“Không tệ.”
Hài lòng với năng lực mới, Phùng Ngọc Yến có chút sốt ruột, mong mình tu luyện cho tới khống phong cấp năm, chính thức có thể ngự khí phi hành. Nàng cũng biết đó là chuyện không thể một sớm một chiều hoàn thành, nhưng không ai cấm ước mơ a.
Từ thiện y quán mở ra, Phùng Ngọc Yến đã thấy khoảng mười người đứng chờ. Nàng từ hôm nay không dự định bản thân khám bệnh nữa, mà bảo Phùng Tiếu Tiếu khám bệnh, còn nàng thì chỉ ra những cái sai của Tiếu Tiếu, giúp cho Tiếu Tiếu có nhiều kinh nghiệm hơn.
Cứ như vậy, một tuần trôi qua, danh tiếng Phùng Ngọc Yến và Phùng Tiếu Tiếu lúc này đã lan đến các vùng lân cận. Rất nhiều người từ xa đến đây khám bệnh, y thuật của Tiếu Tiếu cũng đã được củng cố rất nhiều, Phùng Ngọc Yến tính toán, Tiếu Tiếu chỉ cần ba đến năm năm là có thể có y thuật tốt nhất thế giới này.
Hiện tại người dân rất nhiều người đặt cho Phùng Ngọc Yến một cái ngoại hiệu là Bạch Ngọc Tiên Tử, còn Phùng Tiếu Tiếu thì cũng được xưng là tiểu thần y đấy. Tiếu Tiếu chưa được có ngoại hiệu, nàng dù sao cũng chỉ là một cô bé bảy tuổi mà thôi.
Ngày thứ tám khám bệnh miễn phí, thuốc men trong nhà đã phải nhập thêm một chút. Phùng Tiếu Tiếu luyện vài loại đan dược lúc này cũng đã được mang ra dùng, khiến cho việc khám chữa bệnh trở nên nhanh chóng hơn rất nhiều. Dù sao những cái kia đan dược, tuy cấp bậc thật sự rất thấp, nhưng không phải thuốc bắc có thể so sánh được đấy.
Phùng Ngọc Yến vừa chỉ dẫn Phùng Tiếu Tiếu châm cứu cho một bệnh nhân xong, bên ngoài truyền tới một trận ồn ào.
Phùng Ngọc Yến cau mày, đứng dậy ra cửa để xem có chuyện gì. Trình Y Y cùng Phùng Tiếu Tiếu cũng đi theo Phùng Ngọc Yến.
Chỉ thấy bên ngoài, một đám hạ nhân, theo sau là một cái kiệu, đang đi tới trước cửa y quán. Đám hạ nhân đang lớn tiếng đuổi những người xếp hàng ra để bọn hắn tiến tới.
Kiệu vừa dừng trước cửa y quán, Phùng Ngọc Yến cũng không nhìn, trực tiếp nói:
“Ai không xếp hàng, không khám!”
Sau đó quay lưng đi vào trong bàn khám bệnh.
“Đợi đã!”
Một người đứng bên cạnh kiệu, trông lối ăn mặc có lẽ là nhà giàu quản gia, bước lên nói:
“Chủ nhân chúng ta là Triệu Tuấn, thế tử của Triệu Vương gia, đến khám bệnh ở chỗ các ngươi chính là các ngươi phúc khí.”
Người vừa nói xong, rèm che kiệu được vén lên, một thanh niên gầy gò bước xuống, hai tay phe phẩy quạt trông rất cao cao tự tại, khuôn mặt hơi xanh, hai chân không vững, chứng tỏ tình dục quá độ. Thanh niên nhìn thấy Trình Y Y đang đứng ở cửa, mắt liền sáng lên. Hắn cười cười tiến tới chắp tay nhã nhặn hỏi:
“Vị này xinh đẹp cô nương, chẳng hay quý tính đại danh là gì?”
Trình Y Y bản thân vừa gặp Âu Dương Khắc, vốn đối với những kẻ hoa hoa công tử này ghét cay ghét đắng, nay gặp Triệu Tuấn đến gần mình với ý không tốt, liền không thèm trả lời, quay người đi vào y quán. Nàng cũng không muốn bẩn tay đánh người này.
Tiếu Tiếu ánh mắt nhìn Triệu Tuấn như nhìn người ngớ ngẩn, sau đó quay ra nói với những người đang xếp hàng bên cạnh:
“Tiếp tục khám bệnh, bắt đầu từ vị lão thái thái này.”
Nói xong cũng quay vào trong bàn khám bệnh. Vị lão thái thái đang bực mình vì bị Triệu Tuấn kiệu chen ngang, lúc này vui mừng đi vào trước, để lại Triệu Tuấn khuôn mặt âm trầm đứng bên ngoài.
Triệu Tuấn hơn hai chục năm nhị thế tổ kinh nghiệm, trước giờ có bao giờ chịu nhục đến mức này? Hắn liền tức mình, cùng đám hạ nhân ẩn đám người đang xếp hàng ra, tiến vào bên trong.
Vừa tiến vào cửa, một mùi thơm hoa bách hợp đập vào mũi hắn, sau đó hắn nhìn thấy một khuôn mặt khuynh sắc khuynh thành.
Quá đẹp! Triệu Tuấn trước giờ chưa bao giờ gặp được người con gái nào đẹp như thế. Đã vậy mùi hương bách hợp át cả mùi thuốc bắc trong phòng, chắc chắn là mùi thơm từ người thiếu nữ tuyệt sắc này toát ra. Ở cái chốn này, từ nơi nào toát ra hai thiếu nữ cực phẩm như vậy mà mình không biết? Triệu Tuấn trong đầu lập tức tràn đầy dục vọng, muốn hôm nay mang cả hai người đẹp về động phòng ngay lập tức.
Quên mất mục tiêu của mình hôm nay đến là để xem bệnh, Triệu Tuấn lập tức giở bài quen thuộc của mình. Hắn cho rẳng ở cái chỗ tồi tàn này khám bệnh, chắc chắn thế lực sau lưng cũng không đến nơi nào. Hắn là vương gia nhi tử, đến lúc gạo nấu thành cơm, có ai dám làm gì hắn?
Triệu Tuấn tiến đến nói:
“Hai vị cô nương, tại hạ Triệu Tuấn, nhi tử của Triệu Vương Gia. Ta muốn mời hai vị đến tệ xá thăm quan một chuyến, được chăng?”
Không ai thèm trả lời Triệu Tuấn, Phùng Tiếu Tiếu khám cho vị lão thái thái kia, sau đó trầm ngâm một lát rồi kê đơn lấy thuốc. Phùng Ngọc Yến lẳng lặng kiểm tra lại bệnh tình người bệnh, rồi kiểm tra đơn thuốc Phùng Tiếu Tiếu viết, gật đầu một cái. Trình Y Y thì trực tiếp nhắm mắt lại ngồi một góc bên cạnh giường bệnh.
Triệu Tuấn lần thứ hai bị bỏ quên, hắn căm tức nói:
“Các ngươi không đi cũng phải đi! Người đâu, mang hai cô gái này về cho ta!”
Chỉ thấy tám tên hạ nhân cao to lực lưỡng xông tới Trình Y Y và Phùng Ngọc Yến. Phùng Ngọc Yến dửng dưng như không có chuyện gì. Lúc này Trình Y Y động.
Dáng người xinh đẹp tiến tới, tám chưởng chớp mắt xuất ra đánh vào ngực tám đại hán. Tám tên hạ nhân lập tức bay ra ngoài cửa, lao thẳng vào bức tường bên ngoài.
“Ngươi… ngươi…”
Triệu Tuấn hoảng sợ lùi lại hai bước.
“Cút!”
Trình Y Y lạnh nhạt buông một câu, sau đó quay trở về ghế ngồi, nhắm mắt lại.
Phùng Ngọc Yến cùng Phùng Tiếu Tiếu một chút để ý tới Triệu Tuấn cũng không có, hai người vẫn tập trung vào kiểm tra thuốc.
Đưa gói thuốc cho vị lão thái thái, sau đó dặn dò vài câu. Phùng Tiếu Tiếu hướng cửa cất giọng non nớt:
“Người kế tiếp!”
Hoàn toàn không coi Triệu Tuấn ra cái gì.
Triệu Tuấn sắc mặt lúc hồng lúc tím, sau đó cắn răng mang theo quản gia đi ra kiệu rời đi. Đám hạ nhân cũng lồm cồm bò dậy đuổi theo, chứng tỏ Trình Y Y ra tay đều vô cùng có phân tấc, hoàn toàn không hại nhân mạng hay khiến bọn hắn trọng thương. Nàng cũng không muốn gây rắc rối cho Phùng Ngọc Yến ở chỗ này, dù sao Triệu Tuấn kia cũng là Vương gia nhi tử đấy.
Thế nhưng, rất nhanh, Trình Y Y biết mình đã lầm, có những việc phải xử lý triệt để thì mới không có rắc rối.