Tô Mộc Vũ vỗ vai Chu Hiểu Đồng, ý bảo cô không cần để ý.
Tiễn bọn họ về, Tiền Phong nhận được một cuộc điện thoại, là bạn bè rủ hắn đến bar.
Tiền Phong thay quần áo rồi hỏi: “Hiểu Đồng, Bân Tử rủ anh đi uống rượu, có muốn đi theo không?”
Tiền Phong có một đặc điểm chính là không mang thù, trước một khắc có thể trở mặt với bạn nhưng một khắc sau lại có thể cợt nhả với bạn. Nói dễ nghe là ưu điểm, nói khó nghe chính là vô tâm.
Chu Hiểu Đồng có chút mệt mỏi, công việc của cô lúc nhàn rỗi thì sẽ thật nhàn rỗi nhưng lúc bận rộn thì lại bận muốn chết. Những lúc như thế này, cô tình nguyện ở nhà xem tivi.
Nhưng đời sống về đêm của Tiền Phong lại rất phong phú, mười mấy năm đã sớm thành thói quen. Hắn có rất nhiều bạn bè, lại càng không đếm được bao nhiêu bạn rượu, mỗi lần đến quán bar nhất định sẽ người đầy mùi rượu trở về, sau đó như con lợn chết nằm lỳ ở trên giường. Chu Hiểu Đồng không phải là chưa từng khuyên hắn, nhưng sẽ có lợi sao? Hắn sẽ chơi, hơn nữa là chơi đến phát nghiện.
Tiền Phong làm nũng giữ chặt tay cô, nói: “Đi đi…”
Chu Hiểu Đồng bị hắn kéo vào xe, đến quán bar. Lúc nhìn thấy sàn nhảy đầy người, cô mới kịp phản ứng, cô đang làm cái gì vậy trời?
Tiền Phong tiến vào quán bar giống như cá mập lao vào biển khơi, hắn đến đâu cũng có người chào hỏi.
Chu Hiểu Đồng ngồi trong góc gọi một ly nước, nhìn Tiền Phong nhảy trên sàn cùng với một người lạ. Người khác hoặc là gợi cảm, hoặc lẳng lơ, chỉ có một mình cô là mặc chiếc áo thun cùng chiếc áo khoác đen bên ngoài. Cô ngồi như vậy, cũng không một ai đến bắt chuyện.
Chu Hiểu Đồng cúi đầu, tay chống lên trán, cười cười. Sự tồn tại của cô nơi đây quả thật như một kẻ ngu ngốc.
Cô đứng lên muốn đi. Tiền Phong nhìn thấy bèn phất tay cùng những người bạn, sau đó tiến về phía cô, nói: “Hiểu Đồng, em sao thế? Ở lại chơi một chút, đừng về sớm thế”
Chu Hiểu Đồng chỉ cảm thấy mệt muốn chết, há miệng muốn nói chuyện thì có một cô gái ăn mặc hợp thời trang tiến tới vỗ vỗ bả vai Tiền Phong, bộ dạng vui mừng nói: “Tiền thiếu, đã lâu không có tới tìm tìm người ta nha, người ta cứ tưởng anh đã mất tích luôn rồi ấy chứ. Lúc trước còn hứa đưa em đi cưỡi ngựa anh cũng chưa thực hiện đó”
Cô gái này có mái tóc uốn xoăn, mặc chiếc váy ngắn màu đỏ bốc lửa, gương mặt trang điểm đậm khó có thể nhìn ra dung nhan thật sự.
Ánh mắt cô ta dừng ở trên người Chu Hiểu Đồng, nói: “Tiền thiếu, đây là thư ký của anh sao? Sao lại ăn mặc như vậy? Thật sự rất mất mặt anh nha”
Đôi mắt hoa đào của Tiền Phong híp lại một chút, hỏi: “Tiểu thư, xin hỏi cô là ai?”
Chiếc eo cong của cô ta lập tức xà đến, cánh tay quấn chặt trên người Tiền Phong “Tiền thiếu, sao lại không nhớ người ta rồi? Người ta là Candy nha, ngày trước còn từng có chuyện đó với anh kia mà” Lời nói cuối cùng đầy ám muội khiến cho người ta phải suy đoán lung tung.
“Có sao?” Tiền Phong vô cùng đơn thuần nháy mắt, đem cằm mình tựa lên bờ vai Chu Hiểu Đồng thân mật nói: “Tôi không nhớ rõ nha, bây giờ trong mắt tôi cũng chỉ có mỗi Hiểu Đồng nhà tôi thôi”
Candy kia liếc mắt đánh giá Chu Hiểu Đồng một phen, đôi mắt trợn to dường như hoàn toàn không hiểu nổi ánh mắt thưởng thức của Tiền Phong. Cô ta giữ tay Chu Hiểu Đồng, nói: “Tôi muốn so tài với cô, tôi không tin cô có bản lãnh hơn tôi!”
