Nhưng mà cô cũng không biết đến tột cùng là sai chỗ nào.
Buổi tối hôm em họ về nước, Tiền Gia về đến nhà, lôi một đống quần áo trong tủ ra, mặc thử từng món. Cho dù mặc thế nào, lúc Tiền Gia nhìn mình trong gương đều không vừa lòng lắm.
Vì vậy, cô cầm một bộ, đi tới ban công phòng khách, đứng trước mặt Dương Tố Hoan, hỏi: “Cậu thấy mình mặc bộ nào đẹp hơn?”
Vậy là, đi đón cô gái kia sao? Lúc trước Tiền Gia từng nói với cô gái trong điện thoại là hôm nay sẽ đến sân bay đón.
Dương Tố Hoan nhìn xong, chỉ nói một câu: “Cậu đang yêu à?”
Tiền Gia bị câu hỏi không đầu không đuôi của Dương Tố Hoan làm cho có chút choáng.
Tiền Gia lập tức lắc đầu: “Không có.”
“Vậy thì cậu muốn đi gặp ai?”
Tiền Gia nghe thế, mới biết được Dương Tố Hoan đang hiểu lầm, vì vậy vội vàng giải thích: “Đi đón một cô em gái.”
“Một cô em gái?” Dương Tố Hoan suy nghĩ cái từ em gái này hết lần này đến lần khác.
À, đúng là đang tán gái à.
Tiền Gia gật đầu: “Đúng.”
“Chúng ta cũng đừng ở chung nữa thì tốt hơn.” Dương Tố Hoan nói rồi đứng lên, đi vào trong phòng khách.
“Này!” Tiền Gia lập tức bắt lại cổ tay Dương Tố Hoan, nói: “Vì sao? Mình đón em gái… với ở hay không ở chung, có liên quan gì?”
“Không phải cậu đang yêu đương với cô em gái đó sao? Còn ở đây, còn thể thống gì?” Dương Tố Hoan nói rồi vươn tay, nhẹ nhàng kéo tay Tiền Gia ra.
“Hả?!” Tiền Gia nghe xong, lập tức lấy lại tinh thần, nói: “Hình như cậu hiểu lầm gì rồi, em gái mình, là em họ đó!”
Dương Tố Hoan nghe vậy, trong lòng thấp thỏm, sau đó hai mảnh phấn hồng nổi lên đôi gò má, đứng đó không biết làm sao.
Tiền Gia như có điều suy nghĩ cười một cái, sau đó hơi nghiêng đầu, hỏi: “Vừa rồi cậu đang nghĩ gì vậy?”
Dương Tố Hoan nghe vậy, đứng đó, hai tay nắm thành quyền, thật lâu mới xoay đầu lại, đứng im nhìn Tiền Gia.
Thời khắc này Tiền Gia khẽ mím môi, hai mắt cũng giống như là có tia lửa nho nhỏ đang tóe lên.
Dương Tố Hoan há miệng, sau đó lại rũ mắt xuống, nói: “Mình tưởng em gái là biệt danh cậu đặt cho người cậu thích.”
Sau khi Tiền Gia nghe xong, cúi đầu giơ tay lên sờ sờ mũi: “Mình là người ghê tởm vậy sao? Giống người dùng biệt danh ghê tởm vậy lắm sao?”
Dương Tố Hoan hỏi: “Vậy cậu len lén học nấu ăn, là vì sao?”
“Làm cho cậu ăn đấy.” Tiền Gia trả lời thẳng thắn: “Chỉ có điều, mấy lần trước làm mùi vị hay là bề ngoài đều quá tệ, bề ngoài đẹp mắt thì mùi vị không được tốt lắm, nên nghĩ không đem ra được, kéo tới giờ vẫn chưa cho cậu nếm thử tài nấu ăn của mình.”
Tiền Gia đã nói thẳng như vậy, Dương Tố Hoan còn không nghe được ý gì, coi như kẻ ngốc.
Lúc sau, Tiền Gia tiếp tục nói ra: “Đó là em họ mình, làm gì có chuyện mình gọi bạn gái là em gái. Cũng ví như, nếu như mình với cậu yêu nhau, nhiều lắm thì sẽ gọi cậu là bà xã, hoặc là trực tiếp gọi tên, gọi Tố Hoan.”
Tuy rằng vừa rồi Tiền Gia chỉ nêu ví dụ, thế nhưng khi Dương Tố Hoan nghe những lời 'nếu như mình với cậu yêu nhau', trái tim lại thoáng bắt đầu nhảy lên nhịp nhàng rộn ràng.
“Cậu… mặc bộ kia đẹp.” Sau khi gò má Dương Tố Hoan thoáng nóng lên, vươn tay, chỉ chỉ bộ quần áo khoát trêи cánh tay Tiền Gia.
Dương Tố Hoan nói xong, đôi gò má đỏ ửng, định quay lại phòng sắp xếp một chút suy nghĩ của mình.
Trước đó… với Quý Ưu Trạch, cô vốn cho là Quý Ưu Trạch cũng có tình cảm với mình, kết quả lại phát hiện mình hiểu lầm. Lúc này đây, cô thật sự không muốn lại hiểu sai điều gì.
Nếu như lại là mình cả nghĩ quá rồi, vậy đúng là bao thảm.
Nhưng mà đúng lúc này, đột nhiên Tiền Gia bắt lấy vai Dương Tố Hoan, kéo Dương Tố Hoan vào lòng mình.
Lúc ngã vào trong lòng Tiền Gia, trái tim Dương Tố Hoan mãnh liệt nhảy lên vài cái, lúc sau vẫn không có cách nào bình tĩnh lại.
Cô hốt hoảng ngẩng mặt lên, nhưng mà còn chưa nói ra lời nào, trêи môi đã truyền đến một hồi xúc cảm mềm mại.
Tim đập liên tục gia tốc, thậm chí cô còn không dám hô hấp.
Tiền Gia cúi đầu, hôn xuống môi cô.
Yên tĩnh lại triền miên.
Ánh chiều tà lúc mặt trời lặn chiếu xuống hàng lông mi Tiền Gia, gương mặt thanh tú gần trong gang tấc. Lông mi khẽ run, Dương Tố Hoan hơi nhắm mắt lại, cũng từ từ vươn tay ra, ôm lấy lưng Tiền Gia.
Cảm giác rất kỳ diệu.
Cảm giác động tâm đã lâu không thấy.
Kết thúc nụ hôn, tay Tiền Gia nhẹ nhàng phủ lên gò má Dương Tố Hoan, rủ mắt nói nhỏ: “Giao nửa đời sau của cậu cho mình, để mình bảo vệ cậu, được không?”
Ở bên kia, Quý Ưu Trạch đã bắt đầu chuẩn bị quay phim thử nghiệm.
Lúc trước đã gặp mặt đạo diễn bộ phim, nhà đầu tư và vài người quan trọng khác, cũng thử vai. Tất cả mọi người đều tỏ ra rất hài lòng với Quý Ưu Trạch, nên cứ vậy xem như là hoàn toàn xác nhận.
Quý Ưu Trạch vẫn còn chưa thấy nhân vật nam chính Robin trong truyền thuyết, thế nhưng cô đã xem qua một số điện ảnh mà Robin diễn, đúng là diễn viên phái thực lực mười phân vẹn mười.
Có thể cùng một diễn viên phái thực lực như vậy đóng phim, là ước mơ tha thiết của rất nhiều diễn viên.
Lần này Quý Ưu Trạch được tuyển vai cho bộ phim này, rất nhiều người không phục. Dù sao theo bọn họ, Quý Ưu Trạch còn nổi lên chưa được bao lâu, bàn về nền tảng fan và sự nổi tiếng, vẫn chưa phải hạng A. Thế nhưng bộ phim lần này, vậy mà không thấy một đám minh tinh điện ảnh hạng A nào, mà lại chọn Quý Ưu Trạch.
“Không thể tin được, nữ chính bộ phim này lại có thể đến lượt Quý Ưu Trạch đóng…”
“Tôi thừa nhận bây giờ cô ấy cũng là một người đang nổi lên, nhưng vẫn không nghĩ ra được vận may của cô ấy lại tốt như vậy, đè bẹp một đống ngôi sao cả danh tiếng lẫn tài diễn xuất đều cao hơn…”
“Tôi vẫn luôn không có cảm tình tốt với Quý Ưu Trạch… Có thể là vì quá cao…”
“Một mét bảy hai (có thể vẫn chưa tới, dù sao ngôi sao đều thích nói dối về chiều cao, nhiều hơn vài centimet gì đó) coi là quá cao?”
