Chương 149
Chỉ là, sự bất an trong lòng cô ấy càng ngày càng lớn hơn.
Khi Diệp Mai Hoa và Tạ Bách An đến phòng bệnh, Trúc Nhã trực tiếp leo xuống giường, chạy đến ôm chặt lấy chân của mẹ.
“Mẹ ơi! Anh ơi!”
Trái tim Tạ Bách An gần như tan chảy bởi tiếng gọi anh trai này, hai mắt của cậu bé sáng lấp lánh.
Diệp Mai Hoa ôm Trúc Nhã nói: “Trúc Nhã đợi mẹ lâu rồi đúng không?”
“Vâng, vâng, mẹ, chúng ta sẽ về nhà có phải không? Bố đâu? Bố không đến đón con sao?”
Nhìn thấy Trúc Nhã chấp nhận sự tồn tại của Tạ Minh Thành nhanh như vậy, còn vô cùng thân thiết, trong lòng Diệp Mai Hoa đột nhiên có chút phức tạp, ảo giác giống như bảo bối của mình đã bị cướp đoạt vậy.
Trúc Nhã nhìn ra phía sau, không thấy bóng dáng của bố, cô bé cúi đầu có chút thất vọng nói: “Mẹ ơi, bố không đến sao?”
Trong lòng Tạ Bách An vô cùng trách cứ bố, hôm nay Trúc Nhã xuất viện bố cũng không tới đón cô bé! Không thể chấp nhận được!
Diệp Mai Hoa do dự rồi giải thích một câu: “Bố con…Vẫn còn nhiều việc phải làm”
Là rất bận, vô cùng bận rộn… Sau khi trở về từ đảo Hải Sa, anh gần như đã biến mất, chỉ là tùy tiện gọi về thu xếp một số công việc.
Mọi người hoàn toàn không tìm thấy anh.
Mặc dù rất thất vọng nhưng Trúc Nhã hiểu rằng bố đang bận công việc, cô bé ôm cổ mẹ, tràn đầy phấn khởi hô lên: “Vậy mẹ à, chúng ta có thể sống cùng nhau được không? Con muốn mẹ nuôi cũng sống với chúng ta”
Ngay cả khi Trúc Nhã đã tìm thấy bố và anh trai của cô bé, cô bé cũng không thể khiến mẹ nuôi của mình cảm thấy tủi thân được.
Tuy nhiên, vẻ mặt của Diệp Mai Hoa có chút chua xót.
Dương Ngọc San đi tới, xoa xoa đầu của Trúc Nhã, cô ấy do dự một chút rồi cũng xoa xoa đầu Tạ Bách An nói: “Mẹ nuôi sẽ không thể sống cùng với con nữa”
“Chị Dương, nếu không thì chị cũng dọn đến đi”
Diệp Mai Hoa không kìm lại được, vẫn muốn nói ra.
Nhưng mà Dương Ngọc San lại lắc đầu từ chối.
“Chị sẽ không đi theo, tài chính chị đã có, chị vừa đúng lúc quay lại để giúp đỡ em, em luôn cần một người nào đó hỗ trợ bên ngoài.”
“Chị Dương…”
Trong lòng Diệp Mai Hoa chua xót, cô nợ chị Dương rất nhiều, rõ ràng có thể thấy chị Dương không nỡ xa Trúc Nhã, nhưng cô ấy vẫn không đồng ý đi cùng cô.
Trúc Nhã buồn bã hét lên: “Mẹ nuôi, chúng ta cùng đến đó, không được rời xa nhau!”
Tạ Bách An cũng ưỡn ngực nói: “Mẹ nuôi! Con sẽ để chú Chung sắp xếp chỗ ở cho mẹ!”
Dương Ngọc San rất cảm động, chỉ hai câu nói này cũng đủ làm cho cô ấy vui mừng, nhưng cô ấy vẫn lắc đầu nói: “Khi nào mẹ nuôi rảnh sẽ đến thăm các con, các con đừng lo lắng”
Diệp Mai Hoa cần một sự giúp đỡ bên ngoài, mà cô ấy có nghĩa vụ phải làm như vậy.
Cuối cùng, Trúc Nhã và Bách An nhìn theo mẹ nuôi qua cửa sổ với vẻ mặt không nỡ. Đặc biệt là Trúc Nhã, nước mắt của cô bé không ngừng rơi.