Mục lục
Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng Lan Lăng Yến có tính toán, tất nhiên là gật đầu, thân mình dựa ra sau, thân hình thon dài kéo dài ra vừa biếng nhác vừa nguy hiểm, lúc này mới cười nói: "Thôi, tránh thoát được lần này, sau này từ từ chời đùa, tránh cho buồn chán, còn về phía Mộ gia thì." Lúc anh nói từ 'sau này', giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng sát ý trong đó ngày càng nồng đậm: "Tìm người giết chết hắn, thật sự không tốt, tôi nghĩ nếu Mộ Cẩn Chi biết em trai hắn giả ngốc, có lẽ sẽ rất vui mừng cho người giết chết em trai hắn đi." Ngụ ý của anh là muốn Lan gia nhận vụ này, bảo đảm nếu như Mộ Cẩn Ngôn có ý đồ gì với Lan gia liền giết chết hắn.
Mặc dù nhà ngoại Lâm gia có quan hệ thông gia với Mộ gia, nhưng nếu Mộ gia muốn nhằm vào anh, Lan Lăng Yến sẽ không lưu tình đối với Mộ Cẩn Ngôn, dù sao thì lúc trước anh cũng đã chém giết không ít anh em nhà bác ruột chú ruột, tình anh em đối với anh mà nói còn không bằng một ngón tay của Ninh Vân Hoan, nếu như Mộ Cần Ngôn thật sự rắp tâm, anh giết hắn ta cũng không chút nương tay.
Nội tình bên trong Lan Bưu tất nhiên biết rất rõ, gật gật đầu, lại nói thêm vài câu nữa mới đi ra ngoài.
Lúc ông ta ra khỏi phòng, mới dám lau đi những giọt mồ hôi lạnh trên trán, những thủ hạ dưới trướng Lan Lăng Yến gần như đều để một kiểu tóc giống anh, chẳng qua vì có liên quan tới thời niên thiếu của Lan Lăng Yến, mỗi khi gặp nguy hiểm ngay trước mắt nhưng vẫn phải cố trấn định, chính là sợ mồ hôi lạnh lộ ra sẽ làm lộ tâm tình khẩn trương của mình, thời gian lâu, anh liền quen với kiểu tóc dài, mà những người tâm phúc của anh lấy Lan Bưu làm cánh tay đắc lực, cũng mang theo loại tính cách đó trong một thời gian dài, mặc dù Lan Lăng Yến ngày càng trưởng thành, tâm trí của anh ngày càng cứng rắn, chỉ cần anh không muốn thì sẽ không xuất hiện tình trạng đầu đầy mồ hôi lạnh như thời còn thiếu niên, nhưng kiểu tóc dài này vẫn được anh giữ tới bây giờ.
Phỏng chừng là để kỷ niệm sự khó khăn cũng như nguy hiểm trong quá trình giết chết anh em trước đây, cũng nhắc nhở bản thân không nên sơ suất, cho đến ngày hôm nay, cũng may Lan Bưu bị ảnh hưởng bới Lan Lăng Yến, giữ lại thói quen giống anh, nếu không sự lo lắng của ông ta ngày hôm nay, e rằng sẽ bị Lan Lăng Yến nhìn thấy, cũng có thể là anh nhận ra nhưng chỉ nhìn trong mắt mà không nói ra thôi.
Lúc trước nhất thời mềm lòng nói chuyện thay cô gái họ Cố kia, để rồi rơi vào kết cục tự ông ta lo lắng đề phòng như ngày hôm nay, ánh mắt của Lan Bưu vụt qua một tia sáng đỏ, đối với Cố Doanh Tích, lại càng thêm hận ả mấy phần.