“Nói đến dáng cao, tôi lại cảm thấy lần này chọn Quý Ưu Trạch rất đúng. Dù sao nhân vật nam chính cao một mét tám sáu _(:3 ” ∠)_ Nói người nước ngoài cao to lắm màaa, Quý Ưu Trạch và anh ấy đóng chung rất hợp mà, nếu như đổi lại một mét năm mấy một mét sáu mấy… Mặc dù không đóng đôi tình nhân là đóng đôi bạn, nhưng thật sự không diễn thành ba ba à~ Quan điểm cá nhân thôi, chớ chửi~”
Còn có vài người mở miệng phát biểu chung chung là: “Tôi không nghe tôi không thấy, dù sao nhân vật này bị Quý Ưu Trạch bỏ vào túi là tôi không phục!”
Thế nhưng cũng có người phân tích khách quan, nói là Quý Ưu Trạch nhận được nhân vật này, cũng không phải là vì có người đứng sau này nọ.
Thứ nhất, bây giờ Quý Ưu Trạch vẫn đang trong thời gian lên cao, các phương diện bao gồm cả danh tiếng, đều chưa tới mức độ bão hòa thật sự, vẫn còn nhiều tiềm năng có thể khai thác sử dụng.
Thứ hai, Quý Ưu Trạch cũng không tính là là tân binh trong giới điện ảnh, lúc trước từng đóng phim “Nghe Lời Gió Nói” của Vương Nguyệt Bán, mà Vương Nguyệt Bán lại là đạo diễn trong nước hiếm thấy nổi tiếng trêи quốc tế như vậy.
Cho nên, có thể không ít ngôi sao rất nổi trong nước, nhưng đối với bạn bè nước ngoài, cũng không biết nhiều lắm.
Thế nhưng Quý Ưu Trạch lại liên quan đến Vương Nguyệt Bán, nên sự nổi tiếng ở nước ngoài ngược lại nổi hơn nhiều so với một số ngôi sao hạng A nổi tiếng cực kỳ trong nước.
Hơn nữa, “Nghe Lời Gió Nói” được xưng là điển hình trong điện ảnh và truyền hình nghệ thuật, lúc trong và ngoài nước hùn vốn, người mà người nước ngoài nghĩ đến đầu tiên, tất nhiên là Quý Ưu Trạch.
Vì bộ phim này, Quý Ưu Trạch với vốn ngoại ngữ vụn vặt phải ra sức bổ sung tiếng anh.
Khang Tịch chính là gia sư tốt nhất của cô. Cho nên, mỗi ngày khi kết thúc công việc, cô sẽ học thuộc lòng ba mươi từ vựng cộng thêm nghe viết dưới sự đốc thúc của Khang Tịch. Dù sao lúc cô đi học, tiếng Anh cũng chỉ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, toàn dựa vào điểm trung bình mấy môn khác kéo lên. Hơn nữa sau nhiều năm tốt nghiệp không động vào tiếng Anh, càng mất gốc không còn gì.
Lúc màn đêm thăm thẳm, Khang Tịch vừa đọc sách một bên vừa nghe Quý Ưu Trạch học thuộc từ vựng.
“Mẹ kiếp, mẹ kiếp, bình tĩnh, bình tĩnh…”
Khang Tịch hỏi: “Cái gì mẹ kiếp?”
“C-a-l-m không phải đọc là mẹ kiếp sao? Chính là nghĩa bình tĩnh.”
Được rồi, Khang Tịch chịu thua.
“Nhẫn, nhẫn, sức sống, sức sống…”
Gương mặt Khang Tịch ghét bỏ: “Nhẫn?”
“Z-i-n-g, không phải đọc là nhẫn sao? Chính là nghĩa sức sống.”
Quý Ưu Trạch có thể đọc 'bend' thành 'đần'.
Được rồi, Khang Tịch cảm thấy, vui vẻ là được rồi, âm đọc và mấy thứ khác không quan trọng, chỉ cần biết nghĩa của mấy từ kia là ý gì và đọc chung chung thế nào là được rồi.
Sau khi đọc xấp xỉ, lại bắt đầu phần nghe viết.
Khang Tịch cầm danh sách từ vựng, dùng phát âm chuẩn bắt đầu đọc từng từ một. Vẫn còn may là, tuy rằng phát âm của Quý Ưu Trạch rất quỷ dị, nhưng mà trí nhớ cũng không tệ lắm, trêи cơ bản đều viết đúng mỗi từ.
Thế nhưng thật không ngờ, bởi vì thính lực của Quý Ưu Trạch không được tốt, vẫn gây hài khi vào đoàn phim.
Thời gian rảnh rỗi lúc nghỉ ngơi, Robin cầm điện thoại bắt đầu bật nhạc, đồng thời hỏi bình thường Quý Ưu Trạch có nghe bài nhạc yêu thích nào không.
Quý Ưu Trạch thấy đại minh tinh quốc tế chủ động nói chuyện với mình, lập tức trả lời: “Yes! I love music!”
Vì vậy Robin lại hỏi cô thích ca sĩ nào.
Quý Ưu Trạch nghĩ, nếu Robin là người nước ngoài, vậy mình nên liệt kê mấy ca sĩ nước ngoài.
“Rihanna!” Tuy rằng thực tế không nghe nhiều lắm, nhưng mà cảm giác rất nổi, nói người này hẳn là không sai!
Robin nghe vậy, vừa cười vừa hỏi cô thích bài nào của Rihanna.
Quý Ưu Trạch suy nghĩ một hồi, trả lời: “Bitch better have my monkey!”
Nói xong, Quý Ưu Trạch còn tự hát vài câu.
Kết quả vừa hát xong, cô đã thấy Robin nhướng cao lông mày, nếp nhăn trêи trán đều xuất hiện vài cái rãnh sâu hoắm.
“Ha ha, interesting monkey.”
Quý Ưu Trạch hoàn toàn không phản ứng kịp.
Qua một lúc lâu, mới có người len lén nhắc nhở cô, nói: “Chị, chị hát sai rồi, từ vựng bài hát đó là money, không phải monkey.”
Quý Ưu Trạch nghe vậy thì mở to mắt.
Ý nghĩa của câu trong bài này là: “Bitchy, trả tiền cho tao nhanh lên.
Kết quả Quý Ưu Trạch hát tiền thành khỉ… hiệu quả đó có thể tưởng tượng…
Thật ra bài hát này Quý Ưu Trạch cũng chỉ nghe qua mà thôi, cũng không có nhìn lời hát. Chủ yếu là vì quá nổi, nên chợt nghe thấy, sau đó dựa vào hiểu biết của mình mà sửa sang ca từ, lại không ngờ là sai.
Lúc sau, Quý Ưu Trạch cũng không dám nhìn thẳng vào Robin nữa.
Bộ phim lấy cảnh nước ngoài để ghi hình. Nên hình thức ở chung của Quý Ưu Trạch và Khang Tịch lại biến thành trò chuyện qua mạng xứ lạ.
Chẳng qua còn may là, Hanna cũng ở đó, lúc Quý Ưu Trạch kết thúc công việc, Hanna sẽ dẫn cô ra ngoài chơi.
Hanna đăng những tấm hình chụp với Quý Ưu Trạch khi ra ngoài chơi lên Instagram và Twitter, thu hút được một số lượng lớn lượt thích.
Chỉ là, mặc dù Hanna viết 'Người bạn Trung Quốc', nhưng vẫn có người bình luận hỏi cô gái bên cạnh là người Hàn Quốc à.
Nhưng vẫn có người nhận ra cô là diễn viên trong bộ “Nghe Lời Gió Nói”, cũng có người nhận ra cô là nữ chính trong bộ phim “Hành trình điên cuồng của Mike” đang ghi hình, còn có người thổ lộ bên dưới, Quý Ưu Trạch tỏ ra rất khϊế͙p͙ sợ, đây là chuyện mà cô hoàn toàn không ngờ, mặc dù người nhận ra cô đến giờ cũng không nhiều lắm.
Cùng nhau ghi hình phim với các diễn viên phụ chế tác nước ngoài, cảm giác không giống với người trong nước.
Hơn nữa bởi vì mỗi ngày đều tiếp xúc với người nước ngoài, Quý Ưu Trạch cũng không hoàn toàn ỷ lại vào chị phiên dịch, nên tiếng Anh cũng xem như là tăng nhanh như gió.
