“Tốt, chúng ta tìm một chỗ trống để so tài đi.”
Mộc Nhã dĩ nhiên nhìn ra Vũ Băng nghe lời Giang Minh, nhất thời tò mò không biết tại sao Vũ Băng phải nghe lời một người bình thường như vậy. Tu vi võ sư cảnh của Mộc Nhã dĩ nhiên không thể nào nhìn ra được Giang Minh là người có luyện võ. Bất quá Vũ Băng đã đồng ý so tài, Mộc Nhã cao hứng kéo Vũ Băng hướng tới phía sau nhà tập thể thao.
Giáo phòng, Tĩnh Nguyệt nhìn bóng dáng Mộc Nhã kéo Vũ Băng ra phía sau nhà tập thể, mày liễu liền cau lại, sau đó cười khổ.
Tiểu tổ tông của ta ơi, bà cô nãi nãi của ta ơi, ngươi mới đi học buổi đầu tiên, vậy mà liền kéo bạn học ra phía sau nhà thể thao để làm gì?
Nghĩ xong liền vội vã chạy tới phía sau nhà tập thể để đề phòng Mộc Nhã lỡ tay đả thương bạn học…
Mộc Nhã kéo Vũ Băng đi ra sau nhà thể thao. Mọi người bỗng thấy một thân ảnh nhỏ đứng ở đấy. Vũ Băng chợt a một tiếng khiến Mộc Nhã quay lại hỏi:
“Ngươi biết hắn?”
“Ân, hôm qua có gặp hắn một người đấu năm học sinh năm thứ ba.”
Diệp Trí Lâm đang đứng ở phía sau nhà thể thao, hắn trông thấy bốn học sinh, trong đó ba cái còn bé hơn mình tiến tới. Hắn vốn không để ý gì, nhưng vừa nhìn thấy trừ một học sinh lớn tuổi nhất là mình có thể nhìn ra được là một võ giả sơ kỳ. Còn lại ba cái học sinh bé hơn mình lại khiến mình nhìn không thấu. Đặc biệt hai tiểu nha đầu kia còn khiến cho hắn có cảm giác nguy hiểm. Diệp Trí Lâm đối với cảm giác của mình hết sức tin tưởng, nhất thời căng thẳng, vội hỏi:
“Các ngươi muốn làm gì?”
Mộc Nhã ngạc nhiên nói:
“Chúng ta làm gì a? Chúng ta đang tìm một chỗ so tài nha.”
Diệp Trí Lâm nghe vậy cũng thở ra một hơi, sau đó hỏi:
“Các ngươi so tài, ta có thể đứng một bên xem sao?”
Mộc Nhã sảng khoái gật đầu nói:
“Có thể. Ngươi đứng lùi lại một chút là được.”
Diệp Trí Lâm nghe vậy liền đi tới bên cạnh, cách Giang Minh cùng Diệp Lỗi một khoảng rồi lẳng lặng đứng nhìn.
Mộc Nhã cùng Vũ Băng đứng đối diện. Mộc Nhã ôm quyền chào hỏi:
“Xin chỉ giáo.”
“Xin chỉ giáo.”
Hai tiểu nha đầu ôm quyền chào hỏi xong, liền thủ thế.
Giang Minh liếc mắt một cái liền biết Mộc Nhã tu luyện chính là Cửu Dương Chân Kinh bản thiếu – Nga My Cửu Dương Công. Bản thiếu mà còn có thể có phần công lực thế này, hiển nhiên tư chất hoàn toàn không tệ, có thể cùng Vũ Băng so sánh với.
Mộc Nhã từ trước tới nay không có cùng đồng lứa so tài. Cùng lứa với nàng, hoàn toàn không có cùng tu vi với nàng. Sư tỷ cùng tu vi nhỏ tuổi nhất trong Nga My phái cũng phải hơn mười một tuổi. Hơn nữa khi so tài với nàng, các vị sư tỷ hoàn toàn không dám ra nặng tay. Có lẽ vì yêu mến tiểu sư muội, có lẽ vì sư phụ dặn dò, môn đệ Nga My phái hầu như không chịu tỷ thí với Mộc Nhã, hoặc nếu có thì cũng hết sức kìm nén mình rồi trực tiếp nhận thua, tránh cho làm tổn thương tới vị siêu cấp thiên tài tiểu sư muội này. Mộc Nhã cũng cảm thấy các vị sư tỷ nhường mình, dĩ nhiên không cam lòng. Nàng lén trốn Nga My phái một phần cũng vì lý do này.
“Xem chiêu!”
Mộc Nhã hét lên một tiếng, tung chưởng đánh tới. Nàng sử dụng chính là Nga My phái nhập môn chưởng pháp – Nga My Miên Chưởng.
Đối với chưởng pháp sơ cấp này, Vũ Băng cũng không có vận Minh Ngọc Thần Công thi triển Di Hoa Tiếp Ngọc mà trực tiếp lựa chọn né tránh một lúc để tìm sơ hở. Sau ba mươi chiêu, Vũ Băng đã tìm được chỗ sơ hở của Mộc Nhã, nàng liền né tránh Mộc Nhã tấn công, sau đó đánh một chưởng tiến tới.
Đi theo Giang Minh một thời gian, Vũ Băng cũng học được làm thế nào để ra chiêu, nhận biết rõ sơ hở. Có thể nói bên cạnh công lực cùng với Di Hoa Tiếp Ngọc, kinh nghiệm của Vũ Băng cũng không tệ, hoàn toàn có thể danh xứng kỳ thực đại sư cảnh cường giả.
“Ân?” Núp một góc xem đấu, Tĩnh Nguyệt có chút giật mình. Không ngờ tiểu cô nương kia lại có thể nhìn ra sơ hở của Nga My Miên Chưởng, lại tận dụng phản công sắc bén như vậy. Nếu nàng mà có nội lực cao một chút, hiển nhiên Mộc Nhã sẽ phải thua trong một chiêu này.
Mộc Nhã thấy Vũ Băng đột phá sơ hở của mình, nhất thời có chút sững sờ. Nhưng nàng nhanh chóng biến chiêu, một chưởng đẩy chưởng của Vũ Băng sang bên cạnh. Bởi vì Vũ Băng không hề vận dụng nội lực, chưởng này của Mộc Nhã hoàn toàn thành công, giải thoát cho nàng.
Mộc Nhã lúc này cũng biết Vũ Băng là một đối thủ đáng gờm. Nàng thận trọng vận lên Nga My Cửu Dương Công rồi nói:
“Cẩn thận, ta muốn sử dụng nội công rồi.”
Vũ Băng mặt nghiêm túc, sau đó cũng vận Minh Ngọc Thần Công lên đệ nhị tầng. Hai tay Vũ Băng bắt đầu hiển thị trong suốt khiến Mộc Nhã cùng Tĩnh Nguyệt cả kinh.
Đây là cái gì thần công? Tại sao tay nàng lại biến thành như thế kia?
Mộc Nhã lúc này nhìn Vũ Băng khí thế vượt trội mình, nàng biết mình gặp phải đối thủ rồi. Mộc Nhã liền vận đủ cả bảy mươi bảy năm công lực rồi hét lên một tiếng.
“Xem chiêu! Tam Hoa Tế Nguyệt!”
Hai tay của Mộc Nhã đưa về phía trước, ba luồng nội lực như khói nhanh như chớp hình thành ba đóa hoa bay về phía Vũ Băng.
Vũ Băng không chủ quan, lập tức hai tay đưa ra thi triển Di Hoa Tiếp Ngọc đệ nhị tầng.
Tam Hoa Tế Nguyệt vs Di Hoa Tiếp Ngọc đệ nhị tầng.
Ba đóa hoa bay về phía Vũ Băng, chạm vào vòng bảo vệ vô hình của Di Hoa Tiếp Ngọc, trực tiếp phản trở lại.
“Cái gì?” Tĩnh Nguyệt sững sờ. Đây chính là bảy mươi bảy năm Nga My Cửu Dương Công công lực, cùng với một trong Nga My tam đại tuyệt chiêu Tam Hoa Tế Nguyệt lại có thể bị phản trở lại? Không tốt!
“Cẩn thận!” Vũ Băng kêu lên một tiếng.
Mộc Nhã lúc này trên khuôn mặt hiển thị ra sợ hãi cùng với tuyệt vọng nhìn ba đóa hoa bay về phía mình. Nàng khi đánh ra ba đóa hoa này đã thi triển toàn bộ nội lực của mình. Hiển nhiên nàng lực cũ đã mất, lực mới chưa kịp sinh ra.
Đúng lúc Mộc Nhã tuyệt vọng, Tĩnh Nguyệt lao tới không kịp, Giang Minh liền hất tay về phía trước. Ba đóa hoa liền tại chỗ biến mất trong sự ngỡ ngàng của Tĩnh Nguyệt.
Vũ Băng vội chạy tới hỏi Mộc Nhã:
“Ngươi không sao chứ?”
Mộc Nhã ngơ ngác nhìn Giang Minh vẫn đang mỉm cười nhìn mình. Nàng không ngờ đến ở nơi này lại gặp hai đối thủ cực mạnh. Một là Vũ Băng, một là tiểu nam hài trước mắt mình đây. Nếu nói Vũ Băng phản lại tuyệt chiêu của mình, Mộc Nhã tuy rất khó chấp nhận, nhưng cũng chỉ cho là võ học đối phương hơn mình. Còn Giang Minh lại hời hợt một tay liền đánh tan bảy mươi bảy năm công lực Tam Hoa Tế Nguyệt. Đây là cái gì cảnh giới? Khó trách tại sao Vũ Băng lại nghe lời Giang Minh đến như vậy. Đồng thời nàng cũng cảm thấy mình thật là coi trời bằng vung, lại còn định nhẹ tay với Vũ Băng sao? Nghĩ đến đây, trong lòng nàng vô cùng xấu hổ.
Bên cạnh đấy, Diệp Lỗi cùng Diệp Trí Lâm đang lâm vào trong sợ hãi trạng thái. Diệp Lỗi biết Vũ Băng rất mạnh, không ngờ lại mạnh đến cái trình độ như vậy. Diệp Trí Lâm thì trước giờ vẫn nghĩ cùng lứa tuổi, không mấy ai có thể mạnh hơn mình. Vậy mà ở đây hắn chợt thấy mình trước đây quả thật chính là ếch ngồi đáy giếng. Đối với hai cô bé nhỏ hơn mình đây, mình quả thật không thể so sánh bằng.
Ánh mắt phức tạp nhìn qua Vũ Băng, Mộc Nhã cất tiếng hỏi:
“Vũ Băng, ngươi là cái gì cảnh giới?”
“Ta?” Vũ Băng ngạc nhiên hỏi, xong lại liếc mắt về phía Giang Minh. Giang Minh thấy vậy cười khổ một cái. Tiểu nha đầu này có phải quá dựa dẫm vào hắn rồi hay không? Bất quá hắn cũng liền gật đầu một cái, ý bảo nàng nói thật cũng không sao.
Tĩnh Nguyệt đang sững sờ vì Giang Minh một tay thủ đoạn kia, nàng vừa tỉnh táo lại thì nghe Vũ Băng trả lời:
“Ta là đại sư cảnh sơ kỳ.”
Cái gì? Đầu của Tĩnh Nguyệt lại trở nên trống rỗng.