Mục lục
Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 95

 

Tạ Minh Thành nhàn nhạt phun ra vài chữ: “Tôi không thích người khác tới gần mình” Diệp Mai Hoa định muốn lùi ra xa một chút.

 

“Đừng nhúc nhích” “Anh…” “Cảm thấy không thoải mái sao?” Diệp Mai Hoa muốn trả lời là không, nhưng bầu không khí trong căn phòng không tốt lắm, những người bên kia dường như đang vui vẻ cười cười nói nói nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng lại nhìn sang đây.

 

Vì vậy, cô cố gắng mở miệng nói: “Có một chút” Tạ Minh Thành mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía bọn họ nói: “Tôi muốn vui vẻ một chút” Mọi người ngừng nói, đồn dập nhìn sang đây.

 

Cô gái vừa liếc nhìn Tạ Minh Thành đứng dậy nói: “Để tôi hát cho mọi người nghe một bài. Gần đây tôi đã tập luyện một bài” Vừa dứt lời, cô ta đứng lên cầm micro và chọn bài hát.

 

Đó là một bài hát trữ tình.

 

Khi cô gái cất tiếng, ngay cả Diệp Mai Hoa cũng phải công nhận rằng giọng hát của cô ta rất hay và chuyên nghiệp, với khí chất như vậy thì có lẽ cô ấy là sinh viên của Nhạc viện.

 

Nhưng dù tiếng hát có hay đến đâu thì ánh mắt của cô gái kia cũng không rời đi khỏi một người, mà lúc này Diệp Mai Hoa cũng không thể thốt nên lời.

 

Tạ Minh Thành nhìn cô ấy: “Không hay sao?” “Không, không phải! Hát rất hay” Tạ Minh Thành thu hồi ánh mắt, đặt ly rượu trên tay xuống, Diệp Mai Hoa để ý anh ấy thậm chí không nhấp một ngụm.

 

Người này rất cảnh giác.

 

Rõ ràng là anh ấy đang tham gia bầu không khí như thế này, dù tự do giao lưu nhưng anh ấy làm chủ cục diện.

 

Diệp Mai Hoa có chút mơ hồ, càng nhìn lại càng không hiểu con người của Tạ Minh Thành.

 

“Anh Tạ, anh thích nghe cái gì, em sẽ hát cho anh nghe” Cô gái trên sân khấu vừa hát vừa chủ động nói lớn.

 

Những người xung quanh bắt đầu hò hét.

 

Chỉ có Tạ Minh Thành không có trực tiếp trả lời, mà là quay lại nói với Diệp Mai Hoa: “Cô muốn nghe cái gì, hãy bấm đi” Diệp Mai Hoa cảm thấy dường như ánh mắt của cô gái kia sắp bắn xuyên qua cơ thể mình vậy.

 

“Tôi không muốn nghe gì cả” Thấy anh ấy sắp mở miệng, Diệp Mai Hoa lập tức nói thêm: “Tôi hát không được hay, toàn bị lạc tông.” Cô ấy không nói câu này thì tốt hơn, lời vừa nói ra Tạ Minh Thành liền cảm thấy hứng thú với lời nói này.

 

“Vậy cô hãy hát một bài đi” “Tôi thật sự không thể, nếu làm như vậy sẽ quấy rầy bầu không khí của mọi người: Sau khi Diệp Mai Hoa chạm vào ánh mắt của Tạ Minh Thành.

 

Cô ấy nhanh chóng đứng dậy, đứng thẳng người, lấy một cái micro, tùy ý bấm một bài hát khác.

 

Thời điểm nhạc đệm vang lên, tất cả mọi người đều nhìn cô ấy, trong mắt có chút chờ mong.

 

Đây là cô gái Tạ Minh Thành dẫn tới.

 

Tôn Quang Hạo và Dịch Trí Minh một người nhìn Diệp Mai Hoa, người còn lại nhìn Tạ Minh Thành.

 

Rốt cuộc Tạ Minh Thành muốn làm gì? Đưa Diệp Mai Hoa tới đây là có mục đích gì?

 

Hơn nữa, Diệp Mai Hoa còn là chị gái của Diệp Mai Nhung.

 

Anh ta làm thế này thì hơi loạn rồi.

 

Khi Dịch Trí Minh đang suy nghĩ về mục đích của Tạ Minh Thành thì có một giọng hát cất lên.

 

Mọi người ở đó Diệp Mai Hoa vẫn tiếp tục hát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK