Tiểu Bao Tử rõ ràng là đã khóc. Cái mũi nhỏ vẫn còn hồng hồng, trong tròng mắt vẫn còn có nước mắt vòng quanh. Tiểu Bao Tử rất ít khi vô duyên vô cớ khóc. Tố Tố không nhịn được liền hỏi: "Con trai, như thế nào vậy, sao con lại khóc thế?"
Tầm mắt của mọi người rơi vào trên người Tiểu Bao Tử. Mà Sở Lăng Xuyên vẻ mặt đầy chột dạ. Anh nhìn xem Tố Tố lại nhìn xem con trai, không nói năng gì. Đến lúc này, Tố Tố cũng phát hiện ra được huyền cơ (điều bí mật khó hiểu), chỉ thấy nơi huyệt Thái Dương của con trai bị sưng đỏ, thế nhưng da lại bị rách da và dinh dính, hẳn là bôi thuốc rồi.
Cô mở to hai mắt nhìn, @MeBau*[email protected]@ đau lòng muốn vỡ tung ra rồi. Vết thương kia cho thấy rõ ràng, là bị tàn thuốc làm cho bị bỏng. Tố Tố vội vàng bế xốc lấy Tiểu Bao Tử đang ngồi ở trên ghế, ôm con trai vào trong ngực, đau lòng nhìn, hỏi: "Tại sao lại bị thương thế này? Có đau không? Con trai, để mẹ thổi cho con một chút nhé."
Tố Tố thổi thổi cho Tiểu Bao Tử, luồng khí thổi lành lạnh đã khiến cho vết thương bị bỏng của Tiểu Bao Tử được dễ chịu không ít. Cậu nhóc không nói chuyện, bất quá vẫn còn hơi hơi nghẹn ngào một chút. Vừa rồi cu cậu đã khóc khàn cả giọng, nhưng vẫn còn chưa đến nỗi quá mức đâu!
Thật là đau lòng! diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Tất cả mọi người đều đau lòng, tức tối hỏi han an ủi Tiểu Bao Tử. Đồng thời cũng nói với Tố Tố đừng có nóng nảy, đừng lo lắng quá, sẽ không để lại sẹo đâu. Chỉ mấy ngày nữa là vết bỏng sẽ lành lại thôi. Tố Tố vẫn cực kỳ đau lòng, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn về Sở Lăng Xuyên.
Ánh mắt của Tố Tố nhìn anh giống như đang phi dao vậy, cứ vù vù bay về phía Sở Lăng Xuyên. Tố Tố thực sự rất muốn nổi bão lên rồi, thế nhưng mà còn có rất nhiều người ở đây như vậy, nên cô chỉ lạnh nhạt, bình thản hỏi: "Thế nào, mới sáng đã tìm gì vậy? Có phải là anh đã làm cho con trai bị bỏng hay không?"
Ánh mắt của Sở Lăng Xuyên đảo quanh loạn xạ... Anh cực kỳ chột dạ, cũng cực kỳ đau lòng... "Thời điểm anh hút thuốc không chú ý, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn đến khi ôm con trai lên không biết thế nào liền bị chạm vào, nên bị bỏng..."
Ánh mắt của Tố Tố còn lóe lên ánh sáng lạnh giống như phi dao vậy, khiến cho Sở Lăng Xuyên càng thấy chột dạ. Mọi người sợ vợ chồng son bởi vì chuyện của đứa nhỏ mà trở nên huyên náo, cãi nhau, đều ào ào nói: "Xuyên tử cũng không phải cố ý, nhất định nó cũng đau lòng cho con trai lắm."
"Ăn cơm, ăn cơm thôi."
"Xuyên tử, ăn cơm thôi."
Tố Tố cũng không còn tiếp tục dùng ánh mắt giống như phi dao kia, để chỉnh sửa cho Sở Lăng Xuyên nữa. Cô chính là đau lòng nhìn vào nơi bị bỏng ở huyệt Thái Dương của con trai. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, Tiểu Bao Tử nhìn thấy sắc mặt của mẹ mình không đúng, liền nói: "Mẹ ơi, cục cưng đã không còn thấy chau (đau) nữa rồi. Ba ba cũng không phải là cố ý đâu. Ba ba đã nói xin lỗi với cục cưng rồi mà. Cục cưng cũng đã tha thứ cho ba ba rồi! Mẹ, ăn cơm cơm đi."
Cậu nhóc vừa thốt lên những lời nói như ông cụ non kia xong, mọi người không khỏi cười rộ lên. Ai nấy cũng đều khen Tiểu Bao Tử thông minh hiểu chuyện, đồng thời lại cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Một đứa nhỏ còn bé xíu như vậy, thế nhưng lại có thể nói ra những lời như vậy, thực sự đã làm mọi người rất ngạc nhiên rồi.
Tố Tố cũng không phải thật sự tức giận. Cô chủ yếu là đau lòng cho con trai, nên cũng cười rộ lên theo. Con trai cô thật sự rất hiểu chuyện rồi. Còn nhỏ như thế, vậy mà cu cậu đã biết, sợ ba mẹ chỉ vì mình mà cãi nhau mất hứng, cho nên đã điều hòa lại giữa ba mẹ của mình.
Tố Tố không nén nhịn được, ghé môi hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bao Tử. Cô vừa đau lòng, vừa trìu mến nói với con trai: "Mẹ không tức giận, chỉ là mẹ thấy đau lòng cho cục cưng thôi. Khi nào bị đau thì con nói với mẹ nhé, mẹ sẽ bôi thuốc cho con khỏi bị đau!"
"Vâng ạ!" Tiểu Bao Tử gật đầu. Đồng thời cu cậu cũng giãy dụa muốn từ trong lòng Tố Tố trượt xuống dưới. Tố Tố liền đặt Tiểu Bao Tử lên trên con chó (đồ chơi hình con chó) ở bên cạnh, Tiểu Bao Tử liền ngồi ở vị trí trung tâm giữa ba mẹ mình.
Mọi người cũng cười cười nói nói, vừa ăn cơm vừa tán gẫu với nhau. Lý Nguyệt Hương cũng đau lòng xem xét vết thương kia của Tiểu Bao Tử. May mắn, vết thương không có việc gì lớn, chính là phải chịu đau, đứa nhỏ thật đáng thương.
Đến giữa trưa, sau khi ăn cơm trưa xong, mọi người tán gẫu với nhau trong chốc lát cũng rồi rời đi. An Quốc Đống cùng Lý Nguyệt Hương đi về nhà nghỉ ngơi. Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên cũng mang theo Tiểu Bao Tử trở về cái tổ nhỏ của bọn họ rồi.
Thời điểm về đến nhà, Tiểu Bao Tử đã ngủ thiếp đi từ khi còn đang ở trên đường trở về nhà. Lúc này cậu nhóc cũng quên mất sự đau đớn kia rồi, bất quá Tố Tố vẫn cứ nhẹ nhàng xoa thuốc bỏng cho con trai. Thuốc hơi lành lạnh sẽ làm cho Tiểu Bao Tử được thoải mái một chút.
Sở Lăng Xuyên vẫn luôn luôn ở bên cạnh. Anh nắm lấy bàn tay của con trai hôn rồi lại hôn. Vẻ mặt đầy vẻ áy náy, nói xin lỗi đối với Tiểu Bao Tử vẫn đang ngủ, rước lấy ánh mắt đầy vẻ xem thường của Tố Tố. Hừ, lỗi của anh lớn lắm đấy, có biết không?
Thu xếp cho Tiểu Bao Tử xong xuôi, Tố Tố đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ. Cô ngồi ở trên so pha trong phòng khách để xem tivi. Sở Lăng Xuyên cũng hấp tấp đi ra theo. Anh tiến đến bên người cô, vòng tay ôm lấy cô: "Bà xã à, nàng dâu hiền thục, em đừng tức giận nữa, anh cũng rất đau lòng với con trai mà. Thực hận không thể để cho tàn thuốc kia làm bỏng ở trên người anh."
Tố Tố lại lườm anh một cái trắng mắt, tức giận nói: "Anh còn ngại trên người mình còn chưa có đủ nhiều vết sẹo hay sao?" Thế này gọi là cái logic gì đây nhỉ. Anh nghĩ rằng, nếu như người bị bỏng là anh, thì cô liền không thấy đau lòng nữa hay sao. Hừ, bất cứ là ai bị bỏng như vậy, cô đều cực kỳ đau lòng đó, có được hay không.
Nghe Tố Tố nói như vậy, Sở Lăng Xuyên biết, cũng không phải Tố Tố đang thực sự tức giận lắm. Hơn nữa cô còn đau lòng đối với anh, không nỡ nhìn anh phải chịu đau. "Hắc hắc", Sở Lăng Xuyên nở nụ cười, cười lên hai tiếng. Anh vừa được một tấc, lại muốn tiến lên thêm một thước, hôn mấy lần liền ở trên mặt Tố Tố.
Tố Tố hôn trả lại Sở Lăng Xuyên một cái, đưa tay vỗ về cái mái tóc đã được cắt ngắn ngủn kia, cười cười đối với anh. Cô cười, cười đến độ tươi ngọt, động lòng người, cười đến mức thời điểm tâm thần của Sở Lăng Xuyên vẫn còn đang lãng đãng phiêu diêu, thì nghe thấy Tố Tố nói: "Đồng chí Sở Lăng Xuyên thân mến, tôi ra lệnh cho đồng chí phải cai thuốc lá ngay."
"Cái gì kia?" Sở Lăng Xuyên mở to hai mắt nhìn Tố Tố. Rượu anh có thể từ bỏ, chứ còn thuốc lá thì sao, nó đã theo anh mười mấy năm nay rồi. Khi ở trong doanh trại quân đội, làm bạn với anh, trừ bỏ đồng đội thân thiết ra, thì chỉ có súng đạn cùng sự cô đơn. Làm bạn với anh nhiều nhất đúng là chỉ có khói thuốc lá làm sao có có thể từ bỏ được đây.
"Hút thuốc lá! Thứ nhất là, hút thuốc đối với anh mà nói, sẽ không tốt cho thân thể. Thứ hai, anh hút thuốc lá, thì sẽ làm cho người khác cũng phải chịu cảnh hút thuốc thụ động từ anh. Anh xem đi, anh còn làm cho cục cưng bị bỏng nữa. Cho nên, anh phải cai thuốc lá! Đây cũng là em đã suy nghĩ, để cho anh cùng mọi người trong nhà được khỏe mạnh."
Vẻ mặt của Sở Lăng Xuyên đầy sự rối rắm cùng thống khổ, liền bắt đầu chơi xấu: "Bảo bối, chúng ta thương lượng với nhau được không? Khi về nhà, sau này anh sẽ không hút thuốc lá ở trong nhà nữa, cũng sẽ không hút thuốc lá ở trước mặt con trai cùng với em nữa! Như vậy cũng có thể được chứ gì?"
"Không được! Sức khỏe của anh cũng là một vấn đề rất quan trọng. Anh đừng có nghĩ ra vẻ, kiểu gì mà, ở trước mặt vợ còn thì anh từ bỏ hút thuốc, quay đầu đi thì anh lại vụng trộm hút thuốc. Nếu anh hút thuốc mà bị em phát hiện ra, thì anh cứ ở đó mà xem." Thái độ của Tố Tố thật kiên quyết, nhưng đồng thời cũng rất mạnh mẽ.