Đợi Lan Bưu rời đi, Lan Lăng Yến mới đứng dậy đi lên tầng, Lan Ý đã sớm chơi tới mệt đang được bảo mẫu dỗ đi ngủ, Ninh Vân Hoan nằm trên giường cầm điều khiển, ánh mắt nhìn chăm chú vào ti vi. Trong phòng, rèm cửa sổ màu trắng ngà trong suốt đã được vén lên, ánh nắng chiếu vào trong phòng, làm trong phòng tràn ngập không khí êm dịu, cho dù thời tiết không mấy mát mẻ, nhưng trong phòng không bật điều hòa vẫn mát mẻ như thường, không biết có phải vì lí do có phụ nữ ở đây, cảm giác ấm áp hơn so với trước đây rất nhiều, ít đi một chút không khí lạnh lẽo và cảm giác không có người ở.
Lan Lăng Yến lặng yên không tiếng động đứng ở cửa một lúc lâu, chỉ nhìn dáng vẻ chăm chú của cô, gác cằm trên chiếc gối ôm, chốc lát lại cười tới mức mắt cong cong.
Một lúc sau Ninh Vân Hoan cảm thấy không khí trong phòng có chút thay đổi mới quay đầu lại nhìn thấy anh đang đứng dựa ở cửa, vội vàng xốc chăn nhảy lên, ngay cả giày cũng không mang: "Làm việc xong rồi?"
Vốn không phải chuyện to tát gì, việc lớn chân chính anh sẽ không mang về nhà xử lí, những người Lan gia nuôi dưỡng cũng không phải ăn hại, mặc dù anh bận rộn, nhưng cũng không bận tới mức bình thường chân không chạm đất, hơn nữa hôm nay anh còn đặc biệt dành thời gian đi xem kịch vui với Ninh Vân Hoan, nếu như không phải lúc sau xuất hiện gốc rạ Mộ gia, Lan Bưu căn bản là sẽ không tới tìm anh.
"Không có chuyện gì, chương trình ti vi hay không?" Thay cô vuốt vuốt tóc, nghĩ tới gần đây sức khỏe ba Ninh tốt lên nhiều, các đường cong khuôn mặt vốn dĩ như điêu khắc của Lan Lăng Yến trở nên nhu hòa hơn một chút: "Anh đã gọi điện cho ba mẹ, đại khái là vào tháng sáu họ có thời gian, đến lúc đó vừa đúng lúc chúng ta tổ chức hôn lễ, em muốn tổ chức ở đâu?"
Mẹ của Lan Lăng Yến từ sau khi gả tới Lan gia, liền xuất giá tòng phu, từ bỏ tất cả nhà mẹ đẻ, chuyên tâm cùng chồng lăn lộn trong hắc đạo, bình thường Lan Lăng Yến ngoài quản lí những sản nghiệp bí mật do anh sáng lập ra, đại đa số là quản lí sản nghiệp rửa tiền của Lan gia, một vài chuyện bí mật, chỉ có những người theo anh từ nhỏ tới lớn mới biết, lòng trung thành của những người này đối với anh trong 20 năm qua, tất nhiên không cần nói tới nữa, không cần anh quá phí thời gian và tâm huyết.
Nhưng ba của Lan Lăng Yến chuyên quản lí Lan gia bất kể là sản nghiệp trong tối hay sản nghiệp ngoài sáng, mấy trăm năm truyền thừa của Lan gia, đến nay tất cả những gì trong tay Lan Lăng Yến hiện nay, cũng chỉ là một bộ phận nhỏ trong đó, cho dù thêm vào những thứ sau này anh bồi dưỡng ra, cũng không thể so sánh với mấy trăm năm tích góp của Lan gia, cho nên ba Lan rất bận, bận tới mức năm ngoái khi con trai ông đăng kí kết hôn ông vẫn bận rộn ở nước ngoài, cũng không có xuất hiện.
Mà Lan phu nhân luôn lấy chồng làm trọng cũng không xuất hiện, sau khi nghe thấy Lan Lăng Yến nói muốn tổ chức hôn lễ, lại nghe nói sắp phải gặp mặt ba mẹ chồng, nhất thời Ninh Vân Hoan liền cảm thấy lo lắng.