Lúc nhân viên đoàn phim nhận phỏng vấn, đều cười nói Quý Ưu Trạch là một diễn viên tốt, rất nghiêm túc rất cố gắng, quan trọng nhất là ngộ tính rất cao, hiểu biết học một biết mười. Có thiên phú kinh người trêи phương diện đóng phim.
Tuy rằng nói như vậy nghe có chút tổ chức, nhưng mà tin rằng cho dù là ai, khi được đánh giá như vậy, trong lòng đều vô cùng kϊƈɦ động.
Mà cô gái đóng vai Laura bạn gái của Elle mà Quý Ưu Trạch đóng vai chính, là một cô gái người Mỹ cực kỳ ngọt ngào mười phân vẹn mười, tên là Jessi.
Trải qua mấy tháng ở chung, Quý Ưu Trạch và Jessi chơi với nhau thành một cặp hoàn mỹ.
Cũng bởi vì Quý Ưu Trạch chơi rất tốt, nên cô bắt đầu tìm hiểu về văn hóa Trung Quốc, thậm chí lúc cùng nhau ra ngoài ăn, đều chủ động lựa nhà hàng.
Tư thế dùng đũa của Jessi có chút lạ, thế nhưng cũng không ngăn được sự nhiệt tình của cô với Trung Hoa.
Jessi tỏ ra rất thích Quý Ưu Trạch, tất nhiên không phải loại thích giữa người yêu. Cô là gái thẳng, nhưng mà xác định rõ thái độ của mình là ủng hộ đồng tính phản đối kỳ thị.
Jessi đã đóng rất nhiều bộ điện ảnh truyền hình liên quan đến đồng tính nữ, trước đây tay còn nâng cầu vòng tham gia phản đối kỳ thị đồng tính.
Cho nên, lúc mới biết được Quý Ưu Trạch là đồng tính nữ, hơn nữa còn bị người công kϊƈɦ nói lời buồn nôn, Jessi nâng hai tay che miệng, sau đó nói: “Bọn họ hơi quá đáng, cuộc sống của cậu không có quan hệ gì với họ, bọn họ không có tư cách yêu cầu cậu thích nam hay nữ. Cuộc sống và hạnh phúc của cậu là bản thân quyết định, người khác, cho dù là cha mẹ hay bạn bè hay là người xa lạ, đều không có quyền quyết định.”
Quý Ưu Trạch nghe xong cười nói: “Cậu nói đúng.”
Bộ phim kể về câu chuyện rất đơn giản, thật ra là một người giàu sụp đổ coi bản thân là trung tâm rất nghiêm trọng, tư tưởng kỳ thị nghiêm trọng, vượt qua sinh hoạt với những người nghèo khổ mà trước đây bản thân kỳ thị. Là vì hành vi của anh ta trước đây vô cùng làm người ta chán ghét, nên khi đi làm và trong cuộc sống vẫn luôn chịu đủ người kỳ thị.
Mà rất nhiều người kỳ thị anh ta, thậm chí có một phần còn làm bạn bè với anh ta khi anh ta giàu có. Người giúp đỡ anh ta, bao gồm cả mấy người Elle, phần lớn đều là nhóm người mà anh ta kỳ thị lúc trước.
Sau này, khi trêи đường gặp được những người này, suy nghĩ của Mike đã được thay đổi.
Mà câu chuyện này, vừa vặn là do ba câu chuyện xưa xâu chuỗi thành.
Nội dung ba câu chuyện xưa dệt lên đầy súc tích và tinh diệu, hơn nữa còn thêm vào không ít yếu tố hài hước, nên giai điệu tổng thể cũng sẽ không quá trầm thấp. Thuộc kiểu quay xong sẽ khiến người ta khóc thành ngớ ngẩn lại cười thành kẻ ngốc.
Thế nhưng thước phim vẫn luôn nối liền một tia ánh dương quang.
Một người phải sống dưới ánh mặt trời, đừng quá âm u.
Thời gian mấy tháng, từ chưa bắt đầu vào đông quay tới mùa xuân sắp đến, nói dài không dài mà nói ngắn cũng không ngắn, thế nhưng những thứ Quý Ưu Trạch học được không hề ít.
Trong quá trình quay phim, có một số thăm dò chụp này nọ gửi về nước.
Có người châm chọc khiêu khích, nói Quý Ưu Trạch và ngôi sao nước ngoài đứng chung chỗ, khí chất bị suy yếu.
Cũng có người phản bác, nói luôn có người nghĩ trăng nước ngoài tròn hơn trăng Trung Quốc, chỉ xem mấy tấm hình đã muốn tưởng tượng nhiều như vậy rồi.
Có người nói, mặc kệ ra sao, hy vọng phân cảnh của Quý Ưu Trạch không quá ít. Đừng để cuối cùng lúc chiếu phim thì chỉ đi ra mấy phút làm kẻ qua đường.
Dù sao trước đây, thường có diễn viên Trung Quốc đóng phim nước ngoài toàn làm kẻ qua đường.
Còn có người nói, là nữ chính quan trọng nhất, khi trong và ngoài người hùn vốn sẽ không xảy ra tình trạng kẻ qua đường.
Nhiều người còn tỏ ra ủng hộ, nói không vì những thứ khác, chỉ vì Quý Ưu Trạch là người Trung Quốc, thì phải ủng hộ, hy vọng cô có thể nổi tiếng ra ngoài nước.
Mặc dù nói muốn dựa vào phim nước ngoài để nổi tiếng, cũng không thực tế. Hơn nữa bộ phim này quay chủ yếu là cuộc sống của nam chính và biến hóa trong lòng, về phần nữ chính, cho dù là nữ chính, cũng không nhiều lắm.
Thế nhưng chỉ cần có thể nổi ra ngoài nước, cũng rất không tệ.
“Tốt nhất không phải là một kẻ qua đường, nếu không lời nói lúc trước rất tuyệt đều là lừa đảo, lúc chiếu phim bị nổ thành mảnh vụn, vậy coi như làm trò cười.”
“Tệ gì mà tệ, cho dù Quý nhà tôi có đi qua đường, cũng cao hơn sếp nhà mấy người đến qua đường còn không được đúng không?”
“Ha ha. Quay bộ phim lớn có người nước ngoài, mặt mũi các fan nhà Quý Ưu Trạch thật khó nhìn, đến lúc đó đừng bị đập mặt.”
“Lầu trêи đừng làm lệch trọng điểm nha. Cũng không phải nói bộ phim này có người nước ngoài là giỏi lắm, tôi cũng không sính ngoại như vậy. Quan trọng là đạo diễn và diễn viên bộ phim đều rất tuyệt. Đặc biệt là diễn viên chính Robin, chính là từng cầm giải thưởng Chiếc Mũ Vàng đó.”
“Ha ha ha, fan qua đường muốn nói một câu ở đây, Quý Ưu Trạch ở nước ngoài quay phim lâu như vậy. Dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được chắc chắn không chỉ là kẻ qua đường, ha ha ha. Qua đường cần tốn nhiều thời gian vậy sao?”
Nếu như là trước kia, khi thấy những bình luận này, trong lòng Quý Ưu Trạch nhất định không vui, lửa giận ngút trời.
Nhưng mà bây giờ, cô lại trở nên chẳng có gì đáng kể.
Có lẽ cũng là vì do tự tin, trước đây khi không có gì tự tin, ngược lại khá chú ý ánh mắt của người khác.
Nhưng bây giờ có tự tin, cho dù bị người công kϊƈɦ, bản thân cũng có tự tin có thể lộ ra tâm trạng tốt hơn để thoải mái chấp nhận. Thậm chí còn có nhiều chờ mong để khiến cho những người từng không ưa mình thấy mình xuất sắc hơn.
Về phần những trêu chọc đơn thuần này, thì càng không cần thiết phải quan tâm lắm.
Chẳng qua, luôn có người thích tưởng tượng quá mức, lấy một tấm ảnh các diễn viên bị chụp lại, nhìn nói, nhân vật nam chính đang trợn trắng mắt với Quý Ưu Trạch, thật ra Quý Ưu Trạch ở bên trong đoàn phim không được tốt lắm, thật sự khiến người ra rất không vui.
Tuy rằng loại suy đoán như này rất ngây thơ, nhưng vẫn dẫn tới một số người thích xem trò vui không ngại chuyện này ở bên cạnh phụ họa nói đúng đúng đúng.
