Trong lòng Tô Mộc Tình hoảng hốt, trên mặt lại cực lực duy trì bình tĩnh, cười nói: “Kính, anh đang nói đùa sao? Sao em nghe lại không hiểu?”
Con ngươi Phong Kính sắc bén như đao, dùng sức nắm chặt cổ tay cô ta: “Tay cô ây là bàn tay nặn gốm sứ cho nên có chút thô ráp, không hề mềm mại giống như cô”
Tô Mộc Tình nghe vậy, sắc mặt đột nhiên biến đổi. Cô ta giả dạng giống nhau, không nghĩ tới lại có thể quên điểm này. Lúc này, một câu biện minh cô ta cũng không có, chỉ ấp úng gọi: “Kính, em… em có đi thẩm mỹ viện…” Thế nhưng sắc mặt tươi cười đến cỡ nào cũng đều nhận ra vẻ chột dạ.
Phong Kính híp mắt mỉm cười, nói: “Còn nữa… cô ấy chưa từng gọi tôi là Kính”
Trước kia là do hắn uống say nên không nhận ra, bởi vì khuôn mặt này quả thật rất giống, bất luận kẻ nào nhìn thấy cũng sẽ không nghi ngờ gì. Thế nhưng, cho dù bộ dạng có giống nhau, vẫn là có những khác biệt nho nhỏ để lộ ra trong lúc vô ý. Hai ngày này hắn luôn luôn hoài nghi, cho tới giờ khắc này rốt cuộc cũng tỉnh ngộ. Giống như một loại bản năng trong cơ thể chỉ đối với người mình yêu, còn nhựng biểu hiện giả dối đều có thể nhận ra.
Thì ra là sai lầm ở cách gọi. Chết tiệt! Tô Mộc Tình kinh ngạc theo bản năng, cố gắng gượng ép để che dấu, cười nói: “Em… chỉ là một cách xưng hô mà thôi, anh không cần phản ứng như vậy. Em chỉ cảm thấy… xưng hô như vậy sẽ thân mật hơn một chút nha”
Nhưng Phong Kính không hề nghe, vẫn tiếp tục nheo lại vạch trần bộ mặt thật của cô ta.
“Tại sao Nhạc Nhạc vừa nhìn thấy cô liền cảm thấy là lạ? Nhạc Nhạc rất mẫn cảm với những hương thơm, hôm qua vừa đến gần cô nó đã hắc xì. Tại sao Bàn Chải lại cắn cô? Chó là loài động vật trung thành, nếu cô là chủ nhân của nó, làm sao nó lại không nhận ra cô? Còn có một người lưu lạc bên ngoài vài năm có thể không nấu ăn, nhưng cách thức vẫn khó có thể thay đổi nhiều đến vậy, hương vị lại càng không kém nhiều như vậy”
Phong Kính lại tiếp: “Còn có một chuyện quan trọng nhất, cô không thương Nhạc Nhạc. Cho dù cô cực lực mỉm cười với Nhạc Nhạc, ôm nó, hôn nó, nhưng ánh mắt của cô vẫn không che dấu được sự lừa gạt trong đó bởi vì cô vốn dĩ không thương nó. Một người mẹ làm sao lại không yêu thương con mình, huống chi là Mộc Vũ, cho nên giải thích duy nhất chính là… cô căn bản không phải là mẹ của Nhạc Nhạc!”
Theo sự suy đoán của Phong Kính, sắc mặt Tô Mộc Tình càng ngày càng khó coi, giống như bị người xé xuống lớp mặt nạ trên mặt, khiến cô ta phải hiện nguyên hình.
“Anh… anh đang nói cái gì? Sao em lại có thể không thương Nhạc Nhạc? Em là mẹ của nó, em chơi cùng nó, dỗ nó ngủ, nấu cơm cho nó ăn, em làm như vậy chẳng lẽ còn không thương nó sao?” Tô Mộc Tình hoàn toàn luống cuống, rối loạn, biểu tình trên mặt giống như bị ai xé ra, giả bộ không được nữa.
Phong Kính không muốn nghe cô ta giả vờ nữa, bỗng dưng bóp chặt cổ cô ta, đem cô ta dán chặt trên vách tường, quát lạnh: “Nói, rốt cuộc cô là ai? Tại sao lại có khuôn mặt giống cô ấy? Mộc Vũ bây giờ đang ở đâu?”
Đúng rồi, đúng rồi. Nếu người này là giả, vậy Tô Mộc Vũ đang ở đâu? Vì sao lại để ả đàn bà giả mạo này công khai xuất hiện? Giải thích duy nhất chính là… Mộc Vũ đã xảy ra chuyện!
Đến lúc này, ánh mắt Phong Kính liền tối sầm, sát ý dày đặc, gắt gao truyền đến cổ cô ta, lực đạo lớn đến nỗi có thể nghe thấy thanh âm va chạm của khung xương: “Nói, cô rốt cuộc là ai? Còn có, các người đã làm gì cô ấy?”
Tô Mộc Tình bị vạch trần triệt để, trái lại không sợ, khó khăn cười lạnh, nói: “Khụ khụ… Đoán đi! Không phải không có gì làm khó được anh sao? Vậy mau đoán thử xem!”
Cổ bị bóp khó chịu vô cùng, nhưng giờ phút này Tô Mộc Tình lại có khoái ý quỷ dị, đúng vậy, đúng là khoái ý, nhìn thấy người khác thống khổ, lo lắng, cô ta cảm thấy khoái ý vô cùng, hơn nữa còn muốn hắn thống khổ gấp bội!
Phong Kính hoàn toàn bị cô ta chọc giận, một phát nắm được tóc của cô ta, kéo dài tới dưới ban công, đặt nửa người cô ta lơ lửng bên ngoài. Tô Mộc Tình nhìn xuống, ấy chục mét, đột nhiên sợ hãi.
Phong Kính giận dữ hét: “Nói hay không?”
Tô Mộc Tình sợ tới mức hét ầm lên: “Nếu anh ném tôi xuống, cả đời này cũng đừng hòng biết chị tôi đang ở đâu!”
Nghe thấy xưng hô như thế, Phong Kính bỗng dưng tỉnh ngộ, nhớ tới một nhân vật hắn bẵng quên đi “Cô là Tô Mộc Tình?”
Tô Mộc Tình cười rộ lên: “Đúng vậy, là tôi. Không nghĩ tới năm đó anh giết tôi, bây giờ tôi lại tìm tới trả thù các người đúng không? Tôi muốn các người, cả đời cũng không sống yên được ha ha ha…”
Cô ta hận bọn họ, hận tất cả bọn họ, hận tại sao bọn họ có thể hạnh phúc, cô ta không cam tâm, không cam tâm!
Nếu không phải cực lực khắc chế, Phong Kính giờ phút này đã sớm ném ả đà bà kinh tởm này xuống phía dưới!
Một họng súng chỉ ngay huyệt thái dương của Tô Mộc Tình, giờ phút này Phong Kính tựa như một ác quỷ nắm trong tay quyền sinh sát. Hắn mang theo lửa giận, giận dữ hét: “Nói cho tôi biết, cô ấy đang ở đâu? Nếu không, tôi giết chết cô!”
Hắn giận, hắn hận, bởi vì chỉ cần kéo dài thêm một giây, Tô Mộc Vũ có thể sẽ bị tổn thương. Cô ấy đã biến mất hai ngày nay, bốn mươi tám giờ, một chút tin tức cũng không có, không biết chuyện gì đã xảy ra, hắn sao có thể không vội!
Tô Mộc Tình bị họng súng kề lên, không những không có sợ hãi mà lại giống như nổi điên cười ha hả: “Nói cho anh biết? Nằm mơ đi! Cho dù tôi có chết, tôi cũng muốn ả ta được chôn cùng!”
Phong Kính tức thì nóng giận đập báng súng vào đầu cô ta, nhất thời máu chảy.
Hắn cúi người, một cước dẫm nát bả vai cô ta, híp mắt. Hắn lúc này tựa như một vị thần nóng giận “Được! Cô không cần mạng nữa phải không? Vậy, mạng của Tần Nghị Hằng thì sao? Tôi ngay lập tức cho người mang hắn ta đến đây, bắn chết trước mặt cô!”
Nguyên bản ngay cả chết còn không sợ, Tô Mộc Tình bỗng dưng trợn tròn mắt.Tô Mộc Vũ không ăn uống gì hai ngày nay, dạ dày đã muốn tê dại đi, trong cổ họng còn sót lại vị máu tươi nhàn nhạt.
Không lâu sau, Phong Nghi hung hăng tiến vào, nói: “Tô Mộc Vũ, trò chơi này cô thua chắc rồi. Đã hai ngày mà hắn ta một chút cũng không nhận ra đó là giả. Cô xem, tôi đã nói hắn vốn dĩ không yêu cô nhiều như cô nghĩ”
Tô Mộc Vũ nhắm mắt lại, không quan tâm.
Yêu hay không yêu, không phải người ngoài có thể quyết định, ai nói cũng không quan trọng, chỉ cần bọn họ hiểu lẫn nhau là được.
Cô chưa bao giờ hiểu rõ như thế, trong tầng hầm âm u không tiếng động này, cô nhớ lại tất cả những gì hai người đã từng trãi qua. Một năm ngắn ngủi kia, nhưng lại hơn hẳn mười năm khắc cốt ghi tâm.
Cô nhớ đến sự ngang ngược của hắn, chỉ muốn tự quyết định mọi thứ. Cô nhớ đến tính thích bao che khuyết điểm của hắn, chỉ cần là người bên cạnh hắn, ai cũng không cho phép khi dễ. Cô nhớ đến sự xoi xét của hắn, phòng làm việc đều không cho tiến vào, mỗi phòng mỗi ngày đều phải dọn dẹp một lần, rèm cửa hai ngày thay một lần, thức ăn phải ăn trong ngày, không ăn đồ cay. Cô nhớ đến những lúc hắn giống trẻ con, đôi dép lê hình con vịt kia, cái tạp dề nhỏ màu hồng kia, lúc ngủ hắn phải ôm một cái gì đó, hắn thích…
Cô vừa nhớ, vừa rơi nước mắt. Sinh mệnh vốn buồn tẻ của cô lại được một người đàn ông như Phong Kính đến thắp sáng.
Cho nên, cô tin chắc, hắn tuyệt đối sẽ không khiến cô phải thất vọng!
Đêm khuya, Tô Mộc Vũ mở mắt ra, ánh mắt hơi hơi lóe một chút.