"Nhanh như vậy? Bây giờ em vẫn đi học, chưa tốt nghiệp mà." Bây giờ cô mới học năm hai đại học, cho dù chỉ cách năm ba có nửa học kỳ thôi, mặc dù với thân phận địa vị của Lan gia, nếu như con trai muốn kết hôn sẽ tổ chức hôn lễ mời rất nhiều khách, nhưng cũng không tới mức mọi người đều biết, Ninh Vân Hoan vẫn luôn cảm thấy bản thân cô vẫn chưa tốt nghiệp đã kết hôn là vô cùng kỳ quái, hơn nữa bây giờ ngay cả sự tồn tại của Lan Ý cô cũng sắp phải nói cho ba Ninh biết, vừa nghĩ tới ba Ninh biết cô đi Anh một năm thực ra không phải làm sinh viên trao đổi, mà là đi sinh con, Ninh Vân Hoan liền lo lắng tới mức nói không nên lời.
"Sợ cái gì? Lẽ nào em nghĩ sau khi chúng ta làm lễ kết hôn, anh sẽ không cho em đi học tiếp sao? Hay là không muốn mọi người biết, anh là chồng của em?" Lan Lăng Yến ngày càng tới gần, cũng ngày càng dựa gần Ninh Vân Hoan, tiếng hít thở của hai người giống như quanh quẩn bên chóp mũi của cả hai, Ninh Vân Hoan cẩn thận lùi bước, thẳng tới khi chân nhỏ chạm vào mép giường, cô mới ngửa người ra sau, cẩn thận quay đầu muốn mở miệng nói chuyện, ai ngờ vừa mới muốn cử động, người ở trước mặt hình như đã biết trước bước tiếp theo của cô, giơ hai tay ra nâng lên hai má của cô:
"Hoan Hoan, bây giờ em là vợ anh, chúng ta ngay cả con cũng có rồi, lẽ nào em vẫn không hiểu, cuộc đời này, chúng ta không có khả năng tách ra?" Khi Lan Lăng Yến nói chuyện, khuôn mặt cách cô càng ngày càng gần, giọng nói khi phát ra như mang theo tiếng nỉ non, như mang theo một chút khàn khàn gợi cảm: "Em sợ gì, nói cho anh biết, có được không?"
Cô cái gì cũng sợ, cô của kiếp trước chết trên tay Lan Lăng Yến, lời nói như vậy làm sao cô có thể nói ra khỏi miệng? Mặc dù hai người ở cũng nhau lâu như vậy, quan hệ thân mật như vậy, ngay cả con của hai người cũng sinh rồi, theo lý mà nói bóng ma trước đây của cô gần như tiêu tan rồi, thậm chí lần trước ba Ninh trêu ghẹo cô, cô thật sự cho rằng mình có cảm giác đối với Lan Lăng Yến, cô cho rằng sự yêu thích đó có thể trung hòa sự sợ hãi của cô đối với Lan Lăng Yến, nhưng gần đây sau khi Lan Lăng Yến làm ra những hành động muốn tổ chức hôn lễ, cả người cô liền có chút kháng cự theo bản năng.
Sinh ra Lan Ý thì thôi, nhưng vừa mới bắt đầu cô ở bên cạnh anh chỉ vì muốn bảo vệ mạng sống mà thôi, sao đến cuối cùng, cô lại có quan hệ phức tạp không rõ như thế này với Lan Lăng Yến? Ngoài sự sợ hãi đối với Lan Lăng Yến, còn có sự lo ngại đối với Cố Doanh Tích, những việc phát sinh ở kiếp trước trừ cái chết của cô, gần như tất cả mọi chuyện đều diễn ra như cũ, mặc dù kiếp này trùng sinh cô không trở thành bạn bè với Cố Doanh Tích, cũng không có quan hệ tốt với ả như kiếp trước mà dẫn ả tới công ty Ninh gia, thậm chí lần đầu tiên của Cố Doanh Tích cũng không phải cho Ninh Vân Thành, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là Cố Doanh Tích gặp gỡ những người đàn ông đó.
