Trong lễ bình minh bắt buộc trước khi đại hội bắt đầu, nàng phải đọc lời hẹn thề với Thánh Thượng, lúc đọc có chút chột dạ. Không sai, nơi khác còn có những vị thần, vị tiên khác được tôn thờ, cúng bái, nhưng ở đây, Thánh Thượng luôn là vị thần chủ đạo, cũng có những vị thần khác như Đế Quân, Ngọc Hoàng, bất quá sẽ không được xây đền thờ, cũng như được tôn thờ nhiều bằng Thánh Thượng.
Vạn vật đều quy về Thượng Đế. Đây là quan điểm của những nước ở phía Tây.
Vì thế trong lúc nàng đọc theo lời thề, bất giác nhớ đến người đang ngồi tao nhã thưởng trà kia.
Tiên kiếm đại hội là cuộc tỉ thí giữa các môn phái, Kiến Nguyệt có chút an tâm, bản thân có lẽ sẽ không phải vắt óc tính kế, cũng như đối mặt với chuyện dở sống dở chết nữa, đồng đội của nàng đều là các cao thủ, nàng có niềm tin ở bọn họ.
Tiên kiếm đại hội không những đòi hỏi năng lực cá nhân mạnh mẽ, mà còn xem xét vào khả năng đoàn kết, hợp ý với đồng đội. Trong đội càng ít thành viên bị loại, cơ hội giành chiến thắng càng lớn, cơ bản mà nói, đây không phải là cuộc chiến cá nhân, đây là cuộc chiến đại diện cho tinh thần của người tập võ, cũng là cuộc chiến liên quan đến thể diện của các môn phái.
Kiến Nguyệt đứng ở đâu, Mặc Lâm sẽ tự giác đứng ngay ở bên cạnh tựa như Cẩm vệ y, đôi mắt dính chặt đề phòng xung quanh, nếu trường hợp bất chắc xảy ra vẫn có thể kịp thời xoay sở. Kiến Nguyệt không thể không cảm thán y rất có trách nhiệm, lại rất bí ẩn, càng ngày càng cảm thấy Bạch Tinh đối với mình rất dụng tâm.
Có điều hình ảnh này lại bị biến tướng thành câu chuyện ngôn tình lãng mạn.
Đối thủ của Trường An phái là Thanh Hoa phái, nghe nói đồ đệ của phái đều là nữ nhân, nhưng cũng sẽ không ai dám ngông cuồng coi thường các nàng, đơn giản đã là phái tu tiên thì không thể coi nhẹ, hơn nữa là một trong mười môn phái lớn nhất Thánh Toạ đại lục. Kiến Nguyệt từng đọc trong sách, công chúa Liễu Hạnh lúc còn là phàm nhân từng có một đoạn thời gian ở môn phái này tu luyện, còn chưởng môn thứ năm mươi của Thanh Hoa phái đã trở thành một trong những tiên nữ trông coi điện Vân Trác tiên nữ, nghe đồn chỉ còn vài trăm năm nữa là có thể trở thành A La Hán, nghĩa là hoá thần.
Hôm qua nàng còn vô tư vô lo, hôm nay đã cảm thấy có chút lo lắng rồi.
Vì các nàng ở lượt hai, nên Kiến Nguyệt trong lúc chờ đợi cũng sẽ ngồi xem. Nàng nghe mọi người rì rầm về trận đấu này, nghe nói là giữa đại cường giả với đại cường giả, giữa phái Ngọc Sơn và phái Cồ Việt. Đặc biệt là phái Cồ Việt thành lập muộn nhất trong tám môn phái ở đây, nhưng chỉ trong vài năm, thực lực đến không thể xem thường trong giới tu tiên, đã có hai đời chưởng môn hoá thần, trong đó một người là một trong chín Cửu Vương hiện tại, người còn lại là quan chức thiên đình nhưng từ chức để xuống đảm đương chức vụ chưởng môn, và một vị trưởng lão hóa tiên, được phái xuống Âm phủ trông coi, ghi chép sổ sách.
Kiến Nguyệt nghe bối cảnh đồ sộ của bọn họ, cũng hào hứng hồi hộp nhìn bọn họ bước vào thế giới ảo để tỉ thí, phái Cồ Việt vì tìm được đồng đội nhanh hơn Ngọc Sơn, nên đã chiếm được lợi thế lớn. Lúc hai đội đối mặt, cả khán đài đều rơi vào im lặng, nín thở để xem bọn họ tranh quyết. Nàng đặc biệt chú ý đến một người, là một cô nương, từ đầu đến cuối thậm chí còn không dùng đến linh căn, mà là dựa vào sự dẻo dai, linh hoạt của chính mình.
"Cô nương kia lợi hại quá, rõ ràng không dùng linh lực, nhưng tốc độ lại sánh ngang với phong hệ."
"Đó là ai thế?"
"Phái Cồ Việt rất bí ẩn, cơ bản sẽ không hay xuất hiện ở dưới trước mặt dân chúng, vì thế tên tuổi của các đồ đệ cũng trở nên kín tiếng. Nghe nói, phải là người được chọn mới được báo mộng để biết đến khi nào phái tổ chức kì chiêu sinh, đồng thời cách để lên núi."
"Môn phái đó cứ im ỉm thế này, ngược lại khiến ta nghĩ bọn họ theo quỷ đạo cơ đấy." Một người không nhịn được xen vào.
Các nàng ở bên cạnh nghe các môn phái khác bàn tán, vì thế cũng hoang mang với nhau, thực tế là bọn họ chưa từng nghe thấy tên môn phái bí ẩn này, nếu hôm nay không tham dự Tiên kiếm đại hội, e là cũng chẳng biết họ tồn tại, nào ngờ lại chứa những nhân vật lớn có tầm quan trọng đến cả đại lục.
Nàng quay đầu sang nhìn, thấy Bánh Bao bình thường hay quang quác, lúc này còn đặc biệt trầm mặc, nhìn biểu cảm còn có chút căng thẳng, Kiến Nguyệt linh cảm nhạy bén, liền thấp giọng hỏi nhỏ, "Ngươi biết bọn họ sao?"
"Sư phụ ta chính là đồ đệ của phái Cồ Việt." Bánh Bao gật đầu nói.
Nàng có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn hỏi tiếp, "Vậy vì sao trông ngươi căng thẳng thế?"
"Sau khi ta tự mình đi tu, sư phụ của ta đột nhiên hoá điên, là bị tẩu hỏa nhập ma. Có người nói, là do bị đồng môn hạ thuốc độc đến người mất khống chế, càng bế quan độc càng thấm, người lại không biết, cho rằng linh căn bản thân có vấn đề, nên cứ một mực chìm vào bế quan. Sư phụ từ khi phát điên liền đi lang thang khắp nơi, còn giết hại dân chúng, đêm đến có người bắt gặp sư phụ lấy chó nhà người ta đem giết để uống tiết. Vì thế sau này bị các đạo sĩ hợp lực lại, tiêu diệt sư phụ."
Kiến Nguyệt trợn to mắt, căn bản không dám nghĩ đến kết cục bi thảm này, "Kẻ này quá tàn độc rồi."
Để một người sống không bằng chết, thì lòng dạ phải thâm độc đến thế nào.
"Ngươi muốn trả thù cho sư phụ sao?" Bạch Tinh ở một bên đột nhiên hỏi.
"Nếu có thể, ta ít nhất cũng phải khiến kẻ đó dập đầu tạ lỗi trước mộ của người." Bánh Bao gật đầu nói.
"Nhỡ như không phải là đồ đệ của môn phái thì sao?" Bạch Tinh tiếp tục hỏi.
Bánh Bao thấy nàng đặt giả thuyết, cũng không vội chối bỏ khả năng này, vì tin tức mà nàng biết bằng không, khi ấy Bánh Bao đã tự mình tách ra để đi lang bạt khắp nơi tìm chốn thanh tịnh phù hợp với mình, lúc nghe tin thì cũng đã quá muộn.
"Thái nhi, lẽ nào người biết gì đó sao?" Kiến Nguyệt thấy Bánh Bao thất thần, lại thấp giọng thì thầm.
Bạch Tinh lần này lại lắc đầu, "Cũng không phải ít người có số phận như thế này, có người thành hồn ma rồi vẫn chưa tỉnh lại, có người lấy lại được ý thức thì cũng đã muộn."
"Có lẽ sắp tới lượt chúng ta rồi." Lúc này Y Ngọc Thanh vỗ nhẹ vai nàng nhắc nhở, ngược lại lại khiến Kiến Nguyệt giật thót mình.
"Được, được, ta sẽ chuẩn bị." Kiến Nguyệt vội nói, nàng ngẩng đầu nhìn lên đài, thấy chuyện đã nằm ngoài ý muốn, nàng chỉ vừa mới cúi đầu mất tập trung một lúc, trận chiến đã đi vào hồi kết.
Tuy ở ngoài mới trải qua một canh giờ, nhưng thời gian trong thế gian ảo đã là ba ngày hai đêm, và bọn họ đã chiến đấu suốt hai ngày. Lúc này đây, Kiến Nguyệt nhìn thấy cô nương kia sắc mặt lạnh lùng, cả người lại không hề có vết thương mà nhìn đối thủ đang gắng gượng để không gục xuống, bọn họ chỉ có bốn người, trong đó có một người đã gục, nhưng vẫn có thể đánh bại sáu người của Ngọc Sơn phái.
"Lợi hại vậy sao." Kiến Nguyệt thì thầm, trong lòng vừa nể phục vừa thưởng thức, nếu đây không phải là quán quân thì quá đáng tiếc rồi.
"Hự." Đội trưởng của Ngọc Sơn phái kêu lên một tiếng, sau đó gục xuống bất tỉnh, người người nằm ngổn ngang.
"Cồ Việt phái chiến thắng." Người chủ trì hô lớn, mọi người đồng loạt cảm thán.
Quá mạnh rồi.
Cánh cổng không gian mở ra, đại phu ồ ạt chạy vào trong, khiêng những người trọng thương ra bên ngoài, tất cả đều đã bất tỉnh. Lúc này, những đệ tử của Cồ Việt phái chậm rãi đi ra, không kiêu căng nhưng cũng không thể nói là đang khiêm tốn, bọn họ sắc mặt vô cảm, còn đỡ một cô nương yếu đuối bên cạnh, người đó chỉ đi theo để băng bó vết thương cho những người còn lại.
Lúc cô nương kia đi lên khán đài, có đi ngang qua vị trí của Trường An phái, lúc băng qua, nàng đột nhiên dừng lại chưa đầy vài giây, sau đó tiếp tục đi, tuy không nhìn dọc nhìn ngang, nhưng có những ba cặp mắt ghi lại hành động này.
"Mau đi thôi, chúc các ngươi may mắn." Y Ngọc Thanh mỉm cười nói, đây là lần đầu tiên nàng thấy cô cười.
Nàng đi đến cổng không gian ảo, nhìn về phía đối thủ có năm cô nương, nhìn mỗi người một tính, có người lạnh lùng đến không buồn liếc về phía các nàng, có người hờ hững nhìn, lại có người niềm nở hành lễ với đối phương.
"Đối phương không dễ đối phó, đừng manh động tự mình lao lên, đợi cả đội tập trung lại, hẵng tấn công." Mặc Lâm với cương vị đội trưởng nói.
Mọi người nghe lời y nói, đều đồng tình gật đầu.
"Hây, đối thủ. Cẩn thận chúng ta nha." Cô nương vừa nãy vẫy tay chào nói, còn hôn gió một cái, Kiến Nguyệt định trả lời cô ấy, nào ngờ thấy mắt tối lại.
"Không cho nhìn." Bạch Tinh che mặt nàng đi.
Kiến Nguyệt bị nàng ôm lấy mặt, muốn kéo nàng ra nhưng lại không thể, hai người giằng co khiến cô nương kia có chút ngoài ý muốn, vì thế bật cười lớn, mọi người cũng chỉ hiếu kỳ nhìn hai nàng, cho rằng linh thú của nàng ấy lại làm nũng như mọi khi.
Chỉ có Bánh Bao là muốn nôn khan, Mặc Lâm im lặng xoa chóp mũi, quay mặt đi chỗ khác.
Trận đấu bắt đầu, giống như trận trước, thời gian cuộc tỉ thí kéo dài ba ngày hai đêm. Người chủ trì vừa dứt lời, mọi người lập tức ùa vào trong cánh cổng không gian. Kiến Nguyệt thấy mắt loé lên tia sáng, lần nữa nàng mở mắt lại, thấy xung quanh là một hoang mạc khô cằn, địa hình này rất dễ tìm thấy đồng đội, nhưng đồng thời rất khó để ẩn nấp, hơn nữa, nếu không quen cái nóng khắc nghiệt, rất dễ bị đuối sức, mất nước, mà các nàng phải tự mình đi tìm những thứ này.
"Hai người có thể bỏ ra không?" Kiến Nguyệt bất lực nhìn hai linh thú đang ôm lấy nàng, một người bám đầu, một người ôm chân.
"Chúng ta là sợ ngươi đi lạc, nên phải làm thế." Bánh Bao vừa trèo xuống vừa giải thích.
"Mau đi tìm chỗ nấp, sau đó tìm cách lấy nước uống, địa hình này còn thử thách khả năng sinh tồn và sự kiên nhẫn." Bạch Tinh lập tức nhắc nhở nàng.
Nàng nhớ đội lần trước cũng phải mất ít nhất hơn nửa ngày để tìm đồng đội, hiển nhiên là bởi vì không gian rất lớn, nếu không nàng hướng mắt ra xa cũng chẳng nhìn thấy bóng người nào, chỉ có cái bóng nàng đang lay lắt dưới nền cát, cơn gió nóng chỉ khiến cho nóng nực thêm, cổ họng rất nhanh đã thấy khô rát, mắt nàng cũng có chút hoa.
Kiến Nguyệt ôm lấy Bạch Tinh, hướng về phía ngọn núi trọc kia, nơi đó có lẽ sẽ có hang động tránh mát.
Mọi người ở bên ngoài nhìn lên phía màn chiếu, quan sát nhất cử nhất động của từng người.
"Vì sao Trường An phái năm nay lại để tân binh đi a? Lẽ nào không hứng thú với giải quán quân nữa."
"Nhưng tân binh của bọn họ cũng không hề đơn giản a, có nhiều người là đồ đệ lâu năm của môn phái khác lại chuyển đến nơi này."
"Đúng thế, ta nghe nói tên đội trưởng sức mạnh thâm tàng bất lộ, chưa ai từng thấy y dùng hết sức mình, nhẹ nhàng thư thái mà lấy được mầm cây Tử Xà a."
"Lại chưa kể có Cửu công chúa Cửu Vĩ có những tận hai linh vật, và một bảo kiếm của Tiên Đế, ngươi xem có bao nhiêu đáng sợ?"
"Là một con chó và một con hồ ly nàng ấy khư khư ôm lấy sao? Vì sao không để ở Hồn giới?"
"Cửu công chúa chưa thức tỉnh linh căn, nhưng lại năm lần bảy lượt đánh bại cường giả để đi vào đây. Ngươi nói xem, nhỡ như nàng ấy thức tỉnh rồi, sẽ có bao nhiêu đáng sợ."
Quả đúng như Kiến Nguyệt dự đoán, cách đó không xa có một sơn động nhỏ, đủ để nàng vào tránh nắng, tiện thể giữ sức. Nàng học theo những người trước đây, thăm dò xem trong hang động có thứ gì không, vì thế thấy bên cạnh có viên sỏi, liền nhặt nó ném vào bên trong, viên sỏi kêu lạch cạch, lăn lông lốc mấy vòng, nhưng ngoài đó ra cũng không còn động tĩnh nào nữa, nàng mới yên tâm vào trong hang.
Làm sao một chút cũng không giống Tiên kiếm a, giống tham gia thử thách sinh tồn thì hơn.
Ba người im lặng không lên tiếng, chỉ lắng nghe xung quanh liệu có gì bất thường hay không. Kiến Nguyệt ngồi hồi lâu cũng không thấy gì, nàng nhìn ra sa mạc hoang vu kia, chỉ có tiếng kêu rợn tai của kền kền, trước mắt là một bãi cát mà nhìn lâu cũng sẽ tự động chảy nước mắt, một vài bụi cây bị gió cuốn ngang qua. Kiến Nguyệt không thể không nể phục người thuộc hệ nguyên tố ảo, có thể làm địa hình chân thật đến từng li từng tí. Chợp hạt cát bay vào mắt nàng, Kiến Nguyệt vô thức đưa tay lên dụi, nào ngờ ngay lúc nàng vừa bỏ tay xuống, từ phía xa có một đám bụi nhỏ ở đường chân trời. Nàng còn nghi hoặc híp mắt lại để nhìn rõ hơn, nào ngờ Bạch Tinh đột nhiên nói, "Nguyệt nhi, bão cát đang đến."
Kiến Nguyệt kinh ngạc, nàng là lần đầu nhìn thấy bão cát, đây quả là cuộc thi thử thách sinh tồn mà. Nàng ngồi nhìn một lúc, thấy cơn bão dần hiện ra, tựa như bầu trời hoá thành mặt biển lộn ngược, và đám cát mù mịt kia là cơn sóng thần cuồng nộ, nó càng đến gần. Kiến Nguyệt càng thấy no hùng vĩ, khiến nàng có cảm giác nặng nề, trông như bên trong trận bão đen kia, là một con quái vật khổng lồ sẽ nuốt chửng các nàng.
Xoạt xoạt.
Ngay lúc này nàng chuẩn bị tinh thần để trú qua cơn bão, thì đột nhiên có tiếng bước chân gấp gáp đang chạy trên cát. Kiến Nguyệt tinh thần căng thẳng, so với cơn bão kia còn áp lực hơn, nàng căng tai ra nghe, hình như đối phương là chạy đến hướng của mình, là địch hay bạn, nàng không có cách nào để xác định, chỉ cầm chắc thanh kiếm bên hông.
Vụt. Một bóng đen lập tức nhảy từ trên xuống.
"Ngươi..." Kiến Nguyệt kinh ngạc nhìn người trước mắt, mà đối phương cũng không nghĩ sẽ nhìn thấy nàng ở đây.
"Làm phiền rồi." Đối phương cười nói.
Kiến Nguyệt không ngờ mình sẽ ngay tại đây gặp cô nương vừa nãy, trợn to mắt nhìn cô, tinh thần căng như dây cung, bất cứ lúc nào các nàng cũng sẽ nổ ra cuộc chiến, chỉ là nàng không ngờ sẽ nhanh chóng như thế này.
Cô nương kia thấy Kiến Nguyệt dùng ánh mắt thù địch nhìn mình, cười nói, "Chuyện để sau, chúng ta trước đợi cơn bão này qua đã."
Kiến Nguyệt thấy đối phương tuy đã nói như thế, nhưng cũng không buông lỏng cảnh giác, nàng liếc nhìn cơn bão tiến đến, tiếng ù ù ở bên tai, lại nhìn đối phương đang gấp rút lấy khăn che mặt, sau đó còn đưa cho nàng một cái, "Cho ngươi."
Nàng bất ngờ nhìn đối phương, ngơ ngác nhìn tấm khăn, liệu cô ấy có hạ độc không đấy? Đối phương như thấy nàng nghi ngờ mình, vội nói, "Ta không muốn chơi bẩn thế, chẳng có gì thú vị." Sau đó còn ném về phía nàng.
"Mau lấy để che mũi và miệng đi." Bạch Tinh nhìn ra bên ngoài, ánh mắt dính chặt lên cơn bão.
Kiến Nguyệt cũng vội vàng trùm lên mặt, định ôm lấy Bạch Tinh và Bánh Bao để che chở, nào ngờ tai của Bạch Tinh vểnh lên, lập tức cảnh giác nói, "Cẩn thận, có bẫy."
Cả hai người ngơ ngác nhìn nàng, ngay lúc này cơn bão đột nhiên ầm lên một tiếng dữ dội, tựa như tiếng mãnh thú gầm. Kiến Nguyệt dự cảm chẳng lành, mắt thấy cơn bão ngày càng đến gần, trời cũng dần tối lại, trông rất dọa người.
"Có quái vật." Ngay lúc này, cả cô nương và Bánh Bao đồng thanh nói, cả hai lên tư thế phòng ngự.
"Gào." Nàng rất nhanh đã nghe được tiếng gào, bên trong bão cát loé lên hai ánh sáng đỏ, nếu như đó là con mắt, thì con quái vật này quá khủng lồ rồi. Kiến Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt, căng thẳng từng giây từng phút.
"Ra đây là cách để chúng ta tỉ thí." Cô nương kia cười nói.
Cơn bão cuối cùng cũng ùa đến, bầu trời như có người thổi tắt mất đèn, tối om đến không thể nhìn thấy gì, gió giật mạnh, tiếng cát bên tai rào rào như mưa dông. Kiến Nguyệt quay lưng lại với cơn bão, nằm xuống cúi thấp người giữ chặt cái khăn sắp bị thổi bay kia.
"Nguyệt nhi, chú ý quái vật." Bạch Tinh nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở.
Rầm. Ngay lúc nàng dứt lời, có thứ gì đó đánh vào, khiến mặt đất rung lắc, cả sơn động như sắp sập.
"Mau chạy ra ngoài." Kiến Nguyệt nghe thấy lời của Bạch Tinh, lập tức mắt nhắm mắt hé, cúi thấp đầu ngược với cơn gió để chạy ra.
Các nàng thật là ngược đời.
"Cái thứ gì kia?" Ngay lúc này cô nương kia hét lớn.
Kiến Nguyệt hé mắt ra nhìn, cũng bàng hoàng không kém, trước mắt nàng chính là mười con rắn khổng lồ, trên đầu còn có một cái sừng như tê giác, vảy da lại trông như được bọc sắt, không phải chứ.
"Là rắn thần Ngoã Cát Đặc, một trong những vị thần chủ đạo của vùng Tây Nam, em phải cẩn thận, nó rất thích lợi dụng bão cát để che giấu điểm yếu." Bạch Tinh đột nhiên lên tiếng, Kiến Nguyệt quay đầu lại, thấy các nàng đang ngồi cách mình một đoạn.
Không phải chứ.
"Xem ra linh thú của cô nương không được trung thành cho lắm." Cô nương kia ở một bên trêu đùa, nhưng mắt vẫn dính chặt lên những con rắn đang lao vun vút đến.
"Ngươi tên là gì?" Kiến Nguyệt rút kiếm, nheo mắt nhìn về phía bọn chúng.
"Ái Lệ Tây Á." Cô để lại một lời này, lập tức xông lên tấn công con rắn đang đi nhanh nhất, lưỡi kiếm vừa vung, những tia ánh sáng màu hồng liền loé lên, chiết sáng cả vùng đấy bị cơn bão bao trùm này.
"Hoa sen trong đầm." Ái Lệ Tây Á vừa dứt lời, một bông hoa sen khổng lồ mọc từ dưới đất, cuốn lấy con rắn, khiến nó giãy giụa, phần nhuỵ ngay lập tức mọc thành những gai nhọc, xuyên thủng bụng con rắn, khiến nó hét ầm lên một tiếng, sau đó nằm im bất động.
Nhanh chóng vậy sao, Kiến Nguyệt kinh hãi.
Nào ngờ khi nàng tưởng cứ như thế hạ bệ một con, thì phần bị chọc thủng kia bỗng dưng cắt đứt ra như có dao chặt, phần thân còn lại vẫn như thế cử động, một đống bùi nhùi nhầy nhụa xuất hiện, đem phần đầu con rắn mọc lại. Nàng nhìn đến muốn phát ngốc, đây là rắn hay giun?
"Hừ, không tệ." Ái Lệ Tây Á nhếch mép nói.
Ngay lúc này, cái phần đầu bị thương đang bất động kia đột nhiên hé miệng khè một tiếng, phun nọc độc về phía các nàng, chúng cư nhiên không cần mọc lại đuôi nhưng vẫn có thể tấn công người khác.
"Nguyệt nhi, cẩn thận." Bạch Tinh hô lớn một tiếng.
Nàng trơ mắt nhìn nọc độc nặng nề đang bay đến hướng mình, lúc này như có thứ gì đó cuốn lấy bụng nàng, kéo mạnh ra đằng sau. Nọc độc rơi xuống đất, liền sôi sùng sục như nước sôi, ùng ục vài tiếng, đem cát xuất hiện một cái hố.
"Người không sao chứ?" Mặc Lâm đỡ nàng ngồi dậy, thu hồi lại dây leo.
Kiến Nguyệt kinh hỉ nhìn y, ngay sau đó là đồng môn của nàng đồng loạt chạy đến.
"Tuyệt đối không được cắt đứt thân nó, hoặc để nó có cơ hội phân tách, nếu không, số lượng mười sẽ nhân dần lên thành một trăm." Bạch Tinh ở bên cạnh nhắc nhở, hất cằm về phía Thanh Hoa phái từ khi nào đã tập hợp, giờ đang phải đối đầu với mười bốn con rắn.
"Đã hiểu." Mặc Lâm gật nhẹ đầu.
"Có lẽ lần này số lượng đánh bại rắn càng nhiều, thì chính là người chiến thắng." Một người trong số đồng môn của nàng nói.
"Là thế nào đi chăng nữa, đối thủ thực sự của chúng ta là các nàng." Mặc Lâm rút thanh kiếm ra, ánh mắt hiện lên tia sát ý, nhìn về phía mấy con rắn đang đổ dồn sự chú ý lên bọn họ.
"Kiến Nguyệt, để ta giúp ngươi." Bánh Bao hoá thành chó ba đầu, giống hệt hình dạng trước đây ở phủ Phạm, chỉ khác ở màu lông.
"Được." Kiến Nguyệt nhảy lên lưng nó, quay đầu nhìn về phía Bạch Tinh, "Đợi em mang chiến thắng về cho người."
"Chú ý sự khác biệt." Bạch Tinh cười nói.
Các nàng xuất kích, cả hai bên đồng thời lao về phía nhau, Kiến Nguyệt tranh thủ lúc chúng mở miệng, đổi sang cung bắn thẳng vào cổ họng. Một con rắn bị dính tên, lại gào rú lắc đầu, sau đó khạc nhổ cung tên ra, căm phẫn nhìn nàng.
"Chúng ta tạm tập trung vào con này thôi." Kiến Nguyệt nói, Bánh Bao liền đổi hướng, dùng tốc độ ánh sáng lao đến trước mặt nó.
Kiến Nguyệt hướng mũi tên vào mắt nó, ngay đúng lúc nó đâm đầu xuống đất để tấn công, Bánh Bao lợi dụng lúc tránh né nhảy qua đầu nó, để nàng nhắm chuẩn hơn.
Vút, tên vừa rời cung, liền xoắn ốc lao đến đôi mắt màu đỏ kia, bất ngờ cung tên phát nổ, khiến con rắn không kịp phản ứng bị dính đạn, đau đớn thè lưỡi vùng vẫy.
"Ha, đã biết sự lợi hại của Tiểu Bạc chưa?" Kiến Nguyệt vung dây cuốn lấy miệng nó, khiến nó không thể há miệng phun độc hay cắn bậy, "Giật."
Lời nàng vừa dứt, trên người Tiểu Bạc xuất hiện dòng tích điện, giật tung người con rắn, khiến nó tê tái đến quằn quại, cũng khiến nó trở nên kích động, giằng co với nàng, bất quá càng vùng vẫy, dây điện càng quấn chặt hơn, Kiến Nguyệt nhíu chặt mày, tâm trí nàng càng mạnh, càng khiến Tiểu Bạc bền bỉ hơn, càng khó có thể bị giật đứt dây trói.
"Bánh Bao, đưa ta lên người nó." Kiến Nguyệt vội hô, nó lập tức bật nhảy lên người con rắn.
Thân con rắn có những gai nhọn sắc bén, nếu như bất cẩn ngã xuống, e là sẽ bị nó chọc thủng tim mà chết trong tư thế vắt vẻo. Kiến Nguyệt cố gắng tìm xem lỗ hổng trên người con rắn, vì nó không phải là thực, nhất định sẽ xuất hiện sai lầm.
Ngay lúc nàng đang cấp bách tìm kiếm, chợp một người bay ngang qua, va trúng nàng, lôi cả người rơi xuống khỏi lưng Bánh Bao, may mà cả hai đều ngã xuống cát mịn.
Kiến Nguyệt bị đau hít lạnh một tiếng, thấy da đã bị xước, miệng vết thương rách ra, lớp da bị cong ra hai bên, cát dính bết vào máu. Nàng vội nhìn sang bên cạnh, thấy đồng môn của mình đã bất tỉnh, đầu còn chảy máu, tay bị bỏng nặng.
"Không ổn." Nàng phải giúp hắn sơ cứu, nếu không sẽ bị nhiễm trùng, bệnh nặng thêm, chỉ riêng uốn ván thôi cũng đã rất đáng sợ rồi.
"Ngươi làm gì thế?" Bánh Bao bị gió cát thổi vào trong mắt, chỉ có thể nheo mắt nhìn nàng đang đổ hết dòng nước quý giá lên người đang bất tỉnh kia.
Giờ là lúc để trị thương sao?
Kiến Nguyệt gội rửa vết thương của hắn, mắt thấy bản thân vì mất tập trung mà Tiểu Bạc lại không thể giữ được con rắn, vì thế cắn răng lấy lọ thuốc trị bỏng tưới bừa qua tay hắn, lại lấy miếng vải bịp tạm vết thương đang rách ra kia, tay hướng về thanh kiếm rơi bên cạnh của hắn, "Cho ta mượn."
"Mau, Bánh Bao, nó sắp vùng vẫy ra rồi." Kiến Nguyệt hô lớn, bật nhảy lên người nó, nhưng lần này là hướng về phía đuôi xa tít tắp kia, nàng không ngờ con rắn lại lớn như thế, dường như chúng kéo dài vô tận vậy.
"Kiến Nguyệt, vì sao lại tấn công đuôi?" Bánh Bao khó hiểu, cát tạt vào trong miệng đến nó không nhịn được mà muốn nhổ ra, nhưng càng há miệng cát càng bay vào.
"Bởi vì phần đuôi sẽ khiến nó được chia đôi cơ thể." Kiến Nguyệt lấy tay che mắt nói.
"Hả, vậy tại sao chúng ta lại tấn công ở đó?" Bánh Bao kinh ngạc nói.
"Cứ đi đi, cẩn thận." Lời vừa dứt, Bánh Bao nhìn lên đằng trước thấy cái thân khổng lồ đang chặn đường các nàng, nó hốt hoảng vội bật nhảy cao hết mức.
Xoạt xoạt. Bốn chân chạy không ngừng nghỉ.
Kiến Nguyệt thấy con rắn phản ứng ngày càng lớn, dường như trở nên điên cuồng hơn, chỉ tiếc là cơ thể to lớn của nó không thể nhanh bằng Bánh Bao sở hữu lợi thế về tốc độ, "Hạn chế làm nó bị thương nhất có thể, càng đến nơi sẽ càng nguy hiểm."
"Được." Bánh Bao chạy thoăn thoắt, thậm chí còn chạy hẳn lên người nó.
Kiến Nguyệt nheo mắt nhìn về phía đằng xa, thấy đoạn chân trời có tia sáng, đó là tận cùng của cơn bão rồi, nàng lập tức vui mừng, nào ngờ thấy mặt đất rung chuyển, cả người con rắn vùng vẫy mạnh mẽ, phần đuôi nhổm dậy, cao đến chọc trời, hướng về phía các nàng tấn công.
"Cẩn thận." Kiến Nguyệt theo bản năng ôm chặt lấy Bánh Bao, nhìn thứ khổng lồ lao đến tựa như trời đang sập xuống.
"Gào." Con rắn gầm lên.
"Bánh Bao, phần đuôi kia." Kiến Nguyệt chỉ lên phần cuối đuôi, là nơi hẹp lại khiến nó trông như con giun đang chĩa thẳng về phía các nàng, Kiến Nguyệt nhận ra phần này của nó da rất mềm.
Bánh Bao dường như cảm nhận có gì không đúng.
Nó dẫm lên người con rắn, lao chạy hướng về phần đuôi, nào ngờ con rắn vùng dậy, khiến nó phải chạy một vuông góc, cái này quá khó với Bánh Bao rồi.
"Kiến Nguyệt, để ta đỡ ngươi nhảy lên đó." Bánh Bao cảm thấy mình không còn đủ lực để chạy lên nữa, nó không đủ đà.
"Được, nhờ ngươi rồi." Kiến Nguyệt quay đầu nhìn sang, thấy những cái đuôi của con rắn khác cũng đang tấn công nàng, có thể thấy chúng rất có tinh thần đồng đội.
Bánh Bao lấy đà chạy, đến khi thấy không thể chống lại nổi trọng lực nữa, liền lấy tứ chi bám lấy phần gai, hét lớn, "Kiến Nguyệt."
"Vất vả cho ngươi rồi." Kiến Nguyệt liếc thấy những cái đuôi đang lao đến, liền ngồi xuống để lấy đà, sau đó bật nhảy lên không trung, hoá thành Cửu Vĩ.
Cùng lúc này những con rắn khác cũng tấn công nàng, ai ngờ lại thành ra giúp đỡ nàng, Kiến Nguyệt mượn cơ thể chúng để lấy đà bật nhảy, hết trái lại phải, đến khi nàng thấy có cái đuôi muốn lao tới, lại nhảy vọt lên trước, hoá lại thành người, tay cầm chắc thanh kiếm hướng đến phần đuôi đâm thẳng xuống, rạch một đường ở đuôi này rồi hướng đến cái đuôi bên cạnh, tiếp tục như thế.
Kiếm của nàng vừa đâm vào phần da mềm, đàn rắn liền gào rú đau đớn, cố gắng đấu tranh đến giây cuối cùng, nhưng lại co giật vài cái, sau đó lao thẳng xuống dưới đất. Kiến Nguyệt mở to mắt, nhìn độ cao đến chóng mặt, không ngờ con rắn này lớn đến thế, nếu nàng từ đây ngã xuống, nhất định sẽ thịt nát xương tan, người thành bã thịt nát.
"Kiến Nguyệt." Bánh Bao hoá thành tia sáng, lao đến đón lấy, hai người nhảy xuống đất, Kiến Nguyệt nhìn thanh kiếm trên tay đang tan chảy, vội hét lớn, "Nhanh lên, nhỡ như nó nổ thì chúng ta đều chết." Nàng vừa nói vừa vứt y phục đã dính máu của nó, đồng thời đổ thuốc trị bỏng lên phần da đã dính máu của nó, nào ngờ vừa nãy lúc nãy nàng đã vội vàng hoá dở, đổ hết sạch thuốc.
Chết tiệt, Kiến Nguyệt cắn răng, nàng cảm giác da mình đang bỏng rát, nó sẽ ăn mòn mình mất.
"Ai dô, thật là bất cẩn."
Kiến Nguyệt nghe âm thanh này, liền mừng rỡ, thấy Bạch Tinh từ khi nào đã ở bên cạnh mình, nàng bắt lấy tay của Kiến Nguyệt, bỗng nàng không cảm thấy đau đớn nữa, phần da bắt đầu bị bỏng ngay lập tức lành lại như ban đầu.
"Tốt hơn chạy nhanh hơn lên nhé." Bạch Tinh nháy mắt với nàng một cái, sau đó lao về phía trước, rất nhanh đã biến mất, tựa như vừa nãy nàng chỉ là nhìn thấy ảo ảnh.
"Bánh Bao, hết tốc lực đi." Kiến Nguyệt quay đầu về đằng sau, thấy con rắn tựa như gấu bông bục chỉ, da lưng của nó toạc ra như đất bị nứt, máu vàng phun trào như núi lửa, trong lòng liền đổ mồ hôi.
Một trong ba cái đầu của Bánh Bao quay lại nhìn, thấy cảnh tượng chết rồi còn muốn lôi kéo người khác chết theo kia, liền hoảng hốt mà hoá thành ánh sáng, lao vùn vụt về phía trước, rất nhanh đã bỏ xa nỗi nguy hại này. Kiến Nguyệt thấy nó trong chớp mắt đã quay trở lại ngọn núi vừa nãy, hai con rắn mà nàng đâm đều đã bất động, nhưng vấn đề là số lượng đã tăng lên khoảng hai mươi con.
"Mau chạy đi, con rắn sắp phun máu độc." Nàng triệu hồi Tiểu Bạc trở về, chuyển sang cây móc móc người đang nằm bất tỉnh ở dưới đất kia lên, lại hướng về phía Mặc Lâm hét lớn.
Mặc Lâm nghe nàng nói, lập tức dùng mộc hệ triệu hồi các dây leo cuốn lấy những người đang chém giết bừa bãi còn lại, kéo bọn họ chạy cùng hướng Kiến Nguyệt.
"Mặc Lâm, chuyện gì thế?" Một người bị lôi kéo đến nuốt cát vội vàng hỏi.
"Chạy theo là biết rồi." Mặc Lâm vừa chạy vừa nhìn về phía sau, thấy có thứ gì đó phun ra từ người con rắn.
Ái Lệ Tây Á thấy càng đánh càng thua, vì thế lập tức nghi hoặc, vấn đề phức tạp thế này, cách giải quyết ngược lại dễ dàng hơn mọi người nghĩ. Cô cố gắng tìm sơ hở của nó, nhưng cảm thấy con rắn này trơ cảm xúc, cứ như thể không cảm nhận được đau đớn. Nào ngờ thấy đệ tử Trường An phái đang bỏ chạy, dự cảm chẳng lành, vội hét lớn với đồng đội lập tức rút lui, chạy cùng hướng với bọn họ.
