Phong Kính tao nhã xoay người, vươn bàn tay theo kiểu quý tộc Âu Châu.
Nhìn thấy bàn tay to của hắn vươn trước mặt, Tô Mộc Vũ hoảng hốt không biết phải làm sao, hai má ửng đỏ, nhỏ giọng lo lắng nói: “Tôi… tôi không biết khiêu vũ…”. Lần cuối cùng cô khiêu vũ đã là từ hồi còn đi học, nhiều năm như vậy, cô thật không còn nhớ phải nhảy làm sao.
Làm sao bây giờ? Cô không nghĩ sẽ bị mời khiêu vũ, mà còn trước mặt nhiều người như vậy. Có thể cô sẽ khiến Phong Kính mất mặt.
Phong Kính hơi nhíu mày, không chút quan tâm đến vẻ lo lắng của Tô Mộc Vũ, hắn ngược lại vẫn duy trì bình tĩnh khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, tôi chỉ cho cô”. Nói xong, hắn trực tiếp nắm lấy tay cô kéo vào sàn nhảy.
“Này…” Tô Mộc Vũ muốn từ chối nhưng trước ánh mắt nhiều người như vậy, cô thật không dám lớn tiếng. Từng chút từng chút, lúc này đã đứng nơi trung tâm.
Bản nhạc thứ nhất vang lên, Phong Kính một tay nắm tay, một tay ôm lấy eo cô.
“Đi theo tôi, bước chân trái” Vừa dứt lời, chân phải của hắn đã lui về phía sau.
Tô Mộc Vũ hoảng hốt nhịp bước như hắn hướng dẫn, cả người dán sát vào ngực hắn. Hai người như trời sinh một đôi, vốn dĩ sẽ phải ở chung một chỗ, điều đó càng khiến cho người ngoài cảm thấy chút gì đó ái muội.
Trên đỉnh đầu, thanh âm Phong Kính rất nhẹ, mang theo vẻ cưng chìu: “Tốt lắm, cứ tiếp tục”
Nghe thấy giọng hắn, tâm trạng khẩn trương bỗng nhiên cảm thấy thoải mái hơn đi theo tiết tấu âm nhạc. Có một người thầy giỏi như Phong Kính, điệu nhảy của cô càng lúc càng thuần thục, chậm rãi như có quy luật, không còn cần phải ém buộc chính mình theo từng bước chân của hắn.
Cô cảm thân cánh tay hắn mạnh mẽ ôm lấy eo mình, hơi thở nóng ẩm vỗ về bên tai, màng nhĩ mẫn cảm vẫn có thể nhận ra tiết tấu từng nhịp thở của hắn, đôi lúc còn nghe thấy hắn cười khẽ, giống như tán thưởng. Tay hắn nắm chặt tay cô, dẫn dắt mỗi bước đi. Bờ ngực ấm áp của hắn như đánh mạnh vào tận sâu trong cõi lòng.
Tất cả như một mê võng mở to chờ cô lao xuống, bắt lấy toàn bộ con người cô, mà tin cô cũng theo từng bước nhảy nẩy lên thình thịch, hai má ửng đỏ như dùng phấn hồng đánh thật dày lên.
Dường như có thứ gì đó thúc đẩy cô ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt hắn.
Khuôn mặt anh tuấn của hắn như có một vầng hào quang, đôi môi mỏng lơ đãng gợi lên nụ cười nhẹ, có thể nói là tuấn mỹ vô cùng. Ngọn đèn được khúc xạ qua nhiều phiến thạch anh trên đầu chiếu ánh sáng khắp tứ phía, ánh mắt hắn lấp lánh như những ánh sao cuốn hút linh hồn con người.
Tiết tấu âm nhạc càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, giống như ngọc trai rơi xuống đất, giống như mưa táp xuống mặt đất.
“Nhanh hơn!” Thanh âm Phong Kính lại vang lên bên tai, Tô Mộc Vũ như thoát khỏi sức hút của trái đất, chỉ điên cuồng xoay tròn xung quanh hắn.
Cô chưa bao giờ biết khiêu vũ có thể kích thích như thế, ngay cả đầu ngón chân cũng phải nhảy theo nhạc. Cả người, kể cả trái tim, đều bay lên, như bầu trời, như bọt nước…
Trong đôi mắt hắn, trên bàn tay hắn, thoả sức nhảy múa.
Không cần có năng khiếu khiêu vũ, cũng không cần nhiều người tán thưởng, chỉ cần ở trước mặt hắn, ở trong đôi mắt hắn, liền có thể tự do bay lượn, khiến cô nhịn không được mỉm cười, lại xúc động đến muốn khóc.
Một khắc này, cô dường như sinh ra một loại cảm giác muốn choáng váng… Tối nay, trong ánh mắt của hắn, là cô!
Hết một bản nhạc, mỗi một tế bào trên người Tô Mộc Vũ đều là vui vẻ, cô thở phì phò như đang phóng túng bản thân.
Tiếng vỗ tay vang lên, người xem xung quang đều bàn tán “Trai tài gái sắc”. Tô Mộc Vũ lúc này mới giật mình phát hiện mình luôn nhìn vẻ mặt của hắn, vội cúi đầu, hai má vốn nhiễm hồng thì giờ phút này lại càng đỏ bừng lên.
Vừa rồi, cô thật là… to gan…
Phong Kính vỗ vỗ đầu cô, yết hầu phát ra một tiếng cười khẽ. Hết một bản nhạc, Tô Mộc Vũ mới cảm thấy mệt mỏi, theo Phong Kính lùi về một góc khuất trong hội trường.
Tô Mộc Vũ nâng ly nước trái cây khẽ uống nhưng trái tim vẫn không khống chế được nhịp đập dồn dập của mình. Tô Mộc Vũ hạ ánh mắt, bàn tay nhẹ đặt lên lồng ngực.
Đột nhiên, điện thoại di động Phong Kính vang lên.
Hắn nhíu mi, mở máy nhìn tên danh bạ, vẻ mặt bỗng dưng trở nên vô cùng nghiêm túc, không nói một tiếng đã gấp gáp rời khỏi hội trường.
Biểu tình lạnh lùng như thế khiến Tô Mộc Vũ giật mình, vội đuổi theo.
Phong Kính càng ngày càng nhíu chặt chân mày, trên mặt như phủ thêm một lớp băng đá.
Tô Mộc Vũ thấy hắn như thế, ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng khựng lại, tuỳ ý để vẻ mặt của hắn khắc sâu vào mắt của mình. Mi nhíu chặt, môi mím lại cùng với ánh mắt không hề che dấu vẻ sốt ruột cùng lo lắng.
Phong Kính từ trước đến giờ đều là lãnh đạm, lúc hứng thú cũng chỉ nhếch nhẹ khóe miệng. Đây là lần đầu tiên cô chứng kiến vẻ mặt hắn biểu lộ những thái lộ chân thật như vậy.
Chân thật đến khiến cô như bị một gáo nước lạnh dội vào người, nháy mắt dập tắt đáy lòng mới vừa sinh ra một ánh lửa nóng le lói. Trái tim như bị con gì hung hăng cắn một nhát.
Vẻ mặt như thế cô chỉ mới thấy một lần… là đêm hôm đó.
Điện thoại cũng không kịp cúp, Phong Kính không nói hai lời liền tiến vào thang máy.
Tô Mộc Vũ mờ mịt đuổi theo nhưng thang máy đã đóng lại, cô bất chấp vội dắt mép váy chạy xuống bằng thang thoát hiểm.
Thế nhưng lúc cô thở hổn hển đuôi tới cửa thì Phong Kính đã ngồi vào trong xe.
“Tôi…”
Nhưng Phong Kính đã nhấn chân ga gấp gáp chạy đi.
Cô mờ mịt đuổi thoe phía sau xe, đầu óc trống rỗng cũng không biết mình đang đuổi theo thứ gì. Đột nhiên dưới chân vấp một cái, cả người ngã trên mặt đất.
Cô trơ mắt nhìn chiếc xe kia… càng ngày càng xa… càng ngày càng xa… như ngăn cách giữa hai thế giới…
Còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy tiếng phanh xe phía sau phát ra thanh âm bén nhọn. Tô Mộc Vũ trợn to hai mắt nhìn một chiếc xe khác đang lao về phía mình…