Nếu như không phải Ninh Vân Hoan kịp trở về từ Anh, không cẩn thận đụng phải Cố Doanh Tích ở Ninh gia, nói không chừng ba Ninh mẹ Ninh vẫn giống như kiếp trước vô cùng yêu thích ả, thẳng tới khi bị Ninh Vân Thành làm cho tức chết mới phát hiện ra chân tướng.
Ninh Vân Hoan rất sợ, Cố Doanh Tích giống như kiếp trước xem trọng Lan Lăng Yến, mặc dù Lan Lăng Yến đến bây giờ vẫn không thích ả, nhưng vừa mới bắt đầu sau khi ả nhìn thấy anh đã thích anh ngay rồi, Ninh Vân Hoan sợ kết quả của cô xoay chuyển một vòng nhưng lại trở về điểm khởi đầu, nó cứ giống như bóng ma bao phủ tâm trí của cô, làm cô vô cùng bất an đối với tương lai.
"Nói cho anh biết." Môi của Lan Lăng Yến nhẹ nhàng dao động trên khuôn mặt trắng nõn của cô, không biết có phải do có chút lo lắng hay không, khuôn mặt của cô có chút lạnh, trên mặt cô cũng không thoa kem mỹ phẩm nào, chỉ có một chút thoang thoảng mùi thơm của kem dưỡng, mùi hương này là mùi hoa quả do chính tay anh chọn, là loại anh thích nhất, nhưng lúc này ngửi thấy lại làm cho ánh mắt của anh ngày càng u ám.
"Em có chút sợ, em thấy Cố Doanh Tích rất thích anh." Tư thế gần sát nhau của hai người đem tới cảm giác áp bức cho Ninh Vân Hoan, lại thêm Lan Lăng Yến dụ dỗ một cách nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, làm cô bất giác nói ra những suy nghĩ trong lòng, đợi đến khi hồi thần, cho dù Lan Lăng Yến dỗ cô cũng không nói nữa.
Mặc dù không biết tại sao chuyện này lại có liên quan tới Cố Doanh Tích, nhưng tìm thấy mục tiêu là tốt rồi, Lan Lăng Yến cũng không nói chuyện Cố Doanh Tích được Mộ gia nhị công tử cứu đi rồi, chỉ nhìn cô không nói, đôi môi bịt chặt hô hấp cũng như những lo lắng của cô, mười ngón tay đan xen với mười ngón tay của cô, thuận thế đè ép thân thể cô xuống.
Ninh Vân Hoan biết tính cách của Lan Lăng Yến, nếu anh đã đề cập tới chuyện tổ chức hôn lễ, e rằng sẽ không để cho cô cự tuyệt nữa, lại thêm ba Ninh mẹ Ninh ở một bên vui vẻ và thúc giục, làm cho trong lòng cô không khỏi dâng lên sự lo lắng và buồn bực, liên lụy tới vài ngày tới lớp biểu tình khuôn mặt đều khó coi.
Lần trước sau khi Phó Viện bị Lan Lăng Yến đạp cho một cái vẫn luôn ở nhà dưỡng thương, nhưng đưỡng thương được một tháng, hôm nay đột nhiên lại tới trường học. Cô ta không đi cùng Lý Phán Phán, phỏng chừng lần trước Ninh Vân Hoan nói lời bên tai Lý Phán Phán, ít nhiều cũng làm cô gái đơn giản kia sinh ra chút để ý, nhưng Phó Viện vì Ninh Vân Hoan bị đá một cước thì không nói, quan trọng là cô ta còn bị mất mặt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK