Ninh Vân Hoan không thèm liếc nhìn ả ta, chỉ là lấy điện thoại ra gọi cho Lan Lăng Yến, cô tin rằng với bản lĩnh của Lan Lăng Yến, sau khi giải quyết Cố Doanh Tích, cho dù ả ta được người cứu đi, nhưng sau đó anh không hề nhắc tới Cố Doanh Tích dù chỉ một chữ, khẳng định là đã biết chỗ ở của ả ta, cho nên sau khi điện thoại kết nối, Ninh Vân Hoan chẳng nói gì dài dòng, trực tiếp nói: "Tung tích hiện nay của Cố Doanh Tích, anh biết không?"
Cho dù hôm nay không xảy ra chuyện Cố gia tới đây, Ninh Vân Hoan cũng không muốn để cho Cố Doanh Tích tiếp tục trốn nữa, vừa nghĩ tới ả ta có thể đang ở cùng với Mộ gia nhị công tử bồi dưỡng tình cảm, cô liền nghĩ tới hàng loạt chuyện kiếp trước, Cố Doanh Tích trốn mất làm cô có cảm giác như đang phải đối mặt với con rùa rụt cổ, cái cảm giác không thể đánh trúng được nó.
Vốn dĩ cảm thấy vui vẻ đối với việc Ninh Vân Hoan chủ động gọi điện thoại cho mình, nhưng thấy cô vừa gọi điện ngay cả một tiếng chồng ơi cũng không gọi, vừa mở miệng đã nhắc tới cái tên Cố Doanh Tích, trong lòng Lan Lăng Yến liền không vui, càng thêm chán ghét Cố Doanh Tích, nhưng anh dừng một lát, vẫn hỏi: "Sao vậy?"
Anh không nói là không biết, trong lòng Ninh Vân Hoan đã có tính toán, vội nói: "Người Cố gia chạy tới chỗ ba em làm loạn, nói là em giết chết Cố Doanh Tích rồi."
Lan Lăng Yến nghe ra sự tức giận trong lời nói của cô, không nhịn được nhếch môi: "Em đợi chút." Anh nói xong liền ngắt điện thoại.
Một lúc sau, điện thoại trong người Cố Nhàn liền vang lên, bà ta đang định nhận điện thoại, Ninh Vân Hoan nghĩ tới cô vừa mới gọi điện cho Lan Lăng Yến, vội nói: "Bà đừng nhận vội, nhấn loa ngoài để mọi người cùng nghe."
Khuôn mặt Cố Nhàn sung huyết, hừ lạnh: "Tôi làm chuyện gì cũng đường đường chính chính, cũng không giống một số người trong lòng có quỷ, mọi người nghe cũng tốt, vừa đúng lúc phân xử giúp tôi!" Cố Nhàn nói xong, mới lấy điện thoại ra xem, trên màn hình lại hiển thị một dãy kí tự dấu sao, lúc bà ta có chút nghi hoặc thì Cố Doanh Ngữ liền trừng mắt nhìn Ninh Vân Hoan, sau đó mới nhận điện thoại thay.
"Alô, mẹ ạ." Giọng nói của Cố Doanh Tích đột nhiên vang lên, người Cố gia liền kinh ngạc đơ người, thậm chí Cố Doanh Ngữ còn vô thức hỏi: "Chị, bây giờ chị còn sống hay đã chết?"
Ninh Vân Hoan nhịn không được "xùy" một tiếng bật cười, nói: "Tôi sống lâu như vậy rồi, lần đầu tiên nhìn thấy hồn ma có thể gọi điện thoại đấy, có phải cô đã thấy nhiều vào lúc đêm khuya có phải không?"
Khuôn mặt Cố Doanh Ngữ sung huyết đỏ bừng, nghe thấy Ninh Vân Hoan chế nhạo mình, nước mắt liền dâng lên: "Trên màn hình hiện một chuỗi kí tự dấu sao, từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy, sao lại không phải ma quỷ gọi cơ chứ?"
Lời nói này của ả ta, không chỉ Ninh Vân Hoan, mà rất nhiều người xung quanh đều cười ra tiếng, người Cố gia có chút xấu hổ, quên cả chuyện Cố Doanh Tích vẫn không ngừng "alo" trong điện thoại, "Các người cười cái gì?"
"Cố tiểu thư, cô không biết những chuyện này không phải lỗi của cô, nhưng chuyện cô nói láo là không đúng." Ninh Vân Hoan ngừng một lát, nhìn sắc mặt khó coi của người Cố gia: "Đây là số điện thoại vip, vì không muốn người khác biết, nên mới che đi, bây giờ chị gái cô có thể gọi điện thoại cho cô, cho thấy ả ta đang làm khách ở trong một gia đình có địa vị, mà không phải là tôi giết hại ả ta."
Ninh Vân Hoan nói tới đây, quay đầu nhìn mấy cảnh sát khuôn mặt cứng ngắc: "Bây giờ có thể chứng minh tôi không hề giết người, nhưng người Cố gia đặt điều vu oan cho tôi, tôi muốn báo cảnh sát đây." Ninh Vân Hoan nói xong, hai cảnh sát kia do dự một chút liền gật đầu.
