- Tua cái đoạn ngôn tình ngược luyến tàn tâm này cho tôi!
- ... Ờ. - Sói Bạc khịt mũi. - Ngoại tình. Ổng dắt thằng Phong lên thành phố. Hết... Ui da đau...
Sói Lửa nhéo eo Sói Bạc một cái rõ mạnh, rồi nói:
- Slow motion.
Ngôn Thiệu Phong sống cùng với bố trong một căn hộ tồi tàn ở đất thủ đô. Được vài năm thì Ngôn Vĩnh Gia bị giết, thi thể của ông ta thoạt trông chẳng khác gì bia tập bắn cả...
- Stop được rồi... Tao mới ăn xong!
- Giang hồ mà cũng bày đặt quan ngại sâu sắc. - Sói Bạc bĩu môi, đoạn nói tiếp. - Ngôn Thiệu Phong được một vị giáo già nhận về nuôi năm mười hai tuổi. Bọn họ chuyển đến sống ở tiểu bang Hoàn Khởi Điển Ba, trong một khu ký túc xá của giáo viên. Sau đó thì gã được đặc cách vào học viện Quân đội Quốc gia, rồi ra trường làm vệ sĩ cho một công ty tư nhân. Vài năm tiếp theo thì chuyển đến tiểu bang Na Lạp Tư Khả, cũng tức là nơi mà trụ sở của Vệ gia đóng đô, gã nộp đơn xin vào làm vệ sĩ cho Báo Hoa Mai, nhằm ngăn chặn cậu ta... tự sát.
Báo Hoa Mai thường cùng Ngôn Thiệu Phong đến quán ốc và lẩu trên đường Tương Giang ăn tối. Thường là vào tầm khoảng bảy giờ tối, trễ lắm là là mười một giờ đêm.
Kể đến đây thì Sói Bạc đột nhiên ngưng bặt, y nhìn nhìn An Kỳ một chốc, rồi khe khẽ thở dài.
- Thôi dẹp thằng hãm tài đó qua một bên đi... - Sói Lửa đành lên tiếng giải vây cho Sói Bạc. - Chú ba còn câu hỏi nào khác nhẹ nhàng hơn không?
- Báo Nanh Dài bao nhiêu tuổi?
- Ba hai.
Đôi mắt An Kỳ mở to hết cỡ. Một lúc lâu sau anh mới có thể trấn định lại mà hỏi tiếp:
- Không nhầm chứ? Anh ta còn nhỏ tuổi hơn cả tôi! Năm nay tôi ba mươi ba rồi.
Sói Bạc nhàn nhạt đáp:
- Vệ Giải Thần năm nay khoảng đâu hai mươi hai tuổi, đã kết hôn và có hai mặt con rồi. Tiết Hồng Loan thật ra đã có thai trong lúc Vệ Lô Địch nhập viện, nên tuổi tác của anh em họ chỉ hơn kém nhau gần mười tuổi thôi. Trong giới truyền tin của tôi rỉ rai rằng vụ hỏa hoạn này là do một tay Vệ Úy lập ra, nên vợ chồng Vệ Hòa mới phao tin Tiết Hồng Loan phải đi nước ngoài điều trị tâm lý, nhưng mục đích thực sự là bảo vệ cái thai. Những người không qua lại thường xuyên với gia đình họ nên không biết chuyện này, thêm nữa là họ chỉ gặp mặt Vệ Giải Thần ở tiệc đám cưới, và cũng là một lần duy nhất, nên không biết rằng Tiết Hồng Loan bị sảy thai vào bốn năm sau, cũng tức là lúc cậu ta vừa tròn bốn tuổi. Cái tên Vệ Giải Thần này đáng lẽ đặt cho đứa bé xấu số ấy, nhưng không hiểu họ nghĩ gì mà sau khi về nước, liền chuyển cái tên đó cho cậu ta.
- ... Tôi không hiểu lắm. - An Kỳ cau mày nói.
- Chú ba có biết hiện tượng thai lưu khi mang thai không? Đáng ra Tiết Hồng Loan sinh đôi, nhưng một trong hai bào thai bị chết non, và bị "trôi dạt" về một góc của khoang bụng. Phần bào thai ấy chỉ là một cục máu đỏ hỏn, đã cắt đứt liên lạc với cổ tử cung ấm áp của người mẹ, và một cách bất hạnh mà di chuyển xuống khu vực ruột kết nằm trốn tránh số phận. Tiết Hồng Loan bị những trận đau ruột hoành hành nên mới đi khám. Tại đây phần ruột thừa của bà ấy đã có dấu hiệu viêm nhiễm do "sự phân hủy" của thai lưu. Dùng từ "phân hủy" hoàn toàn không chính xác về mặt y học, nhưng đây là một trong những cách nói đơn giản nhất cho chú ba hiểu. Lý do mà bà ấy chủ quan không đi khám ngay từ khi xuất hiện cơn đau nơi vùng bụng, là do đường ruột bà ấy bị yếu bẩm sinh, nên thành thử ra không để tâm lắm vào việc này...
