Tiền Gia ăn sáng xong quay lại, đúng lúc gặp phải Quý Ưu Trạch mang theo một cái balo màu đen đi ra cửa.
Tóc dài, đôi chân thẳng thon dài, cánh tay mảnh khảnh, gương mặt lớn cỡ bàn tay, đội mũ lưỡi trai ngược. Mặc quần áo màu bóng chày, bên hông chiếc quần màu đen treo một đống trang sức kiểu cây đinh, giày Martin đế bằng.
Tiền Gia cảm thấy cô mặc giống như tên lưu manh.
Nhưng mà, cô cũng không biết tự ngắm mình trong gương, so thử rốt cuộc ai lưu manh hơn.
Hai người đối mắt nhau, ai cũng không né tránh.
Quý Ưu Trạch hất cằm lên, nhìn về phía Tiền Gia, giơ tay lên, coi như là chào hỏi.
Không bao lâu sau, vài người đi đến siêu thị mà tổ chương trình chỉ định.
Tuy rằng siêu thị này vì nhận được thông báo có ngôi sao đến đây mua sắm, sau đó tập hợp nhân viên bảo vệ làm nhiều công tác bảo vệ liên quan, nhưng khi Quý Ưu Trạch và Khang Tịch cùng nhau đẩy một chiếc xe mua sắm xuất hiện bên trong, không ngờ ngay lập tức gây ra xôn xao cực lớn.
Cả đường đi, người xung quanh chỉ cần thấy các cô, sẽ cầm điện thoại lên, điên cuồng quay chụp Quý Ưu Trạch và Khang Tịch.
Còn có người xoay người lại, mở chức năng tự chụp của điện thoại, cố gắng chụp chính mình và hai ngôi sao lớn cùng chung trêи một tấm ảnh.
Các thiếu nữ nhìn thấy người thật của Quý Ưu Trạch và Khang Tịch, thét lên chói tai, đỏ mặt xấu hổ.
Vì vậy, Quý Ưu Trạch và Khang Tịch đứng lại, ký tên cho từng người. May là bây giờ đang là giờ làm việc ban ngày, người đi siêu thị mua sắm cũng không nhiều lắm. Việc ký tên, cũng giải quyết rất nhanh. Nếu như đến vào buổi tối, hoặc là ngày nghỉ, vậy thì, cho dù có tăng thêm bảo vệ, các cô cũng không dám tới, đừng nói gì đến ký tên cho người ta.
Trong đó có một cô bé đỏ mặt, ấp úng hỏi Quý Ưu Trạch, có thể chụp cùng kiểu ảnh được không.
Lúc đó Quý Ưu Trạch gật đầu, phối hợp cúi người xuống nửa ngồi nửa quỳ, cùng cô bé nhìn vào điện thoại.
Chụp hai tấm, cô bé chê vẻ mặt mình không tự nhiên, vì vậy lại hỏi Quý Ưu Trạch có thể chụp lại một lần nữa không.
Quý Ưu Trạch không nghĩ nhiều, gật đầu. Kết quả cuối cùng lúc chụp xong, cô bé nhón chân lên hôn lên gò má cô, nhanh chóng chạy mất.
Quý Ưu Trạch giơ tay lên vuốt mặt, có hơi sửng sốt.
Khang Tịch ở bên cạnh nhìn, ánh mắt có hơi sắc nhọn như dao nhỏ.
Quý Ưu Trạch nổi tiếng, đúng là hy vọng của Khang Tịch. Nhưng khi nhìn thấy fan kia quá nhiệt tình, nàng lại không hề cảm thấy thoải mái.
Đột nhiên hôn lên mặt là cái quái gì? Mặt của Quý Ưu Trạch, cho dù là fan, cũng không thể hôn được! Nghĩ như vậy, Khang Tịch vươn tay, khoác lên cánh tay Quý Ưu Trạch.
Động tác như vậy, giống như nói với mọi người: “Có thấy không, các người thích Quý Ưu Trạch, cũng đã là người của tôi từ lâu rồi.”
Bởi vì Tiền Gia không quen thuộc với mọi người cho lắm, thậm chí còn không quen thuộc bằng Dương Tố Hoan, nên người quan tâm đến cô tạm thời vẫn chưa nhiều lắm.
Nhưng vẫn có một cô bé chú ý tới cô, rất phấn khởi chụp đủ loại hình, chia sẻ với các bạn, bạn học, cư dân mạng.
Mua một đống đồ ăn, đi ra khỏi siêu thị.
Giống như dự đoán của tổ chương trình, chương trình này, đúng là chưa bắt đầu tung ra đã nổi tiếng đến vậy rồi.
Nghe nói hình ảnh nhóm người Quý Ưu Trạch và Khang Tịch cùng nhau đi siêu thị mua đồ ăn bị tung ra ngoài, ngắn ngủi vài canh giờ, siêu thị kia thiếu chút nữa là bị chen lấn sụp đổ.
Sau khi quay về biệt thự, phân loại các món mua về ra xong, cũng mới đến hơn mười một giờ trưa.
Gần như đến giờ ăn trưa.
“Cơm trưa chúng ta tự làm hay là gọi giao hàng?” Quý Ưu Trạch đập đập cánh tay mình hỏi.
“Để mình làm. Mọi người ngồi xem ti vi ăn trái cây chờ một lát.” Khang Tịch nói xong, đứng dậy đi đến phòng bếp.
Quý Ưu Trạch thấy Khang Tịch đi vào phòng bếp, cũng nhanh chóng đứng dậy đi theo. Dương Tố Hoan nhìn sang, thấy bóng dáng Quý Ưu Trạch và Khang Tịch, sau đó rơi vào suy nghĩ gì đó.
Phải nói là, lần này cô ra sức thể hiện như vậy, cũng không biết lúc Khang Tịch đang nói chuyện phiếm với Quý Ưu Trạch có nhắc tới mình không, tiếp đó nói tốt một chút.
Thậm chí, phải nói là, cô còn chưa biết đến cùng thì cái nhìn của Quý Ưu Trạch đối với tình yêu đồng tính là như thế nào. Dù sao, điện ảnh là điện ảnh, đóng phim là công việc của cô, diễn dịch vai trò như vậy, cũng là công việc của cô. Nhưng cũng không có nghĩa là Quý Ưu Trạch quay bộ phim như vậy, là công nhận đồng tính luyến ái tồn tại.
Lúc này, Tôn Phỉ quay về từ bên ngoài, sau khi vào cửa, chuyện đầu tiên là đổi giày, sau đó mỉm cười chào mọi người.
Áo thường giản dị màu trắng, quần jean, cột tóc đuôi ngựa. Tôn Phỉ như vậy trông thật sự trong sáng như một sinh viên đại học.
Bắt chuyện với mọi người, khoảnh khắc xoay người, Tôn Phỉ thấy Khang Tịch và Quý Ưu Trạch bận rộn trong nhà bếp.
Phải nói là, Tôn Phỉ từng cho rằng, ban đầu mình nắm giữ giải thưởng vai phụ xuất sắc nhất, cho dù không tệ thế nào đi chăng nữa, cũng có thể phát triển trong giới điện tốt hơn Quý Ưu Trạch một chút.
Nhưng mà cô lại không nghĩ tới, cùng nhau đi thử vai, Vương Nguyệt Bán lại đánh rớt cô rất nhanh, để lại Quý Ưu Trạch.
Ban đầu cô vốn không coi Quý Ưu Trạch ra gì, vậy mà phát triển vượt qua mình. Cứ theo tốc độ này, độ chênh lệch giữa hai cô, chỉ sợ là ngày càng lớn hơn. Dù sao, cô cũng không có bộ phim vai chính nào. Mặc dù sau khi nhận được giải thưởng nữ phụ kia, cũng từng quay một bộ truyền hình nổi tiếng, nhưng mà, trêи phương diện điện ảnh, lại không có phát triển gì.
Vì sao nửa năm gần đây vận khí của Quý Ưu Trạch ngày càng tốt?
Bởi vì Khang Tịch sao? Nhưng mà nói cũng đúng, lúc hai cô không đi cùng nhau, danh tiếng của Quý Ưu Trạch xấu như vậy. Nhưng kể từ khi đi bên cạnh Khang Tịch, mặc kệ là tài nguyên hay là sự nổi tiếng, đều có xu hướng ngày càng phổ biến. Khang Tịch hỗ trợ từ sau lưng sao? Ha ha, có lẽ là vậy đi. Quý Ưu Trạch, đúng là biết cách ôm đùi* mà.
*Nguyên văn (抱大腿): ý chỉ một ngôi sao mới ra mắt hoặc không nổi tiếng dựa vào các ngôi sao nổi tiếng hơn để có được danh tiếng.
Nghĩ như vậy, trong lòng Tôn Phỉ không cân bằng.
Nhất là hôm nay ra ngoài làm việc, nghe được có người nói, lúc trước Quý Ưu Trạch có thể lấy được vai trong phim của Vương Nguyệt Bán, là do Khang Tịch ở phía sau ra sức.
Lúc đó tuy rằng sau khi Tôn Phỉ nghe được cũng không nói gì, ngoài mặt lại mỉm cười phối hợp với các nhân viên công tác, nhưng trêи thực tế, trong lòng cảm giác rất khó chịu.
Nghĩ như vậy, Tôn Phỉ để túi xách đeo lưng xuống, ngồi xuống bên cạnh Dương Tố Hoan.
Tuy rằng trước đó Dương Tố Hoan từ chối làm bạn cùng phòng với cô khiến cô cảm thấy cực kỳ không vui, nhưng mà dù sao cũng đang làm chương trình. Cô rất rõ, vào lúc này, mình càng tỏ ra hào phóng, thì sẽ càng được khán giả yêu thích. Thậm chí, còn có thể khiến bộ phận khán giả chỉ trích Dương Tố Hoan thô lỗ, cho thể diện mà không cần.
Nhưng mà, ngay lúc Tôn Phỉ quay lại cúi đầu trò chuyện này nọ với Dương Tố Hoan, vô tình nhìn thấy Dương Tố Hoan đang soạn một tin nhắn. Tin nhắn rất dài, nhưng mà Tôn Phỉ chỉ thấy được vài từ quan trọng.
“Quý tiểu thư, xin hỏi cô… đồng tính luyến ái?”
Nhưng mà hàng chữ kia chỉ tồn tại trong chốc lát, bởi vì giây tiếp theo, tin nhắn trêи điện thoại đã bị ba chữ “Đã gửi đi” thay thế. Tôn Phỉ không có nhìn thấy toàn bộ tin nhắn, chỉ nhìn thấy vài chữ quan trọng trong đó. Nhưng vì vậy mà Tôn Phỉ suy đoán, nội dung đầy đủ của những lời trong tin nhắn Dương Tố Hoan gửi đi chắc là: “Quý tiểu thư, xin hỏi cô có phải là đồng tính luyến ái hay không?”
Tôn Phỉ nhìn sang Dương Tố Hoan, lại hơi liếc nhìn Khang Tịch và Quý Ưu Trạch đang bận rộn trong phòng bếp.
Khang Tịch lúc này chưa chú ý tới tin nhắn, đang cắt đồ ăn, đồng thời cắt một miếng cà chua, đút vào miệng Quý Ưu Trạch.
Vốn, Tôn Phỉ cũng không có nghi ngờ gì về hình ảnh như vậy. Dù sao giữa hai cô gái, làm động tác thân mật như thế này cũng rất thường hay thấy.
Thế nhưng, sau khi thấy tin nhắn mà Dương Tố Hoan gửi đi, lại nhìn hình ảnh này, cô không có cách nào không nghĩ sai.
