“Một bạch phú mỹ a…” Phùng Ngọc Yến có chút cảm khái, hoàn toàn quên mất mình cũng chính là điển hình một bạch phú mỹ.
“Tại sao ngươi lại rơi vào tay bọn cướp?” Tiếu Tiếu tò mò hỏi.
Nam Cung Nguyệt cúi đầu có chút khó nói. Phùng Ngọc Yến thấy vậy hỏi:
“Ngươi bị cha ngươi gả cho người không thích, nên ngươi bỏ nhà đi phải không?”
Còn có chuyện gì khiến cho thiếu nữ thiên kim trốn nhà đi nữa đây? Phùng Ngọc Yến trải qua mấy chục năm cuộc sống, đại khái có thể đoán được đấy.
Nam Cung Nguyệt gật đầu, sắc mặt ảm đạm nói:
“Phụ thân ta muốn ta tiến cung…”
Không khí có chút trầm mặc, nếu Nam Cung Nguyệt nói bị gả cho một nhị thế tổ nào đó, chỉ đơn giản là trốn đi một thời gian. Thế nhưng tiến cung lại là một khái niệm hoàn toàn khác. Trừ khi Nam Cung Nguyệt không về nhà, nếu không nàng trở về thì chỉ có một hậu quả là tiến cung mà thôi.
Thở dài một hơi, Phùng Ngọc Yến nói:
“Ngươi không muốn tiến cung, trở về nhà e rằng không thể nào. Nếu vậy thì cùng Vô Song một chỗ đi, hắn sẽ bảo vệ ngươi.”
Nói xong nhìn sang Trình Y Y, thấy nàng cũng không có biểu hiện gì ra trên khuôn mặt. Phùng Ngọc Yến trong tâm nghĩ: “Xin lỗi Y Y muội muội…”
“Được, ngươi từ giờ đi theo ta, ta sẽ bảo vệ ngươi an toàn.” Vô Song sảng khoái vỗ ngực đáp ứng. Tính hắn vốn hào sảng, thật sự thích hợp với kiếp này đàn ông đấy. Thật ra tính cách Vô Song cũng có chút ảnh hưởng từ Cửu Dương Chân Kinh, Hàng Long Thập Bát Chưởng, đều là dương cương chiêu số đấy. Bản thân Vô Song cũng không biết là mình càng ngày càng giống một nam tử hán đại trượng phu đích thực. Hắn cũng không biết là Nam Cung Nguyệt có cảm tình với hắn. Tất cả những điều này, Phùng Ngọc Yến đều biết, nàng cũng không có tác động gì, tất cả để tự nhiên đi.
Nam Cung Nguyệt nghe Vô Song nói vậy, nhất thời mặt đỏ bừng lên. Hắn đây là cầu hôn với ta sao? Nhưng ta với hắn gặp nhau chưa lâu. Ta nên làm thế nào? Từ chối hay đồng ý đây?...
Đầu óc của cô gái mới lớn, không thể nghi ngờ là vô cùng đa dạng đấy, tất nhiên là trừ Vô Song một dạng. Nếu Vô Song biết được Nam Cung Nguyệt nghĩ gì, sợ rằng hắn sẽ cố tình cách xa nàng…
Mặc dù Vô Song đã trở về, mỗi ngày Triệu Húc đều đến tỏ tình cùng Phùng Ngọc Yến. Lần đầu thấy Triệu Húc tỏ tình với Ngọc Yến tỷ, Vô Song có chút bất ngờ. Song không giống như Tiếu Tiếu phản ứng kịch liệt, Vô Song chỉ dửng dưng ngồi một chỗ xem kịch cùng với Trình Y Y và Nam Cung Nguyệt.
Phùng Ngọc Yến có chút đau đầu, nàng luôn luôn từ chối Triệu Húc, nhưng có vẻ càng từ chối, Triệu Húc càng tấn công tợn. Đến bây giờ mỗi ngày Triệu Húc đều ngồi tại y quán mấy canh giờ. Phùng Ngọc Yến chỉ có thể lựa chọn kệ hắn, nàng luôn tập trung vào khám chữa bệnh. Tiếu Tiếu luôn luôn tìm mọi cách đuổi Triệu Húc đi, nhưng nàng càng lúc càng cảm thấy bất lực đối với con người mặt dày này.
Một tuần lại trải qua.
Y quán bây giờ công việc khám bệnh vẫn như cũ đông đúc, mỗi ngày đều có rất nhiều người đến khám bệnh. Phùng Ngọc Yến cũng đã dạy cho Tiếu Tiếu rất nhiều kiến thức. Hiện tại, Phùng Ngọc Yến có thể yên tâm giao việc khám bệnh cho Tiếu Tiếu, bản thân nàng chỉ là ngồi một chỗ thưởng thức trà mà thôi.
Hôm nay Triệu Húc không có đến, khiến cho mọi người vốn quen thuộc với sự có mặt của hắn không thể không ngoài ý muốn cảm thấy có một chút trống vắng. Đến mức Tiếu Tiếu ngoài mặt có chút hả hê:
“Tên kia cuối cùng cũng bỏ cuộc.”
Tiếu Tiếu trong lòng tất nhiên mừng rỡ, nàng đối với tên mặt dày kia không có biện pháp. Vì sư phụ đã dặn, không đến lúc cần thiết, không được sử dụng bạo lực. Đối với Triệu Húc, nàng cũng chỉ mắng hắn, đuổi hắn đi. Triệu Húc thân là hoàng đế đương triều, trước giờ bị ai mắng như vậy đâu. Nhưng hắn lòng dạ quả thật rất rộng rãi, huống hồ bây giờ hắn đang có mục tiêu theo đuổi, trước khi được đến tay, có chút người là hắn không thể đắc tội được đấy.
Bỗng có tiếng ồn ào bên ngoài, ít nhất ba mươi tên binh lính áo giáp sắt bọc kín toàn thân. Phùng Ngọc Yến nháy mắt nhận ra đây chính là ngự lâm quân. Nàng cũng không vội vã, chậm rãi đặt chén trà xuống, đứng dậy đi ra ngoài. Theo sau nàng là Vô Song, Nam Cung Nguyệt và Trình Y Y.
Một vị thái giám đứng ở cửa, cao giọng nói:
“Phùng Ngọc Yến tiếp chỉ!”
Phùng Ngọc Yến cau mày, nhưng cũng quỳ xuống hành lễ. Nàng dù sao cũng là người sinh ra thời này, ở đây nàng cũng có phụ mẫu, đối với quân vương hành lễ cũng là phải đấy.
“Phụng thiên thừa vận….
Phùng Ngọc Yến y thuật cao siêu, nay phong cho làm Ngự Y, hưởng chức quan tam phẩm…
Khâm thử.”
Này, đây là chuyện gì xảy ra? Phùng Ngọc Yến đám người có chút ngạc nhiên. Các nàng chữa bệnh từ thiện, tại sao lại có thể được làm đến ngự y? Nói vậy chẳng phải làm ngự y có chút quá đơn giản sao?
Phùng Ngọc Yến không biết là nàng đã quá coi thường mị lực của mình, cũng không biết rằng đương kim thánh thượng lại chính là mặt dày Triệu Húc công tử, suốt ngày lẽo đẽo chạy đến y quán ngồi lỳ tán tỉnh mình.
Đón lấy thánh chỉ, Phùng Ngọc Yến có chút mờ mịt. Vị thái giám kia nói:
“Phùng cô nương, ngươi ngày mai sẽ có người đưa vào cung để tiếp nhận sắc phong.”
…
Triệu Húc có chút bất đắc dĩ, hắn đã lì lợm hai tuần rồi, vậy mà không hề có chút tiến triển. Bản thân ngoài những thông tin điều tra thu được từ Tư Mã Viên ra, hắn cũng không thu được bất cứ thông tin gì khác. Không còn biện pháp, hắn đành phải dùng thánh chỉ để có cơ hội được nói chuyện với Phùng Ngọc Yến. Dù sao nếu không có được nàng bản thân, thì có được y thuật của nàng cũng là điều đáng vui mừng. Nhưng Triệu Húc trong thâm tâm vô cùng không cam lòng, hắn không nghĩ mình sẽ bỏ cuộc.
…
Hôm sau, Phùng Ngọc Yến lên kiệu tiến vào hoàng cung. Nàng không mang ai đi theo cả, kể cả Tiếu Tiếu.
Đến cửa hoàng cung, kiệu bị chặn lại, vị thái giám đi theo tiến tới lễ phép nói:
“Đã đến cửa hoàng cung, mời Phùng cô nương đi theo ta.”
Hắn nhìn Phùng Ngọc Yến tuyệt mỹ gương mặt, trong lòng cũng có thể đoán ra tâm tư của hoàng thượng đấy. Vậy nên hắn càng không dám đắc tội cô nương đã được hoàng thượng để mắt đến này. Ai biết đến lúc nào, Phùng Ngọc Yến có thể tiến cung, là chủ nhân của hắn đây?
Phùng Ngọc Yến gật đầu đi theo thái giám tiến vào hoàng cung. Tới một khu nhà, sau khi nói cho một thái giám khác vào thông báo, thái giám nói:
“Đây là thư phòng, hoàng thượng đang đợi ở bên trong, cô nương xin hãy tiến vào.”
Phùng Ngọc Yến gật đầu, theo cửa mở tiến vào phòng. Nàng vừa nhìn đến người ngồi đằng sau cái bàn, nhất thời mày liễu có chút cau lại.
Không ngờ lại là hắn!