp từ chối:



"Em nghĩ để ba mẹ Lưu Chân đến chăm sóc bạn ấy sẽ tốt hơn." Cô và Lưu Chân chỉ nói chuyện có một lần, không hề thân thuộc, đừng nói hai người không phải bạn, hiện tại bản thân rõ ràng không ưa người giáo y Đường Tu Viễn này, cho dù quen thân, nhưng nếu có Đường Tu Viễn ở đây, cô thật sự không muốn tiếp xúc với Đường Tu Viễn.



Bạn học xung quanh cô đều tỏ vẻ hâm mộ, nhưng vừa nghe Ninh Vân Hoan cự tuyệt không chút nghĩ ngợi, nhất thời tất cả mọi người đều ngây người, Lưu Chân ngồi trên ghế sofa cũng ngẩn ngơ, cắn môi, cô ta cực kỳ sợ hãi người giáo y không biết thương hương tiếc ngọc này. Tuy Đường Tu Viễn tuấn tú nhưng vừa nãy bị anh ta cầm dao cạo mặt, với việc anh ta tát vào đầu mình không chút lưu tình, Lưu Chân không thể có ấn tượng tốt với người này.



Cô ta nhìn ra Đường Tu Viễn có ý với Ninh Vân Hoan, thật sự muốn Ninh Vân Hoan ở lại với cô ta, nhưng khi nghe Ninh Vân Hoan từ chối, trong lòng cảm thấy thất vọng, nhưng cô ta không dám nói ra, toàn thân run rẩy, đôi mắt bồ câu ẩn chứa cầu xin nhìn chằm chằm Ninh Vân Hoan.



"Thật sự tàn nhẫn quá." Đường Tu Viễn nở nụ cười, anh ta cảm thấy dáng vẻ Ninh Vân Hoan khá xinh đẹp, dáng người không tệ, lại thêm cách ăn mặc và trang điểm khéo léo, chỉ riêng hơi thở thanh xuân trên người cô, đã xinh đẹp hơn so với những cô gái trang điểm diễm lệ rồi, những điều này khiến anh ta để ý cô, nhưng không thật sự thích Ninh Vân Hoan nhiều lắm, hiện giờ anh ta tự nhận ánh mắt mình nhìn Ninh Vân Hoan đã tỏ rõ ý tứ, đều đã là nam nữ trưởng thành, nhưng không ngờ cô gái họ Ninh này lại từ chối anh ta, trong lòng Đường Tu Viễn bắt đầu sinh ra vài phần hứng thú.



Cho đến hiện tại đường tình cảm của Đường Tu Viễn luôn thuận buồm xuôi gió, được các cô gái xoay quanh, lúc này hiếm khi có một người không thèm để ý đến anh ta, thật sự khiến anh ta có chút tò mò. Dù sao Đường Tu Viễn rất hiểu rõ diện mạo của bản thân, tràn đầy tự tin với dáng người của mình, không ngờ Ninh Vân Hoan lại hoàn toàn không cắn câu. Lúc này tính chất bỉ ổi trong anh ta bắt đầu nảy sinh, cảm thấy những cô gái trước đây anh ta quen biết không còn mùi vị gì cả, gặp được một người không để ý đến anh ta, trong lòng sinh ra ý muốn chinh phục.



Ninh Vân Hoan không biết suy nghĩ ác liệt này của anh ta, cô bắt đầu lo lắng khi nào anh em nhà họ Bạch sẽ xuất hiện.



Trong Thượng Nhất Thế, lúc này Đường Tu Viễn đáng lẽ nên ở một bệnh viện của Mỹ làm bác sĩ, không thể chạy đến Hoa Hạ được, kiếp trước ba năm sau anh ta mới trở về Hoa Hạ, khi đó anh ta mới về được hơn hai tháng, người anh lớn trong hai em sinh đôi nhà họ Bạch, Bạch Minh Xuân cũng trở về Hoa Hạ thăm viếng trưởng bối nhà họ Đường, có lần đã đến đại học Đế Đô tìm Đường Tu Viễn, Đường Tu Viễn dương dương đắc ý dẫn người trong lòng đến ra mắt cậu ta, giới thiệu cho cậu ta quen biết.



Đáng nhắc đến chính là, ba Đường của Tu Viễn, Đường Thiên Hào luôn ưu ái mọi thứ cho anh em nhà họ Bạch, từ nhỏ Đường Tu Viễn có gì, anh em họ Bạch cũng sẽ có một phần, điều này khiến Đường Tu Viễn ngây ngốc trở nên thân thiết với hai anh em Bạch Minh Xuân, anh ta thật sự không nghĩ nhiều. Trái lại, từ nhỏ hai anh em Bạch Minh Xuân luôn hi vọng bọn họ có thể chiếm đoạt mọi thứ của anh ta, từ gia đình, giấc mơ, sau này đến cả người phụ nữ của anh ta.



Về mặt y thuật Bạch Minh Xuân nổi trội hơn Đường Tu Viễn, từ nhỏ cậu ta đã đi theo nhà họ Đường, mưa dầm thấm đất cộng thêm cậu ta vốn rất có lòng, nên nhanh chóng chiếm được sự tán thưởng của nhà họ Đường. Mười năm trước, sau khi Đường Tu Viễn đến Mỹ, thì tiếp sau cậu ta cũng đến Mỹ, sau đó Bạch Minh Xuân bắt đầu thể hiện hào quang vạn trượng của mình, cậu ta liên tục nhảy lớp. Năm năm trước đã nhanh chóng thực tập ở một bệnh viện có tiếng của Mỹ, nửa năm sau đã vượt qua người khác, bắt đầu tự mình làm tiểu phẫu.



Dựa vào thiên phú của cậu ta, dần bắt đầu có tên tuổi, mãi đến ba năm trước đây, một Nghị viên của Mỹ có khối u trong não, khẩn cấp đưa vào bệnh viện, lúc ấy khối u nằm ở chỗ trọng yếu, nên không ai dám phẫu thuật cho Nghị viên đó, lúc đó Bạch Minh Xuân còn chưa là bác sĩ chính thức nhưng đã tự tiến cử làm phẫu thuật cho Nghị viên kia.



Lúc ấy Nghị viên đã được bác sĩ chẩn đoán là không còn khả năng cứu chữa, nhưng người nhà của Nghị viên vẫn để Bạch Minh Xuân ký một hiệp nghị bí mật. Lần giải phẫu kia hầu như có thể nói đã làm nên danh tiếng của Bạch Minh Xuân, giải phẫu tiến hành vô cùng hoàn hảo, về sau trên tạp chí y học người ta gọi tình huống đó là kỳ tích, Bạch Minh Xuân được mệnh danh là bàn tay thần kỳ.



Cho đến hôm nay, cậu ta hầu như đã trở thành truyền kỳ trẻ tuổi nhất trong giới y học, chưa đến ba mươi tuổi, hiện giờ người người trên khắp thế giới đều khen ngợi, bên ngoài truyền tai nhau, chỉ có không đủ tiền để mời Bạch Minh Xuân làm phẫu thuật, chứ không có chuyện Bạch Minh Xuân không cứu được người!



Bạch Minh Xuân, một người trẻ tuổi nóng bỏng tay trong giới y học, làm nhiều ca phẫu thuật như vậy, sau cùng đoạt đi người trong lòng của Đường Tu Viễn, hơn nữa còn tiếp luôn cả anh em sinh đôi của mình vào hậu cùng của Cố Doanh Tích. Đến khi Ninh Vân Hoan chết, Đường Tu Viễn vẫn là một trung khuyển luôn yên lặng giúp đỡ Cố Doanh Tích, mà không thể gia nhập vào đội ngũ những người đàn ông của Cố Doanh Tích!



Có thể nói, vì Đường Tu Viễn giới thiệu người trong lòng cho anh em của mình, hoàn toàn chính là hành vi tự đào góc tường nhà mình. Sau cùng để người khác được hưởng lợi!



Ninh Vân Hoan nghĩ đến chuyện kiếp trước, ánh mắt có chút mơ màng, Đường Tu Viễn nhìn biểu hiện đầy mông lung của cô, không biết cô đang suy nghĩ gì, nhưng trước mặt mình, cô gái anh ta nhìn trúng hoàn toàn không để anh ta vào mắt, điều này khiến Đường Tu Viễn có chút không vui, ánh mắt hơi lóe, lại càng có hứng thú với Ninh Vân Hoan, nhưng không muốn nhìn thấy cô xuất thần, vì vậy một mặt động tác trên tay không ngừng, một mặt lại lớn tiếng nói: "Hoan Hoan suy nghĩ gì thế? Bữa tối muốn ăn gì không?"



Bản thân cô và anh ta không quen thuộc đến mức đó đâu! Tên bị anh ta kêu lên khiến trong nháy mắt Ninh Vân Hoan phiền chán, cô hít sâu, không chút nghĩ hất tay, nhìn Đường Tu Viễn:



"Trước mặt chồng tôi, anh thử nói lại lần nữa xem."



Vốn các bạn học nữ xung quanh rất có cảm tình với vị giáo y đẹp trai này nên khi nhìn thấy anh ta đối xử đặc biệt với Ninh Vân Hoan thì vô cùng căm ghét cô, nhưng lúc này nghe Ninh Vân Hoan nói, khiến nữ giáo sư kia bắt đầu cười theo, cô giáo trẻ tuổi này phong tình vạn chủng vỗ bộ ngực sữa cao ngất của mình: "Tu Viễn, vị bạn học này đã có bạn trai rồi, bạn trai của cô ấy có chút quan hệ cá nhân với hiệu trưởng trường chúng ta..." Cô ta nói đến đây, đột nhiên nhớ đến trước đây bản thân nhìn Ninh Vân Hoan không vừa mắt, cho rằng cô thường xuyên không đến trường học, nên cảm thấy cô là loại con gái không ra gì cần phải dạy dỗ một phen, trái lại đã quên cô có bạn trai, mà bạn trai của cô không hề tầm thường, có quan hệ rất tốt với hiệu trưởng Tô Doanh, khi nãy cô ta còn muốn chỉnh cô để cô cõng Lưu Chân đến phòng cứu thương, hiện tại nhớ đến mới cảm mình thật sự lỡ dại, sau lưng đã chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.



Vừa nghe Ninh Vân Hoan có bạn trai, Đường Tu Viễn cau mày, tiếp theo nghe thấy bạn trai cô quen biết hiệu trưởng Tô Doanh, dường như lai lịch không nhỏ, trong mắt nhất thời âm trầm xuống, lộ ra vài phần tìm tòi nghiên cứu.



"Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, nhưng Ninh tiểu thư là hoa đã có chủ, vừa nãy tôi mạo phạm rồi." Đường Tu Viễn nói đến đây, thần sắc đã lạnh nhạt, cúi đầu chuyên tâm với chuyện của mình. Ngoài mặt anh ta bình tĩnh, nhưng kỳ thật trong lòng có vài phần cho rằng Ninh Vân Hoan không biết điều, hơn nữa lần đầu tiên bị nữ nhân cự tuyệt trước mặt mọi người như vậy, trong lòng nuốt không trôi, nhưng Đường Tu Viễn vẫn còn lý trí, anh ta trở về Hoa Hạ lần này chỉ để nghỉ ngơi nửa năm thôi, vốn giáo y của đại học Đế Đô vừa lúc có việc nên xin phép nghỉ nửa năm, ông nội của anh ta quen biết lão gia tử nhà họ Tô nhiều năm, cho nên bây giờ sau khi anh ta về nước ông nội Đường Quân để anh ta tạm thay nửa năm.



Vốn chẳng qua ngại trưởng bối, hơn nữa thân phận hiệu trưởng Tô Doanh đặc biệt, ông đã mở lời nên Đường Tu Viễn không thể cự tuyệt, lại nói ban đầu ở Mỹ đã có chút vướng mắc với anh em. Tuy Đường Tu Viễn đối xử với phụ nữ không được tốt lắm, nhưng đối với anh em trong nhà lại cực kỳ nghĩa khí, không muốn trở mặt, nên lúc này mới về nước, vừa vặn gặp Tô Doanh nhờ vả, anh ta biết đại học Đế Đô có không ít mỹ nữ, nên mới đáp ứng, không ngờ cô gái đầu tiên mà anh ta nhìn trúng đã có bạn trai, nhìn dáng vẻ thật thanh thuần, nhưng nghĩ đến Ninh Vân Hoan đã có bạn trai, nên khiến Đường Tu Viễn chán ngán, không thèm nhìn cô nữa.



