“A Trạch, lần này tuyệt đối không được nói lung tung, biết chưa?” Dương Thải Lâm ngồi bên cạnh vừa lướt màn hình điện thoại vừa liên tục dặn dò.
“Được rồi, chị Dương, em biết rồi.” Quý Ưu Trạch cười nói.
“Còn nữa, chị nói cho em biết, thật sự không được khó chịu đó! Bộ phim này đã quyết định nữ chính rồi, là Khang Tịch, cũng là thời điểm quan trọng của em. Đừng để bị ảnh hưởng đến, biết chưa? Với lại, nghe nói lần này đạo diễn Vương rất tôn trọng ý kiến của người sáng tác, nên lúc thử vai người sáng tác cũng sẽ ở đây.”
Quý Ưu Trạch nghe xong gật đầu.
“Cùng lắm thì em coi cậu ta là một cái bắp cải lớn.”
“Điều đó không được, bộ phim này, hai người cũng có thể là đối thủ, so với nam chính hơn nhiều lắm. Không hỗ trợ nhau sao được? Quan hệ của hai người không nên làm cứng quá, nếu Khang Tịch có ý chủ động tìm em làm lành, em cũng đừng từ chối người ta bên ngoài ngàn dặm mới tốt!” Tốc độ nói của Dương Thải Lâm cực nhanh, như xả đạn.
Quý Ưu Trạch nghe vậy, trầm mặc chốc lát, rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Chị Dương, chị biết được chút gì đó rồi phải không? Vậy, sao chị biết quan hệ của em với Khang Tịch trước đây tốt?”
Dương Thải Lâm nghe thấy mới biết mình không để ý lỡ miệng, vậy nên vội vàng xua tay, nói: “Gì chứ, fan của Khang Tịch nhiều như vậy, tin tức của cô ấy rất nhiều, chỉ cần vào Baidu thì biết liền.”
“Không phải chứ? Nếu như Baidu tốt như vậy, các fan còn không sớm bùng nổ?” Quý Ưu Trạch ngày càng cảm thấy, Dương Thải Lâm đang gạt mình chuyện gì đó.
Ba ba Khang Tịch có thể nói là nhân vật quyền cao chức trọng, một nhân vật như vầy, sẽ không cho phép nhà họ Khang xuất hiện bất kỳ chỗ bẩn nào, cũng có rất nhiều người không đủ khả năng xúc phạm.
Ngay từ đầu, Khang Tịch muốn gia nhập làng giải trí, đã từng bị phản đối rất mạnh mẽ, thậm chí bị uy hϊế͙p͙ sẽ cắt đứt quan hệ cha con. Nhưng về sau, ba Khang Tịch cảm thấy Khang Tịch thật sự thích diễn xuất, nên chỉ có thể miễn cưỡng buông tay.
Tuy nhiên, nếu Khang Tịch có cái gọi là 'tiền sử xấu'. Thật ra, chính là nếu đặt trêи người người thường, là cá tính, là độc lập tự chủ, nếu như đặt trêи người ngôi sao, liền kêu là tấm gương phẩm hạnh bại hoại hư hỏng cho thanh niên.
Gia nhập vào giới giải trí, là để cho người khác xâm nhập tìm tòi, nên ba của Khang Tịch dùng tất cả biện pháp xóa sạch không còn tỳ vết.
Trong số đó, bao gồm tất cả qua lại với Khang Tịch, cũng bao gồm Quý Ưu Trạch. Nghĩ tới những điều này, Quý Ưu Trạch cũng không vui vẻ gì.
Dương Thải Lâm thấy thế, sắc mặt đại biến, vội vàng đỡ lấy tay Quý Ưu Trạch, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không sao. Gan không tốt, với lại có chút tuột huyết áp.” Quý Ưu Trạch lắc đầu. Sau đó, cô để Nghiên Nghiên ngồi phía sau đưa ba lô tới, hơi nôn nóng lấy một cây kẹo ʍút̼ bên trong ra, xé giấy gói kẹo ngậm trong miệng.
Tám giờ bốn mươi phút.
Xe dừng lại trước cửa khách sạn Victoria. Tòa nhà màu trắng cao chót vót như một quái thú to lớn bị phong ấn.
Quý Ưu Trạch vẫn chưa xuống xe, đã nhìn thấy Tôn Phỉ mặc một chiếc váy màu đỏ đi đằng trước. Chính là cái người vừa mới ra mắt đã đóng phim còn nhận được giải nữ thứ xuất sắc nhất.
Tôn Phỉ cùng với người mới vừa ra mắt cùng lúc Phan Nhược Ngôn cùng nhau đi đến. Tôn Phỉ vừa ra mắt đã nổi tiếng, nhưng ai cũng phải vùng vẫy trêи N dòng đường. Hai người tay trong tay, vừa nói vừa cười, không phát hiện Quý Ưu Trạch.
“Phỉ Phỉ, mình nghĩ nữ thứ số hai lần này xác định chắc chắn cậu có thể cầm trong tay rồi. Mình đây, hôm nay cũng chỉ đến làm người qua đường lăn lộn cho quen mặt thôi.” Phan Nhược Ngôn nói chuyện.
“Cậu nói vậy, làm mình xấu hổ quá a ha ha.” Tôn Phỉ nghe Phan Nhược Ngôn khen mình như vậy, nội tâm sung sướиɠ thoải mái đến nổ tung, ngoài mặt vẫn vội vàng bổ sung: “Cậu cũng không tệ, hai ta cũng cố gắng thêm!”
“Ừ! Chỉ có điều, nói chứ, cậu nghĩ Quý Ưu Trạch kia hôm nay có thể tới thử vai không nhỉ?” Phan Nhược Ngôn hỏi.
“Dù sao, có tới hay không không quan trọng, đến đây là dựa vào diễn xuất để nói chuyện.” Lời này của Tôn Phỉ ý tứ rất rõ ràng, chính là khinh thường Quý Ưu Trạch.
Tuy nói về lý lịch mà nói thì, cô ta nên gọi Quý Ưu Trạch là tiền bối.
“Rõ ràng Quý Ưu Trạch diễn xuất cũng không kém.” Lúc này, một tiểu thư đang đứng tiếp khách đột nhiên cau mày, tập hợp tất cả khí thế nói một câu. Người bên cạnh cô gái ngay lập tức nhăn mặt lắc đầu, ý bảo cô ấy đừng mở miệng.
Nhưng cho dù một câu nói như vậy, để Tôn Phỉ nghe thấy được, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi.
“Chúng ta đi thôi, đừng chấp với người có mắt như mù, không phải chỉ là một tiếp khách viên nhỏ thôi sao, làm việc không biết thức thời như thế, cả đời cũng chỉ như vậy. Nhớ kỹ, làm người phải biết thức thời một chút, tôi nói Quý Ưu Trạch diễn xuất kém, thì cô ta diễn kém!” Phan Nhược Ngôn khinh thường nhìn cô gái, sau đó tiếp tục tâng bốc nịnh bợ Tôn Phỉ.
Quý Ưu Trạch hừ lạnh một tiếng, xuống xe tháo kính mát xuống, chân dài sải bước, ba hai bước đi đến. Cô nhìn về phía cô tiếp khách viên kia, trông thấy trong mắt cô gái ấy nổi lên giọt nước mắt khó hiểu. Vậy nên, Quý Ưu Trạch đưa cho cô gái một cây kẹo, tiếp tục đi vào trong.
Hai người phía trước kia, vẫn đang tiếp tục đề tài thảo luận vừa rồi.
Phan Nhược Ngôn nói: “Nghe nói Quý Ưu Trạch thật sự bị bao dưỡng, cũng không biết cô ta bước vào giới giải trí thế nào, ngẫm lại chỉ dơ bẩn!”
Quý Ưu Trạch nghe xong, kéo khóe miệng đi qua bên cạnh bọn họ, cũng vừa cười vừa nói: “Người thanh niên, không có tự tin xã hội không cứu nổi đâu.”
Sau khi Phan Nhược Ngôn và Tôn Phỉ nghe thấy tiếng nói này, lập tức có chút sửng sốt.
Sắc mặt hai người đứng phía sau cô, nhìn như đống tro tàn.
“Chớ cười người già, vì mình cũng sẽ già. Chớ cười người toàn thân là bùn, vì cuối cùng cũng sẽ có ngày cô gặp phải. Diễn thành công một vai không có nghĩa là thắng cả đời người.” Dương Thải Lâm theo phía sau, lúc này đây, chị không ngăn cản Quý Ưu Trạch phản kϊƈɦ ngược lại, mà bản thân cũng dạy dỗ hai người một trận.
Tôn Phỉ nghe xong, đợi Dương Thải Lâm đi rồi, khẽ cắn khóe môi, trông rất khó chịu.
Đến gian phòng được chỉ định trêи lầu ba, sau khi Quý Ưu Trạch nhận số thứ tự trước ngực mình, thở ra một hơi dài.
Diễn viên đến đây thử vai rất nhiều, Quý Ưu Trạch nhìn sơ qua, cảm thấy tổng cộng có ba mươi mấy người. Hơn nữa rất kỳ lạ là, không có ai là diễn viên hạng nhất. Đa số là người mới, hơn phân nửa không có danh tiếng gì. Thậm chí trong này, chỉ có năm người từ trường đại học điện ảnh và truyền hình.
Quý Ưu Trạch không biết nên cười hay khóc. Bản thân, xem như là diễn viên có kinh nghiệm vô cùng phong phú trong này đi? Mặc dù chỉ là kinh nghiệm phim truyền hình. Phim điện ảnh, cô không quay nhiều.
Mã số của Quý Ưu Trạch là số hai mươi tám, phải đợi thật lâu.
Chỉ ngồi đó, chính là một loại giày vò. Người xung quanh luôn quay đầu nhìn cô với đủ loại ánh mắt. Quý Ưu Trạch cũng không phản ứng gì.
Kịch bản phim này vẫn chưa công khai. Thông thường mà nói, kịch bản phim được công khai, người thử vai hẳn là trước tiên mở ra xem, sau đó căn cứ vai mình thử sức để trang điểm mặc đồ phù hợp.
Tổng cộng có ba mươi ba người đến thử vai. Trong đó có năm người mặc đồ màu vàng xinh đẹp vô cùng, có hai người mặc quần áo học sinh đến. Còn hai mươi người đều mặt áo đỏ bình thường kiểu dáng khác nhau. Xem ra, hai mươi người này đều đọc bản gốc.
Bên trong bản gốc có ghi một đoạn văn: “Quan Cảnh là lửa, phảng phất như lửa từ địa ngục bốc lên, nóng vô cùng, đủ để thương tổn người khác. Giống như cô một thân váy đỏ, mặc cho thời gian trôi qua trăn trở, cũng tươi đẹp như lúc ban đầu.”
Không sai, trong đoạn văn là nữ thứ Quan Cảnh, là một cô gái có rất nhiều quần áo màu đỏ, cá tính cởi mở vô cùng.
Nhưng Quý Ưu Trạch cũng không chọn mặc váy đỏ.
Bởi vì, cô tìm được một phiên bản cũ nhất của bản gốc trêи một diễn đàn tiểu thuyết. Bản gốc tiểu thuyết vốn đã tìm vô cùng khó khăn, tuy rằng trước đây tác giả đăng trêи mạng trực tuyến miễn phí, nhưng sau lại muốn in sách, sợ phiên bản cũ ảnh hưởng đến lượng tiêu thụ và vân vân, xóa gần hết mọi nơi.
Nhưng cũng không xóa hết toàn bộ, bên trong trang mạng có một diễn đàn nhỏ, vẫn có thể tìm thấy. Lại thêm gần đây đề tài “Nghe Lời Gió Nói” rất sôi nổi, không ít người đều tìm đọc tiểu thuyết, rồi vô tình tiếp xúc với fan cũ, còn có một phiên bản khác. Như vậy, nhiều người có tâm sửa sang đăng lại phiên bản cũ.
Tiểu thuyết xuất bản đầu tiên, tính cách nữ thứ chính trực, khi còn bé có chút chứng tự bế, thích mặc đồ đỏ, lại còn mặc từ đầu tới chân như vậy, sau đó sau khi lớn lên thích bênh vực kẻ yếu. Về sau nữ chính và nam chính đến với nhau, còn rơi nước mắt chúc phúc.
