Vừa nghe lời này, sắc mặt Ninh Trị Trung thối hoắc: "Xương sườn của cậu ta bị gãy không liên quan đến chúng ta, con gái tôi chỉ không cẩn thận đá trúng trán cậu ta thôi, không có đụng đến xương sườn của cậu ta."
Bác sĩ không lên tiếng, Ninh Vân Thành mở mắt, gương mặt tuấn tú tràn đầy tối tăm: "Không liên quan đến các người, đây là chuyện riêng của tôi." Nói xong, Ninh Vân Thành cầm điện thoại gọi, đầu bên kia truyền đến giọng nói không kiên nhẫn của Cố Doanh Ngữ, anh ta nói mình đang ở bệnh viện, Cố Doanh Ngữ đã trợn mắt, ngắt điện thoại rồi.
"Đáng chết!" Ninh Vân Thành vừa định ném điện thoại đi, nhưng lập tức nghĩ đến tình huống hiện giờ của bản thân, lại cố nhịn đặt di động xuống, nói với đám Ninh Trị Trung: "Cảm ơn các người đã đưa tôi đến bệnh viện, trước tiên các người cho tôi mượn tiền nối xương, tôi quay về liên lạc với ba mẹ, rồi trả lại tiền cho các người." Vừa nghe xong, trên mặt Ninh Liên Liên lộ ra ý cười dịu dàng, Ninh Trị Trung vừa muốn từ chối, cô ta đã đồng ý: "Được, nhưng anh tên gì?"
Bác sĩ đứng bên cạnh cũng gật đầu theo: "Muốn biết thân phận của anh để làm thủ tập nhập viện."
Ninh Vân Thành đưa chứng minh thư ra, Ninh Liên Liên tiện tay lấy, thì hơi kinh ngạc vui mừng nói: "A, thật có duyên, không ngờ anh cũng họ Ninh." Ninh Vân Thành hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô bé đá viên đá trúng mình này, phát hiện cô ta vô cùng trẻ tuổi, gương mặt phấn nộn đỏ ửng, trên người mang theo sức sống mà Cố Doanh Tích không có.
Nghĩ đến Cố Doanh Tích, trong lòng Ninh Vân Thành đau như tê liệt, anh ta vì Cố Doanh Tích trả giá nhiều như vậy, nhưng lúc này bản thân anh ta ở bệnh viện, nhưng ả không đến thăm mình một lần, cũng không biết Cố Doanh Ngữ có nói tin anh ta nằm viện cho ả biết không, nếu ả biết mà vẫn không đến thăm anh ta, Ninh Vân Thành không tự chủ sinh ra vài phần oán hận.
"Đúng thế, tôi cũng họ Ninh, chẳng lẽ anh cũng họ Ninh sao?"
Trên đời này không phải họ Ninh không bị trùng. Nhưng như vậy cũng quá khéo rồi, thái độ Ninh Trị Trung vừa mới không kiên nhẫn, đã cẩn thận nói: "Cậu họ Ninh? Vậy cậu có biết gia đình họ Ninh ở phía đông thành phố không?" Ninh Trị Trung vừa nói địa chỉ của mẹ Ninh, ánh mắt Ninh Vân Thành đã trừng lớn: "Đó là nhà ba mẹ tôi. Các người là ai?"
Vừa nghe thế, ánh mắt Ninh Trị Trung chợt sáng ngời, trong lòng nóng lên: "Chẳng lẽ vị chị dâu họ kia chính là mẹ cậu? Quả là lũ lụt cuốn trôi miếu Long vương [1], không ngờ hôm nay có duyên như vậy, may mắn Liên Liên nhà chúng ta đụng phải cậu, bằng không thật không biết, thì ra tất cả mọi người đều là người một nhà." Nói xong, đã tự nói rõ thân phận của mình, ông ta vốn đang sợ hãi công tử thế gia như Ninh Vân Thành sẽ không dễ dàng nhận thân, ai ngờ không biết có phải do Ninh Liên Liên đụng phải anh ta không. Ninh Vân Thành còn nhiệt tình hơn so với tưởng tượng của Ninh Trị Trung, bỗng chốc đã tiếp nhận thân phận chú họ của ông ta rồi.
[1] lũ lụt cuốn trôi miếu Long vương: Lũ lụt cuốn trôi miếu Long vương, tự người một nhà trộm của nhà mình là một câu nói lái từ câu: “Đại thủy trùng liễu Long Vương miếu, tự gia nhân đả tự gia nhân”, tạm dịch: lũ lụt lên trôi miếu Long Vương, người nhà mình đánh người nhà mình. So sánh cho tình cảnh người cùng một nhà, vì không quen biết nhau mà xảy ra hiểu lầm gây nên xích mích. Nguồn: .tieuhoangthu.com/2017/07/11/nguyen-thuy-tai-lai-chuong-122/
Ninh Vân Thành cũng không ngờ mình dễ dàng tìm được một thân nhân như vậy, hiện giờ cuộc sống của anh ta đã đủ thảm, lúc này ba Ninh như rất quyết tâm, cả điện thoại cũng không nhận. Anh ta canh ở cửa tiểu khu hai ngày, cũng không thấy tung tích của ba Ninh, lúc này không khỏi hỏi thăm Ninh Trị Trung: "Chú họ, chú có biết gần đây ba cháu đang bận gì không? Sao ông không nhận điện thoại của cháu?"
Không ngờ Ninh Vân Thành không hoài nghi thân phận của Ninh Trị Trung, dễ dàng tiếp nhận ông ta, nhưng lúc này Ninh Vân Thành hỏi vậy, ngược lại Ninh Trị Trung cảm thấy hoài nghi: "Cái gì? Cậu không biết ba cậu đã qua đời rồi sao?" Ba mình chết mà Ninh Vân Thành cũng không biết. Lúc này Ninh Trị Trung bắt đầu hoài nghi đến cùng Ninh Vân Thành này có phải con trai của nhà họ Ninh hay không, nếu không sao ông ta đã đến nhà mẹ Ninh hai ngày, mà chưa hề nhìn thấy Ninh Vân Thành? Huống chi vừa rồi Ninh Trị Trung quá mức vui mừng kinh ngạc, không nghĩ cái khác, lúc này lại thấy Ninh Vân Thành ăn mặc cũ nát, đâu có khí phách của đại thiếu gia nhà họ Ninh?
Không lẽ bản thân ông ta bị lừa. Sắc mặt Ninh Trị Trung bỗng nghiêm túc: "Chẳng lẽ cậu không phải vị đại thiếu gia nhà họ Ninh kia?"
"Làm sao có thể?" Nói anh ta không phải là đại thiếu gia nhà họ Ninh, hiện giờ Ninh Vân Thành còn khó chấp nhận hơn việc người ta nói anh ta không phải đàn ông nữa, anh ta đã sắp hai bàn tay trắng, tình yêu trong mơ của anh ta hiện giờ đã không còn như trước nữa, bây giờ ba mẹ anh ta hoàn toàn không còn để ý đến anh ta. Trong tay không có tiền, trước mắt thứ anh ta có thể giữ, dường như chỉ có danh xưng đại thiếu gia nhà họ Ninh này mà thôi, nhất là ánh mắt mới vừa rồi của Ninh Trị Trung làm lòng hư vinh của Ninh Vân Thành được thăng hoa, càng khiến anh ta không muốn buông tha cho thứ duy nhất mà bản thân đang có hiện giờ.
Thấy Ninh Trị Trung không tin, Ninh Vân Thành còn miêu tả cách bày trí trong nhà mình, nhẫn nại không được còn nói ra tên của Ninh Vân Hoan.
Gần đây Ninh Vân Hoan vô cùng nổi tiếng, nhưng gia đình cô luôn bảo vệ cô vô cùng chu đáo chặt chẽ, lúc này thấy quả nhiên Ninh Vân Thành này có thể là vị thiếu gia nhà họ Ninh, tuy không biết vì sao anh ta biến thành cái dạng này, nhưng thái độ Ninh Trị Trung vẫn nhiệt tình vài phần.
Tương tự, Ninh Vân Thành không ngờ bây giờ mình còn phải dựa vào tên tuổi Ninh Vân Hoan để chứng minh bản thân, trong lòng không biết có mùi vị gì.
Đợi khi Cố Doanh Tích biết Ninh Vân Thành bị thương nằm viện, đã là hai ngày sau đó, đây là do trong lúc vô ý Cố Doanh Ngữ lỡ miệng nói ra nên ả mới biết được, trước tiên ả gọi điện thoại cho Ninh Vân Thành, nhưng lúc này ả lo lắng trễ vậy không chỉ không làm Ninh Vân Thành thoải mái, ngược lại khiến anh ta sinh ra vài phần oán hận, lúc này tâm tính Ninh Vân Thành đã như bị vây trong bình ma quỷ, ngày đầu tiên hi vọng Cố Doanh Tích đến thăm anh ta, ngày thứ hai anh ta thề chỉ cần Cố Doanh Tích có thể biết anh ta nằm viện, còn có thể xuất hiện trước mặt anh ta, anh ta thề sau này anh ta sẽ mãi mãi là nô lệ trung thành của Cố Doanh Tích, nhưng khát vọng không thành hiện thực, trong lòng anh ta sinh ra oán hận, Cố Doanh Tích lại đến thăm anh ta, Ninh Vân Thành nghĩ cũng chỉ là giả mù sa mưa thôi.
Bởi vậy khi Cố Doanh Tích vội chạy đến bệnh viện, nhìn thấy Ninh Vân Thành nói cười với một cô gái xinh đẹp khác trước giường, trong lòng chua xót nước mắt đã chảy ra.
"Vân Thành, anh không sao chứ?" Cố Doanh Tích vừa lấy mắt kính xuống, vừa dè dặt cẩn trọng hỏi, thấy trên đầu Ninh Vân Thành quấn vết thương, ả lại khóc rồi. Cố Doanh Tích kích động, còn Ninh Vân Thành có vẻ vô cùng lạnh lùng, chỉ nói cười với Ninh Liên Liên bên cạnh, hoàn toàn không để ý đến Cố Doanh Tích.