Sau đó lại đăng tấm ảnh nam chính và các diễn viên khác cười giòn, nói, xem đi, nam chính và vai khác sống chung rất hòa hợp, cũng chỉ có khi diễn chung hoặc là nói chuyện trời đất với Quý Ưu Trạch có vẻ không chịu được.
Dù sao thì nói là Quý Ưu Trạch không gây cười, ở trong đoàn phim không được, mọi người đều không thích, mọi người không thích chẳng khác nào nói là người này có vấn đề.
Sau khi bộ phim quay xong, toàn bộ đoàn phim và các diễn viên chính cùng nhau đi mở tiệc, đồng thời cũng mời Quý Ưu Trạch. Lúc tụ hội mọi người chơi rất vui vẻ.
Hơn nữa Robin và Jessi còn lôi kéo Quý Ưu Trạch chơi khiêu vũ đủ loại.
Bao gồm cả đạo diễn, cũng cười ha ha nâng ly rượu nói chuyện với Quý Ưu Trạch. Thế nhưng Quý Ưu Trạch thật sự không có cách nào uống rượu, nên chỉ có thể dùng đồ uống thay rượu.
Khi chơi đến hồi hưng phấn, nhiều diễn viên trong đoàn còn lôi kéo Quý Ưu Trạch cùng nhau làm trò hề, chụp vô số ảnh.
Sau khi ảnh chụp đó đăng lên, lại không ai nói Quý Ưu Trạch không được các nhân viên đoàn phim thích. Dù sao phim cũng đã quay xong, nếu không thích Quý Ưu Trạch, còn có thể nói chuyện với Quý Ưu Trạch sao.
Mọi người xem, sống chung rất hòa hợp rất vui vẻ đấy, thoạt nhìn cũng không có cảm giác Quý Ưu Trạch không được hoan nghênh mà. Mọi người cùng nhau làm trò hề này nọ, không phải rất quen thuộc, quan hệ không tốt lắm sao có thể tự nhiên như vậy được.
Quý Ưu Trạch trở về nước, thấy studio của Khang Tịch đã bắt đầu phát triển, ký thêm vài tân binh.
Thoạt nhìn, tình hình phát triển cũng không tệ lắm.
Quý Ưu Trạch cảm thấy, thật ra loại cảm giác như hiện tại, vẫn rất tốt.
Sau khi quay phim hoàn tất, Quý Ưu Trạch lại ngựa không ngừng vó mà chạy về nhà. Dù sao trong khoảng thời gian này số lần gặp mặt ít đến nỗi khiến người ta giận sôi, có thời gian bù đắp, nên bù đắp nhiều hơn.
Kết quả vừa về đến nhà, mở cửa phòng khách, Quý Ưu Trạch liền phát hiện bên trong phòng, trêи ghế sô pha, một bác gái ngồi cười đầy quỷ dị.
“Chị nói với các em nha, ý nghĩ của các em vậy là không được đâu, cô bé này ha ha, nếu như qua hai lăm tuổi còn chưa kết hôn, có thể sẽ mất giá đó. Có thể là không so được với đàn ông. Mấy người đàn ông chị giới thiệu cho các em lần này, cũng rất không tệ, sự nghiệp cũng cực kỳ thành công…”
Xem ra, lại là bà con xa đột lốt bà mối chuyên nghiệp trong truyền thuyết rồi.
Sẽ luôn có bác gái như vậy tới một lần. Vốn là Quý Ưu Trạch mệt đến không chịu nổi thật sự không nói nổi đến ngay cả sức trợn mắt còn không có.
Nhưng mà, cô còn chưa tới gần bên kia, đột nhiên thấy mẹ cô phủi đất đứng lên.
“Chị nói ai bị mất giá? Ai bị mất giá hả?! Chị nói ai không so được với đàn ông? Nói ai hả? Cũng không phải hiếm có, khoe khoang gì chứ? Chẳng lẽ Con gái tôi không mạnh mẽ chắc chắn bằng mấy tên đàn ông đó sao? Ai mất giá hả?!”
Quý Ưu Trạch nghe thấy vậy mà mẹ mình cũng biết giúp mình nói như vậy, cô trợn tròn mắt che miệng lại thiếu chút nữa là hét lên.
Lúc này, cô thấy cha mình chậm rãi bình tĩnh xoay người lại, vươn đôi tay mập mạp, để trêи đầu mập mạp, chớp mắt về phía mình, dựng lên tay 'Yeah'.