Di ảnh của Phùng Bác Văn được đặt trang trọng trên bàn thờ. Kế bên là hũ tro cốt làm bằng chất liệu sành màu xanh cốm non.
Một đám tang không có thi hài của người chết, chỉ có một hũ tro cốt nhỏ gọn, đặt một cách cho có hình thức trên bàn thờ. Việc hỏa táng nhanh đến nỗi chẳng ai hay biết nó diễn ra ở đâu và trong thời điểm nào. Người bàng hoàng và phản ứng kịch liệt nhất là mẹ và các anh, chị, em của Phùng Bác Văn.
Kết thúc bài Kinh nguyện, vị Cha xứ bước tới chìa khăn giấy cho bà Phùng, rồi khẽ khàng mở miệng an ủi. Nhưng cơn xúc động mạnh đã khiến cho Phùng Ngọc Anh không còn biết trời đất gì nữa, bà liên tục nấc lên từng tiếng, thỉnh thoảng lại ú ớ gọi tên con trai quá cố một cách đầy nhọc nhằn và tức tưởi.
Ông Phùng tuy đã ngoài bảy mươi, nhưng trông hãy còn phong độ lắm. Quá khứ ắt hẳn đã từng đào hoa, chinh chiến với không biết bao nhiêu người. Trái ngược hẳn với sự đau khổ tột độ của người vợ và nỗi căm phẫn xen lẫn oán hận của mấy đứa con, Phùng Nhật Lan không hề rơi lấy một giọt nước mắt. Ông ta bình thản làm một vài ván cờ tướng với Phạm Đình Vân trong lúc chờ khách mới tới viếng tang. Trên khuôn mặt luống tuổi ấy, hai chữ "đau khổ" từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện.
- Định học kiểu để tang của Trang Tử à? - Sau này Trang Tử bỏ sang nước Việt cổ sinh sống vì không muốn sống cùng đồng bào Hoa Hạ của mình, đó là chi tiết mà Lang Quân Tín nhớ rõ nhất trong tác phẩm. Sách "Truyện Trang Tử" của nhà văn Vương Tân Dân đã viết rất chi tiết đoạn này lẫn tâm tư của ngài ấy.
- Nhìn ông Phùng còn điềm tĩnh hơn cả Cơ Xương khi nghe tin Bá Ấp Khảo đã chết. - Một người bạn đồng nghiệp của Lang Quân Tín không thèm che giấu sự mỉa mai và khinh miệt.
Hác Đăng Khánh hiện đang đi công du, nên chuyện lùm xùm này giờ đổ trút hết lên đầu Lư Nguyệt Thiền và Âu Dương Thuần Nhã. Bên phía hai anh em họ An cũng viếng tang, cốt để thăm dò động tĩnh của Phạm Đình Vân và các bên liên quan; trong tang lễ, hai ông thuộc nhóm người ra về sớm nhất.
- Xin lỗi, cháu là bạn thân lâu năm của cậu Phùng. Bác có thể cho phép cháu vào viếng tang không?
Tào Việt Bân ngẩng mặt nhìn người đàn ông cao gầy, đeo mắt kính gọng đen đang trò chuyện với Phạm Đình Vân. Mắt sáng mày thanh, hai cánh tay dài quá đầu gối, chân cẳng khá gầy so với tiêu chuẩn của một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh. Chiếc mũ fedora mà anh ta đang cầm trên tay có màu đỏ bordeaux (Booc-đô).
Phạm Đình Vân cau mày đánh giá. Không giống phóng viên đội lốt bạn thân lắm.
- "Bạn thân lâu năm" à? - Phùng Nhật Lan niềm nở bắt tay với anh ta. Thân tình đến mức khiến cho lòng bàn tay của anh ta đỏ ửng cả lên, và khớp xương thì kêu "răng rắc".
"Nakawara Shino", đó là tên của người đàn ông kỳ dị. Nét chữ của anh ta hơi nghiêng về bên trái, mảnh mà sắc.
- Cậu khiến tôi liên tưởng đến một nhân vật trong bộ truyện "Ninja loạn thị" mà hồi bé thằng Văn rất thích xem. - Phùng Nhật Lan hơi nhếch miệng cười.
- Ai ạ? - Người đàn ông nghiêm mặt hỏi. Có vẻ người này không hề biết đến cách cười hay phép cư xử đúng mực với một câu bông đùa.
- Yamada Rikichi.
oOo
Cấp Trên dùng ống nhòm quân đội quan sát Vệ Thanh. Gã nhếch miệng cười đểu, rồi liếm môi một vòng.
- Con mồi mới của anh à? - Gã bạn thân ghé tai gã hỏi.
Cấp Trên nhún vai, không đáp. Gã giơ tay lên xem thời gian hiển thị ở đồng hồ. 17:09 phút.
Hãy còn sớm chán mà nhỉ?
...
Vệ Thanh bước tới nơi mà bản nhạc "Bailando" do bộ ba Enrique Iglesias, Descemer Bueno và Gente De Zona trình bày vang lên. Khẩu súng trên tay hắn chỉ chực có biến là sẽ bóp cò.
Bãi đậu xe dưới hầm thương xá tịnh không bóng người. Đáng lẽ hắn nên cảnh giác khi phát hiện ra điều khả nghi ấy.
- Chào người đẹp... - Cấp Trên gác tay lên vai Vệ Thanh, rồi cọ mũi vào sườn mặt của anh ta. Dáng vẻ tựa hồ đã quen biết từ lâu lắm rồi. Con dao bấm giơ ngang yết hầu hắn.
Vệ Thanh bất lực nhìn gã trai xa lạ kia dễ dàng tước khẩu súng khỏi tay mình. Rồi càn rỡ vòng tay ôm eo hắn kéo đi. Mùi xì-gà và hương nước hoa ấy hoàn toàn khác biệt với Dalziel, ít nhất gã trai này mang phong thái thượng lưu thực thụ, còn gã kia chỉ là trai bao chắp vá nhung lụa để hòng làm khách hàng hài lòng nhằm moi thêm tiền "boa" sau cơn mây mưa.
Cấp Trên đưa Vệ Thanh về căn biệt thự của mình. Một nơi đẹp đến nỗi xứng đáng được chọn làm mẫu kiến trúc trong các ấn phẩm catalog quốc tế. Khu vườn bao bọc xung quanh căn biệt thự về đêm chìm trong tiếng côn trùng và các loài lưỡng cư kêu rả rích. Hắn có thể mường tượng ra không gian tràn ngập tiếng ve sầu vào mùa hè, và hương nhãn ngòn ngọt thoang thoảng khắp mảnh vườn.
- Lại đây nà cưng. - Cấp Trên ngọt ngào mời chào.
- Phì... - Vệ Thanh phì cười khi đọc xong dòng chữ trên tấm thảm trang trí đặt ngoài cửa hông phòng khách: "Put your paws". Nhưng hắn cũng kịp định thần lại và tự hỏi bản thân tại sao gã trai lại dẫn mình vào nhà bằng con đường này, chứ không phải là lối đi trực tiếp ở huyền quan. Cửa hông này kết nối garage với phòng khách.
Vệ Thanh nhìn gã trai tóc bạch kim đang pha cocktail nơi quầy bar trong gian bếp tiện nghi nhưng lạnh lẽo, lại chợt liên tưởng đến Dalziel. Một kẻ tự biến bản thân thành món hàng để mua vui cho người khác, và một kẻ thì ngược lại...
- Anh có nghe đến phong trào Cần Vương không?
- Biết. Cách nói ẩn dụ của phong trào đảo chính lật đổ tổng thống Hác. - Cấp Trên ném chiếc muỗng nhựa vào sọt rác sau khi nếm thử món cocktail The Burning History. - Người đẹp nghĩ sao?
- Tôi theo đảng Dân Chủ. Và cũng là người đã góp một tay đưa Hác Đăng Khánh lên ghế tổng thống...
- Buồn vì anh ta quá tệ à?
- Có một chút... - Vệ Thanh thở hắt ra. Hắn may mắn có đôi mắt giống mẹ, nên khuôn mặt ưa nhìn hơn em trai. Em Út của hắn và cha giống nhau ở chỗ mang cặp mắt mí lót hơi xếch, đuôi mắt lại dài và đầu mắt thì nhọn nên trông sắc như dao cạo, vừa nhìn vào liền có cảm giác cái uy nghiêm của người bề trên. Vệ Khương hãy còn nhỏ tuổi, mà lại béo ú nên giờ không biết nó giống em dâu hờ hay là em Út ở chỗ cặp mắt.
Cấp Trên bất ngờ cúi xuống hôn Vệ Thanh, rồi uyển chuyển luồn lách cái lưỡi của mình vào sâu trong khoang miệng cậu trai tóc xoăn màu nâu hạt dẻ. Không biết tự bao giờ mà tư thế của Vệ Thanh đổi sang nằm dài trên ghế sô-pha. Và người đang ngồi trên bụng hắn tất nhiên là gã trai tóc bạch kim nham hiểm. Đôi khi hắn trộm nghĩ, Dalziel và gã trai này, một trong hai người là con mãng xà ở vườn Địa Đàng đầu thai xuống làm người để gieo rắc tai ương cho đời.
"Em có đồng ý rằng tôi sẽ là người đầu tiên của em không?
(Yeah.)
Em có chấp nhận tôi là người duy nhất của cuộc đời em không?
(Yeah.)
Em có thấy tôi gợi cảm không?
(Yeah.)
Nếu như tôi có tất cả điều mà em cần thì tại sao em không lắc lư cơ thể để bày tỏ mình đang vui mừng nhỉ?"
Bản nhạc "Everybody" của ban nhạc Backstreet Boys vang lên từ chiếc loa treo tường nào đó. Chắc là gã ta đang hẹn giờ trước cho nó. Một tay quái gở yêu âm nhạc. Hay nên gọi gã là một tay yêu âm nhạc quái gở đây?
"Phựt."
Hàng cúc áo sơ-mi bị bật tung. Vệ Thanh không biết tiếp theo gã sẽ làm gì mình...
Những ngón tay của gã lần xuống lưng quần Vệ Thanh, rồi với vào trong, đoạn khẽ khàng nhéo một cái. Khẽ khàng một cái nhưng cũng đủ khiến hắn đau điếng cả người.
"Rốp."
Đấy là âm thanh của máy ghi âm mini mà Vệ Thanh giấu trong túi quần trong bị bẻ làm đôi.
- Busted. - Cấp Trên kéo hai tay Vệ Thanh lên đỉnh đầu anh ta. Rồi toan dùng dây nịt của mình trói tay anh ta lại thì chợt nghe thấy tiếng khóc vang lên.
Vệ Thanh toan co đầu gối thúc thẳng vào bụng dưới của gã trai ấy, thì đã bị gã đi trước một bước. Cấp Trên lấy tay trái nắm chân phải cậu trai tóc xoăn, rồi nhấc mông cậu ta đặt lên đùi mình. Chân trái của hắn hiện đương gác trên vai gã trai điên khùng ấy.
- Tôi sẽ không cưỡng hiếp anh đâu. Cho nên, xin anh đừng khóc... - Cấp Trên xoa đầu Vệ Thanh. Rồi rút khăn mùi soa ra lau nước mắt, nước mũi trên mặt hắn. Chiếc khăn mùi soa thoảng hương nước hoa chiết xuất từ rượu Bourbon, nghệ tây và gỗ tuyết tùng.
- Tại sao?
- Người đồng tính luyến ái đã bị kỳ thị đủ rồi. Tôi không muốn mình khiến cho thế giới này có thêm một người kỳ thị đồng tính... Cái lý do nghe ngớ ngẩn quá phải không? - Cấp Trên vừa cài lại cúc áo cho Vệ Thanh, vừa dịu dàng trả lời. Rồi nhấc người lên, sau đó ngồi uống nốt chỗ cocktail tự pha.
Vệ Thanh đứng dậy chỉnh sửa trang phục. Cấp Trên biết điều quay mặt sang chỗ khác, song trên môi gã thoáng qua nụ cười đểu.
- Hồi đó, tôi từng nghe ba tôi kể lại rằng, có một chương trình giải trí của Mỹ nói về một người lính chiến bị sang chấn tâm lý hậu chiến tranh nên đã mua súng tự sát. Nhưng anh ta không chết, vì đó là cây súng dỏm, và bởi đó là hàng "made in Japan". Nội dung vở hài kịch ấy tới tai người dân xứ Phù Tang, cả nước đã đồng lòng với nhau chứng minh cho cả thế giới thấy câu chuyện ấy hoàn toàn là bịa đặt, bằng cách nâng cao chất lượng sản phẩm và canh tân bộ môn khoa học và kỹ thuật, cũng như thay đổi đường lối giáo dục của nước nhà. Và bây giờ anh thấy đấy, họ đã thành công rực rỡ và biến Tổ quốc của mình thành một cường quốc giàu mạnh, dẫu cho thiên tai đã tàn phá đất nước không biết bao nhiêu lần...
Cấp Trên nói tới đó, liền bước xuống bếp, mở tủ lạnh lấy một rổ nho không hạt tím rịm lên mời Vệ Thanh ăn. Sau đấy nói tiếp chủ đề đương dang dở:
- Đương nhiên Quốc gia nào mà chẳng có tệ nạn và cái dở, nhưng liệu chịu thay đổi để đưa đất nước trở nên ngày một tốt đẹp hơn, hay cứ lấy cái xấu của Quốc gia khác để tự lừa dối mình và bao biện thì đó là quyền của mỗi con người. Và thờ ờ với chính trị, cũng chính là thờ ơ với vận mệnh của đất nước, với thế hệ con cháu của mình. - Cấp Trên ngắt một quả nho mọng nước cho vào miệng ăn. Chiếc cằm của gã nhẵn nhụi, hình như mới cạo râu sáng nay hoặc giả là xế chiều cũng nên. - Anh có nghe cụ Nam Cao từng nói chứ? "Sự cẩu thả trong bất kỳ nghề gì cũng là bất lương rồi. Nhưng cẩu thả trong văn chương thì thật là đê tiện".
- "Văn chương không phải hơi thở của xã hội đương thời, không dám nói lên nỗi đau và sợ hãi của xã hội đó, không cảnh báo kịp thời mối nguy hại đe dọa đạo đức và xã hội - thứ văn chương đó không xứng đáng với cái tên của văn chương; nó chỉ có cái mã ngoài. Thứ văn chương đó đánh mất lòng tin của nhân dân, và những tác phẩm của nó bị dùng như giấy lộn thay vì được đọc." Một câu nói của nhà văn người Nga Aleksandr Solzhenitsyn. - Vệ Thanh trầm ngâm tiếp lời Cấp Trên.
- Nhớ dai đấy! - Cấp Trên ngẩng mặt lên nhìn hắn cười. - Haruki Murakami từng ngầm chỉ trích Nhật Hoàng vì đã đẩy người Nhật vào các cuộc thế chiến, điển hình là cuốn tiểu thuyết "Biên niên ký chim vặn dây cót", ở các chương nói về viên bác sĩ thú y - Ông ngoại của nhân vật Quế và cuộc sống ở sở thú của ông ta thời trẻ. Cũng bởi thế mà ông ấy bị hội nhà văn Nhật Bản tẩy chay vì cho rằng ông ấy không yêu nước và muốn đầu độc giới trẻ Nhật Bản bằng tư tưởng phương Tây độc hại.
- Nhưng ông ấy đã vặt lại hội nhà văn bằng cách ví họ với hình ảnh con quạ mỏ nhọn chỉ biết ăn bánh nướng nhọn mỏ trong truyện ngắn "Thăng trầm của bánh nướng Nhọn Mỏ". - Vệ Thanh đã dần tươi tỉnh trở lại. - Đọc ngược lại sẽ thấy, "Nhỏ Mọn".
- Tôi nghĩ đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên trong dịch thuật thôi. - Cấp Trên phì cười. Đoạn lướt mấy trang web ẩm thực, xem coi nên ăn món gì.
- "Tôi muốn tự mình làm ra món mình thích mà ăn. Còn lũ quạ ấy cứ xâu xé nhau đến chết tiệt cả đi là tốt nhất." Một câu nói đểu vô cùng xuất sắc. - Vệ Thanh nhoẻn miệng cười. Đôi mắt hắn vẫn còn đỏ hoe.
- Anh muốn ăn món gì? - Cấp Trên giơ màn hình điện thoại lên cho Vệ Thanh xem.
Vệ Thanh che mặt, khịt mũi. Đoạn thấp giọng nói rằng, "Gì cũng được."
Cấp Trên bèn đặt theo ý mình.
Sau đó Cấp Trên dẫn Vệ Thanh vào nhà vệ sinh nằm phía cuối hành lang để hắn rửa mặt. Rồi trở ra đợi thức ăn đem tới.
...
Dalziel nhận được cuộc gọi của Vệ Thanh vào lúc đương ngồi đọc sách. Gã khó hiểu bắt máy.
Đợi cho Vệ Thanh ngừng nói, Dalziel mới mở miệng hát bản nhạc "Cry on my shoulder" của ban nhạc Super Star.
- Cưng muốn nghe tôi hát nữa không?
- Hát... Hát tiếp đi...
- "Hãy nói cho anh biết ý nghĩa của việc trở nên cô độc..." - Dalziel khe khẽ hát ca khúc "Show me the meaning of being lonely" của ban nhạc Backstreet Boys. - "... Mọi mơ ước của em đều sẽ trở thành hiện thực. Vậy nên làm ơn cho anh biết nhé?"
"Cộc... Cộc... Cộc..."
- Lát nữa về nhà hát tiếp cho tôi nghe nhé? - Vệ Thanh vừa vốc nước rửa mặt, vừa nói như thể đang ra lệnh cho người hầu cận của mình.
- ... Okay. - Dalziel hứa trong sự tò mò tột cùng.
"Cạch."
"Bộp."
Cấp Trên ném cho hắn bó hoa cẩm chướng được kết thành hình lục giác. Rồi vừa huýt sáo, vừa kéo hắn ra ngoài dùng bữa với mình.
Một cái bánh pizza hải sản cỡ lớn, hai phần sườn bò nướng sốt Tabasco và một tá đùi gà chiên bột xù. Quá nhiều để hai kẻ đang trong tâm trạng ngổn ngang ăn hết, nhưng rồi thì họ cũng chiêu chúng xuống bao tử tất bằng mấy ngụm bia tiêu thực.
Vệ Thanh không về thẳng nhà mình, mà thuê một phòng khách sạn hạng sang ngủ tạm qua đêm. Hắn đã từng mắng em trai là đồ ẻo lả khi nó khóc vì bị nhốt ở nhà để ngăn không cho đi gặp mặt mối tình đầu. Bây giờ mà về với bộ dạng này, nó mà không cười cho thối đầu mới là chuyện lạ. Mặc dù là... ban nãy hắn chỉ giả bộ khóc để thử xem thằng khốn nạn ấy sẽ diễn kịch tới đâu. Bó hoa trên tay hắn chợt nặng tựa núi Thái Sơn, bởi hắn vốn không nỡ vứt bỏ những thứ đẹp đẽ.
- Dalziel.
- Đây. - Dalziel nhìn thấy Vệ Thanh đương ngâm mình trong bồn tắm. Ngoài hai cái đầu gối, một khuôn mặt bị mái tóc xoăn che vài chỗ và bờ vai cùng một chút xíu phần ngực của anh ta ra, gã chẳng thấy được cái gì quan trọng sất.
- Anh biết hát tiếng Việt không?
- Không rõ bằng tiếng Anh.
- Hát đi. Xin anh đấy. - Mấy lon bia đã khiến Vệ Thanh điên theo Cấp Trên. Hắn dùng giọng mũi bỡn cợt tên kia, rồi phá lên cười một mình trong căn phòng tắm tân thời và kiểu cách. Cái giọng nũng nịu ấy hắn học được từ một cậu nhân viên đồng tính người Canada, mỗi bận cậu ta xin nghỉ sớm một buổi để đi chơi với bạn trai!
Đợi hơn mười lăm phút mà bên kia vẫn im lìm, Vệ Thanh đoán chắc là anh ta đang tra trên Google để tìm bài hát có nội dung phù hợp với tâm trạng mình, nên cất giọng hát thay:
- "Nghĩ về anh... Tôi đang nghĩ về anh
Tất cả những điều mà tôi có thể làm trong lúc này là nghĩ về anh..."
Là "Thinking of you" của ban nhạc ATC. Một bài hát mà hắn thường dùng để luyện tiếng Anh ngày còn học cấp Hai.
- "Ngày em bước vào đời
Có tiếng chim ca trên khung trời xanh tuyệt vời
Với những ngôi sao lung linh trên cao về đêm
Như nói lên, anh yêu em..."*
- Đổi bài. Tôi không thích bài này. Hát đi tôi cho tiền.
Hết hứng hát, đó là cảm nghĩ của Dalziel sau khi nghe câu nói của Vệ Thanh. Tiền, tiền, tiền. Rốt cuộc người ấy cũng không thể nào nghĩ về gã khác hơn xưa.
- Tôi hát cho cưng nghe bài "Ngủ đi em" nhé?
- Đuổi khéo à? - Vệ Thanh nhướng cao chân mày trái.
"Hãy ngủ đi em, cùng với khung trời hoa bướm trong mơ
Hãy chắp cánh tâm hồn, bay đến thiên đàng ân ái đang chờ..."
Vệ Thanh ngắm khuôn mặt mang hơi thở Anh Quốc một đỗi, rồi chìm dần vào giấc ngủ say. Một ngày xông vào ổ quỷ đã khiến cho cả tinh thần lẫn thể xác hắn vô cùng mỏi mệt và rệu rã.
Bên này Dalziel vẫn đương hát nhép theo ca sĩ Nguyễn Hưng. Đôi mắt khói xám của gã chỉ phản chiếu mỗi khuôn mặt của Vệ Thanh.
oOo
"Sorry seems to be the hardest word" do danh ca Elton John hát cùng nhóm nhạc Blue, đấy là tin nhắn cuối cùng mà gã gửi cho người ấy, người mà gã đã đánh mất trong đời.
Gã không biết mình là ai. Gã tạm gọi mình bằng cái tên Thanh Nguyệt, để phân biệt với những kẻ cũng không biết mình là ai giống như gã. Nơi thế giới gã đang sinh sống là một vùng đất vô định, đi tìm những thứ vô hình và chờ đợi tương lai trong vô vọng.
Hôm nay gã đã tìm được một chút manh mối về lối thoát dẫn đến Thực Tại, một nơi luôn tràn ngập đau thương và xô bồ, nhưng cũng đầy ắp hằng hà sa số phép màu tuyệt diệu.
Chỉ cần một cú nhấp chuột, gã sẽ được trở về Thực Tại. Gã sẽ biết mình là ai và có thể gầy dựng được bức tường Tương Lai từ vùng đất thần tiên ấy.
...
Đôi mắt Lam Vân Khởi mở bừng vì giật mình. Y nhấp chuột vào đường link dẫn tới ca khúc "I found you" do ban nhạc The Wanted trình bày. Một cái email lạ hoắc lạ huơ, nhưng không có mã độc "đính kèm", chắc là gửi nhầm thôi.
- Có chuyện gì vậy con trai? - Bạch Lãng lo lắng hỏi thăm.
Lam Vân Khởi mỉm miệng cười với ba nuôi, tỏ vẻ không sao cả.
- Con tự mình giải quyết được chứ?
- Dạ được, thưa ba.
Tuy bụng dạ không yên, song Bạch Lãng đành gắng kiềm chế sự quan tâm của mình xuống để tránh gây ra áp lực lên Lam Vân Khởi. Nồi canh bóng thả đương nấu trên bếp sôi ùng ục.
"Cạch."
- Anh ta đã quay trở lại... - Lam Vân Khởi nghe xong ca khúc, liền kéo ghế đứng dậy. - Sau ngần ấy chuyện mà anh ta vẫn dám quay trở lại đây...
- Thế thì đưa nó trở lại luôn đi. - Bạch Lãng chợt trở nên bình thản đến lạ thường. Ông nhấc nồi canh bóng thả xuống bếp. Đoạn nói tiếp. - Vòng lặp năm năm trước đã bắt đầu khởi động lại. Người nào khơi mào, người đó chết trước.
oOo
Kết thúc chuyến công du của mình, Hác Đăng Khánh đến viếng mộ của Phùng Bác Văn. Nơi chôn cất chàng trai ấy là trong một khu nghĩa trang nằm trên ngọn đồi nhân tạo phía Tây thành phố Diệp Trầm. Ngôi mộ chỉ chưa tới một mét vuông, nhỏ gọn và hết sức đơn giản. Quanh mộ trồng đầy cúc trắng và nhài xanh.
Hác Đăng Khánh đặt bó hoa Lily trắng trước mộ Phùng Bác Văn. Rồi đốt cho anh ta ba nén nhang thơm. Khuôn mặt của chú lạnh tanh, không hề có lấy một chút tiếc thương.
Phạm Đình Vân chĩa súng vào Hác Đăng Khánh, bất chấp thân phận của người đang đứng trước mặt ông. Các cận vệ của chú lập tức chĩa súng ngược lại ông.
Viên Thùy, Lang Quân Tử, hai anh em họ Kha và họ Cổ, Đoàn Chí Viễn và Tào Việt Bân lập tức chạy đến can ngăn. Lang Quân Tử tìm cách tước khẩu súng trên tay Phạm Đình Vân, sao cho vừa không mạo phạm đến ông, vừa không gây ra thương tổn cho bất kỳ ai.
Một già, một trẻ lao vào vật lộn với nhau. Một bên nhường, còn một bên thì không. Họng súng giờ như cái bông vụ, không biết ai sẽ là người được nó "chọn" đây?
"Đoàng."
Máu tươi nhỏ xuống mặt cỏ xơ xác vì đông giá. Cả bọn bàng hoàng nhìn nhau, rồi đồng loạt quay sang kiểm tra xem Hác Đăng Khánh còn sống không.
Chỉ thấy đầu ngón trỏ của vị tổng thống ấy nhỏ máu vì bị cứa một đường.
- Tôi cắt ngón tay ăn thề, nếu tôi mà giết Phùng Bác Văn, tôi sẽ bị thiên lôi tru diệt. - Hình ảnh của Hác Đăng Khánh khiến cả bọn liên tưởng tới Phạm Ngũ Lão, vì trong lúc đan sọt ông mãi lo nghĩ đến vận nước, mà bị quan quân triều đình dùng giáo đâm thủng đùi vẫn không hay biết.
- Không phải tổng thống Hác đâu... - Phùng Nhật Lan bước xuống xe để tới giải vây cho tổng thống nước mình. Theo sau lưng ông là các con và trung sĩ Băng Dương. Hai anh em họ An và Tăng Viên Bách không ra mặt, họ ngồi lì ở trên xe luôn.
Nhặt xác con quạ đen lên, Băng Dương đem đặt nó trên đùi, rồi xem coi nó còn sống hay không.
- Còn thoi thóp là còn hy vọng hỷ? - Băng Dương nói đoạn, mở hộp đồ nghề cứu thương ra, bắt đầu sơ cứu cho con quạ xui xẻo. Nếu như nó còn sống, anh ta sẽ đem về nuôi.
Phùng Nhật Lan ngỏ lời mời Hác Đăng Khánh đi nhậu với mình, mặc cho Phạm Đình Vân ngăn cản hết lời.
- Chắc cậu lớn hơn con trai tôi bảy tuổi? - Phùng Nhật Lan rót rượu vào chung sứ của cậu tổng thống.
- Dạ không, con lớn hơn cậu ấy những mười bốn tuổi.
- Trông trẻ thế!
Cuộc nói chuyện tạm thời gián đoạn vì người phục vụ dọn đồ ăn lên bàn. Hai dĩa cua lột sốt trứng muối, một con cá bống mú hấp kiểu Hồng Kông và hai phần gà Cung Bảo cay xé lưỡi. Phùng Nhật Lan nghe theo lời giới thiệu của gã quản lý nhà hàng, nên gọi thêm hai phần gỏi bồn bồn chua cay và một cái lẩu tôm hùm suất hai người.
- Nó đang ở đâu?
- Dạ?
Phùng Nhật Lan nhếch miệng cười, rồi cất giọng hỏi trỏng không:
- Ai là người đã cứu vua Gia Long khi ngài ấy bị quân Tây Sơn đuổi giết?
- Đáp án nằm trong tay bác. - Hác Đăng Khánh hơi nhếch miệng, nhưng không cười.
Phùng Nhật Lan ngước mắt nhìn về khung cảnh bên ngoài ô cửa sổ, như thể đang tìm kiếm điều chi đó.
- Cậu biết không, tôi tin tưởng ở cậu. Bởi tôi là một người không bao giờ đặt nặng quá khứ của người khác. Nhưng một người cha đối xử tốt với con cái, không có gì để bảo đảm họ cũng đối tốt với nhân dân như vậy. Ai mới đắc cử cũng hứa hẹn và thề thốt ghê lắm, song rốt cuộc chẳng có mấy người giữ được những gì mà mình đã thốt ra lúc ban đầu... Hãy để đảng Dân Chủ, mang đúng nghĩa "Dân Chủ", đừng khiến người dân phải đặt nó trong ngoặc kép khi gọi tên. Già này xin cậu đấy!
- Cố tổng thống Bàng... - Nói đến đó, Hác Đăng Khánh chợt ngừng lại như bị nghẹn lời.
- Nếu bây giờ cậu không thể tiết lộ, thì sau này cũng được. - Như thể hiểu ra nỗi khổ tâm của Hác Đăng Khánh, Phùng Nhật Lan vội ngắt lời.
- Dạ, cảm ơn bác đã thấu hiểu lòng con. - Hác Đăng Khánh cúi đầu cảm ơn cựu điều tra viên của cục An ninh Quốc gia Đại Việt, và cũng là cựu viên chức trong bộ Nội Vụ.
Phạm Đình Vân đã ngồi hút thuốc trong xe suốt mấy tiếng đồng hồ. Trên trán ông hằn thêm một nếp nhăn, nơi khóe mắt xuất hiện vài nét chân chim mới, đôi mắt ông trũng sâu hơn sau cái hôm viếng đám tang của cậu cấp dưới trẻ tuổi.
- Anh nghĩ sao về cậu ta? - Vừa ngồi vào trong xe, Phạm Đình Vân liền hỏi cảm nhận của người bạn già về vị tổng thống tai tiếng ấy. Nếu Phùng Nhật Lan không nhắc khéo chuyện đi vệ sinh, ắt hẳn là ông đã quên phứt luôn việc "ghé thăm" WC.
- Một tổng thống tốt. Nhìn rất xa và trông rất rộng. - Phùng Nhật Lan lấy ảnh con trai trong bóp ra ngắm nghía. Rồi vỗ cánh tay người bạn già và nói. - Tôi có mua cho cậu Lãng một hộp gà xác chiên và trứng cút lộn xào me. Hổm rày chắc cậu ấy mệt nhọc vì lo cho anh lắm.
- ... Cảm ơn anh.
oOo
- Cấp Trên.
- Hửm?
- Dạo này anh có vẻ không còn... - Thằng cha này bớt giỡn mất dạy đáng ra ông chú phải lấy làm mừng, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng lại đâm lo.
- À... "Trầm cảm mùa Đông" thôi. - Cấp Trên nhếch miệng cười. - Francis Châu sẽ lãnh án tử hình sau tết Nguyên Đán phải không? Vẫn chưa chịu khai thêm đồng bọn hay tình tiết mới nào sao?
- Gã ta bị thái nhân cách. Nếu xét theo phương diện pháp luật thì chỉ bị áp mức án biệt giam trong nhà thương điên suốt đời, và bị cách ly với xã hội tới chết.
- Nhưng thân nhân của các nạn nhân muốn thi hành bản án tử hình với gã ta... - Cấp Trên đương nói dở, chợt nhớ đến cuộc hẹn với gã bạn thân cũng thuộc dạng "trai hư" như mình, nên thông báo với ông chú rằng mình phải rời đi. Hác Đăng Khánh vui vẻ tiễn chân.
"Cạch."
- Phù... Đi hết rồi! Nhẹ cái đầu được một chút... - Hác Đăng Khánh tự thưởng cho mình một ly whiskey nhỏ. Rồi trở lại bàn viết ngồi nghe nhạc thư giãn.
Hác Vũ Quân xin phép cha ruột ở lại bệnh viện chăm sóc Mộ Khuynh Chiêu tới khi ông về nhà.
Ông chú thừa hiểu là con trai đang tránh mặt mình, nhưng vẫn không lấy gì làm buồn lòng. Ngược lại còn hỗ trợ một cách tối đa về mặt y tế và điều dưỡng cho cha nuôi của con trai, cũng như bảo đảm an toàn cho ông ấy.
Chú lại bật bản nhạc "Đỉnh sầu" do ca sĩ Anh Khoa lên nghe. Nghe một hồi, chú ngẫu hứng lẩm bẩm đoạn cuối bài:
"... Tôi đã đi lên tận đỉnh sầu
Ôi đỉnh sầu cao vút
Tôi đã đi xuống tận đáy buồn
Ôi đáy buồn thâm sâu..."
Rồi chuyển qua bản nhạc "Bài không tên số Bảy trở lại" do nhạc sĩ Vũ Thành An tự sáng tác và trình bày:
"... Bao nhiêu mộng mơ đó đã tan theo một cơn gió
Bơ vơ dòng tóc vỡ
Trôi dạt về bến nghìn đời
Thân ta giờ ngao ngán
Mỏng manh giọt thu ru dắt
Năm mươi còn ngơ ngác
Theo dòng đời tới lui
Một đời quẩn quanh giành tranh chẳng qua một chớp mắt!"
Ở tuổi năm mươi, cả vị nhạc sĩ trong quá khứ và chú bây giờ hãy còn ngơ ngác theo dòng ̣đời tới lui. Bạn ít, thù nhiều. Tìm người tri kỷ để bộc lộ con người thật của mình khó hơn cả hái sao trên trời. Những tưởng gặp lại con trai sẽ được hủ hỉ, tâm tình; ai ngờ đâu... bây giờ người mà chú phải đề phòng nhiều nhất, lại chính là khúc ruột của mình!
- Chị à... Con trai của tụi mình sang năm ba mươi hai tuổi rồi... - Hác Đăng Khánh miết ngón trỏ lên khuôn mặt của người phụ nữ trong bức ảnh mà chú thường cất trong bóp.
Người phụ nữ mặc chiếc váy cúp ngực màu đỏ ngồi trên nắp capo xe Mercedes trắng trong bức ảnh ngày nào, giờ đã là một cụ bà sắp gần đất xa trời. Nếu hãy còn mạnh giỏi, ắt hẳn người tình năm cũ của chú đã hơn bảy mươi. Sau này chú mới biết được, trong thời gian quen nhau chị ấy đã nói giảm tuổi của mình xuống còn ba mươi hai, nhưng thực chất đã xấp xỉ bốn mươi. Sau này chú cũng mới biết được, Hác Vũ Quân là lần "vét cú chót" cuối cùng trong cuộc đời chị ấy, tức là chị ấy không còn sinh nở thêm được nữa.
Hồi đầu nghe ngài Bàng đề nghị đổi tên theo ý ông ấy, chú chẳng lấy gì làm vui vẻ, bởi chú rất thích cái tên chân phương do mình nghĩ ra: Đăng Khôi. Nhưng vì để bảo đảm sinh kế cho hai cha con, chú đành bấm bụng thuận theo, rồi về sau đọc lại cái tên mình tự đặt, chú cảm thấy cách phát âm không hay bằng cái tên Vũ Quân, nên cũng dần nguôi ngoai đi. Tuy thế, tên gọi ở nhà của con trai chú vẫn lấy cái tên Đăng Khôi mà mình đã thao thức mấy đêm liền suy nghĩ mới ra. Không biết hiện giờ con trai chú có còn nhớ đến cái tên này không?
Nghĩ là làm, chú bèn đổi tên trong danh bạ của con trai thành Đăng Khôi.
Con trai chú không muốn thương hay đối xử tốt với chú cũng chẳng sao, miễn rằng nó được hạnh phúc với quyết định và sự lựa chọn của bản thân. Phận làm cha mẹ, chú chỉ cần thấy nó sống tốt, vui vẻ và khỏe mạnh là được rồi, không cần đòi hỏi chi nhiều nữa.
Sau khi nghe xong vài bản nhạc yêu thích, Hác Đăng Khánh tiếp tục giải quyết nốt mớ công việc mà các Bộ đã trình lên ông chú. Một chữ ký, một con dấu quyết định cả vận mệnh một Quốc gia. Hai chữ "tư tâm" hay "tư tình" phải vứt bỏ đi trong lúc này, để không khiến thế hệ tương lai phải gánh chịu hậu quả từ sự tắc trách và tham lam của thế hệ trước.
"Reeng..."
- A-lô, tôi, tổng thống Hác Đăng Khánh xin nghe...
...
- Venn!
Cấp Trên dúi một cái bánh bao nhân đậu xanh âm ấm vào tay Vệ Thanh. Gã mua ở xe hàng của một cụ ông ngoài lục tuần.
"Tránh vỏ dưa, gặp B52", đó là cảm nghĩ của hắn trong lúc này.
- Có chuyện gì?
- Đền bánh bao.
- Bánh b... - Cũng may Vệ Thanh không đến nỗi ngu, nên hiểu ngay "Bánh bao" mang hàm ý gì. Sẵn tâm trạng đang không vui mấy, hắn bèn bỡn cợt gã. - Tại sao là bánh bao chay?
- Vì không sờ tới trứng... Mà chắc là không có... Vì tìm mãi... cũng không thấy... - Cấp Trên vừa nói, vừa đi giật lùi. Dáng vẻ như thể đã sẵn sàng cho một cuộc chạy đua Marathon đường dài.
Bất chợt trong đầu Vệ Thanh vang dội tiếng hô của các bô lão dự hội nghị Diên Hồng năm xưa, "Phải đánh! Phải đánh..."
- Hai người ấy đang làm cái trò gì thế? - Vệ Minh ngạc nhiên quay qua hỏi gã bạn thân của tay Cấp Trên. Cậu và gã trai này đương thảo luận về kế hoạch mở rộng đồ án khu đô thị trung lưu sắp tới. Hiện dự án đang vấp phải sự phản đối của chính quyền địa phương, do thị trưởng xét thấy mức độ phá rừng vượt quá sự cho phép của pháp luật. Tựa trung trong một cây số công trình xây dựng, thì phải dành ra tối thiểu một trăm mét vuông làm mảng xanh để bảo vệ môi trường. Đời cha phá rừng, đời con cháu sau này lãnh hết.
- Lạnh quá nên chơi trò "Tom và Jerry" cho ấm người thôi. Chạy chừng chục vòng là đình lại hà. Never mind! - Gã nói xong, nâng ly Mocha ấm sực lên uống một ngụm.
oOo
"Đoàng."
An Kỳ rút súng bắn cảnh cáo. Viên đạn găm vào bức tường sau lưng gã trai bị bịt mắt bằng khăn vải đen. Song gã vẫn không mải mai bận tâm đến.
- Lâu rồi không gặp, cố nhân. - Sói Già kéo hai gò má của gã trai, dáng điệu hệt như ông chú mới gặp lại cháu trai vậy.
- Muốn chơi phóng dao không? - Gã trai cất giọng bông đùa. Rồi bị Sói Già không niệm tình mà nhéo lỗ tai một cái đau điếng.
- Vợ anh thương anh thật đấy! Cô ấy cài nhạc chuông bài "Telephone" của đôi nghệ sĩ Lady Gaga và Beyoncé. Liên lạc mãi mà không gặp được... - An Kỳ tỏ vẻ chán chường.
- Má thằng khốn!
- "Thằng"?
- Tao nghe rồi đấy! - Xui cho gã trai, An Kỳ "quên" ấn phím kết thúc cuộc gọi. - Tự giải quyết đi mày!
Hai bên cãi vã nhau một đỗi, làm đám người bên anh tưởng đâu cậu trai ấy sẽ không đến, ai dè vẫn xách xe chạy tới đây.
Cậu trai ấy nghe sơ qua tiếng nói, rất dễ khiến người khác liên tưởng đến một cậu thiếu niên nhỏ nhắn và "đỏng đảnh". Nhưng thật ra... tướng King Kong, giọng Baby Milo. Với chiều cao hơn một mét chín và vóc người vạm vỡ, bắp tay trái xăm hình đầu sư tử đen, trên trán đeo băng-đô đen, trên người mặc áo thun ba lỗ màu xám lông chuột và bận quần lính. Ba lô khoác trên vai trái và tay phải cầm côn nhị khúc.
Sư Tử Đen lầm bầm chửi đích danh Cọp Trắng. Rồi đứng nghênh mặt chờ đám người bên anh trao đổi điều kiện.
- Tôi muốn anh trích xuất camera ở khu vực đường Nguyễn Kim, chung cư Nam Dao, hồi gần đầu tháng Chín năm ngoái. - An Kỳ vừa cởi khăn bịt mắt cho Cọp Trắng, vừa cất giọng đều đều. Khuôn mặt bầu tròn với cái miệng có chiếc răng khểnh rất duyên luôn giúp anh ta gây được cảm tình với đối phương.
- Minh oan cho ai? - Sư Tử Đen nhíu mày hỏi.
- Bạn của vợ tôi. - An Kỳ đáp.
- Thôi được. Giúp thì giúp. Cơ mà lại quả tính sao? - Sư Tử Đen chỉnh lại băng-đô. Mái tóc như trái chôm chôm của anh ta mà không có nó cố định bớt chắc nhìn trông kinh khủng lắm.
- Một ngàn cổ phiếu của tập đoàn Thái Thành. Hiện giờ một cổ phiếu có giá hơn trăm đồng. Nếu con trai ông Đường còn sống, tương lai hai người sẽ nhận được gấp đôi, thậm chí gấp năm lần giá trị hiện tại.
- Thành giao! - Hai anh em khắc khẩu phấn khởi hô to.
oOo
Đường Trí Nghĩa không giận Judas. Bởi anh hiểu rằng, trước hay sau và sớm hay muộn thì tổng thống Hác cũng lôi đầu bọn họ ra trình diện mình.
- Thân chủ, có người chịu đứng ra làm chứng cho chúng ta rồi.
- Thật sao? - Cú điện thoại của Judas đã đem đến cho anh một tâm trạng tốt lành.
- Phiên tòa dự kiến sẽ diễn ra vào giữa tháng Mười hai. Do cha của Mạnh Đình bị lên tăng xông, cần phải tịnh dưỡng ít nhất một tháng, nên vì lý do nhân đạo, thẩm phán đã bác bỏ đề nghị được tổ chức phiên tòa vào thứ Ba tuần tới của tôi.
- Chúng ta gặp nhau ở đâu? - Đường Trí Nghĩa nóng nảy hỏi.
- Ở nhà cậu. - Judas trả lời ngắn gọn. Có tiếng sột soạt vọng sang loa nghe của Đường Trí Nghĩa, hình như anh đang vừa cài cúc áo, vừa nói chuyện với anh.
- Ừ, tới nhanh một chút nhé?
- Ừm.
Tòa dinh thự của gia tộc họ Đường là nơi sinh sống của bốn thế hệ, nên số lượng thành viên lên tới sáu mươi bốn người; mỗi bận lễ Tết cả nhà xúm lại hết sức đông vui và xôm tụ, sắp nhỏ cũng có bạn chơi nên không thui thủi một mình như những gia đình khác.
Chái nhà của Đường Trí Nghĩa nằm sau lưng chái nhà của cậu Hai. Do tòa dinh thự xây dựng theo kiểu chữ Nhật (trong tiếng Hán có nghĩa là "Mặt trời") cách điệu, nên chái nhà sau cùng là dành cho thế hệ thứ ba và thứ tư cư ngụ, chái nhà giữa là của thế hệ đầu tiên và thứ hai cùng với khách phòng. Tòa dinh thự nằm lọt thỏm giữa khoảng sân rộng thênh thang và tươi tốt.
Đường Trí Nghĩa được hưởng xái chiều cao này từ mẹ, chứ cha của anh ta khá thấp so với thanh niên đồng trang lứa, do thuở bé thiếu ăn đâm ra còi cọc.
Căn phòng của Đường Trí Nghĩa nom giống hệt một căn hộ duplex, với hai tầng lầu kết nối với nhau bằng một cầu thang nội bộ, diện tích mỗi tầng ước khoảng hai trăm năm mươi mét vuông, tường xây cao tận sáu mét nên có rất nhiều không gian trống để treo tranh ảnh và trang trí theo sở thích. Kiến trúc sư gợi ý anh ta nên xây vườn treo nhân tạo và tiểu cảnh để thanh lọc không khí và tạo thêm mỹ cảm cho căn phòng.
- Oa! Căn hộ trong mơ của tôi! - Judas trầm trồ khen ngợi.
- Cảm ơn anh. - Đường Trí Nghĩa bối rối gãi đầu. - Mời anh ngồi. À mà khoan, muốn uống gì không?
- Trà nóng là được rồi.
Đường Trí Nghĩa nhìn Judas sắp đặt máy chiếu, phông nền một đỗi; rồi quay trở vào trong bếp pha chế đồ uống.
- Bây giờ tôi mới hiểu tại sao Vệ Minh lại ghi tên anh trong danh bạ là JAM. Hóa ra là đến từ cách viết tắt tên họ của anh: Judas Amadeus Monteclaro.
- "Jam"? Đáng yêu quá, tôi không nhận đâu. - Bố trí xong xuôi, Judas ngắm nghía bức ảnh chụp cậu bé mặc độc có cái tã giấy đang toét miệng cười ngặt nghẽo.
Đường Trí Nghĩa nhún vai, trề môi, tỏ vẻ "Tôi hiểu mà anh bạn".
- Người này là... - Judas nhìn cậu trai mặc quân phục Thủy quân Lục chiến đang đứng chắp tay chào Quốc kỳ. Phía sau lưng là một chiếc phi cơ chiến đấu sơn màu xanh đậm.
- À, cậu Út... - Đường Trí Nghĩa bồi hồi miết ngón tay lên khung viền của bức ảnh. - Cậu Út hiện giờ đang ở vịnh Cam Ranh. Trước khi đi, cậu ấy nhắn cho bà Tư ca khúc "Lạy mẹ con đi" do ca-nhạc sĩ Duy Khánh trình bày để bộc bạch nỗi lòng. Họa hoằn lắm cậu Hai mới được đơn vị cho nghỉ phép về thăm nhà. Tết năm nay... chắc lại là một cái Tết xa nhà của cậu Út nữa...
Theo như lời của Đường Trí Nghĩa thuật lại, bà Tư đã hưu trí, nên ngày nào cũng bày ra làm đủ món bánh trái mời hết người này đến người kia ăn. Có khi thương thằng con Út quá thể, không ngại bệnh già hành hạ, cụ tự thân bắt xe đò ra sân bay để làm một chuyến vượt nghìn trùng tới thăm thằng nhỏ. Đương nhiên mấy loại bánh trái thì ai cho mà gởi lên máy bay khi không có giấy tờ kiểm dịch rõ ràng, nên cụ chỉ kéo mỗi cái vali đựng đồ nghề và đồ dùng sinh hoạt cá nhân, sau đó ra ngoài đó thuê nhà ở đặng thoải mái nấu nướng rồi đem vô cho thằng nhỏ tẩm bổ.
Lòng mẹ nước Nam ta, bao la hơn cả đất trời, mặn mòi hơn cả muối biển.
Tụi kia gia đình không có điều kiện, nhớ má mà chẳng thể nào về thăm. Nên mượn má của cậu Út làm má mình. Đứa nào thấy cụ vô thăm cũng mừng hớn hở như hồi còn trẻ dại ngồi chơi sau hè đợi má đi chợ về hòng xem có gì ăn không. Tay bắt mặt mừng. Miệng tía lia hỏi thăm má. Mấy đòn bánh tét má đem vô bao nhiêu, cũng bị tụi nó "quất sạch" hết. Có thằng ăn ở sau mà da đầu bị nấm tóc, má lại xin ông đội cho má gặp nó một lát, má xức dầu dừa rồi gọi đầu cho nó bằng nước cốt chanh pha loãng với nước ấm. Vậy mà hay nghen! Chừng có dăm hôm là đầu nó sạch trơn lại liền. Mà nghĩ cũng ngộ đa, đầu có bao nhiêu sợi tóc đâu mà cũng bị bệnh chi ác rứa. Trước ngày má về lại trong Nam, má dặn tụi nhỏ nhớ thay má gội đầu với xức dầu dừa cho nó, chớ để nó "mồ côi" ghệ tội lắm bây ơi.
Trước chiến trường đổ máu bao nhiêu bận
Tụi con không hề lấy làm chùn chân
Vậy mà sao mới nghe má phải đi
Đứa nào đứa nấy mắt lệ nhòa ướt đẫm
Lo má già, đường xa ai chăm sóc
Lo má về, rồi chẳng ghé lại thăm
tụi con thêm một lần nào nữa...
Hai người gác chuyện đời trai binh nghiệp sang một bên, để tập trung giải quyết vụ kiện tụng trước mắt.
Judas nếm thử miếng bánh da lợn, rồi coi bộ ăn được miệng, liền nhón tay bốc thử một miếng bánh bò, đoạn dùng nĩa xăm một miếng bánh chuối hấp. Thân chủ của gã đang chăm chú xem lại đoạn băng trích xuất từ camera lắp ở chung cư Nam Dao.
- Tôi nghĩ, đám liên can đến vụ án hết ba trên mười là đã bị sốc thuốc chết rồi. - Đường Trí Nghĩa nêu ý kiến trong lúc tua lại đoạn băng.
- Rất tiếc là chúng ta không được cấp phép để gặp XYA, rất có thể anh ta sẽ cung cấp thêm tin tức hữu ích về việc tẩy não người nhằm đào tạo sát thủ của đám diệt chủng này. - Judas nói đoạn, chợt ngừng lại nhấp một ngụm trà bạc hà thơm ngọt, ấm nóng để làm dịu cổ họng.
oOo
Chú thích:
1/ "Anh là tất cả", bản gốc là bài "You're everything" của nam ca sĩ Santa Esmeralda, lời Việt do nhạc sĩ Duy Quang viết. Bản nữ có cô Ngọc Lan ca, còn bản nam thì của chú Bằng Kiều theo mình thấy là hay nhất.