Mục lục
Cô Dâu Của Trung Tá
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

   Editor: Mẹ Bầu

Sở Lăng Xuyên kích động, vội vàng, khát vọng, nhiệt huyết sôi trào, thầm nghĩ muốn hung hăng giữ lấy cô gái đang ở trong lòng mình. Ở trong lòng anh cũng âm thầm cầu nguyện, Tiểu Bao Tử phải ngủ ngoan ngoãn nhé, ngàn vạn lần đừng có phá hư chuyện tốt của ba ba đấy!

Nhưng mà sự tình chính là như vậy, ghét của nào trời trao của nấy. Ngay lúc bàn tay to của anh sốt ruột khó nén nhịn, đưa xuống nội y của Tố Tố, thì lại nghe thấy từ trong phòng ngủ truyền đến tiếng khóc của Tiểu Bao Tử.

Nghe tiếng khóc của con, Dieenndkdan/leeequhydonnn Sở Lăng Xuyên muốn hộc máu. Mà Tố Tố cũng thanh tỉnh lại từ trong ý loạn tình mê. Một đôi ánh mắt tràn đầy dục vọng chống lại một đôi tròng mắt ý loạn tình mê, hơi thở ồ ồ, mập mờ lưu chuyển.

Mặt Tố Tố còn đỏ rực lên giống như quả táo chín. Cô dưới sự hoảng loạn cũng vội vàng đẩy anh ra, từ trên bồn rửa mặt nhảy xuống, luống cuống tay chân mặc lại quần áo, chạy ra khỏi toilet.

Mà Sở Lăng Xuyên thì buồn bực đấm vào tường. Anh mặc xong quần áo cũng đi theo ra ngoài. Vừa mới ra khỏi toilet anh chợt nghe thấy tiếng chuông di động của anh đang không ngừng vang lên bài hát hành khúc rất có lực. Hóa ra là tiếng chuông di động của anh đã đánh thức Tiểu Bao Tử. dinendian.lơqid]on,  Ban đêm cậu nhóc không tìm thấy ba mẹ, tức thời khóc lên.

Lần này, tuyệt đối không thể đổ thừa cho Tiểu Bao Tử đã làm hư chuyện tốt của anh được. Lỗi chính là tại tiếng chuông điện thoại di động của anh cùng người đã gọi điện thoại đến. Tố Tố dỗ dành Tiểu Bao Tử khóc đêm. Sở Lăng Xuyên vội vàng cầm lấy di động từ trên bàn lập tức tiếp thông. Vừa nghe thấy tiếng nói trong điện thoại anh lập tức nghiêm túc trở lại, thân mình cũng không khỏi đứng thẳng lên, trong miệng cũng liền đáp ứng: "Vâng! Dạ! Tôi lập tức sẽ về đơn vị ngay!"

Nói xong anh cúp máy, vẻ mặt đầy buồn khổ nhìn về Tố Tố cùng Tiểu Bao Tử. Anh đi qua, xoay người lại, hôn một cái ở trên mặt Tiểu Bao Tử lúc này đang buồn ngủ mênh mông. @MeBau*[email protected]@ Cậu nhóc bây giờ lại đã ngủ thiếp đi.

Hôn môi Tiểu Bao Tử xong, anh đưa tay nắm lấy cằm của Tố Tố, không nói lời nào, chỉ hung hăng hôn hít vài cái ở trên làn môi của cô, rồi mới chịu rời đi: "Bảo bối, anh có việc nên anh phải về đơn vị trước mất rồi. Thật xin lỗi đã không thể ở nhà cùng em được."

Tố Tố nhìn đồng hồ, bây giờ mới mười giờ, trời tối như vậy, còn phải đi xe mất hai giờ đồng hồ, nghĩ vậy cô không nhịn được nói dặn anh: "Trời tối, anh lái xe chậm một chút, đến nơi nhớ gọi điện thoại về cho em."

"Yên tâm, bảo bối. Khi đến nơi anh sẽ gởi thư tin nhắn cho em." Sở Lăng Xuyên nói xong lại hôn một cái lên trên mặt cô. Sau đó anh đi đến bên chiếc tủ quần áo tìm quần áo trong tủ. Ăn mặc chỉnh tề, anh đi trở lại bên giường, hôn Tiểu Bao Tử, cũng không quan tâm đến chuyện cậu nhóc có nghe được hay không, anh nói theo thói quen: "Ba ba yêu con, con trai của ba!"

Hôn Tiểu Bao Tử xong, anh lại quay sang hôn môi, hôn mặt Tố Tố, hai cánh tay cũng ôm lấy cô thật mạnh, thấp giọng trầm trầm nói: "Anh yêu em, bảo bối, chờ anh trở lại nhé. Anh đi đây."

Nói xong, anh đứng dậy cũng không quay đầu lại mà bước thẳng đi. Tố Tố nhìn theo bóng lưng anh rời đi, không nhịn được nghĩ ngợi, từ trước đến nay anh vốn không thích treo trên bờ môi mình cái từ yêu đương gì đó. Thỉnh thoảng anh có thổ lộ một lần, thì cũng còn phải xem tình huống thế nào đã. Thế nhưng hiện tại, anh lại sẽ luôn biểu đạt cái từ yêu kia ra ngoài, không hề ngần ngại.

Anh đã thay đổi, thay đổi rất nhiều rất nhiều!

Đêm càng ngày càng sâu, Tố Tố cũng cứ ôm Tiểu Bao Tử mơ mơ màng màng như vậy, không sao ngủ lại được. Trong lúc mơ màng cô nghe thấy điện thoại di động truyền đến một tiếng chuông báo tin nhắn. Tố Tố từ trong giấc mộng tỉnh lại, đưa tay cầm lấy điện thoại di động mà cô đã đặt ở trên bàn đầu giường nhìn nhìn, là tin nhắn của Sở Lăng Xuyên gửi tới. Anh báo anh đã đến nơi để cho cô yên tâm. Tố Tố cũng hồi đáp lại cho anh mấy chữ đã nhận được, sau đó thật sự ngủ thiếp đi.

Đêm cứ như thế trôi qua, một ngày mới lại đến. Tiểu Bao Tử tỉnh lại nhìn không thấy ba ba đâu. Chờ đến khi Tố Tố giải thích xong cu cậu mới hiểu được, ba ba có rất chuyện gấp gáp phải làm, cho nên ban đêm khi nhóc còn ngủ thì ba ba đã rời đi rồi.

Nhóc con cũng không bởi vì ba ba đột nhiên rời đi mà tranh cãi ầm ĩ, tựa như thật sự hiểu được. Bất quá suốt một buổi sáng cu cậu la hét muốn đi tìm ông ngoại và bà ngoại. Không trông cậy gì vào ba ba được rồi, nhóc vẫn còn có ông ngoại và bà ngoại nữa.

Rời giường ăn điểm tâm, Tố Tố liền mang theo Tiểu Bao Tử trở về nhà cha mẹ mình.

Tố Tố biết thái độ của mình đối với Sở Lăng Xuyên đã có phát sinh sự thay đổi. Trước kia cô đối với anh lạnh lùng, không cần, thậm chí đến ngay cả chuyện thương tâm xảy ra năm đó cô cũng đều coi thường rồi, đến nói ra cô cũng không nguyện nói ra cùng anh.

Nhưng mà ngày hôm qua, cái câu hỏi mà cô từng đã vẫn muốn hỏi lại không hỏi kia, lại đã được cô thốt ra ngoài qua lời nói. Cô lại còn khóc rầm rầm rào rào, đập nát tất cả sự lạnh lùng lẫn sự chết lặng của cô. Cô không biết điều này đại biểu cho cái gì, chỉ là cô nghĩ rằng, dù sao nếu muốn làm vợ chồng, thì cứ thuận theo tự nhiên đi, không cần phải cứ suy nghĩ nhiều.

Mà kỳ thực Sở Lăng Xuyên cũng hiểu rất rõ, Tố Tố không lạnh lạnh nhạt, chỉ là bởi vì mấy ngày nay hai người ở chung với nhau, đã từng chút từng chút phát ra những cảm thụ tận sâu trong nội tâm của cô. Thế nhưng mà điều này không có nghĩa là cô tha thứ cho anh, càng không có nghĩa là cô một lần nữa lại thích anh, yêu anh! Có lẽ đây chỉ là một khởi đầu tốt đẹp.

Sở Lăng Xuyên đang trong thời điểm vội vã bận rộn. Tố Tố mà nói thì tương đối nhàn nhã, bất quá cô phải chăm sóc cho Tiểu Bao Tử. Đây cũng là một công việc phải dùng đến thể lực, cậu nhóc này nếu không dùng hết tinh lực thì cũng đủ làm giày vò người ta rồi.

Buổi chiều, Tố Tố cùng Tiểu Nhiên, Hàm Hàm hẹn với nhau ra ngoài chơi. Chủ yếu nhất là chuyện mang cục cưng đi ra ngoài chơi, cho nên hơn ba giờ chiều, Tố Tố liền mang theo Tiểu Bao Tử đi đến quảng trường tập hợp với Hàm Hàm, Tiểu Nhiên.

Tiểu công chúa của nhà Tiểu Nhiên thật sự rất đáng yêu và cũng rất xinh đẹp. Cô bé mới hơn hai tuổi, rất thông minh, cái miệng nhỏ cũng cực kỳ ngọt ngào, bộ dạng lại rất đáng yêu, làm cho người ta nhìn thấy liền thích.

Tiểu Bao Tử cùng tiểu công chúa của nhà Tiểu Nhiên đã gặp nhau vài lần rồi, cho nên hai cô cậu nhóc này giống như là đã quen biết nhau từ lâu rồi. Vừa thấy mặt nhau, tiểu công chúa của nhà Tiểu Nhiên liền túm chặt lấy tay của Tiểu Bao Tử cùng cậu nhóc chơi đùa.

Quảng trường có chuyên có nơi dành riêng cho các bạn nhỏ đến chơi đùa. Có một hố cát ở đó, các bạn nhỏ đều ngồi ở bên trong chơi xúc cát. Lũ trẻ con cảm thấy cái gì chơi cũng hay, chơi đùa với mất hạt cát thôi cũng có thể ngồi chơi được nửa ngày. Hai nhóc tì vui chơi ở đàng kia, ba người lớn ngồi cùng ở một bên.

Khí sắc của Hàm Hàm không tệ, so với lần gặp trước có vẻ tốt hơn rất nhiều. Bất quá sự cô đơn nơi đáy mắt vẫn không thể nào che hết được. Dù sao, sự tổn thương lớn như vậy, không phải là hơn nửa khắc là có thể quên được.

Hai nhóc chơi đùa mệt mỏi liền chạy về tìm các mẹ, làm tổ ở trong lòng mẹ để nghỉ ngơi. Ba người lớn nhìn thấy thời gian không còn sớm, quyết định đi về nhà. Thế nhưng mà Tiểu Bao Tử cùng tiểu công chúa nhà Tiểu Nhiên cứ lôi kéo tay của Tiểu Bao Tử, lắc lắc đầu không chịu chia tay với Tiểu Bao Tử, cứ muốn chơi đùa với Tiểu Bao Tử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK