Một chiếc xe chạy hết tốc lực qua cầu vượt, đến bờ sông.
Tần Nghị Hằng che chở Nhạc Nhạc nằm trên băng ghế sau, hắn biết Tô Mộc Vũ điên rồi, điên đến mức lôi kéo bọn họ chết chung với cô ta. Mạng của hắn cũng chỉ còn lại không tới ba tháng, chết cùng cô ta cũng không quan trọng, nhưng Nhạc Nhạc chỉ mới hai tuổi, một sinh mạng đáng yêu như vậy, hắn không thể nhìn nó chết được.
Tần Nghị Hằng cắn chặt răng, ôm chặt Nhạc Nhạc vào trong ngực mình, dùng một chút sức lực đụng vào cửa bên phải của chiếc xe, xe nhất thời nghiêng về bên phải.Tô Mộc Tình vội bẻ ngoặt tay lái điều khiển cho xe chạy bình thường trở lại.
Tần Nghị Hằng lại đem hết toàn lực đụng về bên phải.
Tô Mộc Tình giẫm mạnh phanh, hắn mất đà nghiêng về trước rồi đập về lưng ghế. Cô ta nghiến chặt răng, trong mắt lửa giận hừng hực “Nghị Hằng, anh đừng ép em, anh biết là em không muốn tổn thương anh”
Tần Nghị Hằng quả thật muốn cười, không muốn tổn thương hắn? Thật sự là câu chuyện đùa, không muốn tổn thương hắn mà lại bức hắn đi tìm cái chết sao?
“Tô Mộc Tình, cô biết không, tôi hiện tại thà để cô giết chết tôi cũng không muốn chôn cùng một chỗ với cô”
Trước kia là hắn bị mù, tại sao lại nghĩ rằng ả đàn bà này lại tốt hơn Mộc Vũ đây? Mắt hắn thật sự là bị mù mà!
Tô Mộc Tình nắm chặt khẩu súng trong tay, đoạt lấy Nhạc Nhạc đang mê man trong lòng Tần Nghị Hằng. Cô ta cười, nói: “Nghị Hằng, anh an tâm, em sẽ không giết anh, một nhà ba người chúng ta còn phải cùng nhau có một cuộc sống thật hạnh phúc mà. Thế nhưng nếu anh còn dám phá đám, em sẽ không đảm bảo con trai chúng ta có thể đi trước chúng ta một bước hay không đâu nha”
“Cô…!!!” Trong mắt Tần Nghị Hằng phát hỏa, một chữ cũng nói không nên lời, bởi vì hắn biết, Tô Mộc Tình khi phát điên sẽ không nghe lọt tai bất cứ điều gì.
Phong Kính đứng trong phòng giám sát nhìn những camera kiểm soát trên đường, hắn vẫn nhìn, lẳng lặng nhìn, đôi mắt đầy tơ máu nhưng thủy chung vẫn không hạ xuống.
Hai mươi phút trước nhận được tin tức, có người phát hiện một đứa trẻ giống Nhạc Nhạc xuất hiện ở khu Lão Nhai, hơn nữa còn ném tiền giấy cầu cứu, sau đó một người giống “Tô Mộc Vũ” trèo lên một chiếc xe chạy đi. Cô ta sẽ đi đâu? Phong Kính vẫn đứng ở chỗ này quan sát, giành giật từng phút từng giây!
Ánh mắt của hắn bỗng nhiên lóe ngay tại camera trên cầu vượt, chỉ thấy một xe chiếc lạc tay lái, sau đó dừng lại một chút rồi ngay lập tức tiếp tục chạy đi.
Đôi mắt Phong Kính bỗng dưng nghiêm túc, lập tức hô: “Cừu Văn, cô ta ở đây! Gọi người đuổi theo cho tôi!” Một giây không ngừng lại, hắn dẫn Tô Mộc Vũ đuổi theo.
Bờ sông, rất vắng người, vùng ven sông khu này ít ai qua lại vì thế Tô Mộc Tình đã chọn nơi đây.
Cô ta đậu xe tại một nơi vắng vẻ, cẩn thận kéo Tần Nghị Hằng ra ngoài, sau đó là Nhạc Nhạc. Đưa bọn ra ra mép sông, cô ta tựa lên người Tần Nghị Hằng, trong lòng ôm Nhạc Nhạc, ba người cùng nhau nhìn về sông nước cuồn cuộn.
“Nghị Hằng, anh xem phong cảnh ở đây thật đẹp, nước thật trong. Chỉ một tiếng nữa là mặt trời lặn rồi, đến lúc đó vùng trời ở đây sẽ trãi dài một mảng màu cam ấm áp, trời và nước đều cùng một màu, nhất định sẽ đẹp lắm. Em đã muốn từ lâu rồi, khi chúng ta về già, nếu như có thể ngồi cùng một cái ghế ngắm trời chiều, sau đó cùng nhau nhắm mắt lại, có chết em cũng muốn nắm lấy tay anh cùng chết”
Trên mặt Tô Mộc Tình đều là hạnh phúc, giờ phút này giống như một cô gái đang yêu, nhưng lời nói của cô ta lại khiến lông tóc Tần Nghị Hằng dựng đứng.
Đôi mắt Tô Mộc Tình chợt nhắm lại, bỗng nhiên cười rộ lên: “Nhưng mà cũng còn kịp, chúng ta sẽ cùng nhau ở một chỗ như thế này, chúng ta có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ…”
Ba người ngồi van sông, nếu người không biết chuyện còn tưởng đây là một gia đình hạnh phúc, nhưng chỉ có người trong cuộc mời hiểu đây là một vở bi kịch đáng sợ như thế nào.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, mặt trời chậm rãi ngã về tây, hướng tới mặt sông, tới gần, gần chút nữa.
Ánh mắt Tô Mộc Tình lộ ra thần sắc chờ mong: “Nghị Hằng, mặt trời gần lặn rồi”
“Mặt trời lặn” không chỉ tượng trưng ột loại phong cảnh, mà còn… một loại chết chóc.
Trán Tần Nghị Hằng đầy mồ hôi lạnh, toàn thân căng thẳng nhưng không biết nên làm cái gì bây giờ, làm thế nào để cứu Nhạc Nhạc.
Trong nháy mắt mặt trời dần biến mất, lòng Tần Nghị Hằng tràn đầy tuyệt vọng, nhắm mắt lại, Tô Mộc Tình bên cạnh kích động hô: “Nghị Hằng, thật đẹp, mặt trời lặn thật đẹp nha… Như vậy, chúng ta cũng nên đi thôi…”
Câu cuối cùng nói xong, khóe miệng cô ta lộ ra sự tươi cười, sau đó chậm rãi đứng lên, sửa sang lại quần áo của minh. Rồi cô ta đỡ Tần Nghị Hằng dậy, một tay ôm Nhạc Nhạc vào trong ngực, nói: “Nghị Hằng, chúng ta đi thôi…”
Ngay lúc cô ta muốn kéo Tần Nghị Hằng cùng Nhạc Nhạc nhảy xuống sông, một chiếc xe nhanh chóng phanh lại, Tô Mộc Vũ dường như không đợi xe dừng lại mà nhảy xuống, hét to:
“Tô Mộc Tình, cô dừng lại cho tôi!”
Theo tiếng hét của cô, bốn năm chiếc xe theo sát dừng lại, mười mấy vệ sĩ cùng cảnh sát tràn xuống xe vào vị trí, súng trong tay trực chỉ về hướng Tô Mộc Tình.
Cước bộ Tô Mộc Tình dừng lại, chậm rãi quay đầu lại: “Chị? Chị đến tiễn bọn tôi sao? Thật đúng là tình cảm chị em tốt nha, Nghị Hằng, anh nói phải không?”
Lời nói nhỏ nhẹ nhưng độc ác như nọc rắn quả thật khiến cả người Tần Nghị Hằng run rẩy.
Phong Kính trầm mặt, trong tròng mắt đen lộ rõ sát khí “Tô Mộc Tình, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, thả Nhạc Nhạc ra, nếu không tôi thề sẽ xẻ thịt cô ra thành trăm mảnh!”
Tô Mộc Tình một chút cũng không sợ, ngược lại cười rộ lên: “Xẻ thịt tôi thành trăm mảnh? Thế nhưng một chút tôi cũng không sợ thì làm sao bây giờ? Tôi vốn là muốn tìm cái chết, các người không biết sao? Uy hiếp tôi bằng cái này…” Tô Mộc Tình bóp chặt cổ Nhạc Nhạc.
“Đừng!” Đồng tử Tô Mộc Vũ đột ngột thu nhỏ lại, hét lớn: “Mộc Tình, chuyện chị em chúng ta thì để chúng ta cùng nhau giải quyết không tốt hơn sao?”
Tô Mộc Vũ hít sâu một hơi, chậm rãi đi gần đến, Phong Kính giữ chặt tay cô, cô đành quay lại dùng ánh mắt trấn an hắn. Mặc dù không muốn nhưng Phong Kính cũng đành thua dưới sự kiên trì của cô, phất phất tay để mọi người án binh bất động.
Tô Mộc Vũ chậm rãi nói: “Tô Mộc Tình, tại sao cô lại hận tôi như vậy? Chỉ vì chuyện đó sao?”
Tô Mộc Tình híp mắt, lông mày chau lại một chút, nói: “Cô biết rồi sao? Là mẹ nói cho cô sao?”
Tô Mộc Tũ tiếp tục tiến một bước “Đúng vậy, là mẹ nói cho tôi biết, nếu chẳng qua là bởi vì nguyên nhân này, mẹ đã có thể chấp nhận, tại sao cô còn không tỉnh ngộ?”
Đôi mắt Tô Mộc Tình đầy nghiêm túc, hét: “Lùi lại, nếu không tôi giết chết nó!” Tô Mộc Vũ không dám bước thêm một bước, đứng yêu tại chỗ.