"Bây giờ em cũng hẹn trước với anh một chút, thời điểm sinh nhật con trai, mặc kệ thế nào anh cũng phải trở về mừng sinh nhật của con trai đấy. Đây là lần đầu tiên anh có thể cùng con trai trải qua ngày sinh nhật của nó." Lần trước, khi con trai anh đầy năm, anh đã bị bỏ lỡ buổi sinh nhật một tuổi đó của con trai rồi.
"Được, anh nhất định sẽ tận lực." Sở Lăng Xuyên không thể nào bảo đảm nhất định có thể trở về được. Bởi vì, anh biết, tạm thời, tình huống đột nhiên có nhiều lắm. Sở Lăng Xuyên chỉ hy vọng, khi đó, anh có thể được ở cùng con trai, được ở cùng với người trong nhà, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn cùng với con trai trải qua ngày sinh nhật tròn hai tuổi của cu cậu.
*****************************
Khi Tố Tố và Sở Lăng Xuyên về đến nhà, thì Thiệu Minh Thành lại đang chờ Tiểu Nhiên, chờ cô tới đón Tiểu Khả Ái. Nhưng mà anh đợi lâu như vậy rồi, mà vẫn còn chưa thấy người tới. Không biết cô lại đi đến chỗ nào chơi đủa rồi?
Còn đang muốn gọi điện thoại cho Tiểu Nhiên, thì mẫu thân đại nhân của anh xuất hiện. Bà lạnh lùng lườm anh, nói: "Mẹ nói này, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Thiệu Minh Thành, đã lâu như vậy rồi, ngay đến một người phụ nữ mà con cũng không thể thu phục được. Con thử nhìn xem Tiểu Khả Ái của chúng ta, đến ngay một gia đình hoàn chỉnh cũng không có nữa?"
Thiệu Minh Thành nhìn mẹ của mình. Kỳ thực ngay từ đầu anh đã thật lo lắng mẹ của mình sẽ không thích Tiểu Khả Ái, cũng như không thích Tiểu Nhiên, rồi sau đó sẽ phản đối anh sống cùng với Tiểu Nhiên, thế nhưng điều xảy ra ngoài sự đoán không ngờ là cha mẹ của anh lại rất ủng hộ.
Bọn họ cũng biết chuyện Tiểu Nhiên đang cùng sống với một người đàn ông khác.
Lúc trước, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com ở trước mặt cha mẹ của mình, Thiệu Minh Thành luôn luôn dấu diếm về sự tồn tại của Tiểu Khả Ái. Bởi vì khi đó có thể nói, giữa anh và Tiểu Nhiên giống như Thủy Hỏa Bất Dung (*). Cô luôn không nguyện ý để cho anh được gặp đứa nhỏ, sợ người trong nhà lại xuất hiện làm huyên náo một lần nữa, như vậy chuyện lại càng thêm bế tắc. Cho nên việc này vẫn một mực dấu diếm.
(*) Thủy Hỏa Bất Dung: Lửa và nước không thể hòa hợp với nhau
Sau này, anh suy nghĩ thời điểm muốn gặp đứa nhỏ, thì có thể liền được gặp. Không phải là Tiểu Nhiên tha thứ cho anh, mà là vì con gái của cô. Cô thực không đành lòng! Đứa con, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), đương nhiên cũng có công lao kiến tạo, ứng phó của anh.
Anh cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi. Người trong nhà luôn thúc giục anh kết hôn. Bọn họ vội vã chỉ muốn được ôm cháu nội, làm cho anh muốn điên lên rồi. Thiệu Minh Thành đành phải nói ra sự tình của chính mình. Anh nói cho mọi người biết là, anh đã có người ở trong lòng, đã có đối tượng kết hôn, hơn nữa, ngay cả con gái cũng đều đã có rồi.
Người trong nhà vừa nghe thấy Thiệu Minh Thành nói như vậy, thì liền giống như đập nồi rồi vậy. Chuyện Thiệu Minh Thành đã có người ở trong lòng thì cũng không có gì gọi là ngạc nhiên quá lớn. Việc làm cho mọi người phải khiếp sợ chính là, hai người già kia được lên chức làm ông nội bà nội, thế nhưng lại đều không hề hay biết gì hết. Chỉ thiếu một chút nữa thì đã đánh cho Thiệu Minh Thành một trận dữ dội rồi.
Thời điểm ấy, Thiệu Minh Thành nói ra hết toàn bộ sự tình, đương nhiên, bao gồm cả nguyên nhân Tiểu Nhiên sinh ra đứa nhỏ, nhưng cô lại nhất định không chịu sống cùng với anh. Thiệu Minh Thành cũng đều kể lại hết mọi chuyện với người trong nhà mình. Chỉ thiếu chút nữa là anh đã bị cha mẹ hành hung.
Cha của anh tức khí, quát to mở miệng mắng anh: "Thật không biết nặng nhẹ, chẳng phân biệt được đâu là chủ yếu đâu là thứ yếu. Đính hôn cũng là mày, hủy hôn cũng là mày. Đã vì mẹ đứa nhỏ mà hủy hôn với vị hôn thê, rồi cũng đã quyết định muốn hợp lại cùng mẹ đứa nhỏ. Nhưng vì sao lại còn hồ đồ, muốn ở cùng một chỗ với vị hôn thê trước để làm cái gì? Mày đúng là loại người làm hư việc, còn nhiều hơn là hoàn thành công việc gì đó!"
Bị cha mình mắng, Thiệu Minh Thành chấp nhận chịu bị mắng. Cha anh mắng rất đúng, mắng rất chính xác! Thiệu Minh Thành anh xứng đáng phải chịu như vậy.
Lại nói, về sau này, khi cha mẹ anh được gặp được Tiểu Khả Ái phấn điêu ngọc trác (*) của anh. Tiểu Khả Ái vừa đáng yêu lại vừa xinh đẹp, hơn nữa còn tạo ra nhiều niềm vui cho người già. Cha mẹ của Thiệu Minh Thành cực kỳ yêu thích đối với cô nhóc này. Hai người già quả thực là yêu thích không buông tay, ngậm ở trong miệng thì sợ tan, nâng ở trên tay sợ rơi mất.
(*) Phấn điêu ngọc trác – Nguyên văn: 粉雕玉琢的: như ngọc đã được chạm khắc mài dũa. Thành ngữ miêu ta một gương mặt đẹp như bức tượng điêu khắc, da mịn như viên ngọc đã được mài giũa. Thành ngữ này thường dùng để chỉ bé gái xinh đẹp đáng yêu.
Có lẽ là cha mẹ anh có chút thiên vị đối với Tiểu Khả Ái, mong muốn mang đến cho đứa nhỏ một gia đình hoàn chỉnh. Có lẽ là bởi vì những tổn thương mà anh đã gây ra đối với Tiểu Nhiên, lại cũng có lẽ là hai người già kỳ thực đã có cái nhìn cởi mở hơn, cho nên cũng không có thành kiến gì đối với Tiểu Nhiên. Hơn nữa cũng luôn luôn ủng hộ đối với chuyện anh tìm lại Tiểu Nhiên trở về.
Cũng có lẽ là cha mẹ anh nghĩ, con trai của mình cũng không phải là con người thuần khiết gì, cho nên cha mẹ anh cũng không có lý do gì để yêu cầu con dâu phải là người thuần khiết, không tỳ vết. Có thể coi như là, chuyện không hoàn mỹ này, cũng là do con trai Thiệu Minh Thành của bọn họ không tốt.
Nhất là mẹ của Thiệu Minh Thành, bà đứng ở góc độ là một người phụ nữ, nên khi gặp được Tiểu Nhiên thì bà rất đồng tình. Gặp phải con trai nhà mình giống như đồ lưu manh, phản bội như vậy, không phải nói tha thứ thì liền tha thứ, nói quên thì liền quên luôn được.
Thiệu Minh Thành còn đang nghĩ tới đâu đâu rồi, thì bả vai liền bị người đánh một cái. Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy được mẹ của mình đã đi đến bên người anh: "Mẹ, ngài yên tâm, người con dâu này tuyệt đối không thể chạy thoát được đâu."
Mẹ Thiệu lạnh lùng liếc mắt nhìn anh một cái: "Mẹ đây là nhìn thấy cháu gái ngoan của mình cảm thấy thật đáng thương! Nó vậy mà gặp phải một đôi cha mẹ không muốn chịu trách nhiệm như vậy. Nhất là con đó, không làm cho mẹ đây bớt lo được chút nào. Muốn tìm vợ của mình trở về, thì phải tỏ ra có thành ý một chút. Phải làm cho người ta tin được vào con, thế nhưng lúc này con lại phạm phải những nguyên tắc có tính sai lầm."
"Mẹ, con biết rồi." Thiệu Minh Thành nói xong thì nhìn nhìn vào chiếc đồng hồ đeo ở cổ tay. Đã sáu giờ rồi: "Con đi xem có phải là Tiểu Nhiên đã có chuyện gì rồi hay không."
Thiệu Minh Thành nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài. Đi ra khỏi nhà, anh lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Tiểu Nhiên. Chuông vang lên thật lâu, bên kia mới chịu nhận cuộc gọi. Thiệu Minh Thành không khỏi nhíu mày trực tiếp hỏi luôn: "Em đang ở đâu đấy?"
"Có chuyện gì sao?"
Giọng nói của một người đàn ông? Hơn nữa, anh không có nghe sai, đó chính là giọng nói của Giản Ngọc Sanh. Trái tim của Thiệu Minh Thành không khỏi co rụt lại, trong con ngươi cũng lóe lên một luồng ánh sáng lạnh. Anh hỏi lại, giọng nó nghe đầy sự giá lạnh: "Tiểu Nhiên đâu rồi, để cho cô ấy nghe điện thoại đi."
Bên kia lặng im một hồi, tim của Thiệu Minh Thành như muốn nổ tung lên. Tiểu Nhiên thế nhưng lại đang ở cùng với Giản Ngọc Sanh như vậy. Ở trong lòng Thiệu Minh Thành lúc này nóng giống như đang bị lửa đốt vậy. Từ trong điện thoại di động truyền đến giọng nói của Tiểu Nhiên: "A lô? Chuyện gì vậy?"