Chương 122
Khi Diệp Mai Hoa tỉnh dậy, cả đầu đau nhức, cô đưa tay ôm đầu lăn đi lăn lại trên giường, sau khi lăn xong cô sững sờ.
Giường của cô đâu có rộng như vậy?
Diệp Mai Hoa bò dậy, trợn tròn mắt nhìn xung quanh, mấy món đồ xa hoa sắp xếp ở đây, căn bản không phải phòng của cô.
Cô đang…
Đang ở đâu?
Cô cố nhớ lại nhưng không nhớ được gì, trí nhớ của cô đã bị ngắt từ khi lên xe của Tạ Minh Thành.
Khoan, xe của Tạ Minh Thành?
Diệp Mai Hoa vô thức kéo chăn lên nhìn cơ thể mình, sắc mặt cô đột nhiên trắng bệch, quần áo của cô đã bị biến mất, bây giờ cô đang mặc một chiếc váy ngủ lụa sạch sẽ.
Cửa phòng có tiếng gõ, một giọng nói cung kính truyền ra.
“Cô chủ, cô đã dậy chưa? Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, quần áo cho cô cũng đã chuẩn bị xong, xin hỏi tôi có thể đi vào không?” Diệp Mai Hoa nhanh chóng cho người vào, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, xem ra là người giúp việc thay quần áo giúp cô.
“Cô, cô cần giúp gì không”
“Không cần, tự tôi có thể mặc” Diệp Mai Hoa nhìn bộ quần áo hôm qua của mình đã được giặt sạch sẽ, cô vội vàng thay ra.
Mở cửa, cô thấy có người giúp việc đang đợi cô.
“Cô chủ, ông chủ đang đợi cô ở dưới nhà, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi” Diệp Mai Hoa khó hiểu đi xuống, đồ ăn trải dài khắp bàn, cô thấy hai bóng người một lớn một nhỏ, bỗng nhiên cô sững lại Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, chiếu vào hai gương mặt giống hệt nhau, thời gian như ngừng lại, ánh sáng chiếu vào lưng bọn họ, làm mờ đi hình ảnh.
Tạ Bách An có vẻ rất kén ăn, trên đĩa có nhiều đồ ăn sáng bổ dưỡng nhưng cậu bé một lúc lâu vẫn chưa gắp lên, lông mày nhíu lại, gương mặt bánh bao nhỏ nhắn sợ hãi nhìn bố, không dám làm bỏ đồ ăn lại khi chưa ăn gì.
Diệp Mai Hoa còn có thể nghe thấy âm thanh than phiền của Tạ Bách An.
“Bố ơi, con không đói, con có thể không ăn được không?” Giọng nói yếu ớt, nhẹ nhàng, thể hiện rõ bộ dạng không dám phản kháng của cậu bé.
Tuy nhiên, dưới ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt của Tạ Minh Thành, cậu bé cúi đầu cố gắng ăn miếng trứng trên đĩa.
Nhưng trong mắt Diệp Mai Hoa, thái độ Tạ Minh Thành rõ ràng đang đối phó với một đứa nhỏ kén ăn, nhưng nếu quan sát cẩn thận thì anh cũng chưa ăn chút gì, chỉ uống gần một nửa cốc cà phê.
Người này còn kén ăn hơn cả Tạ Bách An!
Bản thân đã kén ăn lại còn không cho con trai mình như vậy, nói chung đấy là cha nào con nấy?
Diệp Mai Hoa cảm thấy dở khóc dở cười, cô vừa bước đến, Tạ Bách An đã nhìn thấy cô.
Cậu bé ngạc nhiên, chiếc nĩa trong tay rơi xuống đĩa, phát ra âm thanh lớn.
Tạ Minh Thành uống cà phê xong, thờ ơ lên tiếng: “Tạ Bách An, đây là phép lịch sự trên bàn ăn của con sao?” Tạ Bách An đâu có quan tâm đến chuyện này, cậu bé nhảy lên, nhìn chằm chằm chạy về phía Diệp Mai Hoa, đôi mắt long lanh tràn đầy niềm vui.
“Ôi…mẹ ơi! Dì xinh đẹp sao lại ở đây!” Câu “Dì xinh đẹp” làm thay đổi tâm nhìn của Tạ Minh Thành, Tạ Bách An kích động chạy nhanh đến chỗ Diệp Mai Hoa.
Diệp Mai Hoa thấy sự nhiệt tình của Tạ Bách An, cô giật mình, gương mặt tự nhiên mỉm cười, nói: “Bách An, lâu rồi không gặp cháu.”
“Dì, sao dì lại ở đây, con không biết gì cả! Bố, sao bố không nói cho con biết!”