Đôi mắt Phương Thiệu Hoa trong nháy mắt híp lại một cách nguy hiểm.
Lại dám so sánh hắn với cái kho lưu trữ tinh trùng. Người phụ nữ này… nếu có thể, hắn quả thật hận không thể bóp chết cô.
Kiều Na nhìn hắn, lại càng cười lạnh lùng thêm.
“Phương thiếu, đừng nói anh muốn kết hôn với tôi nhé?” Ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng xoa khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Phương Thiệu Hoa, bờ môi của Kiều Na kê sát vào nhưng đôi mắt kia lại trong trẻo đến dọa người “Đừng đùa nữa, chúng ta đều đã là người lớn, truyện cổ tích không xảy ra ở đời thường đâu”
Cô không tin Phương Thiệu Hoa sẽ thực sự cưới mình. Đàn ông trên đời này cô đã thấy rất nhiều, hứa hẹn hôn nhân đương nhiên Phương Thiệu Hoa không cho nổi, mà cô cũng không thấy lạ. Một khi đã như vậy, lãng phí thời gian để làm cái gì?
Kiều Na cười lạnh, đẩy hắn ra. Thế nhưng khi cô mới vừa mở cửa xe, một ánh sáng nhấp nháy cách đó không xa khiến cô giật mình. Kiều Na cả kinh, là đám chó săn của truyền thông!
Kiều Na vội che mặt nhưng càng lúc càng nhiều tia sáng nhấp nháy. Bốn năm tên chó săn vội nhào đến vây quanh cô.
“Tổng thanh tra Kiều, xin hỏi là quan hệ của cô và Phương thiếu là như thế nào? Vì sao lại có những cử chỉ thân mật trong xe?”
“Hai người là tình nhân bí mật sao? Tại sao lại không công bố ra ngoài?”
“Tổng thanh tra Kiều, tại sao cô không trả lời? Là chột dạ sao? Xin hỏi có phải cô muốn dùng cách này để hợp tác với Phương Viên hay không?”
Cho dù Kiều Na có nhanh mồm nhanh miệng, lúc này cũng bị hỏi đến á khẩu không trả lời được. Thời điểm nhạy cảm, địa điểm nhạy cảm, còn bị chụp hình những tư thế mẫn cảm, cô dường như có thể tưởng tượng ra, đám bát quái này sẽ viết thành cái gì trên báo ngày mai rồi.
Kiều Na nắm chặt tay, cố làm cho mình bình tĩnh “Các bạn phóng viên, tôi với Phương thiếu chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, hi vọng mọi người đừng viết bậy bạ, nếu không tôi sẽ nhờ pháp luật can thiệp”
Một tay phóng viên lập tức nói: “Tổng thanh tra Kiều, cô nói như vậy hình như chính là giấu đầu hở đuôi!”
Vài người lao đến, nhanh chóng vây quanh Kiều Na. Chân cô vừa trợt, Phương Thiệu Hoa lập tức nhảy ra khỏi xe, vòng tay giữ chặt lấy eo cô.
Ánh đèn loang loáng nhanh chóng chớp tắt, đôi mắt Phương Thiệu Hoa đầy ngoan lệ, đầy tức giận. Hắn tung một cước đá nát chiếc máy ảnh trên tay phóng viên, gầm nhẹ “Cút hết cho tôi!”
Nhóm chó săn cả kinh, sợ tới mức lui về phía sau.
Phương Thiệu Hoa bảo vệ Kiều Na, đưa cô vào trong xe. Chiếc Hummer phát ra âm thanh động cơ như thú hoang gầm rú, sau đó lao đi nhanh như tia chớp.
Nhóm chó săn giật mình, nhanh chóng đuổi theo.
Kiều Na nhìn đám chó săn vẫn còn theo đuôi, nói: “Phương Thiệu Hoa, xem anh đã làm cái gì kìa!” Lúc nãy đáng lý cô đã có thể che giấu vụ tai tiếng này, nhưng Phương Thiệu Hoa vừa xuất hiện, quả thật chính là cung cấp thêm tài liệu cho vụ scandal
Cô lại đau đầu. Chết tiệt! Tại sao lại có thể như vậy?
Gương mặt Phương Thiệu Hoa lạnh lùng, giẫm mạnh chân ga, chiếc Hummer như được gắn thêm động cơ lao nhanh về phía trước, bỏ xa đám chó săn phía sau.
Một đường, Phương Thiệu Hoa chạy đến cổng biệt thự, phanh lại, sau đó bế Kiều Na vẫn đang chống cự xuống, đá văng cửa phòng, ném cô vào giữa giường.
Kiều Na choáng váng, vừa định đứng dậy thì Phương Thiệu Hoa đã đè lên người cô, đầu gối hắn dạng bắp đùi cô ra hai bên, bờ ngực rắn chắc lập tức bao phủ phía trên cô.
Lần đầu tiên, Phương Thiệu Hoa tản mát ra khí thế cường đại như thế trước mặt cô. Hắn lúc này như một con sói hoang dã, hai mắt nhìn cô đầy lạnh lẽo.
“Phương thiếu, rốt cuộc thì anh muốn cái gì?” Kiều Na cũng lạnh lùng nhìn hắn.
Phương Thiệu Hoa nhìn khuôn mặt xinh đẹp mang theo tức giận của cô, trầm giọng nói: “Tổng thanh tra Kiều đây không phải thích nhất là làm giao dịch sao? Tôi có một cuộc giao dịch, muốn hợp tác với cô. Tôi đầu tư năm trăm ngàn cho cô, nhưng đổi lại cô phải làm người phụ nữ của tôi trong vòng một năm, cho đến khi đứa nhỏ được sinh ra”
Năm trăm ngàn là một số tiền đầy hấp dẫn, có năm trăm ngàn trong tay thì vấn đề túng quẩn hiện nay của cô lập tức có thể được giải quyết, hơn nữa còn hợp tác cùng Phương Viên, đây hoàn toàn là sự trợ giúp không hề nhỏ. Tuy nhiên…
Đôi mắt Kiều Na xuất hiện sự ngoan độc: “Anh muốn tôi bán con tôi?”
“Cô không thể không nghĩ xấu cho tôi được sao? Đứa bé này có một nửa dòng máu của tôi, tôi chỉ muốn chịu trách nhiệm với nó” Phương Thiệu Hoa gầm nhẹ. Hắn cảm thấy người phụ nữ này từ khi sinh ra đã hận hắn, cho đến lúc hắn chết đi mới thôi!
Mắt Kiều Na chợt lóe, hai người nhìn nhau ước chừng hơn mười giây, sau đó đôi môi đỏ mọng của cô nhếch lên, phun ra một chữ: “Được!”
Chỉ cần hắn không đánh chủ ý lên đứa bé này, lại còn có năm trăm ngàn, sao cô lại không làm chứ? Mặt khác, bên phía truyền thông cũng sẽ có cái để giải quyết, coi như một mũi tên trúng ba con nhạn.
Khóe môi Phương Thiệu Hoa cương cứng, sau đó vạch ra một nụ cười. Ánh mắt hai người đều lóe tia sáng, giống như một tấm màn giăng lên giữa trận đấu, rốt cuộc lại không biết lần này ai thua ai thắng.
Ngày hôm sau Tô Mộc Vũ đọc thấy tin tức trên báo. Hai ngày trước hai người bọn họ còn tranh đấu lẫn nhau, không ngờ hôm nay bỗng nhiên lại tuyên bố sẽ hợp tác. Cô ấy hoảng sợ, lập tức gọi điện thoại, hỏi: “Kiều Na, hai người đang chơi cái trò gì vậy?”
Kiều Na cầm một miếng sandwich đưa vào trong miệng, nhình cô ăn sáng như một con mèo nhỏ ngủ gà ngủ gật “Không có gì, chị an tâm đi. Sau khi hợp tác kết thúc, em với hắn ta sẽ lập ra một ranh giới rõ ràng”
Tô Mộc Vũ nhíu nhíu mày, lại hỏi: “Kiều Na, em muốn đùa với lửa sao?”
Kiều Na đáp: “An tâm, em rất lý trí, hơn nữa luôn chừa một cửa sau để đào tẩu”
Cúp điện thoại, Kiều Na cười nhẹ. Đùa với lửa sao? Có lẽ đúng như vậy, nhưng ngọn lửa này cuối cùng sẽ đốt ai, còn chưa có định đoạt đúng không?
Lúc Kiều Na cùng Phương Thiệu Hoa quang minh chính đại xuất hiện trong một nhà hàng Tây, hơn nữa lại đang dùng cơm thì bọn chó săn truy tin tức vụ scandal lần này cũng rời đi.
Kiều Na nhẹ giọng nói: “Phương thiếu, đám chó săn đó đi rồi, tay của anh có phải là nên buông ra hay không?”
Cánh tay vòng ngang thắt lưng cô của Phương Thiệu Hoa vẫn không buông ra, ngược lại càng ôm sát thêm vài phần. Hắn ghé vào bên tai cô, hơi thở đầy ái muội, nói: “Tổng thanh tra Kiều mà cũng biết thẹn thùng sao?”
Kiều Na híp mắt, xoay người ôm lấy cổ hắn, đôi môi đỏ mọng đưa đến trước mặt hắn “Phương thiếu…” Hai chữ nhẹ nhàng thốt lên, hơi thở phả lên chiếc cổ màu mật ong của hắn, nóng hổi như một mảnh lông chim khều vào trái tim hắn.
Một luồng nhiệt trào xuống thân dưới, nhịp thở của Phương Thiệu Hoa lập tức thâm trầm. Thế nhưng Kiều Na lại bỗng nhiên buông lỏng hai tay, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, cười một tiếng “Không ngờ Phương thiếu lại ngây thơ như vậy”
Phương Thiệu Hoa cảm thấy thân dưới của mình lúc này thật khó chịu, hắn cắn chặt răng muốn kéo yêu tinh kia trở về. Thế nhưng Kiều Na đã nhanh chóng đeo kính râm, nhảy vào chiếc xe màu đó của cô, phất phất tay lái đi.