“Ta đi trên đường có việc, chẳng qua tiện đường qua chỗ này.”
Nghe ý tứ Giang Minh từ chối, Ô Lão Đại đám người mặt ảm đạm. Nếu có Bạch Y Công Tử vị này đi giúp đỡ, thành công khả năng rất lớn. Nhưng mà có thể sao?
Đáp án là không. Giang Minh biết rõ Ô Lão Đại bọn hắn đích nhắm là người nào, dĩ nhiên không có chuyện giúp người ngoài đả nháo người nhà rồi.
Vương Ngữ Yên nghe Giang Minh nói tiện đường qua chỗ này, trong lòng cảm thấy mất mát. Ánh mắt nhìn Giang Minh có một chút thất lạc. Mộc Uyển Thanh sau lưng Giang Minh cười khúc khích khẽ nói:
“Cô nàng họ Vương kia bị phu quân câu nói đả kích trầm trọng.”
Giang Minh nhìn Vương Ngữ Yên, trong lòng cười khổ, nhưng hắn cũng không có nói gì.
Mộ Dung Phục cùng đám người Ô Lão Đại nói về những điều Thiên Sơn Đồng Lão gây ra cho nhóm người bảy mươi hai đảo, ba mươi sáu động. Đám người Mộ Dung Phục càng nghe càng tỏ ra căm giận Thiên Sơn Đồng Lão.
Đám người Ô Lão Đại kể võ công của Thiên Sơn Đồng Lão vô cùng cao minh, xưa nay giết người chỉ một chiêu là táng mạng khiến cho đám Mộ Dung Phục cả kinh.
Giang Minh trong lòng lại tính toán, nếu mà Thiên Sơn Đồng Lão tu luyện tám mươi năm với nội công đỉnh cấp phái Tiêu Dao, nội lực so ra kém Vô Danh Tăng nhưng cũng phải ngấp nghé năm trăm năm công lực, dĩ nhiên chỉ cần một chiêu giết người. Hơn nữa võ công Tiêu Dao phái vốn ở Thiên Long là hết sức lợi hại.
Mọi người lại nói đến sự kinh khủng của Sinh Tử Phù, sau đó Ô Lão Đại ra hiệu, thủ hạ y xách một chiếc bao vải đen ra để trước mặt y. Ô Lão Đại mở dây buộc miệng túi, trong bao có một tiểu cô nương khoảng mười tuổi. Ô Lão Đại kể lại thành tích liều mình vào Linh Thứu Cung bắt được tiểu cô nương này. Đám người ba mươi sáu động bảy mươi hai đảo lớn tiếng reo hò khen ngợi.
Bỗng một tên đảo chủ đột nhiên cắm cổ quay đầu chạy, thân hình cực nhanh thoáng cái đã biến mất trong thung lũng. Lập tức có hơn chục người đuổi theo. Đột nhiên một tiếng “A” thảm thiết từ phía sau núi vọng về. Sau đó một tiếng gió vù vù, một cái thủ cấp máu me đầm đìa bay tới, là của tên đảo chủ cắm đầu chạy kia.
Một lão đạo nhân cười khanh khách nói:
“Thần kiếm của Kiếm Thần quả nhiên danh bất hư truyền. Trác huynh trấn giữ thực chu đáo quá!”
Giang Minh nghĩ, thật cuồng vọng tự đại, dám xưng Kiếm Thần. Trông qua thì chỉ có chưa đầy trăm năm công lực, công lực vậy thì kiếm pháp cũng sẽ chẳng phát huy được bao thành, còn dám xưng Kiếm Thần.
Ô Lão Đại lớn tiếng nói:
“Tất cả các anh em, xin mọi người lấy binh khí ra, mỗi người chém con bé này một đao, đâm một kiếm. Con bé con này tuy còn nhỏ, lại là đứa trẻ câm nhưng dẫu sao vẫn là người của Phiêu Miểu Phong, đầu đao ngọn kiếm chúng ta nhúng máu nó rồi, từ nay cùng cung Linh Thứu thành thế nước lửa, dù có lòng kia dạ nọ cũng không thể rụt đầu thoái lui được nữa.”
Nói xong liền rút đao cầm trên tay. Tất cả mọi người đều kêu lên:
“Ðúng đó, cứ thế mà làm. Anh em ta cắt máu ăn thề, từ nay chỉ có tiến chứ không lui, cùng mụ giặc già một phen sống mái.”
Trông thấy tiểu cô nương che mặt khóc, Vương Ngữ Yên không đành lòng, cất tiếng nói với Mộ Dung Phục:
“Biểu ca, ngươi xem, nàng chỉ là một tiểu cô nương…”
Mộ Dung Phục lắc đầu nói:
“Ngữ Yên, tính mạng của mọi người đều ở việc này, chúng ta là người ngoài không nên xen vào.”
“Nhưng… nhưng…”
Vương Ngữ Yên không đành lòng ấp úng nói. Mộ Dung Phục cau mày lớn tiếng nạt:
“Ngữ Yên!”
Vương Ngữ Yên sợ hãi, ánh mắt lại nhìn sang Giang Minh cầu xin.
Giang Minh kể cả không có Vương Ngữ Yên ánh mắt cũng sẽ cứu Thiên Sơn Đồng Lão, lúc này bước ra nói:
“Dừng lại.”
Tất cả mọi người nghe vậy quay sang nhìn Giang Minh. Giang Minh mỉm cười nói:
“Ta giúp các ngươi giải Sinh Tử Phù, các ngươi thả tiểu cô nương này ra, thế nào?”
Nhóm Ô Lão Đại cả kinh, Giang Minh lại có thể giải Sinh Tử Phù? Ô Lão Đại run run hỏi:
“Giang công tử…, ngươi biết cách giải Sinh Tử Phù?”
Giang Minh gật đầu nói:
“Các ngươi giết nàng không những không có ích gì, kể cả các ngươi lên Phiêu Miểu Phong giết được Thiên Sơn Đồng Lão cũng không có ích gì, nàng chắc chắn sẽ không giải Sinh Tử Phù cho các ngươi mà sẽ lựa chọn chết chung.”
Mọi người nghe xong chột dạ, càng suy nghĩ càng thấy phải. Ô Lão Đại đi lên một bước vái sâu Giang Minh rồi nói:
“Giang công tử, nếu ngươi có thể giải Sinh Tử Phù, chính là ân nhân của ba mươi sáu động, bảy mươi hai đảo chúng ta. Chúng ta sẽ mãi nhớ ơn công tử.”
Mộ Dung Phục nghe vậy, trong lòng cả kinh, hắn vốn định lợi dụng đám người bảy mươi hai đảo ba mươi sáu động cho mục tiêu tương lai, lúc này bị Giang Minh phá bĩnh. Tuy hắn không biết Giang Minh có thể chữa được cái gọi là Sinh Tử phù đấy không, nhưng hắn không cam tâm cái kết quả này.
Mộ Dung Phục cất tiếng nói:
“Giang công tử, ngươi cũng không phải Thiên Sơn Đồng Lão, sao lại biết giải Sinh Tử Phù? Tại sao lại phải cứu người của Phiêu Miểu Phong? Hay ngươi là người của Phiêu Miểu Phong?”
Đám người Ô Lão Đại nghe xong giật mình. Trên giang hồ đồn đại Bạch Y Công Tử võ công cực cao, không rõ môn phái, rất có thể là người của Phiêu Miểu Phong.
Giang Minh nếu biết đám người Ô Lão Đại suy luận, chắc cũng cảm thấy mấy tên này cũng đủ độ rùa đấy, đoán gần trúng. Phải nói là hắn tuy không phải là người Phiêu Miểu Phong, mà là chưởng môn nhân của chủ nhân Phiêu Miểu Phong các nàng, có thể nói là chủ nhân của Linh Thứu Cung nếu Thiên Sơn Đồng Lão chấp nhận thân phận của Giang Minh.
Giang Minh khóe miệng lệch lên nụ cười, nói:
“Mộ Dung công tử, ngươi không phải ta, sao ngươi biết ta không giải được Sinh Tử Phù? Còn nữa, ta danh tiếng trên giang hồ không to đến mức không màng một tiểu cô nương bị sát hại trước mắt mình đâu.”
Giang Minh nhìn sang đám Ô Lão Đại đang dùng ánh mắt lo sợ nhìn về phía mình nói:
“Ta có giải được Sinh Tử Phù hay không, các ngươi một người đến thử rõ rồi.”
Đám người Ô Lão Đại nhìn nhau, sau đó Ô Lão Đại tiến lên trước chắp tay nói:
“Ta tin tưởng Giang công tử, xin Giang công tử giải Sinh Tử Phù cho ta trước.”
Giang Minh gật đầu, Ô Lão Đại thằng này tính cách không tệ.
Giang Minh bảo Ô Lão Đại ngồi xuống, dùng Cửu Dương kiểm tra toàn kinh mạch Ô Lão Đại, rất nhanh phát hiện ra vị trí Sinh Tử Phù, sau đó vận công rút Sinh Tử Phù ra khỏi thân thể Ô Lão Đại. Mọi người đằng sau quan sát chỉ thấy một luồng hơi nước bốc lên, không ai biết đó là Sinh Tử phù bốc hơi.
Cảm nhận được trong cơ thể khó chịu biến mất, Ô Lão Đại ngạc nhiên, sau đó vận công mấy lần, rồi ngửa mặt lên cười ha ha:
“Ha ha, thoát rồi! Ta đã thoát được Sinh Tử Phù rồi!”