Người ngoài nhìn vào tưởng Tiết Hồng Loan bị sảy thai sau khi về nước, nhưng thực chất bà ấy bị sảy thai lâu rồi, chứ không phải mới đây.
- Vậy là... Vệ Minh nói dối sao?
- Phải, năm xảy ra vụ hoả hoạn, Báo Nanh Dài chỉ cỡ chừng mười tuổi rưỡi thôi. Chứ chú ba nghĩ sao Vệ Giải Thần đã có hai mặt con, mà năm nay mới mười bảy tuổi?!
Sói Bạc tu chai nước suối một cách "ừng ực", "ừng ực". Đoạn nói:
- Tiết Hồng Loan là một người cực kỳ tin vào giới Âm Dương học. Một tay Thuật tướng sư đã nói rằng tuổi của hai vợ chồng họ tương khắc, nên phải chịu cảnh mất đi đứa con đầu lòng. Cách hóa giải là cần giả vờ mang thai, rồi đúng chín tháng mười ngày, hãy làm một hình nhân giả không rõ giới tính, đem chôn nó phía sau vườn nhà, lập bia mộ và khắc chữ Nhất lên trên tấm bia. Có như vậy thì đứa con đầu lòng thực sự mới không bị yểu mệnh. Sáu năm sau thì Vệ Lô Địch chào đời. Tiết Hồng Loan cộng tuổi âm của "đứa con đầu lòng" vào tuổi thật của anh ta để trợ tuổi theo lời thầy dặn. Vệ Hòa mặt nặng mày nhẹ với Tiết Hồng Loan suốt cả năm, vì đứa con của ông ta hoàn toàn khỏe mạnh, lại đáng yêu bụ bẫm, thế thì làm đách gì mà yểu mệnh? Đúng là "bói ra ma, quét nhà ra rác"! Chỉ tổ lừa phỉnh đàn bà nhẹ dạ.
Nhưng Tiết Hồng Loan vẫn canh cánh lo, nên lại lén chồng đến gặp tay Thuật tướng sư đặng hỏi thăm vận mệnh Báo Nanh Dài. Hắn ta, tôi dùng cách xưng hô này cho dễ nghen? Được không? Ừm, được thì kể tiếp... Hắn ta tiên đoán năm mười tuổi sẽ gặp một đại hạn Thiên Không - Kiếp Sát, dẫn đến một trận hỏa hoạn lớn có thể khiến cho con trai bà ấy đau đớn tới chết, như thể bị tra tấn xong, rồi ném vào hỏa lò vậy... Tuy nhiên hắn ta lại không chịu tiết lộ cụ thể địa điểm, vì sợ là Thiên Cơ thần sẽ ném hắn xuống địa ngục nghiêm hình do giúp người khác trái ý Trời. Tiết Hồng Loan khóc lóc một hồi, hắn ta bất đắc dĩ đành phải hé chút xíu thông tin, rằng: "Đối tốt với đứa bé có cái tên độc mỗi chữ Minh trong dòng họ bên chồng, ắt sẽ giúp con trai bà thoát khỏi kiếp nạn này." Song lúc đó Báo Hoa Mai vẫn còn chưa thành hình trong bụng mẹ, nên Tiết Hồng Loan nghĩ nát óc cũng kh̀ông ra ai là người sở hữu cái tên này. Khoảng năm đến sáu năm sau, Báo Hoa Mai mới chào đời, và Tiết Hồng Loan liền tìm mọi cách thân cận với cậu ta ngay lập tức, sau khi nghe Vệ Úy thông báo tên con út là Vệ Minh...
- Đó chính là lý do mà Vệ Lô Địch đối xử tốt với Vệ Minh?
Sói Bạc quay sang nói với một cô gái trạc khoảng ba mươi, nhờ cô gọi người pha chế một ly cocktail uống cho đỡ lạnh, đoạn trả lời An Kỳ:
- Phải, Vệ Minh là người chia sẻ kiếp nạn với Vệ Lô Địch, cũng đồng thời giúp anh ta thoát khỏi cái chết... Kể tiếp nhé?
- ... Ừm. - An Kỳ đáp một cái nhẹ hẫng. Cây nạng mà anh đang gác trên đùi trái lặng im cùng chủ nhân hóng chuyện.
- Sắp kết thúc câu chuyện về Vệ Lô Địch rồi, không còn dài lắm đâu... - Sói Bạc nhấp một ngụm Hot Toddy, cảm nhận chất lỏng ấm dịu ấy vuốt ve nơi cổ họng và thực quản của mình. - Báo Nanh Dài đi đâu cũng nói khống số tuổi, mà ngay cả người trong nhà do nể mặt Vệ Hòa nên cũng không dám sửa lưng, chính vì vậy rất ít ai biết tuổi thật của anh ta là bao nhiêu.
- Ngoại trừ Vệ Minh? - An Kỳ hỏi xong, liền uống một chút Wassail. Pha chế hơi tệ nên mùi thảo mộc có vẻ nồng đậm quá mức cần thiết, khiến cho mũi anh gay gay.
- I'm not sure... - Sói Bạc bỏ lửng mẩu câu, rồi quay sang gọi cô gái khi nãy xuống bếp dặn người làm nấu vài món đơn giản nhưng ấm bụng cho bọn họ ăn.
Sói Lửa lắc lắc ly Suburban, toan đưa lên miệng uống thì An Kỳ chợt hỏi:
- Sói Biển dẫu sao cũng là một trong các bang chủ của chúng ta. Cậu lại là đại bang chủ đời kế tiếp, vậy mà...
"Cộp."
Sói Lửa uống cạn ly cocktail, rồi dằn mạnh nó xuống mặt bàn lạnh ngắt như nền sân phủ băng ngoài kia, sau đó cất giọng cười, cười khô khan đến nỗi cả An Kỳ, cả Sói Bạc đều cảm nhận được chúng sắc nhọn tựa những phiến đá dăm trang trí ở lò sưởi, nơi đang phát ra âm thanh lách tách do củi khô cháy sém.
- Chú ba... nghĩ rằng tôi vô tâm vô phế đến vậy sao?
Khay thức ăn trên tay cậu trai phụ bếp dao động mạnh, cậu ta sợ sệt khựng lại, rồi lấm lét nhìn bọn họ.
- Để xuống đi! - Sói Bạc gằn giọng nói.
Súp hải sản măng tây kem nấm dùng với bánh mì nướng tỏi, thật là hoàn hảo cho một ngày cuối đông rét buốt như thế này. Song tâm trạng An Kỳ không hề có hứng thú nuốt trôi thứ chất lỏng sền sệt và lợn cợn này. Anh hắng giọng chuyển đề tài sang một hướng khác, hòng làm dịu tình hình:
- Bây giờ là về Đỗ Mạn Kỳ được chứ?
Sói Bạc khuấy khuấy món súp nhằm giảm bớt độ nóng, đoạn thủng thẳng hỏi:
- Thạch Long?
- Không. Tàng Long.
- Hắc Long bang hay Thiên Long môn?
- Hắc Long bang.
- Hắc Long bang hình như đang tranh giành địa bàn làm ăn với Tống Vũ môn thì phải? Báo Đen và Báo Gấm mới xảy ra một vụ xô xát ở Hồng Hoa các. - Sói Lửa đột nhiên xen vào.
- Cụ thể là bang chủ nào của Hắc Long bang?
- Hà Long.
Tiếng thổi "phù", "phù" của Sói Bạc bất ngờ vang lên, ngay khi An Kỳ định mở miệng hỏi thêm về một số dữ kiện có liên quan đến Đỗ Mạn Kỳ. Khuôn mặt trắng trẻo đến mức thường hay bị trêu là "búng ra sữa", chợt nổi lên hai rặng mây hồng hồng nơi gò má.
- Chân chú ba bị thương nặng như vậy, sao không dùng xe lăn cho thuận tiện hơn, mà lại cứ chống nạng đi thế? - Sói Bạc ăn xong vài muỗng súp, y dường như hưởng ứng phong trào chuyển đề tài đột ngột do An Kỳ khởi xướng, nên hào hứng thực hành theo. - Lôi Hoành ngày trước dứt khoát không chịu sử dụng xe lăn, vì chúng đem lại cảm giác rằng y là một con người bất lực, nói trắng ra là đồ phế nhân vô dụng. Gia đình Lôi Hoành đã mời không ít danh y từ Đông đến Tây, từ Nam đến Bắc giúp y điều chỉnh tâm lý. Phải, là "điều chỉnh" chứ không phải "điều trị". Nhưng không sao cứu được. Mọi chuyện diễn biến ngày càng tệ, mặc dù bác sĩ đã chẩn đoán khả năng hồi phục của y hoàn toàn là một trăm phần trăm... Y cứ ngồi thơ thẩn một mình trong phòng ngủ, thỉnh thoảng lại chơi piano, có lúc thì ngâm nga bài đồng dao ở miền quê xa xôi nào đó.
Rốt cuộc, cũng tới lúc y rời giường, chấp nhận chờ đợi thời gian hồi phục mà bác sĩ đã vạch ra, cũng như là đã hứa hẹn trước.
Sói Bạc uống nốt chỗ cocktail, rồi cất giọng khàn khàn do nói quá lâu của mình để kể cho xong câu chuyện:
- ... Một ngày cuối hè có những cơn gió mùa thu ngập ngừng ghé thăm, nên bầu không khí trở nên mát mẻ hẳn hơn các ngày trước. Một người làm vườn đang cắt tỉa cây ở hàng rào cổng trước, bỗng nhặt được hộp quà đặt trước cổng nhà Lôi Hoành, trên đề tên y nên vội vã lên phòng thông báo. Hộp quà vỏn vẹn có mỗi chai rượu thuốc, cùng với một mẩu giấy nhắn bé xíu ghi: "Thằng Tù không ngoan, Thuốc Sắc không thương nữa." Nét chữ viết vội và xiêu xẹo, chắc hẳn người viết sử dụng găng tay nên không để lại dấu vết, mà cũng vì vậy nên chữ mới xấu và hơi khó đọc. Như được tiếp thêm sức mạnh, y dùng hết sức lực từ thuở cha sinh mẹ đẻ vắt kiệt ra không còn một giọt, ngày cũng như đêm lao đầu vào chương trình tập vật lý trị liệu, tuy rằng không thể một sớm một chiều mà thành công được, song y đã cải thiện được vấn đề về mặt tâm lý, chấp nhận sử dụng xe lăn cho đến khi bình phục hoàn toàn.
"Kéttt..."
Cửa mở. Gió tuyết cũng được dịp mà hùa nhau lao vào căn phòng chật ních người. Bất giác vang lên tiếng hắt xì của một cô gái đứng tuổi, rồi vài tiếng ho sù sụ không rõ là từ khuôn miệng của người nào phát ra, xen lẫn trong đó là tiếng chửi tục của cậu trai phụ bếp ban nãy vì mấy mẩu than nhỏ suýt nữa rơi trúng chân cậu ta.
Sói Lửa cũng cảm thấy hơi lạnh, nên dựa người thật sát vào Sói Bạc, hòng mượn chút hơi ấm do áo len mà y đang mặc tỏa ra.
- Anh hai! Em tới đón anh về. Đã tối quá rồi. - An Tần nhát gừng nói. Y xuất hiện với bộ âu phục mới toanh, thắt cà vạt cam một cách chỉn chu, còn cài thêm một chiếc nơ xinh xẻo nơi cổ áo sơ mi.
Liễu Nhược Doanh hộ tống gã đến đây, y cũng mặc âu phục, cũng thắt cà vạt, duy chỉ có điểm khác là không cài nơ. Mái tóc y được tết đuôi sam thật dài, nằm vắt ngang vai một cách có chủ đích. Khuôn mặt của cả y và Liễu Nhược Thần đều cao ngạo ngang nhau, hệt như mọi thứ trên thế giới này miễn cưỡng lắm mới vừa mắt của họ vậy.
An Kỳ vừa nói, vừa xoa bóp chân cho đỡ tê do ngồi một chỗ quá lâu:
- Ừm, tôi biết rồi. Cảm ơn cậu nhiều.
Liễu Nhược Doanh đỡ An Kỳ đứng dậy, sau đó đưa cây nạng cho anh chống, đợi anh đứng vững xong xuôi thì mới quay sang chào tạm biệt Sói Lửa và Sói Bạc rồi rời đi.
oOo
Đôi mắt Sói Bạc khẽ đảo về phía chén súp nguội lạnh của An Kỳ, y bất ngờ quay qua cọ mũi mình vào hõm cổ Sói Lửa, đoạn nói:
- Sói Đồng Bằng quay trở về rồi. Liệu Chó Ngao Tây Tạng có mon men nối gót không?
- Ổng dẫu sao cũng là thầy chúng ta, nuôi thêm một người cũng không phải là vấn đề quá lớn...
Sói Bạc chỉ nắm tay Sói Lửa, những ngón tay của họ đan vào nhau, màu rám nắng đan xen sắc trắng mịn thật rõ rệt...
Sắp đến Tết ta rồi, không biết có ai đang chuẩn bị "đốt pháo" không?