Huống chi, lúc trước có bài bóc phốt trêи mạng, bên trong nói về rất nhiều ngôi sao trong ngành là đồng tính, bên trong cũng nhắc tới các loại chứng cứ đầu mối, Quý Ưu Trạch và Khang Tịch có thể cũng là đồng tính. Bởi vì lúc đó, bài viết đó viết về tất cả các ngôi sao đang nổi, với lại ý thức được các loại lợi hại, rất nhiều thứ vừa nhìn là nói vớ vẩn. Nên Tôn Phỉ nghĩ có hơi vô nghĩa, cũng không có chú ý gì nhiều.
Nhưng mà… từ các dấu hiệu trước đó, Dương Tố Hoan và Quý Ưu Trạch còn có Khang Tịch rất gần gũi. Nếu như ngay cả Dương Tố Hoan cũng cảm giác được nhiều điều không bình thường, hơn nữa còn gửi tin nhắn hỏi. Như vậy… có nghĩa là những thứ nói trong bài bóc phốt kia, có thể không phải tất cả đều giả?
Nếu như Quý Ưu Trạch và Khang Tịch đều là đồng tính, như vậy, Quý Ưu Trạch và Khang Tịch tốt lên rồi có tương lai tươi sáng, chứng minh điều gì?
Tôn Phỉ vô thức siết chặt ngón tay. Lúc này, điện thoại cô đột nhiên vang lên. Đứng dậy, lại là bạn trai cũ gọi tới. Cô nhìn camera xung quanh, sau đó cúp điện thoại, nhanh chóng cài đặt chế độ im lặng, chạy lên lầu vào phòng ngủ của mình mới trả lời.
Lúc này, Dương Tố Hoan cũng đột nhiên đứng dậy trở về phòng một chuyến. Sau đó lại xuống, cô mang theo một bao vải nhỏ cột dây thun đi vào phòng bếp, đưa cho Quý Ưu Trạch một miếng bánh quy nhỏ đứng một mình trong bao vải.
Thuận tiện nhìn điện thoại trong túi Quý Ưu Trạch, biết được là Quý Ưu Trạch vẫn chưa xem tin nhắn, cô xoay người lại, đưa cho Khang Tịch một miếng bánh quy.
Cuối cùng thậm chí còn đi tới đưa cho Hồ Thanh Thanh một miếng!
Đưa xong, Dương Tố Hoan lại luồn tay vào trong bao vải nhỏ.
Tiền Gia nghĩ, chắc sẽ đến lượt mình nhỉ.
Vì vậy, Tiền Gia rất tự giác đi qua ngồi.
Dương Tố Hoan không nhìn cô, chỉ đưa tay lục lục lại móc móc trong bao vải.
“Quá nhiều thứ nên khó tìm đúng không? Không sao, dù sao tôi cũng không thích ăn bánh quy cho lắm.” Tiền Gia cắm hai tay trong túi, ngửa mặt lên nhìn bầu trời, giọng nói giả bộ thoải mái.
Lúc này, rốt cuộc Dương Tố Hoan cũng lấy ra được thứ cô muốn tìm. Đó là ba miếng chocolate, chia cho Quý Ưu Trạch, Khang Tịch và Hồ Thanh Thanh.
Sắc mặt của Tiền Gia đã biến đen đến không thể thấy.
Lúc chờ cơm chín, đứng không, Quý Ưu Trạch và Khang Tịch đều cùng nhau ngồi xuống ghế sô pha, đồng thời cùng Dương Tố Hoan và Hồ Thanh Thanh không hẹn mà cùng xé mở bao gói bánh quy, bỏ vào trong miệng, cắn rộp rộp.
Tiền Gia ngồi đó, oán hận ụp xuống toàn thân.
“Tiền tiểu… Tiền… Tiền Gia, chỗ em còn chocolate này, chị có muốn ăn không?” Hồ Thanh Thanh cầm chocolate mình nhận được giả vờ uể oải, thật ra cả người căng cứng tựa vào sô pha, nghiêng đầu nhìn Tiền Gia vẫn không nhúc nhích nhìn ngoài cửa sổ.
Do hôm nay Tiền Gia mặc hơi trung tính, lúc chớp mắt một cái, Hồ Thanh Thanh cảm thấy dường như mình có một rào cản để xác định giới tính, càng cảm thấy không đúng, dù sao Tiền Gia trông cũng không phải loại hình thân thể cứng rắn như đàn ông. Vì vậy, cuối cùng vẫn gọi thẳng tên góc.
“Cảm ơn, không cần.” Tiền Gia quay đầu lại, nhìn miếng chocolate kia, hơi cau mày, sau đó giơ tay ra lắc lắc, tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ.
Hồ Thanh Thanh nghe vậy gật đầu, nhìn cô một lần, lại nhìn Dương Tố Hoan. Hồ Thanh Thanh luôn cảm thấy, giữa Tiền Gia và Dương Tố Hoan, rất phức tạp. Cụ thể là vì sao, cô bé cũng không biết.
Về phần Tiền Gia, bên ngoài thoạt nhìn là bình tĩnh đánh giá cảnh sắc ngoài cửa sổ, trêи thực tế nội tâm đã rối tung rối mù từ lâu.
Loại cảm giác này cũng thật sự rất kỳ quái.
Theo lý thuyết, dù sao cô cũng không thích Dương Tố Hoan, nên, Dương Tố Hoan tỏ vẻ lạnh lùng với mình như thế nào, không phải là nên vui vẻ sao? Nhưng mà, cô lại không vui.
Mặc dù cô không thích kiểu người Dương Tố Hoan, tuy rằng toàn thích cô gái ngực bự ʍôиɠ to dáng đẹp, nhưng mà, kiểu người có thái độ lạnh lùng như Dương Tố Hoan khiến cô cảm thấy rất khϊế͙p͙ sợ.
Sống hai mươi mấy năm, từ nhỏ đến lớn, có mấy ai có thể chạy thoát được sức hấp dẫn hào quang của cô? Nhưng mà Dương Tố Hoan này, trông thật sự giống như vốn không để mình trong mắt!
Chẳng lẽ cảm giác tồn tại của mình thấp như vậy? Tiền Gia nghĩ như vậy, cúi đầu sửa sang lại quần áo. Không phải chứ. Bình thường ra cửa, cô nhất định chính là một vật thể sống quay đầu lại là dẫn đầu hack điểm số* đó OK!
*刷分 (Shuafen): Gian lận phổ biến, kiếm được điểm bằng phương tiện không đúng cách. (Theo baike là vậy, không biết dịch thế nào cho đúng.)
Cho nên, có vẻ như lời giải thích duy nhất có thể dùng là, Dương Tố Hoan đang tức mình năm đó nhận thư tình mà không đáp lại, sau đó thì vô duyên vô cớ mất tích mấy năm trời.
Đúng, đúng, con gái có đôi khi nóng giận, chính là như vậy! Cô ấy không nói chuyện với bạn, lại không cãi nhau với bạn, không để ý đến bạn. Hơn nữa còn tỏ vẻ lạnh lùng trước mặt bạn, có thể đối tốt với mọi người xung quanh, nhưng chỉ lạnh nhạt với duy nhất một mình bạn.
Không sai. Tiền Gia có vẻ khá thỏa mãn với phân tích của mình. Dù sao, cô nghĩ, bây giờ đang ghi hình chương trình, trong tình huống bình thường, cho dù mặt mũi mình không đẹp, Dương Tố Hoan cũng sẽ cho mình ăn, mỗi người một miếng, như vậy mới công bằng. Nhưng mà Dương Tố Hoan đều chia cho người khác, chỉ không cho mình, vậy chỉ có thể nói rõ Dương Tố Hoan đang cố ý chọc tức mình.
Nghĩ đến những điều này, Tiền Gia thở phào, hài lòng gật đầu.
Cơm đã chín, Dương Tố Hoan đứng lên chuẩn bị đi lấy chén đũa, theo thói quen đếm xem có bao nhiêu người.
Kết quả, Dương Tố Hoan đếm xong, nhìn thẳng Tiền Gia, nói: “Ơ, cậu ở đây à?”