“Buông ra” Chu Hiểu Đồng nhìn thấy bàn tay được sơn phớt đỏ lè, chán ghét nói.
“Sao vậy? Không dám?” Candy nhếch đuôi lông mày xinh đẹp, đắc ý nói: “Tiền thiếu, cô ta có điểm gì hơn em chứ? Anh thử một lần xem, người ta tuyệt đối sẽ làm cho anh…”
Cô ta còn chưa nói xong đã bị Chu Hiểu Đồng đã tạt một ly rượu vào mặt, sau đó kéo cánh tay dơ bẩn kia ra khỏi người mình. Thật ra nếu cô ta không phải là phụ nữ, cô thật sẽ ném một cái ghế vào người cô ta chứ không phải chỉ là một ly rượu.
Tiền Phong nhìn thấy bộ dạng chật vật của người phụ nữ kia liền cười lên ha hả, sau đó dán qua mặt Chu Hiểu Đồng hôn một cái “Hiểu Đồng bảo bối, làm tốt lắm!”
Cô ta thấy Tiền Phong một chút cũng không muốn bênh vực mình liền xấu hổ vô cùng, khóc lóc chạy đi.
Chu Hiểu Đồng không nói gì, ngồi xuống, nâng một ly rượu lên ngửa cổ uống.
Tiết mục như thế này cô cũng không xa lạ, ở cùng một chỗ với Tiền Phong gần hai năm, cứ cách một khoảng thời gian ngắn thì nhất định sẽ lại có một cô gái chạy đến làm như vậy.
Đêm nay Tiền Phong cũng như mọi ngày, say khướt.
Hắn say đến không nhìn thấy đường đi, cứ dựa vào người Chu Hiểu Đồng, lẩm bẩm không biết nói cái gì.
Chu Hiểu Đồng đỡ hắn lên giường, sau đó cởi giày, quần, áo khoác, bưng tới một chậu nước lau người cho hắn một chút.
Tiền Phong lại như một con búp bê, thoải mái để người phục vụ, sau đó thở dài một tiếng thỏa mãn.
Hắn lặng lẽ mở mắt, vươn tay sờ sờ hai má Chu Hiểu Đồng, nói: “Bảo bối… cám ơn em… Chuyện lúc nãy… đừng bực bội…” Nói xong câu này, hắn nghiêng đầu ngũ thiếp đi.
Trong bóng đêm, Chu Hiểu Đồng đứng lên, mang chậu nước vào toilet, ngồi thụp trên bồn cầu.
Có đôi khi cô sẽ nghĩ: Nếu như là Mộc Vũ bảo hắn đừng đi, có thể hắn liền nghe lời hay không?
Nhưng cô vẫn không hỏi, bởi vì cô biết, vừa hỏi ra thì bọn họ liền… hoàn toàn chấm hết.
Còn năm tiếng nữa là phải dậy đi làm, một chút sức lực Chu Hiểu Đồng cũng không có, cứ như vậy nằm trên ghế salon ngủ tạm một đêm.
Lúc tỉnh lại, Tiền Phong vẫn còn đang ngủ. Chín giờ rưỡi hắn mới bắt đầu đi làm, so với cô thì trễ hơn nửa tiếng. Cô đặt báo thức cho hắn, làm một chút đồ ăn sáng đặt trên àn. Cô chẳng ăn gì, uống một chút sữa liền mang giỏ ra ngoài.
Đồng nghiệp thấy vành mắt đen vô cùng thê thảm của cô liền nói: “Hiểu Đồng, chẳng lẻ gien lặn di truyền của gấu mèo trong cơ thể cậu bộc phát sao?”
Chu Hiểu Đồng bất đắc dĩ cười cười. Cô vào toilet nhìn một chút, quả nhiên vành mắt đã đen một mảnh. Chỉ biết cười khổ một chút rồi lấy chút phấn nền che đi dấu vết nhưng vẫn nhìn ra vài điểm khác thường.
Buổi trưa, Tiền Phong khó có khi biểu hiện tốt đến tìm cô cùng nhau ăn cơm.
Chiếc xe Porsche của hắn vừa dừng lập tức thu hút một đám con gái trong phòng triễn lãm òa kêu to. Chu Hiểu Đồng thở ra một hơi, đi ra ngoài. Hai ngón tay Tiền Phong khép lại đặt trên trán, tạo thành một tư thế chào hỏi đầy anh tuấn tiêu sái thu hút ánh mắt si mê của đám con gái bên trong.
Xe mở ra, Tiền Phong liền nói: “Bà xã, muốn đi đâu ăn cơm đều do em quyết định!” Hắn cười đến hết sức sáng lạn, giống như là khoe mã: Xem anh ga lăng yêu thương em chưa, đến đón em đi ăn trưa này.
Chu Hiểu Đồng thắt dây an toàn, nói: “Đi ăn sủi cảo đi!”
Tiền Phong kinh ngạc một chút, đáp: “Được, bà xã nói đi đâu liền đi đó!”
Hai người bọn họ cũng chưa có kết hôn, Chu Hiểu Đồng biết mỗi khi Tiền Phong cảm thấy áy náy với cô liền sẽ dùng cách xưng hô như thế này để chọc cô vui vẻ.
Chu Hiểu Đồng bưng chén sủi cảo, vừa cay vừa nóng đến nỗi nước mắt nước mũi cũng đều muốn chảy ra. Cô luôn luôn cảm thấy món ăn này thật thích hợp với mình.
Tiền Phong một bên cầm đũa chích chích mấy cái trong chén, thật sự chịu không nổi vị cay này liền kêu bà chủ làm phần không cay ình.
Tiền Phong liếc Chu Hiểu Đồng bên đống chén đỏ ngầu một màu của ớt ghê người, nói: “Hiểu Đồng, cay như vậy mà em nuốt trôi sao? Đừng ăn, cẩn thận hại dạ dày”
Chu Hiểu Đồng lại càng ăn càng vui vẻ, cầm lấy khăn tay lau nước mắt nước mũi, sau đó lại tiếp tục ăn.
_______________
Cuối tuần, mọi người cùng nhau họp mặt trong một quán rượu.
Phong Kính hỏi: “Cậu với Chu Hiểu Đồng sao lại thế này?”
Tiền Phong mở to đôi mắt hoa đào, vẻ mặt đặc biệt vô tội “Cái gì là sao lại thế này?”
“Đừng giả vờ ngốc với mình, Chu Hiểu Đồng không phải là người để cậu có thể chơi đùa. Cô ấy là bạn thân của Mộc Vũ, mình không hy vọng giữa hai người họ có bất kỳ xung đột nào”
Tiền Phong là anh em từ nhỏ của hắn, Chu Hiểu Đồng là bạn thân của Mộc Vũ. Hắn vốn cho là hai người họ đùa giỡn nhau, không nghĩ tới đùa giỡn một phát lại kéo dài đến hai năm. Tiền Phong muốn chơi đùa cũng không thể chọn Chu Hiểu Đồng, dù sao trên phương diện này Phong Kính cùng Tô Mộc Vũ đều như nhau, cũng không hy vọng hai người này làm chuyện gì đi quá giới hạn, ảnh hưởng đến cuộc sống của hắn và Mộc Vũ.
Tiền Phong tựa lưng trên ghế salon, vừa không chút để ý nâng ly rượu đến bên môi vừa nhìn nữ ca sĩ đàn ghi-ta trên sân khấu, đôi mắt hoa đào lại theo thói quen bay bay “Phong đại thiếu gia, mình có từng nói với cậu chưa nhỉ? Gần đây cậu thật giống hội trưởng hội người cao tuổi, chuyện thì cũng quan tâm”
Đôi mắt Phong Kính vẫn nghiêm túc, cầm cái gạt tàn thuốc bên cạnh ném qua, Tiền Phong vội vàng né tránh không ngớt lời cầu xin tha thứ: “Bệ hạ, tiểu nhân biết sai rồi, xin ngài nhắm một mắt mở một mắt”
“Chơi cũng đủ rồi, sớm buông tay một chút đi, kéo dài như vậy đối với các cậu, ai cũng không tốt” Phong Kính nâng ly trà nóng, hắn bây giờ là hình mẫu đàn ông đã có gia đình, vì Nhạc Nhạc cùng con gái đáng yêu ở nhà, dường như là một giọt rượu cũng không dính vào.
Tiền Phong vì thế vô cùng xem thường, nhưng hắn đôi khi mong sẽ có người khiến cho hắn kiêng rượu.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn trần nhà quán bar, bên trên điêu khắc vị Chúa trời tỏa sáng tứ phía, bên cạnh là những vị thiên thần dễ thương mỉm cười phúc hậu.
Thật ra hắn đối với Chu Hiểu Đồng cũng không phải là không có cảm tình, nếu không cũng không thể ở bên nhau đến hai năm. Hai năm, một tảng đá cũng có thể phát ra độ ấm.
Nhưng hắn cũng không rõ cảm giác đối với Chu Hiểu Đồng rốt cuộc là cái gì?
Là yêu sao?
Nói hắn yêu Tô Mộc Vũ, hắn nhất định sẽ thừa nhận. Thế nhưng lúc đó không có loại khát vọng chiếm hữu, chỉ là hi vọng cô ấy có thể hạnh phúc, chỉ cần nhìn thấy cô ấy hạnh phúc cũng đủ rồi.
Còn Chu Hiểu Đồng thì sao? Hắn suống buông thả từ nhỏ đến lớn đã quen rồi, sống trong bụi hoa cũng không để nhiễm chút phấn hoa, hắn sớm đã giấu kỹ trái tim mình rồi. Cho tới bây giờ, ngay cả chính hắn cũng không biết nó đang được cất ở đâu.