Vương Ngữ Yên chợt kêu lên.
Mọi người đều quay ra nhìn Vương Ngữ Yên, sau đó theo hướng Vương Ngữ Yên nhìn Lý Thu Thủy, mọi người mới chợt vỡ lẽ, hóa ra Vương Ngữ Yên rất giống Lý Thu Thủy. Tất nhiên trừ Giang Minh và Đồng Lão không biểu hiện ra ngạc nhiên. Giang Minh vốn đã biết quan hệ Vương Ngữ Yên và Lý Thu Thủy, Đồng Lão thì ngay từ đầu đã biết Vương Ngữ Yên không phải Lý Thu Thủy vì nàng võ công rất kém, chỉ có nghi ngờ nàng có quan hệ huyết thống với Lý Thu Thủy thôi.
Lý Thu Thủy lúc này nhìn Vương Ngữ Yên, nàng cũng biết rõ Vương Ngữ Yên rất có thể là huyết thống của nàng hoặc Lý Thu Sương.
Lý Thu Thủy thật ra cũng là một người đáng thương, con gái bị bắt cóc không biết tung tích, mặt lại bị hủy. Khó trách nàng với Đồng Lão lại thù hận sâu như vậy.
Nghĩ đến Lý Thu Sương, Lý Thu Thủy cảm thấy vô cùng hối hận khi ngày xưa đã ra tay giết chết nàng. Nhưng hối hận cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Bây giờ Lý Thu Thủy thấy hậu nhân có thể là của mình hoặc Lý Thu Sương, cảm giác của nàng với Vương Ngữ Yên có lẽ là tình cảm đối với bậc tôn tử.
Lý Thu Thủy nhìn Vương Ngữ Yên hỏi:
“Ngươi cùng mẫu thân ngươi sống ở đâu?”
Vương Ngữ Yên nhìn Giang Minh, thấy hắn gật đầu mới trả lời:
“Ta cùng mẫu thân sống ở Mạn Đà Sơn Trang.”
Lý Thu Thủy hỏi tiếp:
“Mẫu thân ngươi có phải tên là Lý Thanh La?”
Vương Ngữ Yên bất ngờ hỏi lại:
“Sao ngươi lại biết tên mẫu thân ta?”
Lý Thu Thủy thở dài, Lý Thanh La là con gái nàng với Vô Nhai Tử, ngày xưa nàng có khắc một cái lệnh bài có tên con. Sau đó Lý Thanh La bị bắt cóc, lệnh bài cũng mất theo. Lý Thu Thủy nước mắt chảy ra nói:
“Ta chính là bà ngoại của ngươi a.”
Vương Ngữ Yên đầu óc lúc này sắp hỏng rồi. Tự nhiên lại xuất hiện một người giống mình và mẫu thân, sau đó lại biết đây chính là bà ngoại của mình. Bất giác tay nàng kéo lấy tay áo Giang Minh. Giang Minh biết nàng lúc này rất khó tiếp nhận, bèn nói:
“Lý sư tỷ, nàng tạm thời khó có thể tiếp nhận, ngươi cho nàng thời gian a.”
Lý Thu Thủy biết không cách nào, đành phải gật đầu.
Thế nhưng Giang Minh không có rõ, thật ra Vương Ngữ Yên lúc này đầu óc cực kỳ phức tạp, chủ yếu lý do là do hắn.
Hắn là sư đệ của Lý Thu Thủy, nếu Lý Thu Thủy đúng là bà ngoại nàng, vậy Giang Minh hắn chính là của nàng sư thúc tổ. Vậy thì nàng muốn đến với hắn, vậy cái bối phận này…
Vì lẽ đó, Vương Ngữ Yên cứ ngẩn người ra đứng một chỗ. Giang Minh thấy vậy, bất đắc dĩ giơ tay ra điểm lên trán nàng một cái. Vương Ngữ Yên thanh tỉnh lại, nhìn Giang Minh, sau đó nước mắt lại chảy dài.
Giang Minh ngẩn người ra, phụ nữ các nàng sao lại thích khóc như vậy? Hắn dù sao thân là xử nam, chuyện tâm lý phụ nữ có vài cái có thể theo lẽ thường suy đoán, nhưng có vài cái, không thể nào suy đoán các nàng nghĩ gì.
(tác giả: phụ nữ là một loại sinh vật phức tạp.)
Thở dài một cái, Giang Minh khẽ dùng tay kéo Vương Ngữ Yên vào ngực của mình. Vương Ngữ Yên ngạc nhiên một lúc, sau đó ở trong lồng ngực ấm áp mà rộng rãi của Giang Minh khóc òa lên.
Ba nữ Chung Linh, Mộc Uyển Thanh, A Tử lúc này cũng chỉ dùng ánh mắt đồng tình xem Vương Ngữ Yên. Các nàng không ghen, vì các nàng biết, nếu mình đau khổ mà không có ai an ủi thì bản thân sẽ sớm hỏng mất.
Đồng Lão và Lý Thu Thủy cũng chỉ im lặng ngồi một chỗ. Các nàng hôm nay gặp quá nhiều sự kiện. Đối thủ một mất một còn giờ đã biến thành không phải đối thủ nữa mà có lẽ là sư tỷ sư muội tình cảm, một vị sư đệ mạnh mẽ, Vô Nhai Tử còn sống, cả hai nàng đều không phải người mà hắn yêu. Hai nàng đồng thời thở dài một cái, sau đó quay lại nhìn nhau cười khổ.
Vương Ngữ Yên khóc lóc một hồi, ngực áo Giang Minh lúc này đã ướt một mảnh. Hắn chỉ nhẹ nhàng ôm nàng, sau đó vuốt vuốt đầu nàng. Vương Ngữ Yên cảm thấy uất ức bấy lâu dần dần trôi đi, đồng thời cũng cảm nhận thấy tình cảm Giang Minh đối với mình. Trong lòng nguôi dần, lại nổi lên một hồi ngọt ngào, cái gì bối phận sớm đã vứt trôi đi theo dòng nước mắt.
Ta muốn ở bên hắn! Vương Ngữ Yên trong lòng nghĩ như vậy. Hai tay nàng vòng qua hông Giang Minh ôm lấy hắn. Giang Minh cũng bất ngờ vị Vương cô nương này đột nhiên táo bạo như vậy. Đồng thời Giang Minh cũng cảm thấy có ba cặp u oán ánh mắt nhìn vào mình. Giang Minh trong lòng cười khổ, các ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta đây cũng là không có biện pháp nào khác.
Ôm Giang Minh một hồi, hít vào mũi một mùi nam nhân ấm áp, Vương Ngữ Yên cảm thấy vô cùng thoải mái. Bỗng nàng giật mình tỉnh lại, nhớ ra bên cạnh còn có rất nhiều người, vội vàng buông Giang Minh ra lùi lại.
Giang Minh thấy Vương Ngữ Yên buông mình ra, trong lòng cảm thấy tiếc nuối. Dù sao người ngọc ôm cảm giác rất dễ chịu, nhất là phía trước có hai luồng mềm mại… Phi phi, Giang Minh trong lòng lắc đầu, vội vàng tẩy ngay cái ý nghĩ vừa rồi.
(tác giả: thật đúng là xử nam, thanh niên nghiêm túc a… Giang Minh: cút ngay trứng!)
Vương Ngữ Yên xấu hổ, mặt đỏ bừng cúi đầu xuống. A Tử mặt không cam lòng, sau đó đứng dậy lao vào ôm chặt lấy Giang Minh khiến mọi người sững sờ. Chung Linh cũng rất nhanh tiến tới ôm Giang Minh chung một chỗ với A Tử, khiến cho vị xử nam này vô cùng bối rối. Hai tiểu cô nương này tuy về tuổi tác đúng là tiểu, nhưng mà các nàng lớn lên cũng không sai chút nào, nhất là hai luồng phía trước…
Mộc Uyển Thanh không tấn công Giang Minh, nàng biết hắn bây giờ rất khó chịu đựng. Mặt Giang Minh lúc này đã đỏ lên rồi, hắn buộc phải vận công áp chế chống lại cảm xúc mong muốn đẩy ngã muội tử của mình. Mãi tới khi A Tử và Chung Linh buông ra, Giang Minh mới thở phào nhẹ nhõm thầm nghĩ: tiểu cô nương bây giờ thật là bưu hãn a …
(tác giả: Vương Ngữ Yên cũng tương đương Chung Linh và A Tử, khoảng mười sáu tuổi…)
Vương Ngữ Yên thấy A Tử và Chung Linh ôm Giang Minh như vậy vừa ghen vừa buồn cười. Nhưng nàng biết, dù Giang Minh có chấp nhận mình, thì mình cũng là người đến sau, Chung Linh và Mộc Uyển Thanh đi theo Giang Minh đã lâu rồi, chính mình là người xen vào. Phải nói Vương Ngữ Yên cũng rất thông minh, chẳng qua là nàng si mê biểu ca nhiều quá nên chỉ số thông minh giảm xuống vô cận tiếp cận số không. Thành ra Mộ Dung Phục không yêu nàng, nàng cũng không để ý mà vẫn tiếp tục thích hắn.
Đồng Lão vốn cùng Lý Thu Thủy cười cười nhìn nhóm Giang Minh, cuối cùng thấy nhóm Giang Minh kết thúc ôm nhau sự kiện, bèn nói:
“Đã sắp muộn rồi, chúng ta đi Linh Thứu Cung thôi.”
Giang Minh và bốn nữ gật đầu, bảy người cùng hướng Phiêu Miểu Sơn tiến tới.
(Lời tác giả: thật ra ta băn khoăn rất lâu, liệu có nên cho Vương Ngữ Yên vào cùng nhóm Giang Minh không, bởi vì Đoàn Dự, vì bản thân ta cũng không khoái Vương cô nương cho lắm. Nhưng xét thấy số nàng rất khổ, lại tình cờ đọc wiki thấy Kim lão cho nàng cuối cùng rời Đoàn Dự chăm sóc Mộ Dung Phục, nhất thời sửa lại kịch bản, cho nàng tiến tới với Giang Minh. Dẫu sao Giang Minh là của ta nhân vật chính, đối xử với nàng cũng không tệ nơi nào…
Nói qua nói lại, ngay từ đầu thiên long thế giới, ta cũng chỉ xác định Chung Linh và Mộc Uyển Thanh nhập hậu cung, nhưng đợt viết chương gặp A Tử, không biết thế nào ngứa tay lại viết thêm A Tử vào, hoàn toàn là ngoài ý muốn…
Bất quá ta thích. Ha ha ha.)