Cố Doanh Tích có không ít đàn ông, nhưng đàn ông của ả có thể nhịn ghen tuông, đồng ý cho ả hòa hợp ở chung với gã khác, nhưng đối với đàn ông của chính mình, Cố Doanh Tích thấy anh ta và người phụ nữ nói chuyện thì Cố Doanh Tích có chút chịu không nổi, ả thấy Ninh Vân Thành dùng một loại thái độ dịu dàng trước kia chưa bao giờ có cười đùa với người phụ nữ khác, trong lòng Cố Doanh Tích như bị dao găm cắt, ả cắn môi, tức giận chạy ra ngoài.
Ánh mắt Ninh Vân Thành nghiêm túc, Ninh Liên Liên cũng khẩn trương theo. Cô ta chính là loại con gái làm việc tùy tiện, còn hơi mơ hồ, hai ngày nay Ninh Trị Trung vì lấy lòng Ninh Vân Thành, để có thể tiếp cận mẹ Ninh lần nữa, nên bảo con gái đến phục vụ Ninh Vân Thành, Ninh Liên Liên trông đáng yêu, nhưng tay chân vụng về, bất ngờ chọc họa, ngay từ đầu Ninh Vân Thành bị gãy xương sườn, trán lại bị thương mà thôi, hai ngày này vết thương lớn không có, nhưng vết thương nhỏ không ngừng tăng thêm, đồng thời cũng hiểu Ninh Liên Liên, biết cô ta không cố ý, ngược lại cho rằng cô ta ngây thơ như vậy rất đáng yêu, lúc này tuy Cố Doanh Tích chạy đi làm Ninh Vân Thành có chút khó chịu, nhưng thấy dáng vẻ sợ hãi của Ninh Liên Liên, Ninh Vân Thành vẫn an ủi cô ta trước.
Cố Doanh Tích cảm thấy gần đây mình bị mất mác và tổn thương, hiện giờ ả đã trở thành đối tượng người người muốn đánh, công ty cũng không nâng đỡ ả nữa, mà xung quanh còn có phóng viên truyền thông như chó điên muốn phỏng vấn ả, Tống Mẫn Nhiên bị phán tử hình, em gái Cố Doanh Nặc đã biến mất khá lâu, ngay cả Vân Thành luôn đối xử tốt với ả, hiện giờ cũng có người khác.
Nghĩ vậy, sau khi Cố Doanh Tích thất hồn lạc phách chạy ra khỏi bệnh viện, quay đầu nhưng hoàn toàn không thấy Ninh Vân Thành đuổi theo, ả cười khổ hai tiếng, cả người chỉ cảm thấy mất hết sức lực. Mà lúc này chó điên không chỗ nào không có đã phát hiện ra ả, chỉ nghe "tách tách" vài tiếng, cả người Cố Doanh Tích căng thẳng, tiếp theo có người kêu: "Ở bên kia!"
Tiếng bước chân gấp gáp liên tục vang lên, Cố Doanh Tích theo bản năng bắt đầu chạy, ả vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại, nghe đã có còi xe vang lên, ả quá sợ hãi muốn trốn, nhưng đã quá chậm.
Cố Doanh Tích chỉ cảm thấy cơ thể của mình nhẹ bổng, trời đất hỗn loạn, ả ngã xuống đất, hình như nghe được giọng nam lạnh nhạt hỏi: "Cô không sao chứ?" Cố Doanh Tích đã không mở mắt nổi, lâm vào hôn mê.
"Thiếu gia, toàn thân cô ấy đều bị thương, miệng vết thương cũng không có gì nghiêm trọng, hôn mê có lẽ do cô ấy gặp phải hoảng sợ, nhiều nhất nửa tiếng, cô ấy nhất định sẽ tỉnh lại." Một giọng nam bình thản vang lên, ánh sáng chói mắt phía trước làm người ta không thể không mở to mắt, Cố Doanh Tích mơ màng mở to mắt, chỉ nhìn thấy trên đỉnh đầu có một chiếc đèn cốc to, bên cạnh hình như còn có hai bóng người, nhìn ra được dáng người vô cùng cao lớn, nhưng lại không thấy rõ mặt.
"Cô tỉnh rồi?" Giọng nam vừa nói ít nhất nửa tiếng nữa ả sẽ tỉnh lại, hỏi ả một câu, Cố Doanh Tích theo bản năng gật đầu, ả cảm thấy cả người vô cùng đau đớn, muốn ngồi dậy: "Đây là đâu?"
"Đây là nhà của thiếu gia chúng tôi, là cậu ấy cứu cô, khi cô chạy loạn tông vào xe của thiếu gia." Người đàn ông này trả lời một câu, Cố Doanh Tích đã cười khổ che mặt, bả vai hơi co rúm, giọng nói yếu ớt: "Vì sao các người cứu tôi, vì sao không để tôi chết để quên đi?" Ả thật sự cảm thấy còn sống thì vô cùng thống khổ, hiện thực như một trọng trách nặng trịch đè lên người ả, khiến ả có chút không thở nổi.