Nhưng bên trong bản gốc phiên bản cũ, nữ thứ từ đầu là người như vậy. Đến sau này, sau khi cùng nữ chính có tình cảm, thì không phải như vậy.
Trong phiên bản kia có một đoạn miêu tả: “Lại một lần nữa Trầm Thanh Thiển nhìn thấy Quan Cảnh, cảm thấy cùng với người ngày xưa có chút khác biệt. Nàng đi vào từ cửa hình vòm, dáng vẻ mảnh khảnh bị áo khoác màu đen bao kín, và tóc dài tới thắt lưng biến thành tóc ngắn ngang vai. Mặt Quan Cảnh tái nhợt, giống như mùa đông dưới ánh trăng dày đặc sương, rất lạnh. Trầm Thanh Thiển chậm rãi đứng dậy, si ngốc nhìn, lại nghĩ, dường như Quan Cảnh không còn là cô gái một thân đỏ buông thả trong đám người.”
Đúng như vậy, sau khi cuộc sống của Quan Cảnh bị một cú sốc lớn, xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, lần nữa trở nên có chút u sầu tự bế, hơn nữa tâm tình rất dễ tan vỡ.
Quý Ưu Trạch đang đánh cuộc. Nếu như đạo diễn Vương muốn quay chính là phiên bản xuất bản kia, vậy trang phục kiểu tóc trêи người mình, là không phù hợp.
Lúc này có một cô gái, cũng chính là một nữ sinh, đẩy cửa từ phòng thử vai đi ra.
Có người vây lại, hỏi cô bé thế nào. Cô bé nghe xong, lắc đầu, nói: “Rất kinh khủng rất nghiêm khắc, tôi sợ không thể thông qua. Vì bọn họ nói tôi kém hình tượng nhân vật quá xa.”
Tôn Phỉ ở một bên nghe, liếc nhìn Quý Ưu Trạch, nở nụ cười ý tứ hàm xúc không rõ.
“Nghe nói đây là đợt thử vai thứ hai, đạo diễn Vương thử vai trêи mục này, chọn rất nghiêm khắc.” Dương Thải Lâm nói với Quý Ưu Trạch.
“Vậy à? Nữ chính thì sao?” Quý Ưu Trạch hỏi.
“Nữ chính là tác giả và đạo diễn Vương đều nhất trí công nhận. Đường diễn của Khang Tịch rộng, diễn cái gì cũng giống.” Dương Thải Lâm trả lời.
Quý Ưu Trạch nghe xong, không nói gì. Chỉ âm thầm suy nghĩ, mình khi nào mới có thể đạt tiêu chuẩn của Khang Tịch.
Rốt cuộc, đến phiên Quý Ưu Trạch.
Một giây bị gọi tên đó, Quý Ưu Trạch lấy một quyển sổ ghi chép da trâu trong bao, đứng dậy, đẩy cửa vào. Người đến đa số không thể hiểu được, cô mang cái đó vào trong làm gì?
Quý Ưu Trạch hít sâu một hơi, ổn định đi vào bên trong bước đầu tiên.
Gian phòng này, được sắp xếp rất cổ điển rất độc đáo. Trêи vách treo một đồng hồ treo tường kiểu xưa. Quý Ưu Trạch có hơi kinh ngạc, đây, không phải là cảnh trong phiên bản đầu tiên của “Nghe Lời Gió Nói” sao? Đúng rồi, nơi đây, là nhà Quan Cảnh.
Trước vách tường phía nam nơi này, có bốn người ngồi, giữa bốn chỗ ngồi, có Vương Nguyệt Bán, còn có người sáng tác — Bạch Lâm.
Bạch Lâm mặc một thân sườn xám trắng thuần, tóc búi trêи đỉnh đầu, một cây trâm hình đôi uyên ương lắc lư trong không trung.
Sau khi thấy Quý Ưu Trạch đi đến, người khác không nói gì, chỉ có Bạch Lâm, ngẩng đầu quan sát nhìn cô, sau đó dường như có hơi ngơ ngẩn.
Bạch Lâm đứng dậy, nói: “Em muốn cho tôi cái gì? Đến tột cùng là cái gì?”
Người xung quanh, ngoại trừ Vương Nguyệt Bán, đều biểu hiện vô cùng kinh ngạc. Hai người này là người quen cũ? Hay là nói Quý Ưu Trạch ngu ngốc công khai đi cửa sau?
Nhưng, sự tình phát triển không như bọn họ nghĩ.
Sau khi Bạch Lâm hỏi ra lời đó, Quý Ưu Trạch nhẹ nhàng cười, bước đến mở sổ ghi chép trong tay ra, nói: “Không sai, tôi vốn định cho, nhưng bây giờ, tôi đổi ý rồi.”
“Vì sao?” Bạch Lâm hỏi.
Quý Ưu Trạch nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên, viền mắt lập tức nhuộm hồng, có nước mắt trong mắt, nhưng từ đầu đến cuối không hề lăn xuống.
Quý Ưu Trạch khép lại sổ ghi chép, trang bìa cuốn sổ quạt ra gió thổi sợi tóc trêи trán lay động.
Đôi mắt cô lạnh lùng trả lời: “Không cần thiết.”
Cô kẹp sổ ghi chép trong cánh tay, xoay người mở chốt cửa muốn đi.
Vậy nên Bạch Lâm đột nhiên đứng dậy hướng về phía trước, kéo cô lại.
Quý Ưu Trạch cảm giác cánh tay bị người kéo, đột nhiên, tình cảm thoáng chốc liền sụp đổ!
“Buông ra!” Cô xoay người rống to hơn với Bạch Lâm, hai mắt đỏ bừng, nước mắt chảy xuống thoáng cái liền lăn xuống khóe môi! Con ngươi cô lóe lên, giống như bị nhốt trong một vực sâu sâu không lường được. Cô dùng dằng, thoát khỏi ràng buộc của Bạch Lâm, nhưng không ngờ Bạch Lâm cũng không buông tay!
Nhân viên công tác ở đây đều nhìn ngây người, không biết đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, chỉ hoảng sợ đi đến muốn kéo hai người ra.
“Xin em, đừng như vậy, được không?” Bạch Lâm ngăn cản nhân viên tính bắt đầu, kéo hai tay Quý Ưu Trạch để trước ngực, nói một câu.
Quý Ưu Trạch đột nhiên giống như rối mất hồn, mở miệng lẩm bẩm nói: “Chị không cần tôi nữa, không cần tôi nữa…”
Vương Nguyệt Bán ở một bên nheo mắt lại. Mà nhân viên công tác, càng sợ hãi! Ý gì đây, không phải kêu cô ta đến diễn sao, cô ta cũng đừng làm bừa ngang ngược như vậy chứ!
Vậy nên, nhân viên công tác bắt đầu mạnh mẽ kéo Quý Ưu Trạch lại!
Lúc này, hô hấp Quý Ưu Trạch bỗng nhiên trở nên dồn dập. Kéo xé, tóc tai rối bời trông cô như người điên, hồi khóc hồi cười, sau cùng co quắp ngã trêи mặt đất!
“Xong rồi, xong rồi, gọi 120!” Nhân viên tuyển chọn bên cạnh Vương Nguyệt Bán ngay lập tức kêu nhân viên công tác gọi điện thoại.
Nhưng Vương Nguyệt Bán lại lắc đầu, nói: “Không cần.”
Lúc này, Quý Ưu Trạch đột nhiên từ dưới đất đứng lên, cầm tay Bạch Lâm nói: “Chào tác giả Bạch Lâm.”
Bạch Lâm cũng cười gật đầu một cái.
Nhân viên công tác ở đây, cả đám đều trong mộng.
“Đừng ngẩn ra đó, vừa rồi tôi chỉ nảy ra một chủ ý, tùy ý tung một đoạn ngắn xem cô ấy có tiếp được hay không mà thôi. Thật may là, cô ấy tiếp được.” Bạch Lâm trở về chỗ ngồi của mình, mỉm cười nói.