Khánh Vy gật đầu, mấy ngày trước nàng đã nghe tin năm nghìn vạn quân bỗng tách chỉ còn đưa ba nghìn vạn quân, nghĩa là hai nghìn vạn quân đã bị tướng địch tách ra rồi đưa đi đâu đó, đây mới là điều khiến nàng đau đầu.
"Từ đêm nay phải tăng cường canh gác, nhất định địch sẽ lợi dụng sương mù mà tấn công."
"Nữ tướng vì sao biết có sương mù?"
"Trời mà lặng gió, gió yếu thì các sông, ao, hồ sẽ tự khắc nổi sương. Đông Hải lâu nay đã quen với tiết trời đầy sương, nhưng chúng ta thì không, nên chúng chắc chắn sẽ lợi dụng thời điểm này mà tấn công." Khánh Vy giải thích.
"Đã hiểu."
Khánh Vy ra khỏi lều trại, thấy Bánh Bao đang ngồi ở bên bờ sông, liền đến xoa đầu của nó, "Ngươi đang nhớ chủ nhân sao?"
Bánh Bao vẫy nhẹ đuôi, "Ta đang nghĩ hai nàng ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Khánh Vy thở dài, cũng ngồi xuống bên cạnh, ngẩng đầu nhìn trời âm u, "Đừng lo, các nàng ấy sẽ gặp lại nhau sớm thôi."
"Còn ngươi, ngươi không nhớ Húc Nguyệt sao?" Bánh Bao quay đầu nhìn nàng, thấy đối phương đang mỉm cười nhìn đi đâu đó.
Khánh Vy bật cười, cúi thấp đầu xuống, "Nhớ thì nhớ, nhưng lúc này không phải là để sướt mướt, chi bằng tập trung làm tốt việc hiện tại, để bảo vệ cả tương lai của cả hai đôi bên thì tốt hơn."
Bánh Bao im lặng, đợi nàng nói tiếp.
"Đôi khi ta cảm thấy Húc Húc giống như một con chim phượng, Kiến Nguyệt so sánh nàng ấy quả không sai. Nàng ấy lẽ ra phải tung cánh chiếu sáng cả bầu trời tối đen này, Húc Húc với ta bất đồng, nàng ấy đam mê chính sự, còn ta thì chỉ muốn tránh xa nhân thế mà bình yên qua ngày mà thôi." Nàng ngước lên bầu trời, đôi mắt phản chiếu ánh sao lấp lánh giãn nở tựa như đang nhìn thấy gì đó bay lượn ở trên cao kia.
"Nàng cũng rất quan tâm ngươi, đừng suy nghĩ quá sâu xa." Bánh Bao an ủi.
Khánh Vy phì cười, đưa tay vuốt đầu nó, "Bánh Bao quả biết dỗ dành người khác. Đi thôi, còn nhiều việc phải làm lắm."
Đoàn quân Đông Hải lặng lẽ tiến về phía nàng, thì nàng cũng sớm đã có sự chuẩn bị. Mới mấy ngày trước nàng mở đầu cuộc chiến bằng cách bất ngờ khiến quân địch tức tối không thôi, đó là buộc chuông vào cổ Bánh Bao rồi chạy quanh quân doanh làm chúng hiểu lầm rằng quân Cửu Vĩ tấn công, thế là cứ ồ ạt bắn tên, kéo quân ra đánh, kết quả ma cũng không thấy, đã thế còn bị mất một lượt tên lớn do Bánh Bao và quân Cửu Vĩ lén lút gom về, khiến cho quân Đông Hải ai cũng ôm cục tức, quyết rằng phải trả thù nhục nhã đó.
"Phía Xương Giang này rất chật hẹp, chỉ có thể để một tàu chiến đi qua, mà xung quanh lại là vách núi cao, chúng ta nên tập trung mai phục ở chỗ này." Khánh Vy chỉ vào bản đồ, những tướng sĩ khác được phân nhiệm vụ đều lập tức chạy ra ngoài để dẫn quân khởi hành.
"Cửu Vĩ đối với đường bộ không quá nhiều lo ngại, nhưng đường thuỷ lại rất yếu, nên ta muốn những người thuộc hệ thuỷ, hệ băng và hệ lôi phải dồn sang thuỷ chiến." Khánh Vy nói xong, tướng lĩnh khác liền cho tập hợp quân lính như yêu cầu.
"Nữ tướng, quân địch còn cách Xương Giang vài trăm dặm." Tương Bào xông vào trại nói.
"Kế hoạch cứ như thế mà tiến hành, ta đi đến Xương Giang, các ngươi bảo vệ quân doanh."
Nàng mặc giáp đứng trên đỉnh núi, đêm về, sương mù dày đến đứng cạnh nhau cũng không thấy người đâu, yên ắng đến rợn người, quân lính cứ bất an ngó quanh xem đồng đội còn ở đó không. Khánh Vy lắng tai nghe thấy tiếng nước bì bõm, trong sương nàng lờ mờ thấy một vật khổng lồ với tia sáng yếu ớt ở đầu tàu xuất hiện. Khi thấy có ba thuyền chiến đều tiến vào chiến địa, liền bật dậy hô lớn.
"Tấn công!"
Đoàn quân Đông Hải nghe tiếng trống, sau đó là tiếng hò reo ở hai bên núi, hoả vũ lập tức giáng xuống dưới, tiếng đại bác nổ đến nhức óc, đạn bắn liên tục vào hai bên thuyền nhưng không hề hất gì vì Đông Hải sớm đã có thuyền bọc thép.
"Chuẩn bị, vào tư thế phòng ngự, chuẩn bị đáp trả địch." Phó đề đốc Đông Hải đã sớm biết nơi này đã có mai phục nên thái độ rất bình tĩnh, cho quân lính bày trận thế.
Đại bác được cải tiến của quân Đông Hải chĩa về vách núi, ngay sau đó hàng loạt tấm lưới điện bắn lên, sau đó là bom khói xả ra như mưa.
"Cẩn thận, là khói độc." Khánh Vy hô lớn, "Cho người thả đá xuống, đội hoả vũ, bắn tên."
Nàng vừa dứt lời, phần núi đã bị Cửu Vĩ khoét đào đạp thẳng xuống, từng tảng đá lớn rơi xuống, tiếng rơi chẳng khác gì bom nổ, nước tựa thủy triều mà nhấn chìm những con thuyền nhỏ, tên lửa phóng xuống ồ ạt làm cả khe núi sáng rực, chiếu rõ xác người nổi lềnh phềnh trên sông. Thuyền địch đã mất đi sáu thuyền, số còn lại vượt qua vách núi liền bị thuyền khác chặn đường tiến đánh.
"Nữ tướng, chúng ta bị quân đường bộ đánh từ phía hậu." Một quân lính vội chạy đến báo tin.
Khánh Vy lập tức bắn pháo sáng báo hiệu. Đoàn quân đường bộ của Đông Hải nghe thấy tiếng hò reo ở đằng sau, sau đó quân Cửu Vĩ đang tháo chạy lại quay đầu đánh trả, biết mình bị bao vây, chúng vội vàng cho người chạy đi báo tin cho Đề đốc chúng.
Cả một vùng đất bị chấn động đến nổi động đất, khu rừng bị đốt cháy lan rộng ra tứ phía. Khánh Vy không tham đánh nữa, ra lệnh cho quân rút lui, sau đó cũng phi ngựa chạy mất.
Cả hai bên một chín một mười, ngươi thiệt hại năm thì ta thiệt bốn, nên cũng không ai quyết tử nữa mà đồng loạt lui quân về.
Ngày hôm sau, hai bên lại dẫn quân ra đánh tiếp. Đánh được một lúc lại rút lui.
"Nếu cứ kéo dài thế này, chúng ta sớm sẽ gặp bất lợi về lực lượng." Khánh Vy nhíu mày, hiện tại có thể cân bằng thế cục là bởi nhờ lợi thế địa hình, nhưng nàng biết một khi quân Đông Hải cảm tử vượt qua ải này thì Cửu Vĩ chỉ có đại bại.
"Chúng ta không tham đánh nữa, chỉ chuyên chú đi về sông Cốt Vong."
Rạng sáng hôm sau, hơn nửa lực lượng lại rút về, để một vạn quân cùng bảy trăm thuyền chiến ở lại để dụ địch vào tròng.
Quân địch có chút sơ suất, vốn còn nghĩ Xương Giang là bẫy, nên cứ chạy thẳng vào sâu trong để quyết chiến, nào ngờ lúc thuỷ triều hạ, hàng loạt thuyền chiến bị đánh sập, khiến quân Đông Hải mất đi một nghìn thuyền mới vội vàng cho rút. Nhưng lại bị Đô đốc Hoàng Hưng của Cửu Vĩ chặn đường mà đánh sập thêm năm trăm chiếc nữa, quân cứu viện của Đông Hải mới kéo đến.
Khánh Vy nhìn mặt sông bị đóng băng đến thuyền bị kẹt cứng, khi quân địch định xuống thuyền để đánh thì quân Cửu Vĩ lập tức làm tan băng khiến hơn quá nửa người chết chìm, hoặc là chết vì điện giật.
"Nữ tướng, quân địch xông vào đốt dinh trại của chúng ta ở Hồn Nam rồi." Tương Bào vội chạy đến báo tin.
Nàng thoáng sửng sốt, "Quả nhiên, chúng chia quân ra là để đi đường vòng đánh lén chúng ta."
Vì thế để Tương Bào, Quan Thành dắt theo một nghìn quân đi Hồn Nam. Lại cho các tướng lính khác đi các nơi tuần.
Chập tối, thấy gió đông nam nổi, Khánh Vy dự cảm chẳng lành. Quả nhiên thấy phía xa chợp chờn ánh lửa hồng, nàng vội lên ngựa chạy đến trại Hồn Bắc cũng cháy phừng phừng, tiếng hò reo của quân Đông Hải ở khắp nơi.
"Lê Khánh Vy đừng chạy nữa!" Tướng quân Đông Hải dẫn quân đánh trại Hồn Bắc lao ra từ biển lửa như mãnh thú, mắt đăm đăm nhìn nàng, tay cầm theo thương.
Nàng xoay ngựa dẫn quân về phía tây, lại bị một toán quân ra đánh chặn. Khánh Vy nhất thời rơi vào khủng hoảng, nàng thấy bốn phía đều đã bị bao vây, lẽ ra nàng sớm phải lường trước việc hai nghìn quân mất tích là vì tới đây mới đúng, xem ra nàng vẫn còn quá non dại rồi.
"Quân phía đông bắc mỏng nhất, chúng ta chạy về hướng đó."
"Nữ tướng mau chạy, ta sẽ chặn hậu cho người." Quan Thành dứt lời, không thúc ngựa nữa mà đứng lại để chặn đường giúp nàng.
Chạy được một lúc, Tương Bào nói, "Nữ tướng mau chạy đi, phía đông đã có ta chặn."
Quân Đông Hải thấy nàng bỏ chạy, vội kéo nhau chạy rầm rập đuổi theo, mũi tên bắn như mưa, bắn trúng vai nàng. Khánh Vy cắn răng chịu đau, cùng quân sĩ vứt áo bào, áo giáp ở giữa đường đốt chặn quân giặc.
"Đừng chạy nữa, vô ích thôi, mạng ngươi tận rồi!" Tướng sĩ quân Đông Hải truy đuổi nàng là Phó Vương Hoành hô lớn.
"Ta chết thì ngươi cũng chết." Khánh Vy rút gương, để một tướng khác thay mình dẫn quân chạy trước, "Mau đi."
"Quả là người nghĩa hiệp." Phó Vương Hoành vung thương lên, hai người quyết chiến.
Cả người lẫn ngựa đều mỏi, chỉ là tâm thế của Phó Vương Hoành tự tin hơn nàng, hắn lấy động lực ra mà cắn răng đánh, quát lớn, "Chết đi."
Khánh Vy nhìn mũi thương đang lao đến trước mặt mình, cả người nhất thời ngơ lại, nàng đã kiệt sức đến không thể đánh trả nữa rồi.
Vù, thương chém đứt đuôi tóc dài của nàng.
Phó Vương Hoành thấy nàng ngã xuống ngựa để né tránh, có chút bực bội, hắn nhảy xuống ngựa, bỗng có thứ gì đó lao đến cắn vào chân hắn.
"A!" Phó Vương Hoành trợn trừng mắt nhìn con chó ba đầu đang cắn xé chân hắn, răng của nó còn xuyên thủng qua giáp, giật tung lớp giáp ra rồi cắn xé một mảng da của hắn, khiến hắn sợ hãi đến tái mặt, đau đớn mà đổ mồ hôi, người ngã xuống, "Cút ra."
Đúng lúc này Phó Vương Hoành ngẩng đầu lên, thấy Khánh Vy từ lúc nào đã lao đến trước mặt, ánh mắt vằn máu mà trừng hắn, lưỡi kiếm của nàng lập tức bổ đôi người hắn.
Khánh Vy cũng kinh hãi không kém, không ngờ đầu đối phương bị mình chém cho tách ra làm hai, nàng ôm lấy bả vai đang rỉ máu kia, bẻ gãy đuôi mũi tên. Bánh Bao kéo nàng lên lưng mình, sau đó chạy thoát khỏi đoàn quân đang truy đuổi kia.
Khánh Vy được nó ngồi bên cạnh bờ sông để trị bỏng, nửa người nàng đều bị lửa làm cho phỏng, đối phương lại thở hổn hển vì kiệt sức, máu không ngừng chảy ra ướt đẫm cả áo.
"Ngươi đau lắm không, đừng nhúc nhích, càng động đậy máu càng nhiều."
"Ha ha, không sao, chiến trận mà bị thương là chuyện thường tình, có phải đi chợ mua rau đâu." Dù rất đau nhưng không muốn để Bánh Bao lo lắng nên nàng vẫn cố ra vẻ vô sự.
"Cố chịu, để ta trị thương cho ngươi." Bánh Bao kéo nàng xuống nước lạnh để trị bỏng, lại ngó nghiêng xung quanh có thảo dược để cầm máu không.
Khánh Vy mệt mỏi mà ngâm người dưới nước lạnh như băng, thấy lửa cháy đến rực trời, tiếng hò hét ở khắp nơi, không biết là của quân nào nữa. Chợp nàng thấy có một đạo quân đến đây, chúng cũng phát hiện ra nàng, nhìn thấy không giống quân Cửu Vĩ nên nàng vội bò lên bờ, "Bánh Bao, mau chạy."
"Tướng Cửu Vĩ ở bên này." Kẻ phát hiện ra nàng hô lớn, cả đoàn quán liền đuổi theo, nhưng đối phương như tia chớp, chớp mắt một cái đã không thấy.
Bánh Bao tuy nhanh, nhưng chẳng thể chạy được bao xa, nó cũng đã kiệt sức, hai người chạy đến một nơi chưa bị lửa đốt đến liền ngã lăn ra, mặt cắm thẳng xuống đất, Bánh Bao cảm giác trong miệng đều là bùn.
"Quân địch ở đây!" Tiếng hét lại vang lên, tiếng hò reo ở khắp nơi.
Hai nàng bất lực trước quân địch đông như kiến kia, Khánh Vy vuốt đầu Bánh Bao, thấy nó cũng chẳng hơn mình là bao, chân cũng đã đầy vết thương lớn đều lộ cả xương, bộ lông trắng dính máu và bùn nên nhìn không ra nguyên gốc màu gì nữa, tuy thế nhưng vẫn cố gắng cứu lấy nàng, "Bánh Bao, xem ra chúng ta phải dừng lại ở đây."
Lồng ngực Bánh Bao phập phồng, thè lưỡi ra để thở, nó cười nhạt với nàng.
"Ai lấy được đầu nữ tướng sẽ được trọng thưởng." Lời vừa dứt, ai nấy cũng muốn tranh công mà kéo nhau lao lên đến mặt đất rung chuyển.
Nào ngờ, ngay lúc này có tiếng hò reo vang dậy, khiến quân Đông Hải kinh hãi, quân Cửu Vĩ từ khi nào đã đuổi đến. Khánh Vy kinh ngạc, quân Cửu Vĩ vốn chẳng còn nhiều, hơn nữa tất cả đã kiệt sức, vì sao vẫn có đoàn quân vẫn đầy nhiệt huyết thế này.
"Xem ra chúng ta chưa chết." Bánh Bao mệt mỏi lên tiếng, ánh mắt mơ hồ.
Tướng dẫn đoàn quân Đông Hải còn nghi ngờ xem ra ai, chợp thấy y phục trắng lấp ló từ trong đám quân cứu viện thì hốt hoảng, "Là Phượng Uy của quân địch, mau rút! Rút mau lên!"
Ai ở đây cũng từng nghe đến chiến tích của quân sư phe Cửu Vĩ, trong lòng đều không ngừng thán phục, nhưng chưa từng nghe nàng sẽ đích thân ra mặt, mà chỉ ẩn nấp chỉ đạo quân lính mà thôi. Vì thế mới chỉ nghe danh Khương Phượng Uy đã tan tác với nhau, cho rằng mình bị trúng kế.
Bỗng lửa bị hút thành một quả cầu lửa, sau đó quả cầu lửa đó lại phóng ra thiêu cháy những kẻ ở gần.
"Đó là nữ tướng Nghiên Hi của chúng. Nguy to rồi, bọn chúng đều kéo tới đây rồi."
"Khánh Vy, Bánh Bao." Yến Thế Huân hô lớn, chạy về phía người đang nằm thoi thóp kia, "Ngươi bị thương nặng quá rồi, cố lên, chúng ta đến rồi."
Khánh Vy muốn cười mà không còn sức để cười nữa, người nàng đau nhức và bỏng rát, nàng chỉ có thể dùng ánh mắt để trả lời thay.
Yến Thế Huân và Cố Nghiên Hi một chút cũng không do dự, người cõng người bế cả hai ra khỏi chiến trường, ngay tức khắc biến mất.
Khương Húc Nguyệt vừa xuất hiện, khiến toàn bộ quân Đông Hải hỗn loạn.
Chu Nhiên nổi giận, quát lớn quân sĩ, "Chỉ là một nữ nhân, các ngươi hoảng sợ cái gì." Nói xong dẫn quân đi đánh, nhưng lại bị quân Cửu Vĩ hùng mạnh hơn chặn đánh te tua, Chu Nhiên vội cho quay đầu, nhận ra lửa cháy đã chặn đường tẩu thoát.
"Là lửa của các ngươi tự thiêu của các ngươi." Cửu Vĩ tướng quân cười lớn, cầm thương lao đến đâm chết Chu Nhiên.
Giang Hạo ở bên này chỉ có một người, khiến quân Đông Hải ngơ ngác, thấy hắn lẩm bẩm làm phép gì đó, lửa bỗng phừng lớn hơn mà dội vào quân địch, khiến chúng tá hoả mà dập lửa cháy, người thường bị thiêu đến da thịt đen khô lại.
"Rút, mau rút." Cục diện bị thay đổi, quân Đông Hải vội vàng bỏ chạy, muốn đi đường thuỷ lại phát hiện thuyền đã bị đánh sập. Chạy về quân doanh thì quân Cửu Vĩ đã sớm mai phục, thấy bọn chúng vừa về liền lao đến đánh.
Đề đốc Đông Hải nghe báo tin liền nổi giận, đang định hạ lệnh tiếp thì có người xông thẳng vào trại, "Cấp báo."
"Chuyện gì?"
"Quân Tây Mông trở mặt, kéo quân vào lãnh thổ nước ta. Đô đốc có lệnh tạm thời rút quân để bổ sung lực lượng trong nước." Sứ giả hốt hoảng nói.
"Cái gì?" Trần Hải Đăng kinh hãi, Đông Hải vì chuyện này mà gửi cả quân tinh nhuệ lẫn tướng giỏi đi, nay Tây Mông kéo đến, chẳng khác nào mất nước, "Quay trở về kinh thành, không đánh nữa."
Vì thế quân hậu viện vốn đang chuẩn bị xông lên, lại đột nhiên quay đầu trở về.
Quân Đông Hải thảm bại, không thể không xin hàng. Khương Húc Nguyệt bề ngoài chấp thuận, nhưng sau đó lại cho quân lấp đường về, chia quân thành từng nhóm nhỏ đi đánh tan tác quân địch lẻ tẻ còn chưa tập trung được lại.
"Nữ tướng thế nào rồi?" Khương Húc Nguyệt gấp gáp trở về quân doanh.
"Bẩm Quân sư, tất cả đều ổn, nữ tướng đang tĩnh dưỡng." Quân y nói.
Khương Húc Nguyệt vào trong trại, thấy Khánh Vy và Bánh Bao đều ngủ say, cả người nàng đều bị băng bó, khiến tâm của Húc Nguyệt co lại, nàng không nỡ đánh thức đối phương, chỉ yên lặng ngồi ở bên.
"Quân Đông Hải đã rút lui rồi sao?" Cố Nghiên Hi ở bên ngoài nghe ngóng tình hình.
"Hình như là có chuyện gì đó, khiến chúng cả bộ binh lẫn thuỷ binh đều vội vàng rút về."
"Chứ không phải là do chúng ta sao." Yến Thế Huân khịt mũi.
Phải đến hai ngày sau, Khánh Vy mới tỉnh lại, nàng chậm rãi mở mắt, thấy mọi thứ mơ hồ mới vội nhắm mắt lại, chớp chớp vài lần mới mở ra. Nàng thấy cả người đau nhức khó chịu, lại vô tình chạm phải thứ gì đó, cúi xuống thấy một người đang mệt mỏi dựa lên giường mà ngủ.
Khương Húc Nguyệt vốn dĩ ngủ không sâu, thấy trên giường có động tĩnh liền tỉnh, ngẩng đầu lên thấy người kia ngơ ngác nhìn mình, hình như nàng ấy không thể cử động được, "Ngươi tỉnh rồi."
Khánh Vy gật đầu, nàng muốn mở miệng nhưng môi khô nứt, không thể nói một tiếng nào, giờ phút này mới phát hiện mình bị băng bó toàn thân, có lẽ vết bỏng đã lan đi khắp người, thấy Khương Húc Nguyệt dịu dàng bón nước cho mình, có chút xẩu hổ, liếc sang thấy Bánh Bao cũng đang tròn mắt nhìn, lại càng xấu hổ hơn.
"Ngươi vì sao lại ở đây?" Khánh Vy mãi mới có thể mở miệng, lại thấy đau, là khoé môi của nàng đã bị rách về một bên.
"Ta sợ có bẫy, nên gấp gáp đến, may mà đến kịp."
"Bằng cách đánh bừa sao? Khánh Vy cười nói, nhưng lại bị vết thương làm cho đau, mặt nhăn nhó.
Khương Húc Nguyệt mỉm cười, vuốt ve mu bàn tay nàng, "Tình huống cấp bách, ta không có đủ thời gian để phân tích tình huống, đành dẫn quân đánh đại. May nhờ chúng đã mệt mỏi, thậm chí còn bị kế của mình hại chính mình."
"Khương quân sư cũng có lúc đánh cảm tử." Khánh Vy híp mắt cười.
Khương Húc Nguyệt không trả lời nàng, chỉ vuốt ve gương mặt mệt mỏi nhưng vẫn có tinh thần trêu đùa mình kia. Nàng biết, đối phương là đang rất đau, nhưng không muốn để nàng lo lắng mà thôi.
"Nữ tướng cũng thật tài tình, đánh đến thuỷ quân của chúng tan tác, không chết cũng què." Khương Húc Nguyệt cười nói.
"Húc Húc ở đây, Kiến Nguyệt phải làm thế nào?"
Khương Húc Nguyệt thoáng ngẩn người, sau đó mới mỉm cười lắc đầu, "Đừng coi thường nàng, ta lo lắng cho ngươi hơn."
Yến Thế Huân xông thẳng vào lều trại, thấy bầu không khí ám muội, hình như là nàng vào nhầm lúc, Cố Nghiên Hi vội che mắt nàng kéo ra ngoài, "Chúng ta không biết gì hết, hai người tiếp tục."
Hai nàng đồng thời phì cười, cũng nắm nhẹ tay nhau, "Cuộc chiến sắp kết thúc rồi, chúng ta cũng nên đi thôi."
"Ngươi còn chưa khỏi lại mà?" Khương Húc Nguyệt vội ngăn cản.
Khánh Vy lắc nhẹ đầu, chậm rãi ngồi dậy, "Không nên vì ta mà chậm trễ."
"Vẫn nên nghỉ ngơi thêm đi, đừng cậy mạnh."
Bên ngoài, Cố Nghiên Hi ngồi xuýt xoa vết thương của Bánh Bao, thổi nhẹ miệng vết thương, còn thơm lên trán nó, trong ánh mắt toàn là đau xót, "Có đau lắm không? Tội nghiệp ngươi quá."
Bánh Bao không nói gì, lại thấy Yến Thế Huân đen mặt nhìn mình liền chui vào trong lòng Cố Nghiên Hi, nũng nịu nói, "Đau."
"Ngươi đau chỗ nào? Hôm qua ta thấy ngươi còn đi bắt bướm." Yến Thế Huân trợn mắt, lại bị Cố Nghiên Hi lườm nguýt.
Yến Thế Huân nhìn ánh mắt khiêu khích của Bánh Bao mà nổi giận phừng phừng, nhưng lại không dám bày tỏ thái độ gì, sợ chọc cô giận.
Cố Nghiên Hi còn định nói gì đó, lại thấy hai người kia từ lều trại đi ra, kinh ngạc nói, "Ngươi mới khoẻ lại mà thôi, đừng bắt ép bản thân."
"Không sao, trên đường vừa đi vừa nghỉ ngơi." Khánh Vy lắc đầu, chuyện còn chưa xong, nàng quả thực không dám nghỉ ngơi.
"Nữ tướng, người tỉnh." Đô đốc Hoàng Hưng vui vẻ chạy đến.
"Có chuyện gì sao?"
"Không, là nhờ kế của người mà chúng ta giành chiến thắng ở thuỷ chiến, còn chiếm được rất nhiều thuyền tốt của chúng."
Khánh Vy nghe thế, tâm trạng vui vẻ mà mỉm cười, lẩm bẩm, "Thắng là tốt."
Mưu kế của nàng đều đến từ phụ thân chỉ dạy cho, nên nghe đến đây, bất giác lại nhớ đến phụ thân.
"Thúc thúc sẽ rất tự hào về ngươi."
Khánh Vy quay đầu nhìn nàng, cũng nở nụ cười, "Húc Húc quả rất hiểu ta."
Quân Tây Mông trở mặt làm quân Đông Hải điêu đứng, quân chư hầu của Đông Hải cũng bị thiệt hại nặng nề theo, chính vì thế đây là thời điểm hoàn hảo cho Cửu Vĩ phản công.
"Công chúa, có hàng nghìn quân lính đột nhiên trở bệnh." Quân y vội vàng cấp báo.