Mặc dù mọi chuyện đã rõ ràng, cô gái Cố gia không hề bị Ninh Vân Hoan giết hại, người ta không những không chết mà còn nịnh bợ người quyền quý nào đó, theo lí mà nói thì cảnh sát không quản những chuyện như thế này, nhỡ đâu đắc tội với nhân vật máu mặt nào đó, chịu thiệt vẫn là cảnh sát bọn họ, nhưng tình huống vừa rồi mấy cảnh sát cũng thấy rõ ràng, là cô gái họ Ninh này gọi điện thoại trước, đầu bên kia mới gọi điện thoại tới, nếu như bối cảnh của Ninh Vân Hoan còn lớn hơn chủ nhân gia đình của số điện thoại kia, vậy thì hai bên nhất định có quan hệ gì đó, dù sao thì cả hai bên đều không thể trêu vào, nhưng người Cố gia gây sự trước, lại ngậm máu phun người, họ phải dựa theo quy tắc chung mà làm việc, cùng lắm thì đem người Cố gia về sở cảnh sát cho nếm mùi đau khổ là được.
Nghĩ như vậy, mấy người cảnh sát liền đồng ý, lúc này mới nghiêm mặt quát: "Được rồi, mau đứng dậy, bây giờ đã chứng minh vị Ninh tiểu thư này trong sạch, những lời các người vừa nói, tôi phải dẫn các người về khai khẩu cung, ghi lại cụ thể."
Trong mắt người Cố gia, vào sở cảnh sát không phải chuyện tốt đẹp gì, lại thêm lần trước Ninh Vân Thành vào sở cảnh sát, lúc trở ra cả người tiều tụy, lúc này người Cố gia tất nhiên không dám đi, Cố Doanh Nặc đang muốn mở miệng, Ninh Vân Hoan đã nói tiếp: "Cố Thiếu Đào sai người đánh ba tôi, chuyện này có bảo vệ trong tiểu khu chính mắt chứng kiến, đồng thời có camera ghi lại, tôi nghi ngờ do bà Cố đây sai sử, mục đích là muốn bắt cóc ba tôi để lừa tiền!"
Một khi mọi chuyện đã náo lên, mấy người cảnh sát tất nhiên sẽ cảm thấy khỏ xử và đau đầu, nhưng vẫn đồng ý, Cố Doanh Nặc vội nói: "Đợi đã, chuyện của Cố Thiếu Đào chúng tôi vẫn chưa rõ lắm, chuyện hắn ta làm chúng tôi cũng không biết......" Ả ta vốn định nói chuyện này có thể là do Ninh Vân Hoan ngậm máu phun người, ai ngờ ả ta vừa mở mồm ra, liền có một thiếu niên tóc đỏ chen giữa đám đông đi vào, nhìn ả ta bằng ánh mắt phẫn nộ không dám tin, oán hận cắn răng xoay người bỏ chạy.
"Thiếu Đào......" Cố Doanh Nặc hoảng loạn, vội đuổi theo giải thích: "Không phải như vậy......."
"Cố tiểu thư, mời cô phối hợp một chút." Cảnh sát ở trước mặt ả ta không nhịn được bắt ả ta lại, vừa rồi người nhà họ Cố chửi rủa cảnh sát, nói bọn họ cấu kết với Ninh gia ức hiếp Cố gia, coi như đã đắc tội cảnh sát, lúc này sao lại không nhân cơ hội báo thù cơ chứ, bắt ả ta lại, nhìn thấy dáng vẻ muốn khóc của ả, mới lạnh mặt nói: "Chúng tôi cũng chỉ thi hành công vụ, nếu như các người không làm gì, tất nhiên không cần sợ, giống như Ninh tiểu thư vậy, không phải đã rửa sạch tội danh rồi hay sao?"
Bị cảnh sát chế nhạo, Cố Doanh Nặc mới hồi thần, vội vàng lấy điện thoại trong tay Cố Nhàn nói: "Chị cả, chị đang ở đâu? Trong khoảng thời gian vừa rồi chị đi đâu? Chị có biết bệnh của mẹ ngày càng nghiêm trọng rồi hay không?"
Từ nhỏ Cố Doanh Tích đã chăm sóc hai em gái, lại thêm tính cách ả ta hiền lành lương thiện, nên hai chị em Cố Doanh Nặc vốn rất thích và tôn trọng người chị cả này, nhưng không ngờ trong thời khắc quan trọng, người chị này không những không thể dựa dẫm, ngược lại bỏ mặc người nhà không thèm quản, bản thân còn đến nhà của đại nhân vật nào đó!
Mặc dù Cố Doanh Nặc vô cùng yêu thích và tôn trọng Cố Doanh Tích, nhưng lúc này, trong giọng nói cuả ả ta không giấu được sự oán hận.