"Không có việc gì thì giải tán đi, vẫn vây quanh làm gì? Người vẫn chưa chết đâu." Nhìn trúng cô gái không thanh thuần ngây ngô như trong tưởng tượng của anh ta, điều này khiến Đường Tu Viễn có cảm giác xuất sư bất lợi, sắc mặt vô cùng khó coi, nên nói ra lời không tốt, nước mắt trong hốc mắt Lưu Chân lại rưng rưng.



Nếu giáo y không phải là cái tên Đường Tu Viễn khiến người chán ghét này, đoán chừng Ninh Vân Hoan sẽ ở lại một lúc, nhưng vừa thấy Đường Tu Viễn thì trong lòng cô không còn khẩu vị gì, nhìn nhiều một chút đã thấy phiền chán rồi, làm sao còn muốn ở lại, đang chuẩn bị xoay người chạy, thì Đường Tu Viễn cười lạnh, nhưng Lưu Chân nhút nhát nói: "Hoan Hoan, cậu có thể ở lại với tớ một lát không? Tớ đã gọi điện thoại cho ba mẹ rồi." Đường Tu Viễn này miệng không tốt lại không có phong độ, Lưu Chân còn sợ sau khi bạn học đi rồi thì sẽ phải chịu cơn giận vô lý của anh ta, vì vậy tuy nhìn ra Ninh Vân Hoan không muốn ở lại, nhưng vẫn kiên trì giữ lại.



"Lưu Chân, cậu muốn có người ở lại giúp cậu, tớ thấy trong lớp học còn rất nhiều người nguyện ý, sao cứ phải chọn người trong nhà đã có việc vậy?" Cô gái nói chuyện có một đầu tóc dài gợn sóng, nét mặt tinh xảo, ánh mắt dùng bút vẽ xếch lên kéo ra một độ cong khá dài, đuôi mắt như liếc mắt đưa tình, lông mi gắn mi giả rất dày, đôi mắt được làm nổi bật lên càng mềm mại đáng yêu, ngược lại môi chỉ thoa một lớp son màu trắng nhạt, khi nói chuyện để lộ ra thần thái lười biếng khiến Đường Tu Viễn nhìn bằng hai mắt, một vài bạn học nữ đi theo cũng nhìn cô ta vài lần.



Ninh Vân Hoan nhìn người nói chuyện một cái, chốc lát đã nhận ra cô ta.



Đời trước cô một lòng thay đổi vận mệnh của mình nên không chú ý vào việc học, kiếp trước khi cô biết đến hệ này, thuần túy vì muốn lấy lòng Cố Doanh Tích thôi, lớp học có rất nhiều bạn học nên cô không có ấn tượng với ai, ngoại trừ một số người, đừng nói cô không nhớ tên, có lẽ đến dáng vẻ cô còn không thể nhớ.



Nhưng cô gái vừa nói chuyện thì cô nhớ rất rõ dáng vẻ của cô ta, ngay cả tên Ninh Vân Hoan cũng nhớ rõ.



Kiếp trước trong hệ này có vài người sẽ là minh tinh nổi tiếng, lúc ấy vì những người này không học chung lớp với Ninh Vân Hoan, nên cô cũng từng chú ý đến họ, cô gái mềm mại đáng yêu này chính là một trong số đó. Cô ta tên Trình Xảo Mi, là một trong số bạn học nổi tiếng sớm nhất, nhưng đồng thời, cũng là một trong những nữ minh tinh có kết cục vô cùng thảm hại.



Lúc còn chưa tốt nghiệp, cô ta được một đạo diễn Hoa Hạ nổi tiếng nhìn trúng, không để ý cô ta là người mới, đặc biệt giao cho cô ta một vai diễn gian phi khiến cô ta nổi danh từ đó. Tuy Trình Xảo Mi có khuôn mặt kiều mỵ, nhưng kỳ thật tính cách cô ta rất hào sảng thẳng thắn, đoán chừng do nổi danh quá sớm, trong giới giải trí chưa từng có trải nghiệm nhiều, nên loại tính cách hào sảng này dễ dàng gây ấn tượng tốt với người khác, đồng thời, cũng dễ dàng đắc tội với nhiều người. Cô ta vào giới không lâu, nhưng đã kết giao được rất nhiều bạn bè, một số tiền bối cũng nguyện ý dẫn dắt cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK