“Trước đây vẫn không thể nào làm fan của cô nổi, hôm nay nhìn cô chửi con quảng cáo chó má kia, đột nhiên có thiện cảm với cô!”
“Xóa chi vậy? Chị nói đâu có sai, đồ ngốc, đừng sợ!”
“Nói cái người đăng quảng cáo kia đang tăng tương tác, không phải cô từng trải sao? Sinh ra từ một gốc, sao nỡ thiêu đốt nhau?”
*Tương tự: Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau.
“Thật đúng là tấm gương, fan chị!”
“Chị xuất sắc, ôm moah moah!”
“Chuyện của Khang Tịch rốt cuộc là xảy ra chuyện gì á? Nghe nói hai người sau quay phim quan hệ vô cùng tốt, nói chút gì đi.”
“Quá thô tục, không tố chất.”
“Thật sự tôi thấy tên cô thì phiền, đừng hở ra là chạy ra ngoài để lấy mắt người được không?'
“Tiểu Quý, tôi cho cô một vài tên fan riêng: Trà sữa (Ưu nhạc mỹ*), sữa chua (ưu cách)… cô nghĩ cái nào tốt?”
*Ưu nhạc mỹ là một hãng trà sữa, có Châu Kiệt Luân x Giang Ngữ Thần đóng quảng cáo, trong đó câu có câu “Em chính là ưu nhạc mỹ của anh” “Vậy ra em là trà sữa à?”
“Cô với Khang Tịch đều thối nát như nhau, tạm biệt.”
“Quá khí phách, làm một người bôi xấu chị, hôm nay quyết định bắt đầu làm fan chị!”
…
Quý Ưu Trạch nhìn những tin nhắn riêng tư này, chùng xuống, tâm cứ cảm thấy hoang mang.
Buổi chiều phải đến làm khách mời cho một chương trình radio tên là “Chuông gió chiều”.
Mấy ngày nay cũng không xem bản thảo radio. Hiện tại vào thời điểm này, càng không nhìn nổi.
Quý Ưu Trạch suy nghĩ một hồi, nhìn chằm chằm chủ đề radio kỳ này ngẩn người.
Chủ đề kỳ này là: Cuộc đời và ước mơ.
Ngón tay cầm tờ giấy A4 run lên, Quý Ưu Trạch nhảy xuống giường, nhanh chóng đánh răng rửa mặt mặc quần áo.
“Đinh~~~” Ngay lúc Quý Ưu Trạch đang bận rộn, Dương Thải Lâm gọi điện đến.
“Ngủ dậy chưa hử?” Dương Thải Lâm hỏi.
“Tất nhiên!”
“Bản thảo radio buổi chiều kia em thuộc chưa?” Dương Thải Lâm lại hỏi.
“Tất nhiên, lão phật gia xin người yên tâm, không phải chỉ là chương trình “Tiếng chuông nửa đêm” sao, em làm được.” Quý Ưu Trạch vừa cầm lược chải tóc vừa nói.
“Ừ, vậy thì tốt rồi. Nhưng mà vừa rồi đạo diễn “Tiếng chuông nửa đêm” nói muốn xen vào vài thứ, nên em phải đến sớm chút. Dù sao “Tiếng chuông nửa đêm” cũng không tệ… chờ đã, chuông nửa đêm em gái em á, chị cũng không phải muốn em đi làm thám tử, còn làm chị đi lệch nữa!” Sau khi Dương Thải Lâm nói hồi lâu, đột nhiên phát hiện mình cũng nói sai tên chương trình, không khỏi sầu não.
“Dù sao, chúng ta đều biết chương trình này không có cũng không sao, chi tiết như vậy không cần phải quan tâm!” Quý Ưu Trạch mở loa ngoài điện thoại, vừa nghe vừa làm chuyện của mình.
Cuộc đời và ước mơ, chủ đề hay.
“Đừng tìm chị tán dóc. Còn nữa, trong khoảng thời gian này Khang Tịch xảy ra chuyện, em cũng đừng mở miệng vớ vẩn. Lúc trước liên quan đến weibo Hà Hạ Yến, em cũng vậy, đăng này nọ cũng không suy nghĩ. May mà bây giờ khẩu vị công chúng trở nên ngày càng kỳ quái, nếu thay bằng trước đây, em sớm bị chửi chết rồi.”
“Em biết rồi.” Quý Ưu Trạch nghĩ, Dương Thải Lâm có chút cẩn thận quá mức.
“Dù sao, nếu em dám làm chuyện kỳ quái gì, chị để em ăn đủ!”
“Em biết mà. Được rồi, em cúp.” Quý Ưu Trạch nói xong, cúp điện thoại, bắt đầu đánh răng rửa mặt thay đồ.
Trước giờ hẹn, trợ lý Nghiên Nghiên đã đến nhà Quý Ưu Trạch.
Nghiên Nghiên nghỉ ngơi mấy ngày, trông thần sắc khá hơn nhiều, vành mắt đen cuối cùng cũng không còn bành trướng đường hoàng làm quốc bảo* nữa.
*Quốc bảo Trung Quốc là gấu trúc.
Nghiên Nghiên cầm theo vài món đồ cùng Quý Ưu Trạch ra khỏi cửa.
Hôm nay Quý tiểu thư mặc một chiếc áo khoác màu xám, quần bó sát càng tôn lên đôi chân thẳng tắp thon dài của cô, hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Ưu Trạch cực kỳ tinh tế, ba trăm sáu mươi độ không góc chết, mọi mặt đều phát huy vô cùng nhuần nhuyễn loại nhãn 'Bà đây rất đẹp', càng làm cho người ngang qua đui mù.
Nghiên Nghiên đứng bên cạnh, mặc dù biết Quý Ưu Trạch là con gái, nhưng vẫn không hiểu sao có chút động tâm, cảm giác như là mình bị kϊƈɦ thích. Sau này, cô chạy đi tìm kiếm Baidu một chút, phát hiện thì ra là trêи thế giới này, có một từ là “Hấp dẫn lưỡng tính*”, nói là có thể là cong có thể là thẳng, tất cả phụ thuộc vào khuôn mặt cụ thể.
*Nguyên văn: 颜性恋. Thuật ngữ này mô tả những người có thể yêu thích một ai đó xinh đẹp. Còn cách gọi khác là “颜值” giá trị nhan hay giá trị hấp dẫn.
Cô sợ đến nỗi ngay lập tức nhắn cho bạn trai một tin đòi ôm. Bạn trai gửi lại một đoạn tin thoại thêm một nụ cười và ôm một cái. Nghiên Nghiên đối chiếu một chút, vỗ ngực tự nói với mình, cũng may cũng may, mình thật sự vẫn thích đàn ông.
Thế nhưng…
Nghiên Nghiên chợt nghĩ đến Khang Tịch.
Luôn cảm thấy Quý tiểu thư nhà cô và vị Khang tiểu thư kia, hình như quan hệ thật sự rất không bình thường.
Vẫn nhớ rõ lần trước, vai diễn của Quý Ưu Trạch bị Tôn Phỉ giành mất, ăn thua thiệt còn bị đạo diễn khó chịu, lúc đó Nghiên Nghiên không có cách nào. Đúng lúc, Khang Tịch gọi điện cho mình, sau đó thì run rẩy nói ra tình huống lúc ấy. Khi đó, Khang Tịch không nói hai lời chạy nhanh đến.
Lúc sau nữa. Hai người nói chuyện có cảm giác như là người yêu cãi nhau. Chỉ có điều, Nghiên Nghiên vẫn không nghĩ gì nhiều, dù sao lúc còn đi học, cô và đồng bọn của mình cũng từng gọi nhau chồng chồng vợ vợ vậy.
Suy nghĩ hồi lâu, Nghiên Nghiên nghĩ đến đau đầu, dứt khoát không suy nghĩ nhiều nữa. Thế giới này quá phức tạp, cô nghĩ quá nhiều sẽ bạo nổ.
Quý Ưu Trạch ra khỏi chung cư, đến cửa hàng tiện lợi lúc mới dọn đến có đi qua một lần, quay đầu lại hỏi Nghiên Nghiên thích ăn gì, Nghiên Nghiên đeo một cái túi lớn, nói: “Em, không cần đâu, sáng sớm em ăn nhiều quá đến giờ vẫn còn chưa tiêu hóa nữa.”
Quý Ưu Trạch nghe vậy, ồ một tiếng, sau đó như du hồn tới lui giữa các kệ hàng, Nghiên Nghiên bỗng nhiên cảm thấy, loại chuyện mua đồ ăn vặt hẳn là mình làm mới đúng! Vậy nên Nghiên Nghiên đeo túi xách vội vàng chạy vào trong, đến nỗi bất chấp tóc mái bị thổi bay chia thành hai mái.
Nhanh chóng vọt vào, tóm được ổ bánh mì Quý Ưu Trạch đang định cầm lên xem hạn sử dụng, nói: “Em…”
Chữ “Em làm” còn chưa nói hết, Quý Ưu Trạch vốn vì chuyện của Khang Tịch mà như đi vào cõi thần tiên ngẩng đầu liếc mắt cô, ôm một đống bánh mì tự mình đi đến quầy tính tiền. Bao gồm cả cái trong tay Nghiên Nghiên.
“Tội nghiệp, em đói bụng lắm nhỉ? Chị ăn một cái là đủ rồi, những cái này đều thuộc về em.” Quý Ưu Trạch trả tiền xong, lúc đang đợi thu ngân tìm tiền lẻ, đóng túi với một đống bánh mì đưa cho Nghiên Nghiên.
Nghiên Nghiên suýt nữa thì chết ngất.
“Bốn… bốn mươi hai đồng.” Giọng nói người bán hàng nghe hơi quen.
Quý Ưu Trạch ngẩn ngẩn ngơ ngơ ngẩng đầu nhìn vào gương mặt cô gái ấy, hình như mặt cũng hơi quen.
À, đây không phải là người đó à, cái vị chê chữ ký của mình cầm trêи tay sẽ bẩn tay cô ta. Lại có thể vẫn ở chỗ này.
“Quý, Quý… có thể ký tên cho em không? Những lời nói lúc trước với chị, thật sự xin lỗi!” Cô bé ấp a ấp úng nói xong, đây một cuốn sổ ghi chép ra.
Quý Ưu Trạch lại nhìn cô bé một chút, gật đầu, cúi người, vừa ký vừa nói: “Em là fan của Khang Tịch đúng không?”
“Cái đó… lúc trước em rất thích Khang Tịch, nhưng mà hôm qua tung ra những thứ kia…”
Lúc trước bởi vì lời nói của Khang Tịch, cô bé bắt đầu nhồi nhét mọi thứ liên quan đến Quý Ưu Trạch, tình hình tin tức và vân vân, nhìn thấy đều sẽ nhấp vào xem. Dần dần, cô bé phát hiện, mình cũng từ từ thay đổi rất thích Quý Ưu Trạch.
“Nếu như em thật sự là fan của cậu ấy.” Quý Ưu Trạch để bút xuống, đứng thẳng người.
Cô bé nghiêng đầu đợi cô nói tiếp.
“Tôi chỉ muốn nói với em, Khang Tịch cậu ấy, là một diễn viên rất ưu tú rất xuất sắc. Với lại, là một thần tượng mà chờ đến khi em trưởng thành kết hôn sinh con già đi rồi ngồi trêи xích đu nhớ lại kỷ niệm xưa, cũng sẽ không hối hận đã từng thích qua.”
Quý Ưu Trạch nói xong, xé mở bao bánh mì, cắn một miếng to đi ra ngoài.
Cô bé trong cửa hàng vẫn nhìn bóng lưng cô, gương mặt của Khang Tịch đột nhiên thoáng hiện lên trong đầu.
Hai người này, đúng thật là trở nên rất tốt. Lúc trước cũng không thiếu người nghi ngờ hai cô giả bộ.
Đến tổ chương trình, Quý Ưu Trạch nhận được một quyển kịch bản radio mới. Thật ra nội dung bên trong, tám mươi phần trăm đều giống như trước.
Chỉ có điều nhiều hơn một chủ đề. Đề tài này là trò chuyện một chút quan điểm với Khang Tịch.
Dù sao chuyện của Khang Tịch đang hấp dẫn, bây giờ mọi người quan tâm đều ở phương diện này. Radio chêm thêm một đoạn này vào bên trong, nhất định sẽ hấp dẫn rất nhiều người đến nghe.
Quý Ưu Trạch nhìn xong kịch bản, không nói gì thêm.
Lúc nhân viên công tác điều chỉnh các thiết bị xong, Quý Ưu Trạch liền ngồi xuống bên cạnh người dẫn chương trình.
Dẫn chương trình là một người con trai trẻ tuổi, lông mày rậm mắt to, giọng nói trong trẻo, mặc đơn giản. Dù sao chương trình này cũng không cần mọi người lộ mặt.
Sau khi chương trình bắt đầu, người dẫn chương trình liền bắt đầu chào hỏi đầy thành thạo với mọi người, giới thiệu Quý Ưu Trạch xong, khéo léo dẫn dắt ra chủ đề trò chuyện hôm nay.
“Tôi tin rằng rất nhiều người đang rất mơ hồ. Cũng không phải tất cả mọi người đều được trời cao ưu ái, từ lúc sinh ra đã được mang ngón tay vàng, thuận buồm xuôi gió. Học sinh có buồn phiền của học sinh, ví như làm sao để có thể dễ dàng được điểm mười; người lao động có phiền não của người lao động, chẳng hạn như rõ ràng đã rất cố gắng rất vất vả, nhưng vẫn luôn không nhận được tán thưởng của cấp trêи, tiền lương chết sống không tăng, nội dung công tác nhàm chán hết sức, cố gắng hơn người khác xui xẻo hơn người khác. Tin rằng mỗi dòng mỗi trang, những vấn đề này đều tồn tại rất rõ ràng. Đời người không thể không gập ghềnh, tựa như đường lớn không thể không kẹt xe. A Trạch cô nghĩ trong cuộc sống của cô, những chuyện mơ hồ như thế có xảy ra nhiều không?”
“Không mơ hồ thì không phải người. Thật ra tôi nghĩ sẽ mơ hồ mới là chính xác, bởi vì như vậy nói rõ mình không hài lòng với hiện tại, muốn có bước đột phá. Nên mơ hồ không đáng sợ, đáng sợ là thời khắc mình cảm giác hài lòng, không biết tiến thủ. Mơ hồ chính là sương mù, chỉ cần bạn nghĩ cách quạt tan nó, là có thể đi tiếp, hơn nữa tầm nhìn sẽ càng rộng hơn, chọn được một con đường thích hợp với mình. Nên, các thiếu nữ thiếu niên dũng cảm à, cố gắng bay về phía trước đi!”
Quý Ưu Trạch thậm chí không nhìn vào kịch bản, thay đổi hoàn toàn nội dung của mình ngay hiện trường.
Người dẫn chương trình nghe xong, nhìn cô một chút, lại nhìn kịch bản, phát hiện Quý Ưu Trạch này vừa mở miệng, anh ta không có cách nào tiếp tục đề tài sau đó của kịch bản. Bởi vì vốn muốn Quý Ưu Trạch nói là: “Tất nhiên đáng sợ, lúc tôi mới vào giới giải trí…”, sau đó người dẫn chương trình lại nối tiếp luôn, hỏi cô về khổ cực trong giới giải trí.
Vậy nên, người dẫn chương trình cũng dứt khoát khép kịch bản radio lại, cùng Quý Ưu Trạch trò chuyện ngẫu hứng.
Qua khoảng nửa giờ sau, người dẫn chương trình cuối cùng dời chủ đề vòng qua người Khang Tịch.
“Thật ra mọi người trước đây đều nói cô và Khang Tịch hình như bất hòa, cho đến giờ cũng sẽ không xuất hiện cùng nơi trước mặt công chúng. Khi đó hai người thật giống như thật không có qua lại gì, vì sao đến sau này lại đi cùng nhau?”
Quý Ưu Trạch nghe xong, trầm mặc một hồi, đột nhiên nở nụ cười, nói: “Cậu ấy là siêu sao, tôi cùng lắm cũng chỉ là một sao hạng hai, cậu ấy đóng điện ảnh, tôi diễn phim truyền hình. Khoảng cách xa như vậy, cho dù chúng tôi muốn cùng nơi như bây giờ, cũng rất khó. Về phần qua lại. Anh xem, chuyện tôi và Khang Tịch quan hệ không tốt lan truyền nhiều năm như vậy, chuyện quan hệ tốt lại loan truyền được một khoảng, sau khi loan truyền quan hệ tốt, weibo của tôi và cậu ấy có tương tác nhiều không? Không hề có, tôi là một thợ lặn chuyên nghiệp trăm năm đó.”
Người dẫn chương trình nghe xong, hơi sửng sốt. Cái cô gái này lại không theo kịch bản. Được rồi, thật ra anh ta càng thích như vậy, có tính khiêu chiến!
“Ha ha, Quý tiểu thư nói rất đúng. Fan của cô đều thúc giục cô mau đăng weibo mà, nói là sắp dài cả cổ rồi. Ha ha! Như vậy, ý của cô là, hai người thật sự là bạn?”
“Ừm. Bởi vì sủi cảo cậu ấy làm cực ngon, ngày thường còn hay sáng tạo một vài món ăn lộn xộn, nhưng đều ăn rất ngon. Tôi và chú cún nhà cậu ấy rất thích.”
Người dẫn chương trình nghe vậy, trêи đầu nổi mấy đường chấm đen. Quý Ưu Trạch và cún nhà Khang Tịch. Nghe giống như Quý Ưu Trạch và con chó kia đều là Khang Tịch nuôi vậy.
“Điểm quan trọng là, con người rất tốt. Thiện tâm. Cũng biết kiểm soát cảm xúc của mình. Không giống như tôi, lanh chanh cộc cằn, ngã ở đâu cứ tiếp tục ngã ở đấy, hình như là sợ không thể ngã ra một lỗ trêи mặt đất vậy. Chỉ có điều rất may mắn là, có cậu ấy đỡ tôi đứng lên, nên tôi không cảm thấy đau. Nhưng nếu như, một người té ngã, không ai an ủi quan tâm, còn bị người đạp vào chỗ chết, thật sự sẽ rất đau.” Quý Ưu Trạch nói, nhìn tờ giấy A4 đờ ra, sau đó duỗi ngón tay, kéo ra một miếng bột giấy từ gỗ bên trong ra.
“Cô nói đến chuyện trêи weibo lần này sao?” Người dẫn chương trình tiếp tục hỏi.
Quý Ưu Trạch chuẩn bị cân nhắc một lúc lâu, nói: “Không phải tôi nhằm vào mỗi chuyện đó. Chẳng qua là khi anh nhắc đến người con gái ấy với tôi, tôi chỉ nói ra quan điểm trong đầu trong lòng tôi với cậu ấy thôi. Trong lòng tôi, cậu ấy chính là người như vậy. Nhưng người khác nhìn cậu ấy thế nào, tôi chi phối không được.”
Sau khi chương trình radio phát ra, lập tức dấy lên điểm quan tâm mới của mọi người.
Xu hướng tìm kiếm trong top năm mươi, lại có một đề tài được loát lên #Bạn thân tốt nhất Trung Quốc.
Quý Ưu Trạch nhìn một chút, không để ý nhiều lắm. Bạn thân tốt với không bạn thân tốt gì chứ, thật ra cô cũng chỉ lời ngay nói thật mà thôi. Vốn là muốn nói nhiều hơn, không biết sao ăn nói vụng về, sợ lợn lành chữa thành lợn què, mang đến phiền phức không cần thiết cho Khang Tịch, đành ngừng nói.
Về đến nhà, Quý Ưu Trạch lại gọi điện thoại cho Khang Tịch, hỏi nàng ở đâu, khi nào trở về.
Khang Tịch nói có vài việc phải lo cho xong, xong xuôi sẽ trở lại. Quý Ưu Trạch cúp điện thoại xong nhìn ngày lịch, còn vài ngày nữa là giao thừa rồi. Đến lúc đó Khang Tịch còn có thể trở lại hay là trực tiếp về nhà ba mẹ cậu ấy đây?
Đến buổi tối, sau khi Khang Tịch trả hết toàn bộ khoản nợ của chồng Hà Hạ Yến, cầm điện thoại ngẩn người. Thật ra Hà Hạ Yến đã trả gần hết, chỉ còn lại cuối cùng mấy vạn mà thôi. Thấy cuộc sống sẽ trôi qua thoải mái, không ai nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Sau khi Thái Vân trả lại tài khoản cho Khang Tịch. Khang Tịch cầm trong tay sau đó cập nhật weibo.
“Thật xin lỗi, bây giờ tôi mới xuất hiện đăng weibo giải thích chuyện này. Trong bộ “Tung Hoành”, vai diễn mà tôi đóng, trong đó thật sự có không ít cảnh hành động là do diễn viên thế thân Hà Hạ Yến hoàn thành. Chị ấy là một diễn viên vô cùng xứng chức.”
Weibo thật đơn giản, không có kèm theo, không có nói sai ngược, không có giải thích dư thừa. Bởi vì nàng biết, thời điểm này, không cần biết là nói gì, đều sẽ bị một số người sẽ cho rằng đang ngụy biện.
Có người khen, có người mắng, có người nghi ngờ vì lăng xê bộ phim mới, có người nói không có ai lăng xê phim như vậy, không hợp lẽ thường, vì đây là đang gây tiếng xấu cho mình.
Lúc rời đi, Khang Tịch chỉ ôm tạm biệt hai cô bé, nói: “Cho dù mẹ mất, cũng phải học cách trở nên mạnh mẽ, như vậy mới không ai có thể làm tổn thương các con. Dì sẽ vẫn bên cạnh các con, đừng sợ, coi dì như người thân là được.”
Hai cô bé đỏ mắt gật đầu, nói: “Dì Khang, dì biết không, mẹ con nói, diễn viên mẹ thích nhất là dì đó. Mẹ nói mắt dì thật to, da trắng trắng, nụ cười ngọt ngào, lại không kiêu ngạo, mẹ thích dì nhất.”
Khang Tịch nghe vậy, thở ra một hơi, lại xoa đầu hai cô bé.