Lúc này bị hỏi như vậy, Cố Doanh Tích có khổ mà không nói nên lời, nước mắt ả ta cũng thuận thế dâng trào, giọng nói nấc cụt nghẹn ngào rơi vào tai mọi người, những giọt nước mắt tí tách rơi, cảm xúc đau thương như xuyên qua điện thoại truyền tới trái tim của mọi người, Cố Doanh Tích làm sao dám nói? Ả vì Lưu Tấn Quân và mấy người không quen biết, vì đi cứu bọn họ, kết quả, kết quả bị người ta luân phiên làm nhục, những lời nói như vậy ả ta làm sao dám nói ra miệng!
Vừa nghĩ tới thân thể ả ta đã không còn sạch sẽ, nước mắt của Cố Doanh Tích liền rơi không bao giờ ngừng, khóc không ngừng.
Mẹ con Cố gia vốn dĩ có chút oán trách ả, vừa nghe thấy ả khóc như vậy, nhất thời mềm lòng, Cố Nhàn tiếp điện thoại, mềm giọng an ủi: "Doanh Tích, ngoan không khóc. Mẹ ở đây, có gì muốn nói, đợi con trở về từ từ nói." Giọng nói an ủi của Cố Nhàn làm Cố Doanh Tích bình tĩnh một chút, khụt khịt mũi nói: "Mẹ, người yên tâm, con sẽ nhanh chóng trở về." Sự an ủi của Cố Nhàn làm cho Cố Doanh Tích vẫn luôn sống trong tình trạng muốn tử tự nhưng lại không muốn chết tìm được lối thoát, dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra, cho dù ả ta chết đi cũng không bù lại được gì.
Chuyện bẩn thỉu như vậy ả liền không nói ra nữa, xem như một bí mật trong lòng ả ta là được, Mộ gia nhị công tử mộ Cẩn Ngôn mặc dù cứu ả ta, nhưng hắn ta chỉ là một kẻ ngốc, ả ta đã nói với hắn, hắn ta nhất định sẽ không nói ra, chuyện này chỉ cần ả không nói ra, sau này hắn ta cũng không nhắc tới, thì tất cả mọi người đều không biết!
Nghĩ như vậy, trong lòng Cố Doanh Tích liền thanh thản.
Ninh Vân Hoan ở một bên nhìn biểu tình của người Cố gia, thấy Cố Doanh Nặc ban đầu phẫn nộ sau đó bình tĩnh, khóe miệng nhịn không được cười vui vẻ.
Không ngờ người Cố gia luôn xem Cố Doanh Tích là chị gái tiên nữ cũng có lúc bất mãn đối với ả ta, người Cố gia vốn coi Cố Doanh Tích như thần thánh, người người đều thích đến vô tận, coi ả ta làm trung tâm mà xoay chuyển xung quanh, nhưng hôm nay lại thấy quan hệ Cố gia cũng không chặt chẽ đoàn kết như cô nghĩ, cũng có lúc bất mãn với nhau.
Chỉ cần có cơ hội, Ninh Vân Hoan nhất định sẽ làm cho sự bất mãn của người Cố gia đối với Cố Doanh Tích càng ngày càng lớn, trên đời này nếu không có tình yêu nào mà nữ chủ không thể phá hoại, thì nhất định sẽ không có tình thân nào mà nữ phụ không thể phá hoại, nếu cô đã xuyên thành nữ phụ, kiếp trước cũng không biết lợi dụng thật tốt thân phận của mình, ngược lại còn muốn quan hệ tốt với Cố Doanh Tích để có một kết cục tốt đẹp.
Nhưng không ngờ bản thân cô bị hại tới mức tan cửa nát nhà, đời này trùng sinh cũng nên làm một nữ phụ tiêu chuẩn rồi, cố gắng ngáng chân nữ chủ, làm chuyện phá hoại, để cho ả ta nếm thử cảm giác bị người thân vứt bỏ như cô kiếp trước!
Cố Doanh Tích gọi điện thoại tới, người Cố gia tất nhiên không thể la hét rằng Ninh Vân Hoan giết hại ả ta nữa, lại thêm không biết tại sao, Cố Doanh Tích vừa gọi điện thoại tới, Cố Nhàn vừa rồi còn muốn sống muốn chết đã hăng như đánh tiết canh gà, khuôn mặt thậm chí còn lộ ra chút hồng hào, đôi mắt sáng rõ mà có tinh thần, có thấy mệt mỏi hay nhu nhược yếu đuối gì đâu, hai chị em Cố Doanh Nặc cũng mắt đầy ý cười, lúc cảnh sát đem người đi, Cố Nhàn đang định gói vải trắng trên đất lại mang toàn bộ tiền đi, Ninh Vân Hoan vội lớn tiếng nói:
"Bà Cố, nếu hiện nay con gái bà không bị người khác hại chết, bây giờ bà lại còn đến phá hoại danh tiếng của ba tôi, làm bộ làm tịch ở đây để người khác đồng tình cho tiền, tôi nghĩ bà Cố đây không phải ăn mày, cho nên cũng không cần số tiền này phải không?"