Vệ Thanh vòng tay ra sau ôm đầu theo chỉ thị của "An Tần", đoạn im lặng chờ xem màn kịch tiếp theo là gì.
"An Tần" không soát người hắn như trong tưởng tượng, "gã" chỉ lầm bầm vài câu trong miệng bằng tiếng Pháp, cặp mắt như lim dim sắp ngủ. Rồi bất thình lình, "gã" co chân đạp Vệ Thanh xuống chiếu nghỉ cầu thang tầng Bốn.
"Huỵch."
Nằm gọn trong vòng tay Dalziel, mùi máu tươi quẩn quanh nơi chóp mũi Vệ Thanh càng lúc càng nồng đậm. Hóa ra, vết thương trên bụng hắn bị bục chỉ...
Đầu của Dalziel bị nện xuống nền gạch nơi chiếu nghỉ thoạt nghe như thể tiếng đá tảng rớt xuống từ lầu cao; hiện phần sau ót của gã đang sưng phù lên và có dấu hiệu tụ máu.
Mặc kệ "An Tần" đang đứng khoanh tay, nhếch miệng cười, nhìn họ trên chiếu nghỉ cầu thang tầng Năm, Douglas mau mắn gọi xe cứu thương, chất giọng của hắn tràn ngập sự lo lắng và run sợ.
"An Tần" thản nhiên bước đến chỗ họ, bàn tay cầm khẩu súng hạ xuống, mũi chân trước bước cách mũi chân sau một khoảng ngắn đều nhau.
Không khó khăn mấy để "An Tần" tẩu thoát, bởi lẽ Vệ Thanh và Douglas hiện thời chỉ quan tâm đến sự sống chết của Dalziel.
Vệ Thanh ngồi dựa lưng vào trong góc, khuôn mặt nhăn nhó của hắn thoạt trông như một tờ giấy bị vò nát; thân thể hắn bị nhấn chìm trong một lớp mồ hôi mịn như sương đêm, nhưng mùi vị của nó vô cùng tệ hại, không được thanh sạch như sương đêm.
Cúi người xuống, rồi đặt một nụ hôn trên đôi môi tái xanh của Dalziel, Vệ Thanh khe khẽ cầu nguyện.
Đột nhiên, hàng loạt tiếng chân chạy rầm rập vang tới chỗ họ, âm thanh huyên náo đến nỗi cả ba có cảm tưởng màng nhĩ của mình đang rung động kịch liệt.
Nhìn thấy mí mắt Dalziel giật nhẹ vài lần, Vệ Thanh và Douglas không hẹn mà cùng nhìn nhau cười, nét mừng rỡ toát ra từ nơi đáy mắt ươn ướt của họ.
Đội ngũ nhân viên y tế đem Dalziel và Vệ Thanh lên băng-ca, cấp tốc đưa vào trong xe cấp cứu đặng chở đến bệnh viện cứu chữa.
Viên cảnh sát lấy lời khai Douglas, rồi mời hắn về đồn giải quyết một số chuyện liên quan đến vụ việc trên.
Douglas vui vẻ thuận theo. Trước khi cùng viên cảnh sát trẻ về đồn, hắn xin phép được lên kiểm tra căn hộ mà mình và Dalziel đang cư ngụ có khóa cửa nẻo hay tắt bếp gas chưa.
Viên cảnh sát đồng ý. Nhưng với điều kiện phải có sự giám sát của anh ta.
Vệ Thanh hiện đang uống sữa ấm ít đường. Vết thương trên bụng hắn được băng bó rất chu đáo và sạch sẽ, nên bây giờ nhìn không còn gớm ghiếc như ban nãy. Nhưng đau vẫn hoàn đau. Khâu lại rồi bị bục ra hỏi sau không có thuốc nào giảm thiểu cơn khó chịu.
Dalziel đang chụp MRI, hiện vẫn chưa có chẩn đoán nào được đưa ra.
Vệ Thanh mở điện thoại, gọi cho Vệ Úy nhằm thông báo tình hình. Hắn nhìn giờ hiển thị trong máy, lòng thầm nghĩ không biết cha hắn đã ngủ hay chưa.
Vệ Úy nghe điện thoại rung, ông bình tĩnh nhỏm người dậy, rồi dụi mắt mấy cái.
Đắp lại chăn cho Lưu Dĩnh Phương, Vệ Úy xỏ dép vào chân, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài nghe điện thoại.
- Con hiện đang ở bệnh viện, thưa cha. - Vệ Thanh vào thẳng vấn đề. Trong giọng nói của hắn thể hiện rõ rệt sự mệt mỏi.
Vệ Úy không ừ hử chi cả. Ông vừa tra chìa vào ổ khóa phòng làm việc, vừa nghe con trai trưởng trình bày tiếp câu chuyện.
Hai người vệ sĩ cung kính đẩy cửa hộ Vệ Úy, đoạn thấp giọng mời ông vào, thanh âm của họ nhàn nhạt như cơn gió thoảng qua khoảnh sân hoạnh vắng.
Vệ Úy nhận thấy giọng nói của Vệ Thanh có chút gay gắt. Ông đồ rằng kết quả của Dalziel không mấy tốt, nên mới khiến cho con trai ông nảy sinh cảm giác khó chịu.
- Anh ta cần tịnh dưỡng ít nhất nửa tháng. Theo dõi 24/24 để tránh phát sinh biến chứng. Trước mắt, các bác sĩ chẩn đoán anh ta bị chấn thương đầu, trật khớp cổ, có dấu hiệu tụ máu bầm ở nơi... - Vệ Thanh nhăn mặt dịch các thuật ngữ trong ngành Y tế bằng tiếng Anh sang tiếng Việt. -... Ở nơi xảy ra va chạm.
Tiếng thở dài thườn thượt của Vệ Thanh hốt nhiên vang lên.
Vệ Úy chợt nhếch miệng cười, tấm kính cửa sổ phản chiếu bóng hình ông một cách thật mờ nhạt.
Có người gọi Vệ Thanh xuống quầy thông tin làm giấy tờ xác nhận nhập viện cho Dalziel, vì vậy mà hắn đành ngắt ngang cuộc trò chuyện với cha mình, quay sang đàm thoại với tay bác sĩ mới tới.
- Anh có phải là người thân của Dalziel không?
- Không, tôi chỉ là bạn của anh ấy.
- Anh có thể giúp chúng tôi xác nhận một số thông tin của anh ta không?
- Tôi không chắc lắm... Nhưng sẽ cố gắng cung cấp thông tin trong tầm hiểu biết cho bệnh viện của anh, cũng như là cơ quan điều tra hay.
- Tuyệt. Chúng ta bắt đầu thôi.
Vệ Úy nghe được phân nửa, ông quyết định kết thúc cuộc gọi với con trai. Sau đó xoay ghế ra hướng cửa sổ, rồi ngồi trầm ngâm một đỗi rất lâu.
Đồng hồ quả lắc uể oải ngân nga bài "Kìa con bướm vàng", báo hiệu bây giờ là 1:30 phút.
Anh quốc hiện thời chắc tầm khoảng 18:30 phút, do múi giờ của Đại Việt và bên ấy cách nhau chừng bảy tiếng.
Vệ Úy đem từng câu, từng chữ, cách nhấn nhá, tiếng thở dài, thói quen trong Quá khứ và Hiện tại của Vệ Thanh lên bàn cân Nguyên nhân cân, đo, đong, đếm ba lần. Và lần nào kết quả cũng chỉ có một. Đó là: Con trai trưởng của ông đang nói dối!
Màn hình camera bỗng chốc lóe sáng, âm thanh chuông cửa lập tức vọng vào tai Vệ Úy, người đến là Vệ Minh.
Vệ Minh thưa cha một tiếng, rồi đặt khay cháo khuya lên bàn làm việc. Trên khay có tổng cộng sáu thố, kích thước không đồng đều vì còn tùy thuộc vào số lượng thức ăn; thố lớn nhất đựng ếch kho tộ, thố kế là cháo trắng nấu hành, các thố còn lại đựng lần lượt các món như rau lang luộc, chanh, ớt xắt sẵn và sa tế cay cay. Cậu còn chiên thêm hai cặp bánh quẩy để cha ăn kèm với cháo ếch.
Vệ Úy cất giọng cảm ơn, rồi mới bắt đầu thưởng thức.
Vệ Minh khui chai trà lúa mạch ướp lạnh, rồi chậm rãi nhấp từng ngụm một. Đoạn lột một cái bánh ú nhân tôm thịt ăn.
- Cậu Thanh đang ở trong bệnh viện cùng với hai người... bạn của mình. - Vệ Úy vừa lau miệng bằng khăn giấy, vừa kể cho Vệ Minh hay. - Bụng chỉ bị cứa một nhát, không sâu lắm, khoảng chừng dăm bữa nửa tháng sẽ lành lặn.
Vệ Minh bất giác nhìn xuống cánh tay phải hãy còn quấn băng của mình, vị ngọt của bánh ú hốt nhiên trở nên đắng chát nơi đầu lưỡi.
Ba cậu... như đóa thủy tiên vậy.
- Đôi khi tôi trộm nghĩ, Tần Thủy Hoàng chính là kiếp trước của tôi. - Vệ Úy kéo ghế đứng dậy, đoạn dạm bước tới tủ lạnh, gắp vài viên đá bỏ vào trong ly thủy tinh, sau đó rót cà phê vào đầy ly. Âm thanh lanh canh của đá viên khi va vào nhau và thành ly nghe thật vui tai.
Vệ Minh nhìn khay thức ăn vẫn còn hơn phân nửa, trên môi cậu thoáng qua một nụ cười nhạt như màu sắc của cơn gió chướng.
- Một lát lau sàn nhà trước khi rời đi đấy.
Nhờ một câu nhắc nhở của Vệ Úy, Vệ Minh mới biết từ nãy đến giờ chai trà lúa mạch mà cậu đang cầm trên tay bị nghiêng nên đổ ra sàn nhà.
- Nếu muốn thắng người khác, cậu phải biết cách che giấu cảm xúc của mình... - Vệ Úy nói đoạn, bèn ngừng lại và uống cạn cốc đen đá mát lạnh. - Các cậu cứ để tôi bắt bài hoài...
oOo
Vệ Khương ăn mặc xúng xính đến công viên giải trí Wonderland ghi hình. Vệ Lạc Hy phải đi khám sức khỏe tổng quát để kịp đi Singapore vào Chủ nhật tuần này nên không thể có mặt tại đây. Cu cậu tiếc hùi hụi, nhưng cũng không dám mè nheo lâu với vợ chồng Vệ Úy.
Vệ Khương, hai anh em họ An cùng các bạn trong lớp tham gia các hoạt động vui chơi dưới sự hướng dẫn của nhân viên trong khu giải trí.
An Kỳ đang đứng quan sát MC phỏng vấn một bé gái mặt tròn xoe mặc váy xếp ly hồng phấn. Cánh tay phải của anh và cậu hiện thời đều quấn băng trắng xóa, chỉ khác ở chỗ là cậu không đeo dây đai nâng đỡ ở cổ nhằm giảm thiểu áp lực cho cánh tay bị thương như anh.
- Này...
Vệ Minh nắm lấy cánh tay trái của An Kỳ, khẽ lay lay.
An Kỳ và Vệ Minh lẳng lặng tẩu thoát. Hai người cùng nhau đi về khu vực công viên nước nằm cách đây khoảng hai trăm mét. Những vòm hoa giấy rực rỡ trên đầu nom như thể những vòm hoa trang trí ở đám cưới, và hai người là nhân vật chính của lễ đường không khách mời này.
Thương thế nơi chân trái An Kỳ đã khỏi hẳn, nhưng anh vẫn thích giả vờ đi đứng không vững hòng khiến mọi người không đề phòng mình. Bây giờ chỉ còn lại anh và người thương, nên là không cần phải giả vờ quá nhiều nữa.
An Kỳ ấn Vệ Minh vào trong phòng thay trang phục cho khách ở khu vực công viên nước. Vệ Minh luồn tay xuống đũng quần An Kỳ, những đầu ngón tay của cậu khẽ xoa nắn dương v*t anh.
An Kỳ gặm chiếc cằm nhẵn nhụi của Vệ Minh, đoạn cọ đầu gối vào đũng quần cậu, trả đũa cái hôm mà cậu khiến anh "mắc nghẹn".
Hai người hôn nhau một cách say đắm, như thể đang cố bù đắp khoảng thời gian đã mất dài tận mười năm kia. Những dòng tin nhắn, những cái Icon, những câu chữ mà họ trao nhau bỗng chốc ùa về như thác đổ, đem đến những hạt mưa thanh xuân tưới mát cho mầm cây tình đầu mà họ ấp ủ trong suốt những năm xa xôi.
Tiếng rên hừ hừ của Vệ Minh tựa hồ là liều thuốc lú. Nó khiến cho đầu óc An Kỳ mất hẳn sự tỉnh táo, khiến anh có ham muốn xâm chiếm cậu, nhấn chìm cậu trong bể tình cùng anh.
- Babe vẫn chưa giải thích cho tôi nghe nhỉ? - An Kỳ dùng hai ngón tay miết đầu ngực của Vệ Minh.
- Về chuyện gì? - Vệ Minh chỉnh sửa ve áo sơ-mi cho An Kỳ.
- Về cánh tay của babe đấy... Tại sao lại bị thương nặng vậy? - An Kỳ rũ mắt nhìn xuống cánh tay phải của Vệ Minh. Tuy rằng tay áo vest đã che đậy nó, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của lớp băng vải dày cộm.
Vệ Minh không đáp, cậu cọ mũi vào lồng ngực An Kỳ, nhắm mắt lắng nghe nhịp đập nơi trái tim người thương.
An Kỳ tựa cằm lên trán Vệ Minh. Chiếc cằm của anh lún phún râu, đâm vào chiếc trán nhẵn bóng của cậu những vệt xước xác.
Hai người trở ra khu Tây của công viên, sau khi đã rửa tay và mặt nhiều lần. Rồi cùng nhau ngắm nhìn các con nô đùa cùng chúng bạn.
Vệ Khương đang chơi trò vòng xoay ngựa gỗ cùng với hai anh em họ An. Sắp nhỏ chọn cho mình chỗ ngồi hình cỗ xe bí ngô để đủ vị trí cho ba đứa ngồi chung.
Vệ Minh vừa đút bánh Soufflé phô-mai cho An Kỳ, vừa ngắm con trai chơi đùa cùng bạn bè trang lứa, ánh nắng sớm mai làm bừng sáng khuôn mặt tràn trề hạnh phúc của cậu.
An Tần đang chỉ đạo cho các nhân viên hậu kỳ điều chỉnh ánh sáng và địa điểm quay tiếp theo. Chiếc áo gi-lê đen bên ngoài giúp chiếc áo sơ-mi trắng bên trong ôm sát thân hình rắn rỏi, cộng thêm chiếc quần kaki cùng màu được may đo khéo léo làm tôn lên đôi chân thon dài, đem đến nét tuyệt mỹ cho gã trai đang trên đà bước vào tuổi trung niên là gã.
Đến trưa, tụi nhỏ được An Tần dẫn đi ăn buffet. Điểm đến là nhà hàng năm sao ở khu Đông công viên, với các món ăn vô cùng ngon miệng và bổ dưỡng, phù hợp cho người lớn cũng như trẻ nhỏ.
Các bậc phụ huynh đã tới đây trước nửa tiếng, hiện tại đang lục tục sắp xếp chỗ ngồi cho mình và con cái; tiếng cười nói bao phủ hội trường thơm mùi ẩm thực.
Vệ Khương cùng chúng bạn đi rửa tay xong, liền nghiêm cẩn xếp hàng đi vào hội trường dưới sự hướng dẫn của hai cô giáo.
Vệ Minh nhờ An Tần và An Kỳ trông chừng Vệ Khương để cậu đi vệ sinh một lát.
Hai người vui vẻ nhận lời, rồi giục cậu "giải quyết" mau để về còn ăn kịp với mọi người.
Nhà vệ sinh nằm cuối dãy hành lang, đặt khuất sau thang bộ, nam bên trái và nữ bên phải. Vệ Minh đi bộ muốn rã chân mới đến được đấy. Đến được đấy rồi mới biết có lối đi tắt ở cửa hông hội trường nằm đối diện với hành lang dẫn trực tiếp ra nhà vệ sinh! Tức là chỉ cần bước qua cửa hông hội trường là sẽ tới nơi, không cần phải đi vòng vèo suốt như nãy giờ.
Vệ Minh đứng ở cửa hông, nhìn An Kỳ đang khập khiễng bước từng bước một đến chỗ Vệ Khương, rồi cắt thức ăn thành những miếng nhỏ cho cục mỡ dễ nhai, nụ cười trên môi cậu rạng rỡ như đóa hồng dưới con nắng ban trưa.
Vệ Minh đi vệ sinh xong, cậu toan trở vào hội trường để dùng bữa, thì bất chợt khựng lại. Cậu che trán, đoạn nheo mắt lại để quan sát cho thật kỹ.
Triệu Mộ Vân tựa người vào gốc tùng già ở phía đối diện Vệ Minh, khuôn mặt ông hiện rõ vẻ bất cần, đôi mắt phượng u sầu đã xuất hiện thêm nhiều vết chân chim, bờ môi khô cằn như ruộng nương mùa hạn; tựa chung, ông đã già đi rất nhiều so với mấy tháng trước.
Vệ Minh thở hắt ra. Cậu bước nhanh đến bên cạnh Triệu Mộ Vân, đoạn cùng ông chuyện trò:
- Chừng nào ông mới đến thủ đô?
- Chưa biết.
- Đi cùng ai?
- Chưa biết.
Vệ Minh nhìn vòm cây được ánh mặt trời viền vàng hết các kẽ hở, mắt của cậu bỗng cảm thấy đau đau.
- Ông đang tỉnh phải không? - Vệ Minh ngồi thụp xuống, rồi ngắt một bông mười giờ màu hồng cánh sen.
- Tôi đang tỉnh hay tôi đang điên
Ngay cả tôi cũng không biết được
Nhân thế chìm trong hỗn loạn Nghiệp - Duyên
Tôi cũng thế, quay cuồng cùng nhân thế
Vệ Minh đột nhiên hỏi:
- Ông sinh ngày mấy, tháng mấy, năm mấy?
Triệu Mộ Vân mỉm môi cười, nhưng không đáp, đoạn xoay người rời đi.
Vệ Minh muốn níu ông lại để hỏi cho ra lẽ, song lý trí của cậu không cho phép.
Bóng hình Triệu Mộ Vân dường như đang tan biến vào muôn vạn giọt nắng trời. Càng nhìn lâu, càng không biết được rằng, cuộc gặp gỡ giữa cậu và Mộ Khuynh Chiêu liệu có thật hay là không?
oOo
Cũng ngay trong ngày hôm đấy, cụ thể là vào lúc tám giờ tối, Vệ Minh và An Kỳ đến nhà Tôn Bách Nhật thắp nhang cho Tôn Ngọc Minh. Mỗi người mua một bó hoa tươi, một hộp nhang trầm, một chai rượu tây và một ít bánh kẹo ngoại nhập làm quà cúng viếng.
Tôn Bách Nhật niềm nở tiếp đón hai người, rồi giục Hà Tễ đi pha trà. Hà Tễ đang chơi game, nghe vậy, liền ngoan ngoãn đứng dậy xuống nhà bếp pha trà.
- Hai người... thành rồi à? - Tôn Bách Nhật đẩy dĩa rau câu trái cây về phía hai người.
- Vẫn chưa. - Vệ Minh toan nói tiếp, nhưng ngẫm lại nên thôi.
An Kỳ nghe thấy câu trả lời của Vệ Minh, anh nhếch miệng cười, rồi nắm lấy tay cậu thật chặt.
Hà Tễ bưng khay trà lên, sau đó rót trà vào tách cho mỗi người. Đoạn ngồi xuống bên cạnh Tôn Bách Nhật.
Trà xanh nguyên chất nên hương vị vô cùng mộc mạc. Hương trà tươi mát như thể mùi của màn mưa giăng trên đầm sen tháng Năm. Hớp một ngụm nước trà chát đắng, hãy đợi khoảng vài giây, để cảm nhận nước trà biến chuyển thành vị ngọt ấm nơi cổ họng. Tiền đắng, hậu ngọt; vốn dĩ là nét đặc trưng của trà ngon.
An Kỳ và Vệ Minh không ở lại lâu, vì còn phải về chăm sóc các con, cũng như lo liệu cho công ty nhà họ; nên ngay khi nghe đồng hồ quả lắc điểm chín tiếng, họ liền cáo lỗi rồi hấp tấp ra về.
Tôn Bách Nhật cũng không ép uổng hay nài nỉ chi cả. Hắn cúi đầu cảm ơn An Kỳ và Vệ Minh một tiếng, rồi đứng dậy tiễn họ đến tận cửa xe. Mãi đến hơn mười lăm phút sau, hắn mới trở vào nhà.
Tôn Bách Nhật đặt hộp bánh của An Kỳ và Vệ Minh lên bàn thờ, đoạn đốt nhang, khấn vái cho hương hồn cha mình.
- Có cái này tôi phải thanh minh cho mình...
Tôn Bách Nhật nói đoạn, liền ngoắt Hà Tễ vào phòng ngủ của hắn.
Đút chiếc USB vào khe cắm của laptop, rồi thực hiện một số thao tác trên máy tính, Tôn Bách Nhật ra hiệu cho Hà Tễ ngồi xuống xem lại đoạn băng ghi hình cái hôm mà họ đã "quan hệ" với nhau.
Hà Tễ nghệch mặt nhìn bản thân đang nằm dài trên ghế sô-pha, lăn qua lộn lại một mình, trong miệng rên xiết những thanh âm không mấy trong sáng. Tôn Bách Nhật ngồi vắt tréo chân trên chiếc ghế đơn quan sát gã mộng xuân, thỉnh thoảng lại mỉm miệng cười.
- Hôm đó tụi mình không "ấy ấy" à?
- Loại thuốc này gây ảo giác mạnh. Nó kích thích vùng thùy thái dương của người sử dụng, dẫn dắt họ mơ tưởng đến những điều thầm kín. Đem đến một giấc mơ trần tục như thật. - Tôn Bách Nhật đăm chiêu nhìn Hà Tễ. - Tôi không hiểu đoạn băng mà cha anh đã nhận bên trong nó chứa cái gì, mà phải khiến ông ấy thân chinh đến gặp tôi cho bằng được như vậy? Anh thấy đấy, rõ ràng chúng ta chẳng có tí gì gọi là "abc" hay "xyz"...
Hà Tễ gục mặt xuống. Đầu của gã hiện đang đau quá chừng.
- Đã uống thuốc chưa?
Hà Tễ ngơ ngác gật đầu.
Tôn Bách Nhật thở dài. Đoạn đi soạn thuốc cho Hà Tễ uống. Không có hắn kiểm soát, ắt hẳn gã đã "lờ lớ lơ" luôn việc này.
- Uống đi rồi mới được chơi game. Ngoan! Thuốc không đắng đâu.
Hà Tễ uống xong cử thuốc trước sự giám sát chặt chẽ của Tôn Bách Nhật, gã liền nhào đến cái Laptop thân yêu. Đoạn nằm dài trên bộ ngựa chơi Candy Crush Saga một cách say mê, ngón trỏ của gã di chuyển liên tục trên con chuột cảm ứng, hai mắt cơ hồ muốn dán chặt vào màn hình máy tính.
Tôn Bách Nhật đứng khoanh tay nhìn gã chơi một hồi đâm chán, bèn vươn vai ngáp dài, rồi không nói không rằng bỏ về phòng ngủ trước.
Còn lại một mình Hà Tễ, gã thoát khỏi ứng dụng trò chơi điện tử, rồi đăng nhập vào địa chỉ email của mình.
oOo
Hồ mỗ có điều muốn nói:
Quyết định viết Mạt thế trước Giới giải trí, vì đói đam Mạt thế quá chừng. Cố gắng viết "Luận về việc Alpha đẩy ngã Alpha" không quá sáu mươi chương. Hy vọng sẽ hoàn kịp trong năm nay. QAQ