"Con đứa nhỏ này nói gì đâu, không chút lễ phép" An ba An Quốc Đống mặc dù nói trách móc, một điểm cũng không nghiêm khắc, nói xong, sau đó gọi Sở Lăng Xuyên dùng trà, mà lão mẹ Tố Tố Lý Nguyệt Hương nhưng lại dùng ánh mắt cao điệu nhìn kỹ đánh giá Sở Lăng Xuyên, rất có mùi vị mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng vừa mắt.
Sở Lăng Xuyên quay đầu nhìn Tố Tố, nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng, thằng thắn mà trực tiếp nói: "Không sao, con thích Tố Tố ngay thẳng và không chịu khuất phục như vậy, con cảm thấy rất đáng yêu".
Lời này của Sở Lăng Xuyên rõ ràng lưu loát, thẳng thắn trực tiếp, làm cho người ta nghe thấy cực kỳ chân thành tha thiết, không hề có cảm giác ngọt ngào phô trương.
An Quốc Đống và Lý Nguyệt Hương nhẹ nhàng gật đầu, làm như đối với Sở Lăng Xuyên cực kỳ thích.
Tố Tố thế nhưng trợn trừng mắt, run run một phen, một người đàn ông, mà còn một người quân nhân, đối một người chỉ thấy quá ba lần, không e dè có thể nói ra cái gì thích không thích, mà một điểm cũng không xấu hổ, da mặt luyện qua đi?
Tố Tố ngầm oán thầm, vẻ mặt buồn bực ngồi ở bên cạnh lão mẹ mình.
Lý Nguyệt Hương lại tò mò Tố Tố và Sở Lăng Xuyên quen biết như thế nào, như không cẩn thận hỏi tới, Sở Lăng Xuyên cực kỳ chân thực nói quen biết thế nào, chỉ là chuyện cường hôn bị anh bỏ qua, thậm chí còn nói đã dẫn Tố Tố đi gặp ba mẹ anh.
Tố Tố nhịn không được xen mồm: "Ba mẹ, hai người đừng nghe anh ta, con và anh ta căn bản không quen, anh ta tự cho là quen, nơi nào mới thấy có hai lần muốn kết hôn. Anh ta cũng không phải Vạn Người Mê nói kết hôn con phải gả cho anh ta.......".
Lý Nguyệt Hương đối với Tố Tố nói xen vào rất không vui, quay đầu cho Tố Tố một cái ánh mắt sắc bén: "Tố Tố, đi chợ mua đồ ăn đi".
"Con không đi" Miệng Tố Tố như một đứa con nít, vẻ mặt không tình nguyện và buồn bực, gấp gáp cùng lão mẹ giải thích: "Anh ta thật sự là một người không quen biết, con.......".
"Con đứa nhỏ này, như thế nào không nghe lời như vậy, nói con đi thì đi đi, nào nhiều lời thế" Vẻ mặt Lý Nguyệt Hương lạnh xuống.
Được rồi, tuy là Tố Tố cực kỳ dũng mãnh, nhưng mà lão mẹ ở trong nhà bọn họ chính là Thái hậu, không thể chống lại, hơn nữa, đây là mẹ ruột cô, mà mẹ cô tim không tốt, không thể chọc giận được.
Tố Tố từ trên ghế sofa đứng dậy, sau khi rời khỏi khuôn mặt Lý Nguyệt Hương hòa nhã tươi cười, đối Sở Lăng Xuyên nói: "Tiểu Xuyên a, tới, uống trà, buổi tối chúng ta ăn bữa cơm rau dưa rồi bàn kỹ hơn".
"Ba mẹ, không cần phiền phức........".
"Không phiền phức không phiền phức, uống nước uống nước" Lý Nguyệt Hương cười hề hề nói. Dường như đối với bị một người đột nhiên xuất hiện muốn cùng con gái bà kết hôn người đàn ông gọi bọn họ là ba mẹ một điểm cảm giác cũng không có không thích hợp, mà còn cực kỳ vui vẻ.
Sở Lăng Xuyên nâng chung trà lên, khoảnh khắc môi đụng và ly, anh hơi hạ ánh mắt, sau đó tạm dừng, không uống.
Tố Tố không lập tức đi mua đồ ăn, nhìn anh ta do dự, nhíu mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xao động cười tới, hỏi anh: "Như thế nào không uống a, có phải hay không ghét bỏ nên không uống a?".
Lúc Tố Tố nói chuyện, Sở Lăng Xuyên vừa lúc quay đầu, thấy Tố Tố không có ý tốt tươi cười cùng hai má lúm đồng tiền đáng yêu, thì ra cô cười lên thật sự đáng yêu, tuy là nụ cười này đầy ý xấu.
"Anh có thói quen ngửi trà trước rồi mới uống" Sở Lăng Xuyên nói xong đem ly trà một ngụm uống sạch sẽ.
Tố Tố bắt đầu là chờ anh ta lòi mặt xấu, ly trà cô bỏ thêm muối, hạt tiêu, bột ngọt và đồ gia vị, nhưng mà, người này thật sự là dũng mãnh, một ly nước trà uống hết vậy mà mặt không đổi sắc, mày cũng chưa nhăn một cái.
Tố Tố kinh ngạc, chết đứng ở chỗ nhìn ly trà khó uống mà ghê tởm một hơi uống hết. Anh ta không có vị giác sao? Trà....... Anh ta thậm chí uống hết, mà một chút phản ứng cũng không có.
Nếu là cô, phỏng chừng sẽ nhổ ra, ngay tại chỗ phun ra là vô cùng có khả năng. Anh ta là người gì a?
Không có đạt kết quả mong muốn, Tố Tố có phần mất mác, hậm hực đi ra, ra ngoài mua đồ ăn, lúc về đến nhà phát hiện, Sở Lăng Xuyên đã đi, tốt tốt, còn có tự mình biết mình.
Lúc buổi tối ăn cơm Lý Nguyệt Hương đột nhiên mở miệng: "Tố Tố a, mẹ với ba con cùng cảm thấy đứa nhỏ Lăng Xuyên này không tệ, mặc dù nói vợ quân nhân khổ, nhưng mà mẹ tin tưởng con có thể thích ứng".
Tố Tố thiếu chút nữa bị nghẹn, ngẩng đầu nhìn lão mẹ mình, bày ra bộ dáng tội nghiệp: "Mẹ, mẹ không thể nào, nhanh như vậy liền quyết định chung thân đại sự con a, con không phải cùng công chức kia đang quen tốt lắm sao, mẹ cứ vội vã gả con ra ngoài như vậy, hơn nữa thời đại bây giờ cũng không còn ép gả rồi".
"Hừ, còn nói, mẹ mới vừa gọi điện thoại hỏi qua, con hai ngày trước sớm nói kết thúc với người ta, còn lấy công chức đó lừa gạt mẹ già con sao?" Lý Nguyệt Hương nói xong, Tố Tố chột dạ cúi đầu không dám nói nữa, bị vạch mặt nha.
An Quốc Đống cũng nói: "Chuyện này, ba với mẹ giúp con quyết định, không để tính tình con làm ẩu nữa".
Tố Tố muốn khóc, người ba luôn luôn anh minh như thế nào cũng cùng lão mẹ mù quáng tham gia rồi. Lúc cô mua đi đồ ăn, bọn họ cuối cùng đã nói chuyện gì, Sở Lăng Xuyên này nói gì với ba mẹ cô, rộng lượng và yên lòng muốn đem cô đẩy mạnh tiêu thụ cho lưu manh này. ==
"Ba, mẹ....... Không thể như vậy a, anh ta là lưu manh.......".
Tố Tố nói xong bị lão mẹ liếc mắt, kháng nghị của cô không có hiệu quả.
Ăn xong cơm chiều, Tố Tố rửa mặt nằm ở trên giường, vắt óc suy tính nghĩ cách đối phó, cô mới không cần gả cho cái đồ lưu manh kia, nhớ lại sự bá đạo cường thế của anh ta, tâm tình cô liền bực bội, không có cách nào đi vào giấc ngủ, lại nhảy xuống giường mở máy tính ra.
Tố Tố mở QQ ảnh bán thân phần lớn là màu xám, nhưng mà bạn trên mạng 007 vậy mà online.
007 là bạn trên mạng cô ngẫu nhiên quen biết, hai người tán gẫu thật sự hợp ý, nhưng mà đề tài nói chuyện rất tuân thủ pháp luật, vẫn duy trì một khoảng cách, không gọi điện thoại, không nhìn thấy nhiều lần, không gửi bức ảnh, bởi vì Tố Tố cảm thấy đối với người lạ có một số việc có chút khoảng cách sẽ đẹp hơn.
Hai người quen cũng đã một năm, Tố Tố chỉ biết là bạn trên mạng 007 cũng là một quân đội, ở trong thành phố, cụ thể binh chủng gì cô cũng không hỏi qua, dù sao cô không hiểu nổi.
Cô Q trước 007: Khắc Tắc Hào gọi 007.
007 lập tực trả lời: Nhận được.
Khắc Tắc Hào: Tôi muốn tử trận rồi.
007: Gặp phải kẻ thù hả?
Khắc Tắc Hào: Tôi hôm nay bị một người lưu manh chỉ thấy mặt ba lần bức hôn, anh nói anh ta không phỉa từ Hỏa Tinh tới chứ.
Tố Tố phát xong thông tin 007 bên kia không phản ứng, lúc cô cho rằng anh có việc, thông tin bên kia gửi tới: Hỏa lực rất mạnh?
Khắc Tắc Hào: Tôi ở nhà cùng anh ta phản chiến, tôi đang suy nghĩ biện pháp, cương quyết không để cho người đàn ông kia thực hiện được, kiên quyết không.
007: Có biện pháp sao?
Khắc Tắc Hào: Không có.
007: Tôi ngược lại là có một biện pháp vẹn toàn.
Khắc Tắc Hào: Chủ ý gì?
007: Tôi độc thân, cô có thể cân nhắc cùng tôi kết hôn.
Khắc Tắc Hào: 007, tôi bây giờ cực kỳ nghiêm túc, đừng nói đùa, không thì tôi ném bom anh.
007: Tôi nghiêm túc. Chủ nhật ngày mai, cô có thể tới quân đội nhìn tôi, chúng ta trước tiên có thể quen một phen, tôi chờ cô.
Lúc Tố Tố giật mình, 007 đã gửi địa chỉ và cách liên lạc quân đội anh ta, sau đó là ảnh bán thân màu xám, logout rồi. Tố Tố nhưng lại nhìn địa chỉ này, rối loạn.