Hồ Thanh Thanh và Khang Tịch ở sau lưng, mãi đến lúc tự mình đọc thẻ nhiệm vụ, mới cảm thấy tảng đá trong lòng mình rơi xuống.
“Phơi chăn à? Để chị giúp em.” Quý Ưu Trạch nói rồi hạ thấp người, cầm lấy một góc chăn. Vì nó mỏng và nhẹ, nên cũng không nặng lắm.
“Không cần, không sao, em tự làm là được rồi!” Hồ Thanh Thanh thấy Quý Ưu Trạch giơ tay về phía góc chăn dưới đất, lập tức sợ đến mặt mũi trắng bệch.
“Đừng khách sáo, tiện tay thôi mà!” Quý Ưu Trạch nói, vui vẻ hớn hở nắm góc chăn.
Lật chăn trong tay, một điểm đỏ bên trong lập tức lộ ra trước mắt.
Nụ cười trêи mặt Quý Ưu Trạch dần dần trở nên lúng túng.
Hồ Thanh Thanh suýt chút nữa là ngất.
“Em, em đi giặt chăn!” Hồ Thanh Thanh đoạt lấy chăn trong tay Quý Ưu Trạch, sau đó chạy nhanh về phía nhà tắm.
Đầu óc Quý Ưu Trạch trong khoảng thời gian ngắn có hơi khó hoạt động.
Hồ Thanh Thanh… đến kinh nguyệt à.
Hồ Thanh Thanh trốn vào bên trong phòng tắm, sắc mặt trắng bệch. Sáng sớm tỉnh dậy, cũng vì Quý Ưu Trạch mà bị hoảng sợ hai lần. Má ơi, đây là nơi quỷ quái gì!
Về mặt khác, Tiền Gia cũng tỉnh ngủ.
Vì trong phòng chỉ có một giường lớn, nên hai người chỉ có thể ngủ cùng nhau. Chẳng qua là đều đắp một cái chăn riêng biệt trêи giường.
Bởi vì Tiền Gia rời giường tạo ra tiếng động rất nhỏ, Dương Tố Hoan cũng tỉnh lại.
Tóc Tiền Gia trong lúc ngủ giống như hình cái tổ chim, vểnh chỗ này vểnh chỗ kia. Những người tóc không dài lắm đều sẽ hiểu, mỗi sáng tỉnh dậy, tạo hình của mình trông sẽ vô cùng đặc biệt.
Dụi dụi con mắt, Tiền Gia cố gắng chống mí mắt. Mò lấy điện thoại đặt trêи đầu giường, híp mắt nhìn một hồi, sau đó cô đứng dậy.
Lúc này, Dương Tố Hoan đã xuống giường, đồng thời đi đến trước cửa sổ kéo rèm cửa màu trắng ra.
Ánh mặt trời đột nhiên nhảy vào trong nhà, chiếu sáng hơn nửa cái giường.
Mắt Tiền Gia hoàn toàn không thể thích ứng trước hoàn cảnh vô cùng sáng chói này, vì vậy giơ tay lên chắn lại. Bởi vì không có mang kính sát tròng, mắt cô cận thị khá nghiêm trọng, Dương Tố Hoan mặc váy dài tóc dài xõa vai, trông giống như một quả bowling to lớn mờ nhạt lắc lư.
Vì nói cho chính xác, cô và Dương Tố Hoan cũng không tính là quen thuộc, bởi vậy, hai người cũng không có trao đổi gì.
Sờ sờ vành tai, Tiền Gia xoay người, mò mò một bên tủ đầu giường, tìm được gọng mắt kính, đeo lên sống mũi, tinh thần vẫn mơ màng như trước đi vào phòng vệ sinh.
Hôm qua chơi game gặp may, phòng ngủ được giao cho có phòng vệ sinh. Không cần xuống lầu mới có thể rửa mặt, thật sự khá thoải mái.
Tiền Gia nghĩ tổ chương trình có hơi keo kiệt. Biệt thự này, một chút cảm giác cao cấp cũng không có. Không quá nhiều phòng, nhà vệ sinh cũng ít. Chỉ là, được rồi, có lẽ là vì tổ chương trình cố ý, cách này khá đáng xem hơn. Nếu như quá nhiều phòng, quá nhiều nhà vệ sinh, vậy tám người chẳng phải là mỗi người một phòng, làm gì cũng không có đụng chạm?
Không có đụng chạm, đây chẳng phải là sẽ không có gì hay để xem à? Tất cả mọi người ở trong phòng chơi điện thoại một mình, vậy còn quay cái rắm gì!
Rửa mặt đánh răng, sấy khô tóc, Tiền Gia cầm mắt kính đeo lên, mở cửa phòng vệ sinh.
Bởi vì cô đi ra, mà Dương Tố Hoan lại đang đi vào, khoảnh khắc lướt qua vai nhau, Tiền Gia ngửi thấy mùi hương trêи người Dương Tố Hoan.
Có lẽ chỉ là hương thơm sữa tắm hoặc dầu gội đầu gì gì đó lưu lại. Nhưng mà không biết tại sao, vào lúc này, Tiền Gia cảm thấy, mùi hương có hơi dễ chịu.
Lấy ra một chiếc áo sơ mi dài theo phong cách hip-hop mặc vào, Tiền Gia quay về phía cái gương vuốt vuốt tóc. Tóc cô từng nhuộm qua, cộng với mái tóc rất mềm và rất tốt, nên xõa tung ra cảm giác vừa phải. Hợp với ngũ quan lập thể, trông thật sự giống như là muốn đi chụp họa báo.
Từ lúc đi học đến tốt nghiệp, người khen mặt cô đẹp mắt nhiều không kể xiết. Thậm chí, đôi khi làm những điều nghịch ngợm, bị giáo viên mời đi uống trà, câu đầu tiên giáo viên đã nói là: “Tiền Gia, em cảm thấy em lớn lên đẹp thì mọi việc đều OK phải không? Tài sản của ba mẹ em dù sao cũng không phải của em, em cứ cứng đầu như vậy, sau này trưởng thành bản thân không có bản lĩnh, tôi xem em làm sao bây giờ! Tôi không tin, em có thể dùng gương mặt quét ra được một con đường!”
Bỏ kính mắt ra, thay kính sát tròng. Soi gương xong, Tiền Gia chuyển mặt sang hướng camera, nhếch môi cười, nháy mắt. Cô nghĩ, Dương Tố Hoan nhớ mãi không quên mình, luôn thích mình, cũng đúng là có nguyên nhân. Nguyên nhân này, chính là cô quá đẹp trai.
Đúng lúc này, Dương Tố Hoan đi ra. Không chớp mắt nhìn, trực tiếp coi Tiền Gia là không khí, đi qua trước mặt cô.
Có người nói, có vài cô gái, càng thích một người, thì càng thích làm bộ chẳng thèm ngó tới người mình thích. Tiền Gia sờ cằm nghĩ như vậy.
Dương Tố Hoan vẫn không quan tâm đến cô, không nói chuyện. Chỉ kéo vali của mình ra, sau đó lấy ra một bao ngũ cốc bên trong ra, đứng dậy.
Đi chưa được vài bước, Dương Tố Hoan đột nhiên cầm ngũ cốc xoay người lại, đến sát mặt Tiền Gia.
“Bữa sáng ăn ngũ cốc tốt hay sữa tươi tốt?” Dương Tố Hoan cầm ngũ cốc, nhìn Tiền Gia.
“Sữa tươi pha ngũ cốc, là tốt nhất.” Tiền Gia hơi sửng sốt, sau đó trả lời.
“Ồ.” Dương Tố Hoan nghe vậy, bỏ ngũ cốc xuống, sau đó cầm điện thoại gọi điện. Chung chung là để người ta đem sữa tươi qua đây.
Lúc sau, Dương Tố Hoan lại cầm ngũ cốc lên đi ra ngoài.
Xem ra, đúng là bị mình đoán trúng rồi. Tiền Gia cắn môi dưới, bật cười. Cho nên, sự thật là nhiều năm như vậy rồi Dương Tố Hoan thật sự không từ bỏ được Tiền Gia mình! Đồng thời còn đang vì trước đây không được cô đáp lại nên tức giận! Cho nên vẫn cố ý làm bộ không thấy sự tồn tại của Tiền Gia cô đây! Kết quả hôm nay, sau khi trải qua một đêm với nhau, cô gái kia, rốt cuộc cũng quỳ gối dưới sức quyến rũ của mình, chủ động bắt chuyện! Còn chủ động làm đồ ăn sáng cho mình!
Tiền Gia nghĩ như vậy, không khỏi lắc đầu. Lớn lên đẹp, cũng là cái tội mà!
Nửa tiếng sau.
Chỗ bàn ăn.
Dương Tố Hoan để một cái sandwich và một ly sữa tươi pha ngũ cốc trêи một chỗ ngồi, sau đó xoay người sang chỗ khác vội vàng những việc khác.
Tiền Gia đứng ở góc cầu thang, nghiêng đầu đứng lại một lát, lúc sau nhanh chóng đi xuống lầu, bắt chuyện với Quý Ưu Trạch và Khang Tịch, rồi đi tới bàn ăn.
“Trông cũng không tệ, không nghĩ tới tay nghề của cậu rất ổn đấy.” Tiền Gia nhìn dĩa sandwich trêи bàn, nói rồi ngồi xuống. “Không thể không nói, cậu làm món này làm người ta rất muốn ăn.”
Tiền Gia cảm thấy, nếu người ta đã làm đồ ăn sáng cho mình, cộng với bây giờ đang ghi hình chương trình. Vậy nên, cho dù thế nào, cũng không thể mất mặt nói những lời như: “Thật ngại, cậu không phải kiểu người tôi thích, tôi sẽ không bao giờ thích cậu, thật sự. Đừng làm những chuyện vô ích nữa.”
Nếu đã làm chương trình, vậy thì, cần phải diễn một chút. Diễn xong sau đó gửi tin nhắn chính thức từ chối Dương Tố Hoan là được rồi.
Cứ như vậy đi. Tiền Gia biết suy nghĩ của mình rất hay, kế hoạch cũng rất hoàn mỹ.
Nhưng mà, đúng lúc này, Dương Tố Hoan đột nhiên xoay người lại, bưng dĩa sandwich trước mặt Tiền Gia lên.
Tiền Gia thấy phương hướng sự việc phát triển thật sự không khớp với dự đoán của mình, ngây ngốc tại chỗ.
“Cậu đói bụng?” Dương Tố Hoan nhìn cô, hỏi.
Tiền Gia cũng nhìn Dương Tố Hoan, nhưng hoàn toàn không biết nên nói gì!
“Menu đặt hàng bên ngoài, tự gọi đi.” Dương Tố Hoan nói, rồi lấy menu đặt hàng bên ngoài từ trong ví bên trong tạp dề ra, nhẹ nhàng bỏ trước mặt Tiền Gia.
Lúc sau, Dương Tố Hoan còn cầm ly sữa tươi pha ngũ cốc lên, sau đó đi đến bàn trà chỗ Quý Ưu Trạch.
Ba người Quý Ưu Trạch, Khang Tịch và Hồ Thanh Thanh vốn còn đang thảo luận buổi tối nên làm gì thì được. Nhưng mà Dương Tố Hoan xuất hiện, bỗng cắt ngang cuộc thảo luận của các cô.
Để dĩa sandwich và ly sữa tươi pha ngũ cốc xuống, Dương Tố Hoan lại đi.
Chân mày Khang Tịch khẽ chuyển động.
Vậy nên, đúng là Dương Tố Hoan có ý với Quý Ưu Trạch?!
Nhưng mà, hai phút sau đó.
Một phần ăn sáng giống y đúc, xuất hiện trước mặt Khang Tịch.
“Tôi làm hai phần ăn sáng, hai người ăn đi.”
Khang Tịch nghe vậy, ngẩng đầu, nhìn Dương Tố Hoan để ly sữa tươi pha ngũ cốc và sandwich xuống và đang từ từ đứng dậy, khẽ cắn môi dưới.
Về phần Tiền Gia bên kia, mặt đen lại, tuy rằng không nói chuyện, nhưng lại khiến người ta cảm thấy cả khuôn mặt cô đang bịt kín một tầng sương mù.
Nhưng trái lại là Hồ Thanh Thanh không nghĩ nhiều như vậy. Dù sao trong tay cô bé đang cầm một cái bánh mì tối hôm qua mới mua, bây giờ đang cắn được một phần ba.
“Chị có muốn không? Em chia cho chị?” Hồ Thanh Thanh cầm bánh mì, xoay người, đưa qua cho Tiền Gia bên kia.
“Không cần, tôi không hề đói.” Tiền Gia nói xong, đi đến cầm điều khiển, mở ti vi lên.
Chỉ có Quý Ưu Trạch, đơn giản là không ý thức được bất cứ điều gì.
Điều cô nghĩ đến cũng không nhiều, chẳng qua là cô cảm thấy, Dương Tố Hoan vốn là một girl nhút nhát không cảm xúc, lại đối tốt với mình và Khang Tịch như vậy, là vì cô ấy coi mình và Khang Tịch như bạn bè.
“Wow, ăn rất ngon! Dương tiểu thư, tay nghề cô không tệ nha!” Quý Ưu Trạch cắn một miếng sandwich, xoay đầu giơ ngón cái lên với Dương Tố Hoan.
“Thật ra chỉ là sandwich mà thôi, Quý tiểu thư quá khen rồi.” Dương Tố Hoan mỉm cười.
“Lời này của Dương tiểu thư nói không đúng rồi. Rất nhiều việc, thật ra có thể nhìn ra kỹ năng của một người từ những điều đơn giản cơ bản nhất.” Quý Ưu Trạch nói xong câu này, lại bổ sung tiếp một câu: “Cô xem, trứng gà bên trong này chiên vừa phải, cắn vào phải nói là mùi thơm vừa miệng…”
Ùng ục…
Quý Ưu Trạch vẫn còn tiếp tục miêu tả, nhưng mà bụng Tiền Gia đã bắt đầu ùng ục vang dội.
“Nói thế em cũng muốn nếm thử.” Hồ Thanh Thanh cầm bánh mì ɭϊếʍ môi.
“Đây, cho em một phần.” Khang Tịch nghe Hồ Thanh Thanh nói, cầm sandwich bẻ thành hai, sau đó đưa một nửa cho Hồ Thanh Thanh.
“Thật sự ăn rất ngon!”
Hồ Thanh Thanh vừa gật đầu, vừa nhai.
Cuối cùng Tiền Gia không thể chịu được nữa, xoay người đi ra ngoài.
Đi chưa được vài bước, đột nhiên có tiếng gì đó không thích hợp. Tiền Gia nhìn lại, phát hiện người quay phim nhảy ra ngoài từ một chiếc xe màu đen, chân béo chạy rất nhanh, không bao lâu thì chạy tới bên cạnh cô.
Lúc này Tiền Gia mới nhớ tới, mình đang ghi hình chương trình thực tế!
Trước đó, trong phòng mình còn nói không đói bụng, bây giờ chạy ra ngoài mua đồ ăn nếu như bị quay lại, không phải tự đánh vào mặt mình à?
“Anh quay phim, đến đây.” Nghĩ một hồi, Tiền Gia ngoắc ngoắc ngón trỏ với nhân viên quay phim.
“Anh quay phim, mới sáng sớm, anh đói không?” Tiền Gia kéo đầu vai anh quay phim, giống như tên côn đồ lưu manh hỏi.
Nhân viên quay phim vác camera gật đầu.
“Vậy tôi trao đổi với anh một chuyện được không.” Tiền Gia đẩy tóc, híp mắt nhìn phía trước nói: “Tôi dẫn anh đi ăn sáng siêu sang trọng, sau đó anh cắt toàn bộ đoạn chúng tôi thảo luận muốn ăn gì và ăn cái gì được không?”
Nhân viên quay phim do dự một chút, lau mũi, sau đó gật đầu.
“OK, let's go!”
Hai hàng lông mày của nhân viên quay phim giật giật, theo sát phía sau, trêи mặt lộ ra nụ cười xán lạn không gì sánh được, nụ cười tỏa nắng còn hơn hoa hướng dương.