Vệ Minh thay trang phục bệnh nhân mới cho Vệ Úy, đoạn chải lại mái tóc đã luống bạc của cha, rồi đứng dậy đem mớ đồ dơ đi giặt.
Vệ Úy đã hôn mê hơn mười bảy ngày, Trương Tử Kỳ cũng vậy. Hai người hệt như Ngưu Cao với Ngột Truật vậy, người này chết cũng phải lôi kéo người kia đi theo.
Phòng bệnh VIP của bệnh viện Bách Dược có lối thiết kế như một căn hộ cao cấp, chỉ ngoại trừ không có bếp nấu, thì còn lại đều đầy đủ tiện nghi cả.
Quần áo ngoài thì giặt bằng máy, còn đồ lót thì Vệ Minh giặt tay cho sạch. Cậu vừa làm, vừa nghe những bài nhạc nhẹ cách đây mười mấy năm. Cậu không thấm được nhạc trẻ bây giờ, nên đôi khi, cậu cảm thấy lạc lõng khi lên mạng, nghe người khác đề cập đến tên một bài hát hiện hành nổi đình nổi đám nào đấy mà bản thân chưa từng biết, bản thân lại ù ù cạc cạc như thể một ông cụ non vậy.
"Mùa xuân sang có hoa anh đào. Màu hoa tôi trót yêu từ lâu. Lòng bâng khuâng nhớ ai năm nào. Hẹn hò nhau dưới hoa anh đào. Mình nói chuyện ngày sau..."
Bài hát này được nhạc sĩ Thanh Sơn dành tặng cho người vợ mới cưới, dựa trên một câu chuyện tình có thật ở xứ sở Phù Tang. Chuyện kể rằng người tình của cô gái tham gia đội Cảm tử quân trong Đệ nhị Thế chiến, và một đi không trở lại; hàng năm, cứ hễ đến mùa hoa anh đào nở, cô lại ngồi trước hiên nhà ngắm hoa đợi người yêu quay trở về từ chiền trận, đợi mãi, cho đến khi tóc xanh đã ngả sang sắc bạc, dung nhan xưa đã phai tàn theo lớp bụi thời gian, nhưng người yêu cô vẫn vĩnh viễn không quay trở về...
"Chuyện đời như một giấc chiêm bao mà thôi. Tìm về quá khứ thấy xuyến xao lòng thôi. Gió xuân đến bao giờ. Ngỡ như bước chân ai qua thềm hay là mơ?"
Vệ Minh tống đồ dơ vào trong máy sấy, rồi trở ra.
Mở chiếc Laptop lên, đăng nhập vào trong máy, Vệ Minh bắt đầu buổi làm việc của mình.
Quyền điều hành tập đoàn hiện thời được chuyển giao cho Vệ Thanh và Vệ Minh, mặc cho các cổ đông xầm xì bàn tán, đe dọa rút vốn khỏi tập đoàn.
Dự án Metro hợp tác với Thụy Điển dự kiến sẽ khởi công vào đầu tháng Sáu sau khi đã huy động đủ vốn, Hác Đăng Khánh không muốn đất nước gánh nợ nên đã đợi đến năm nay mới tiến hành xây dựng. Chú còn phòng xa tới độ thuê thêm một nhà thầu trong nước để giám sát chất lượng công trình, và nhà họ Vệ vinh dự được chọn là tổ chức đảm trách công việc đó.
Nhờ thế mà cổ phiếu tập đoàn Vạn Phát đã tăng vọt chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn! Nói rõ ràng hơn là ngay sau khi bản tin công bố của Hác Đăng Khánh được phát sóng trên đài truyền hình quốc gia.
Các cổ đông nghĩ rằng Vệ Úy có quen biết với tổng thống nên không một ai dám manh động hất cẳng hai đứa con trai của ông ta ra khỏi tập đoàn Vạn Phát.
Vệ Minh soạn thảo văn bản, chốc chốc lại ngẩng đầu kiểm tra bình nước biển, bình truyền dịch, các ống dẫn và điện tâm đồ, xem xem có cái gì bị bất thường không.
Vệ Minh xem lại biểu đồ trong bản báo cáo mà phòng Tài vụ vừa gửi qua sáng nay, chỉ số chứng khoán dao động mãnh liệt đến mức cậu cứ ngỡ đây là nhịp tim của một vận động viên khiêu vũ đang trong vòng thi đấu chung kết.
"Cạch."
Uông Trác vừa bước vào cửa, liền bước đến chỗ Vệ Minh. Anh đưa cho cậu một túi nylon nhỏ, bên trong đựng một xốp hình chữ nhật.
- Của An Kỳ mua đấy. Anh ta bảo rằng cậu chủ gầy quá, cần phải bổ sung dưỡng chất. - Uông Trác nói đoạn, mở hộp xốp hộ Vệ Minh.
Vệ Minh chống cằm nhìn vào trong hộp. Đoạn dùng tay quạt trên bề mặt thức ăn.
- Thơm đấy.
Uông Trác đang đặt cà phê trên app, nghe vậy, bèn ngừng tay, đoạn dịu dàng nói:
- Nếu vậy thì cậu chủ mau ăn đi cho nóng.
Mỳ Ý sốt Pesto có màu xanh bơ đẹp mắt. An Kỳ biết Vệ Minh dễ nuôi, nên cho cả hải sản và ham vào trong món này; biến món ăn càng trở nên ngon gấp bội.
Vệ Minh một tay dùng nĩa cuộn mỳ, một tay dùng muỗng xúc sốt Pesto lên ăn. Cứ thế mà chỉ trong vòng một loáng, hộp mỳ đã sạch trơn.
- Tôi mua cho cậu chủ một ly trà Latte hoa đào nhé?
- Ừm, cảm phiền anh vậy. - Vệ Minh vừa che miệng xỉa răng, vừa trả lời Uông Trác. - Một lát tôi sẽ gửi tiền lại.
Điện thoại của Uông Trác rung chuông, người gọi đến là nhân viên giao hàng, anh ta nói rằng mình đang ở ngoài đại sảnh nơi tầng Bảy, liệu có được phép vào phòng bệnh không. Uông Trác nhỏ giọng bảo rằng đứng đó đợi anh ra lấy hàng, vì bệnh nhân cần sự yên tĩnh.
- Tôi đi lấy đồ uống nha cậu chủ?
Vệ Minh khẽ gật đầu, rồi tiếp tục đánh máy. Ánh sáng xanh biếc của màn hình máy tính hắt vào khuôn mặt Vệ Minh làm nổi bật đôi gò má hóp cùng cái cằm nhọn của cậu. Số cân hiện giờ của cậu không vượt quá năm mươi lăm ký.
"Cạch."
- Mời cậu chủ. - Uông Trác đặt ly trà Latte hoa đào xuống bàn nước một cách thật nhẹ nhàng.
- Cảm ơn anh. - Vệ Minh nhìn đồng hồ trên màn hình máy tính xong, cậu bỗng vội vàng nói. - À, tôi cần nhờ anh làm chút chuyện...
Uông Trác mới ngậm một hớp Black Tea Macchiato trong miệng, chưa kịp nuốt xuống thì đã hấp tấp đến bên cạnh Vệ Minh, nghe cậu phân phó.
- Đúng một tiếng rồi, đổi tư thế cho cha tôi thôi.
- Ực... À...
Uông Trác giúp Vệ Minh thay đổi tư thế của Vệ Úy, rồi xin phép trở về Vệ gia giải quyết nốt công việc mà Cổ Tường Quang giao cho.
- Đi đường cẩn thận đấy.
- Vâng, cảm ơn cậu chủ. - Uông Trác cười rạng rỡ, đáp.
Còn lại một mình Vệ Minh, sau khi khóa kỹ cửa nẻo cẩn thận, cậu bắt đầu thay tã cho cha.
Thuê điều dưỡng viên thì sẽ chuyên nghiệp hơn, nhưng Vệ ̣Minh thừa biết cả cha lẫn mẹ sẽ không hài lòng. Đối với Vệ Úy thì sĩ diện của ông ấy quá cao, đối với Lưu Dĩnh Phương thì sự ghen tuông của bà ấy quá lớn. Thành thử ra, để giảm bớt xung đột trong gia đình về sau, Vệ Minh tự tay lo liệu tất cho cha từ A đến Z. Không một câu than van hay chê gớm nào bị thốt lên từ miệng cậu. Thậm chí, cái quá khứ bị cha mẹ ghét bỏ cũng bị vứt vào sọt rác, cậu không có giờ phút nào nhớ đến chuyện mình đã từng bị cha mẹ đối xử tệ bạc, hiện thời tâm trí cậu chỉ dành chỗ cho việc ghi nhớ thời điểm trở mình, xoa bóp, thay tã, đổ và cọ rửa bô, tắm gội, thay trang phục mới cho Vệ Úy. Hầu hết thời gian trong ngày cậu đều túc trực trong phòng bệnh của cha, ngay cả chuyện đi đón con cũng phải giao cho Uông Trác và Cổ Tường Quang trông chừng hộ.
Vệ Minh xát xà phòng vào lòng bàn tay, rồi hứng nước rửa sạch bọt. Cậu rút khăn mùi soa ra lau tay, rồi trở vào phòng bệnh làm việc tiếp.
Tập đoàn Vạn Phát vốn dĩ là ước mơ của Vệ Úy, cho nên cậu phải giúp cha mình duy trì nó bằng mọi cách mới được.
Vệ Lô Địch đến sau bữa ăn khoảng hai tiếng. Anh không mang theo quà cáp hay bất kỳ thứ gì khác, vì thiết nghĩ không cần.
Vệ Minh tạm ngừng công việc đang dở dang của mình, cậu đăng xuất, rồi tắt nguồn máy tính, sau đấy ra ghế sofa ngồi trò chuyện với Vệ Lô Địch.
- Báo Đen có nhắc đến chuyện thu mua khách sạn Nam Thành. - Đôi tay Vệ Lô Địch đan vào nhau và đặt trên đùi. Ánh mắt anh nhìn Vệ Minh thật xa xăm, như thể tiêu điểm mà anh đang tìm kiếm là câu trả lời đã bị cậu vùi sâu dưới đáy lòng. - Em có thể nói cho anh biết, rằng ai mới là chủ sở hữu thực sự của thương vụ này không?
Vệ Minh nhấp một ngụm Latte đã tan đá, đoạn nói:
- Là người của Cấp Trên. Em chỉ biết có bấy nhiêu thôi. Sâu hơn nữa, em bó tay.
Vệ Lô Địch thoáng cau mày. Mười lăm triệu Mỹ kim là một món tiền khổng lồ, liệu có ai đủ tin tưởng cấp dưới đến độ giao khối tài sản ấy cho người khác đứng tên chứ?
Vệ Minh mời Vệ Lô Địch dùng chút bánh ngọt. Song anh nhẹ giọng khước từ. Cậu cũng không muốn nài ép anh, bèn quay trở lại đề tài mà hai người đang bỏ ngỏ:
- Niềm tin của Cấp Trên dồi dào như tiền trong ngân hàng của anh ta vậy. Em không biết chắc là bao nhiêu, nhưng đồ rằng phải trên một tỷ đô mới dám chơi ngông như vậy.
Vệ Minh cắn một miếng bánh dứa Danish trong khi chờ Vệ Lô Địch tiếp lời:
- Không phải "ngông" mà là "ngu". - Vệ Lô Địch dẩu môi nói. - Đổi ngược lại là anh, anh sẽ không bao giờ đi một nước cờ liều đến thế. Với bằng đấy tiền, mua một tòa lâu đài bên Anh quốc rồi tổ chức chương trình du lịch thì sẽ an toàn hơn.
- Tùy hỷ người suy nghĩ. Trên thế giới này đâu có thiếu những người trong giới siêu giàu lãng phí tiền một cách ngớ ngẩn chứ? Biết đầu tư và phòng xa như Bill Gates hay Warren Buffet thì mới hiếm, chứ còn xài sang thì dễ tìm lắm.
Vệ Lô Địch xoa đầu Vệ Minh, anh cười xòa bảo:
- Dòng họ nhà mình đúng là giống nhau ở điểm mang gen di truyền "tính toán", cứ thấy tiền bị lãng phí hay đầu tư sai chỗ là xót ruột.
- Bởi vậy mới giàu... - Vệ Minh nháy nháy mắt.
"Cạch."
Uông Trác chở Vệ Khương từ trường đến đây. Theo sau hai người là Vệ Giải Thần; hôm nay y mặc một bộ thường phục đơn giản, áo T-shirt trắng phối với quần jeans lửng, trên người vận thêm chiếc áo khoác dù có mũ màu xám-đen; thoạt nhìn cậu ta trông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều.
Vệ Khương khoanh tay thưa Vệ Minh, rồi quay sang thưa Vệ Lô Địch.
- Lại đây cậu Ba nựng cái coi. - Vệ Lô Địch giả vờ nhăn mặt.
Đáng lý theo vai vế, Vệ Minh phải gọi Vệ Lô Địch là "em", nhưng sự chênh lệch tuổi tác giữa hai người đã dẫn đến việc thay đổi ngôi xưng này. Chính vì thế mà Vệ Minh mới gọi Vệ Lô Địch là anh Ba (do Vệ Thanh đã là anh Cả), còn Vệ Giải Thần là cậu Út vậy.
- Cục mỡ càng lớn càng đẹp trai giống cậu Ba nha.
Vệ Khương ngượng nghịu đính chính:
- Dạ, con... con đẹp trai giống baba.
Cả bọn nghe xong phá lên cười, khiến Vệ Khương ngượng chín cả mặt. Vệ Khương xấu hổ đứng nép sau chân Vệ Minh. Hai tay cục mỡ ôm chân baba chặt cứng.
Vệ Minh ngồi xuống hôn con trai một cái thật kêu, rồi đứng dậy dẫn cục mỡ đi rửa mặt và vệ sinh tay chân.
Ngoài này Uông Trác và hai anh em họ Vệ đang tán gẫu với nhau về kết quả bầu cử sắp tới. Uông Trác chọn đảng Dân chủ, còn hai người thì bỏ phiếu trắng; hay nói một cách khác, toàn gia Vệ Minh đều bỏ phiếu trắng, bởi đơn giản họ không muốn tham gia "cuộc chơi" này.
Vệ Lô Địch nhấp một ngụm Dolce Misto mà em trai mua cho. Rồi hỏi han Uông Trác về chuyện anh ta có người yêu chưa.
Uông Trác ngượng ngùng đáp "Không", anh giải thích rằng muốn ổn định công việc trước, rồi mới tính đến con đường hôn nhân sau.
Vệ Giải Thần khuấy khuấy món nước Frappuccino thạch cà-phê, đoạn hút một hơi đầy sảng khoái. Và nói:
- Tiền lương của anh chắc hẳn dành hết cho Starbucks nhỉ?
Uông Trác bật cười ha hả. Anh ngó xuống ly "Dragon drink" trên tay mình, rồi thủng thẳng nói:
- Hôm nay phá lệ uống nhiều hơn một cữ. Chứ thường ngày tôi chỉ pha cà-phê ở nhà cho đỡ tiền thôi.
Vệ Minh mở hộp súp cua cho Vệ Khương ăn xế, rồi trải chiếu ra sàn, đoạn gọi Uông Trác và hai anh em họ Vệ lại đây ngồi xuống.
- Em sắm ở đâu ra cái chiếu này vậy? - Vệ Lô Địch dở khóc dở cười hỏi Vệ Minh.
Vệ Minh hơi quay đầu nhìn băng ghế sofa sau lưng, đoạn quay lại đáp:
- Không đủ chỗ ngồi nên em mua nó để tiện tiếp khách.
- Ngồi thế này thoải mái hơn nhỉ? - Vệ Giải Thần hiếm khi nào cười tươi như vậy. - Tết này bác Úy khỏe lại, tụi mình chơi lô tô với nhau nhé?
Vệ Minh buồn buồn đáp:
- Ừm, tôi cũng mong là thế...
oOo
- Dì Sáu bán bánh căn ư? Dì ấy đã chết cách đây tám năm rồi mà.
Vệ Lô Địch ngớ người bước đến lan can sân thượng, rồi nhìn xuống con lộ đông đúc. Không thấy. Anh thử phóng tầm mắt sang bên kia con lộ, cũng không thấy đâu cả.
Có những thứ đã ăn sâu vào trong tiềm thức đến nỗi, khi nó không còn tồn tại nữa, ta vẫn cứ nghĩ nó còn hiện hữu đâu đây...
- Anh Ba?
Vệ Lô Địch hồi thần. Anh vuốt mặt vài cái, đoạn bước lùi vô trong:
- Thế... một lát nữa, anh sẽ mua cho em bánh Okonomiyaki nhé?
- Vâng, làm phiền anh vậy. - Vệ Minh vừa lau mặt, vừa đáp lời Vệ Lô Địch.
Hôm nay là ngày thứ hai mươi, Vệ Úy vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Tình hình bên phía Richard Trương cũng không khá khẩm hơn, nghe nói anh ta vẫn còn đang bị đặt trong tình trạng nguy hiểm, đội ngũ y, bác sĩ ở đấy đã bảo gia đình anh ta chuẩn bị sẵn tinh thần để đối phó với tình huống xấu nhất.
Rốt cuộc, khử Trương Tử Kỳ mới là mục tiêu chính của bọn họ. Vệ gia chỉ là một con cờ để bọn họ ngụy tạo chứng cứ vô tội, nhằm kéo dài thời gian điều tra phá án mà thôi.
Đáng tiếc thay, khi nhận ra được điều này, cũng đã là quá trễ rồi.
- Nếu như đã không còn yêu tôi, thì cứ nói huỵch toẹt ra. Tại sao anh lại nỡ mập mờ để tôi nuôi hy vọng, rồi không nói không rằng lại bỏ đi chứ? Anh có biết rằng tôi đau đến mức chỉ cần nhớ lại là trái tim tôi lại nhói buốt không?
Bản nhạc chuông mà Thẩm Hạc Hiện chọn là bài "May phúc" của Hồ Hạnh Nhi. Vệ Minh đã tra trên Youtube để tìm lời dịch, và đã hiểu được lý do tại sao ông ta lại chọn nó.
Thẩm Hạc Hiên dường như đã gom hết sự can đảm trong suốt quãng đời mình, ông quyết định nắm lấy tay Vệ Úy, nắm lấy đôi bàn tay mà ông đã lạc mất trong mấy mươi năm qua, một cách thật chặt.
Thẩm Hạc Hiên cứ thế ngồi khóc. Khóc đến mức khi tiếng cửa phòng khép lại vang lên cũng không hề hay.
Vệ Minh bỏ tiền xu vào trong máy bán hàng tự động, rồi bấm mã số, tiếp đấy cậu đứng đợi lon nước ngọt lăn ra.
Có một email nặc danh gửi đến cho cậu vào tối hôm qua, kể lại toàn bộ diễn biến sau cái đêm hai người hẹn gặp bất thành.
Đều đặn mỗi năm, cứ đúng vào thời điểm mà hai người giao ước, An Kỳ lại đến điểm hẹn đứng chờ Vệ Minh xuất hiện.
Anh đứng chờ từ khi trời vừa xế chiều, cho đến tận lúc sụp nắng, rồi sao trời thi nhau lấp lánh nơi thinh không tím biếc. Mặc cho hai chân mỏi nhừ và toàn thân bị cái lạnh xâm nhập, anh vẫn quyết đứng chờ đến cùng.
Nắm được cái thóp của anh, bà Tần mua chuộc một người bồi bàn, đem bỏ thuốc vào trong bát súp, rồi phối hợp với Hồng Tuệ Yến tạo ra tấn kịch này.
Vệ Minh đọc tới cuối, cậu liền biết ngay đây là người bên phía An Kỳ gửi, nhằm chấm dứt sự nghi ngại của cậu về cuộc hôn nhân trước của An Kỳ. Bởi lẽ cách hành văn trong thư rất giống với dân freelancer. Thường thì đối với những vấn đề khó nói, tâm lý của người gửi dễ xúc động nên việc đánh máy sai hoặc viết nhầm nhọt là chuyện đương nhiên, song lá thư này lại sạch tinh tươm, cẩn thận đến từng dấu cách, chữ in hoa và con số. Có thể An Kỳ đã thuật lại câu chuyện cho freelancer nghe, rồi nhờ người đó viết lại thành một truyện ngắn nhỏ cho đầy đủ thông tin và dễ hiểu, nên cách hành văn mới hay đến nhường này.
"Một, hai, ba... Anh chờ em giữa cơn mưa buồn ướt lạnh. Một, hai, ba... Nghe thời gian vẫn trôi âm thầm từng phút giây... Một, hai, ba... Anh chờ em chờ giữa kỷ niệm đắng cay..."*
Vệ Minh biết An Kỳ lo sợ mình sẽ nghi ngờ anh có tình cảm với Hồng Tuệ Yến, nên hết lần này đến lần khác, anh đều cố tìm cơ hội giải thích với cậu.
Vệ Minh biết, chắc chắn và khẳng định rằng, đây sẽ là lần cuối cùng cậu đề cập đến vấn đề hôn nhân trước đây của An Kỳ. Cậu thừa hiểu Hồng Tuệ Yến trong một phút thiếu suy nghĩ đã bị bà Tần đẩy vào âm mưu do bà ta biên soạn; An Dĩ Thâm là bằng chứng sống động cho tấn bi kịch này, cậu nhóc bởi sinh thiếu tháng và người mẹ có tâm lý bất ổn nên não bộ đã gặp một số vấn đề, điển hình là việc bị chướng ngại giao tiếp với xã hội, tuy rằng người ngoài nhìn vào tưởng lầm là cậu bé chín chắn hơn tuổi thật nên không hoạt bát như các bạn đồng trang lứa, nhưng cậu và An Kỳ thì thừa biết nó bị gì...
An Kỳ lau khô giọt lệ đang đọng nơi khóe mắt Vệ Minh, đoạn cúi xuống hôn lên trán cậu. Hộp bánh Donut mà anh mang theo hiện đang nằm trên đùi cậu.
- Nhanh thật! - Vệ Minh hít hít mũi. Đoạn nhìn về phía cửa phòng bệnh mà Vệ Úy đang nằm. - Tôi không biết ông ta lẻn vào từ khi nào nữa.
- Thẩm Hạc Hiên thời trẻ là siêu trộm đấy, không có cửa nào mà không vào được. Chỉ trừ, cửa tim của Vệ Úy. - An Kỳ ngồi xuống cạnh Vệ Minh, rồi quàng tay qua vai cậu.
- Là người song tính luyến mệt nhỉ? Yêu bên nào cũng bị nghi ngờ là không chung thủy cả... - Vệ Minh khui lon V8 ra uống.
An Kỳ kéo Vệ Minh lại gần mình. Cậu cũng thuận thế mà gục đầu trên vai anh. Mười mấy ngày qua không đêm nào cậu ngủ quá ba tiếng; cứ chốc chốc phải thức dậy nhòm chừng Vệ Úy.
- Richard Trương sao rồi? - Vệ Minh búng búng ngón trỏ vào lon nước.
- Tràng dịch màng phổi, suy hô hấp cấp và tim có nhiều dấu hiệu bất thường; nhưng tựu chung đã qua cơn nguy kịch. - An Kỳ bẻ một mẩu bánh Donut dâu tây đút cho Vệ Minh ăn.
Vệ Minh vừa nhai, vừa hỏi:
- Phải truyền mấy bịch máu vậy cưng?
- Sáu bịch máu. Cũng may nhóm máu của anh ta không phải thuộc dạng hiếm gặp. - An Kỳ dùng ngón trỏ miết xương gò má Vệ Minh. Anh len lén nuốt nước mắt vào trong, cốt để cho Vệ Minh không phát hiện ra rằng anh đau lòng đến mức rơi lệ.
Hai người ngồi trên băng ghế ngoài hành lang trò chuyện khoảng nửa tiếng, Vệ Minh bảo cậu phải vào xem Vệ Úy, nên An Kỳ đành luyến tiếc ra về.
- Đem luôn hộp bánh về đi. Boo mỡ mà thấy cái này lại đòi ăn thì nguy. Con nó béo quá rồi. - Vệ Minh vừa dứt tiếng, liền kiễng chân hôn lên môi An Kỳ. Anh cũng thuận thế ôm ghì lấy cậu, rồi cọ mũi vào yết hầu cậu.
Vệ Minh tiễn An Kỳ ra đến đầu hành lang, gần khu vực sảnh lớn - Nơi nút giao giữa tầng Bảy và tầng Sáu.
Quay trở lại phòng bệnh, Vệ Minh nhìn thấy Thẩm Hạc Hiên đang xoa bóp tay, chân cho Vệ Úy. Vừa làm, ông ta vừa thủ thỉ với cha cậu đủ mọi chuyện trên đời. Hình ảnh ấy tự dưng lại khiến cho cậu cảm thấy đáng thương nhiều hơn là khó chịu. Thề hẹn cho đã rốt cuộc cũng bị thời thế phân ly...
Nhưng dù sao cậu vẫn phải giúp mẹ mình.
- E hèm! - Vệ Minh đánh tiếng bằng cách ho khan.
- Tôi... Tôi phải về rồi... Ráng... Mau chóng khỏe lại đấy.
'Hắt hủi em cũng được, chửi mắng em cũng được. Nhưng xin anh đừng im lìm như thế... Em sợ lắm...' Đương nhiên, những lời này sẽ không bao giờ được Thẩm Hạc Hiên nói ra, bởi lẽ, ông không muốn "đốt nhà" người thương của mình.
Thẩm Hạc Hiên mỉm miệng cười với Vệ Minh, đoạn đeo lại mắt kính, rồi đút hai tay vào túi quần, cất những bước đi đầy thanh thản đến nơi thuộc về mình.
Cuộc tình mà ông vương vấn hơn nửa cuộc đời ấy, rốt cuộc, ông đã buông được rồi...
Bởi lẽ người ta có con ngoan, vợ giỏi, đàn em trung thành đến thế, ông không cần phải lo người ta cô độc hay bị đối xử tàn tệ nữa. Yên tâm rồi. Quên được rồi. Mặc dù tim vẫn rất đau, vẫn đang réo rắt những hồi ức về một thời thanh xuân đẹp đẽ giữa hai người...
Kính mắt có công dụng thật tốt! Nó che đi đôi mắt sưng húp đang nhòa lệ của Thẩm Hạc Hiên. Tiếc rằng ông quên mang theo khẩu trang, nên cái mũi ửng đỏ đã tố cáo rằng ông đang khóc...
Nhạc chuông điện thoại bất ngờ vang lên, Thẩm Hạc Hiên bèn ngừng bước, mở điện thoại ra xem số gọi đến. Thì ra là thằng bạn già.
- Tôi đây. - Thẩm Hạc Hiên bước vội vào trong nhà vệ sinh nằm khuất sau cầu thang nghe máy.
- Có rảnh không? Chiều nay qua nhà tôi nhậu...
oOo
Khoảng thời gian mà Richard nằm trong phòng chăm sóc đặt biệt tương đương với Vệ Úy.
An Đỉnh Nhân là người đã chăm sóc Trương Tử Kỳ trong suốt thời gian này. Từ đổ bô, tắm gội, thay quần áo, xoa bóp các huyệt để ngừa teo cơ, đến thay tã, cắt móng tay, chân và đủ mọi chuyện lặt vặt, đều do một tay gã làm tất.
Trương Ngữ Hoàn và Tề Thịnh Nam bận bịu công việc không ghé qua thăm con trai được mấy lần, nên rốt cuộc mọi thứ lại đổ trút lên đầu An Đình Luận và An Đỉnh Nhân.
An Đỉnh Nhân pha một tô mỳ gói ăn lót dạ, trong lúc chờ bác sĩ tái khám cho Trương Tử Kỳ.
Ăn được hơn nửa tô thì bác sĩ gọi gã vào thông báo tình hình sức khỏe của y.
- Ca phẫu thuật đã thành công tốt đẹp. Máu bầm và dịch màng phổi đã được xử lý một cách triệt để, không có các dấu hiệu bất thường nào ở vùng não bộ, tim mạch hay hệ thần kinh. Nhưng về lý do tại sao anh Trương lại hôn mê lâu như vậy, tôi chỉ có thể giải thích ngắn gọn rằng đây là một cơ chế giảm sốc của cơ thể bệnh nhân sau sang chấn, nhằm giúp cho bệnh nhân thích ứng từ từ với phác đồ chữa trị và lượng thuốc men nạp vào.
An Đỉnh Nhân gật đầu cảm ơn bác sĩ, rồi đem theo tô mỳ vào phòng bệnh. Ăn xong gã còn phải tắm gội cho y nữa.
Linh hồn của Trương Tử Kỳ chậm rãi bước sau lưng An Đỉnh Nhân. Trên đôi môi nhợt nhạt ấy khẽ nở một nụ cười đầy hạnh phúc.
Y ngồi xuống giường, đung đưa hai chân theo chiều từ trước ra sau. Bên cạnh y, gã đang tắm gội đầu cho cơ thể của y. Động tác cục mịch vô cùng, nhưng cũng đáng yêu cực kỳ.
Trương Tử Kỳ nghịch nghịch mái tóc đúng chuẩn quân đội của An Đỉnh Nhân, y che miệng cười khúc khích khi thấy gã hắt hơi liên tục.
- Thấy hết rồi là phải cưới đấy. Không cho quỵt đâu. - Trương Tử Kỳ rướn người lên, đoạn gục mặt vào vai An Đỉnh Nhân. Gã vẫn đang loay hoay vệ sinh vùng kín cho y.
oOo
Dinh Đại Việt khoác trên mình lớp sơn màu xanh lam yên ả, nhìn từ xa nó như thể một khối cầu tinh tế đặt khéo trên mặt đất.
Lư Nguyệt Thiền kết thúc phiên họp nội các đột xuất, liền dự định đi đến học viện cảnh sát quốc gia Đại Việt để kiểm tra một số hồ sơ lưu trữ về sự cố cách đây sáu năm.
- Phó tổng thống! Mời cô vào.
- Cảm ơn anh. - Lư Nguyệt Thiền mỉm miệng cười cảm ơn gã cận vệ của nàng, đoạn ngồi vào trong chiếc xe Hummer thân thuộc.
- Stephanie, thời điểm này không hề thích hợp để lật lại vu ̣án đâu.
- Em hiểu rồi. - Lư Nguyệt Thiền vừa nói, vừa cắm USB vào trong khe cắm của chiếc Ipad.
Âu Dương Thuần Nhã đưa một hộp bánh pizza vuông vức cho Lư Nguyệt Thiền
- Họ nghĩ rằng, em chỉ là một con bù nhìn trong quốc hội... - Lư Nguyệt Thiền ngó xuống hộp pizza một cái, đoạn thấp giọng nói. - Em sẽ cho họ biết thế nào là lễ độ.
- Hãy cẩn thận với những gì em chọn đấy. - Âu Dương Thuần Nhã rũ mắt xuống.
...
- Phó tổng thống và thủ tướng liên thủ với nhau rồi... - Hác Đăng Khánh vuốt lông con mèo Ba Tư béo múp. - Còn ai nữa không, Cấp Trên?
- Muốn biết? - Bên kia đầu dây, Cấp Trên vừa hỏi, vừa cài lại cúc áo. Trên môi khẽ nhoẻn một nụ cười lạnh nhạt. - Lâu rồi không diện kiến người ấy nhỉ?
- "Người ấy"? - Hác Đăng Khánh liếm môi. Đoạn nhìn xuống con mèo múp đang nằm chễm chệ trên đùi mình. - Chưa chết hả?
- Trốn tận tuốt bên đây... - Cấp Trên cho một viên kẹo cà phê vào trong miệng. - Sống như một con chó ghẻ.
Hác Đăng Khánh trầm mặc. Một hồi lâu sau cũng không nói gì. Những tiếng "tút", "tút" vọng vào bên tai chú từng tràng chuông báo đầu dây bên kia đã kết thúc cuộc gọi.
Ắt hẳn người kia mất hứng rồi!
oOo
Chú thích:
1/ Bài hát "Đếm thời gian" của nhóm nhạc Huyền Thoại.
2/ Bản "Mùa hoa anh đào" mình thường nghe của cô Hương Lan hát.
3/ Stephanie có nghĩa là "Vương miện".