Các nàng tháo chạy, đàn rắn cũng điên cuồng đuổi theo, Kiến Nguyệt thấy đằng sau ầm ĩ, vội quay đầu lại, thấy đàn rắn cao chọc trời đang đuổi theo, hốt hoảng kinh hãi.
"Mặc Lâm, phần đuôi mới chính là bộ não của nó, ngược lại phần đầu chỉ là cái đuôi được trang trí đánh lừa mà thôi." Kiến Nguyệt vội nói lớn với người bên cạnh.
Mặc Lâm có chút ngoài ý muốn, nhưng lập tức hiểu ra, "Người dẫn dụ các nàng ấy, để tại hạ rình đuôi bọn chúng."
"Được."
Vì thế bảy người lợi dụng cơn bão cát khiến đất trời âm u kia mà chia ra làm hai, ba người không tính người đang bất tỉnh kia nhận nhiệm vụ đánh lạc hướng Thanh Hoa phái, còn Mặc Lâm và một người nữa trốn ở đằng sau tảng đá, đợi đàn rắn vì truy đuổi các nàng mà lộ đuôi.
Quả đúng như Kiến Nguyệt nói, phần đuôi của chúng rất kì lạ, dường như tất cả đều ngẩng đầu lên để nhìn đường, chẳng trách vì sao Mặc Lâm luôn thấy chúng hay tấn công trượt, lại phản ứng chậm chạp, hoá ra là bởi vì không thể nhìn rõ.
"Mặc Lâm, tấn công vào phần đuôi sao?" Một người ở bên cạnh căng thẳng hỏi.
"Phải, tấn công vào bộ não của chúng, nhưng phần đầu bị chặt đứt cũng không để di chuyển nữa." Mặc Lâm thấy phần đầu đàn rắn sắp chạy ngang qua, liền rút đao, mắt dính chặt lên con mồi.
"Máu của chúng rất độc, tốt nhất đừng để tiếp xúc với da." Y để lại một câu này, liền chạy vụt ra đuổi theo đàn rắn kia.
Đàn rắn nhận ra mình dính bẫy, lập tức đồng loạt quay đầu về phía y, nhưng đã quá muộn rồi, vũ khí của chúng là phần đuôi, mà cơ thể lớn đến thế, lúc muốn hướng đuôi đến tấn công, cũng đã bị Mặc Lâm giết không ghê tay này lướt nhẹ qua đầu chúng, so với Kiến Nguyệt còn thư thái hơn nhiều.
Đồng đội định đến giúp y, nhưng thấy trong chớp mắt có thể hạ tám cái đầu chủ chốt còn lại, liền kinh hãi không thôi, y quả là thâm tàng bất lộ.
"Chạy." Mặc Lâm cố tình chọn hắn là vì đối phương là lôi hệ, tốc độ ít nhiều cũng hơn phong hệ, y để hắn kéo mình đi, trong nháy mắt hai người liền biến mất, để những con rắn quần quại ở lại.
"Chuyện gì thế?" Những đệ tử của Thanh Hoa phái nhận ra điểm bất thường, liền dừng lại, ngơ ngác nhìn những con rắn lảo đảo đổ xuống dưới đất, ầm một tiếng, cát bụi trong cát bụi bay thẳng vào mắt.
Ái Lệ Tây Á không biết các nàng là dùng biết gì, nhưng nhận ra bản thân có khả năng bại trận, nhanh chóng tìm kiếm bóng lưng của bọn họ.
"Kim Liên Cang." Cô chỉ tay về hướng Kiến Nguyệt cách đó không xa, nàng còn đang mải mê ngẩng đầu nhìn con rắn.
"Nguyệt nhi, cẩn thận." Bạch Tinh lại lần nữa lên tiếng nhắc nhở.
Kiến Nguyệt giật mình, không xác định được nàng ấy là muốn nói gì, đột nhiên dưới đất mọc lên những bông hoa sen gai, dồn dập lao về phía nàng.
Nàng vội vàng lùi lại, thấy mình đi đâu nó đuổi theo đó, hét lớn, "Đừng chạm chân xuống đất."
Mọi người cũng giống như nàng bị tấn công, nghe thấy lời nàng nói, liền thi hành ngự phi kiếm, kéo cả Kiến Nguyệt bay lên.
"Chưa hết đâu." Một người trong phái Thanh Hoa lớn tiếng nói, những cơn gió bão liền ùn ùn kéo đến, khiến bọn họ khó mà điểu khiển phi kiếm ổn định.
"Hoa sen trong thanh thuỷ." Ái Lệ Tây Á vừa dứt lời, người bên cạnh cô liền cho mưa ùn ùn kéo đến, mưa nhanh chóng đổ sập xuống.
Kiến Nguyệt chật vật đứng trên phi kiếm đến muốn chóng mặt, chợp thấy trời đổ mưa, sau đó những bông hoa sen gai kia liền bay lên.
"Không thể bay cao hơn sao?" Kiến Nguyệt chân như có lửa, gấp gáp thúc giục.
"Không thể, gió quá lớn." Một người vật lộn với cơn bão kia, cô có thể đứng vững là tốt lắm rồi.
"Xem bản lĩnh của Trường An chúng ta đây, Thổ địa, nghe lệnh của ta." Một người hô lớn, khiến cả mặt đất rung chuyển, trồi lên gò đất cao như núi, chắn cơn bão lại.
"Nung chảy." Một người hệ nham tay biến thành dung nham, khiến cho những đoá hoa gai kia bị nung nóng đến tan chảy.
Hai đội tranh giành nhau nãy giờ, Ái Lệ Tây Á hướng lên trời hô, "Kim Liên Vũ."
Ngay lập tức, cả bầu trời chuyển sang màu hồng cánh sen, một bông hoa sen mọc ngược từ trên trời, tia sáng hồng tựa như mũi tên từ nhuỵ hoa bắn xuống như mưa, nhiều người bất cẩn đến nỗi bị thương nặng, cảm tưởng như những tia sáng kia đã xuyên qua da thịt. Bọn họ ôm chặt phần đau nhức, thống khổ gào thét lên, bề ngoài trông như chẳng có gì xảy ra, nhưng da thịt lại tựa như có gai đâm thủng ở bên trong.
"Tiểu Bạc, mai rùa." Kiến Nguyệt nghe đến cái tên kia, dự cảm chẳng lành, lập tức hô lớn, một cái mai khổng lồ bọc lấy mọi người, phản chiếu lại những tia sáng kia, tấn công ngược lại các nàng.
Vì sự phản công đột ngột, khiến nhiều người khác bị trúng thương, đến khi Ái Lệ Tây Á thu hồi lại, đồng đội của cô cũng đã bị thương nặng, đau đớn không kém gì những người kia.
Đúng là hại người hại mình.
Cả hai rơi vào thế giằng co, đôi bên đều bị tổn thất nhân lực, Kiến Nguyệt trán vã mồ hôi. Nếu như đồng đội của nàng bị gục, thì dù được vào kỳ sau, nhưng những người này cũng sẽ không được tham dự, đây quả là sự khốc liệt của khảo hạch.
"Nụ hôn hoa sen." Ái Lệ Tây Á hướng về các nàng thơm gió một cái, Kiến Nguyệt cảm thấy khó hiểu, nhưng bỗng thấy một bông hoa sen nhẹ nhàng bay đến khi đang trôi mặt nước, thậm chí còn xuyên qua mai rùa của nàng, nàng dự cảm không lành, nhưng không biết nên làm thế nào.
"Cẩn thận nó phát nổ." Lúc này một trong những đồng đội của nàng đang bị thương cắn răng nói.
Kiến Nguyệt nghe thấy thế, vội thu hồi mai rùa lại, nhưng có chút muộn, bông hoa rung bần bật, không đợi mọi người chạy thoát đã nổ tung.
Ngay lúc này, Kiến Nguyệt thấy có người kéo mình lại, Bạch Tinh thổi về phía đoá hoa đang đến kia, những bông hoa lập tức nhanh chóng bay ngược về phía đối phương. Ái Lệ Tây Á kinh ngạc, vội kéo đồng đội mình tránh xa đoá hoa đó.
Bùm. Những bông hoa đồng loạt nổ, khiến mặt đất xuất hiện những cái hố lớn.
Tuy mưu kế bị hủy, nhưng Ái Lệ Tây Á thấy cả Trường An phái còn sót lại Kiến Nguyệt là né tránh được bông hoa nổ của cô, liền nhân cơ hội lao đến tấn công, lại thấy có gì trói chặt eo mình, giật mạnh cô ngã xuống khỏi vách đá. Ái Lệ Tây Á bực mình ngẩng đầu, thấy đồng môn của mình đã bị dây gai trói chặt đến không thể cử động, thậm chí là lên tiếng, chỉ có ánh mắt kinh ngạc lẫn bối rối nhìn về phía cô.
"Mặc Lâm." Kiến Nguyệt thấy hai người kia đã quay trở lại, liền mừng rỡ.
"Kiếm đại sát, triệu hồi." Mặc Lâm đưa thanh kiếm lên trước mặt, trừng mắt nhìn các nàng.
Ngay lúc mọi người đang hoang mang, ngay giữa tâm bão cát còn chưa tan kia đột nhiên thủng một lỗ, ánh nắng đột ngột chiếu vào, khiến ai nấy đều không kìm được mà nheo mắt lại, lấy tay che đi.
Ái Lệ Tây Á ngẩng cao đầu, thấy trời vẫn như thế quang đãng, nhưng lòng lại căng thẳng, vội giương kiếm lên trời, "Kim Liên kiếm, bảo hộ."
"Nhìn đi đâu thế". Mặc Lâm hô lớn, nhìn đoá hoa sen đang che chở phía trên các nàng.
"Hả?" Lời vừa mới dứt, một luồng khói đen bám chặt lấy các nàng, một con sư tử đen từ dưới đất chui lên, há to miệng muốn nuốt chửng đối phương.
Các nàng trơ mắt nhìn nó lao đến, coi như chuyện đã kết thúc rồi, vì thế bất lực nhắm mắt lại.
Kiến Nguyệt lúc này đứng trên núi cát kinh hãi nhìn con sư tử ở dưới kia so với mấy con rắn thần còn đáng sợ hơn, nó sẽ không muốn nuốt chửng các nàng ấy thật chứ? Lúc này Bạch Tinh đột nhiên lên tiếng, "Trở về."
Con sư tử như nghe được lời nàng nói, liền ngậm miệng lại, đâm sầm xuống đất, khiến cả mặt đất rung chuyển, những người ở dưới đều bị hất văng ra xa, chỉ trong chớp mắt, con sư tử đen đã không thấy đâu nữa.
Kiến Nguyệt ngơ ngác nhìn bên dưới, thấy bên dưới không có động tĩnh gì nữa, lại thấy giữa cơn bão mịt mù có hai bóng người, nàng trong lòng hồi hộp, dõi mắt nhìn về phía bóng hình đang bước về phía đây.
Là đồng đội. Kiến Nguyệt nhìn thấy Mặc Lâm và một người trong phái nàng, liền mừng rỡ.
Ngay đúng lúc này, cơn bão đột nhiên ào qua, nàng bị bụi cát bay vào mắt mà vội nhắm mắt lại, sau đó thấy hai tai yên tĩnh, cũng không có thứ gì như dao tạt xước mặt mình nữa, mới hé mở mắt ra.
Khung cảnh trước mặt nàng là thay vì cơn bão che mất bầu trời vừa nãy, thì hiện giờ chỉ còn bầu trời oi ả không một gợn mây, bên dưới là những người đang nằm ngổn ngang, là đệ tử của Thanh Hoa phái.
Bỗng không gian bị tách ra, một cánh cổng không gian xuất hiện, đội ngũ đại phu vội vàng chạy ồ ạt vào như lúc nãy, đỡ lấy những người bất tỉnh, bao gồm cả bốn người đồng môn của nàng.
"Chúng ta thắng rồi sao?" Kiến Nguyệt ngơ ngác nhìn xung quanh, thấy Bánh Bao đã hoá lại hình dạng cũ.
Lúc nàng đi ra, thứ đầu tiên đập vào là tiếng hò hét ồn ào, Y Ngọc Thanh đang đứng ở trước cổng nở nụ cười hài lòng, đến đôi mắt đều long lanh như hồ nước lấp lánh, "Chúc mừng các ngươi đã hoàn thành khảo hạch, làm rất tốt."
"Sư tỷ, tất cả đều nhờ công lao của Mặc Lâm và Kiến Nguyệt." Người ở bên cạnh Mặc Lâm nói.
"Nào có, là công lao của tất cả mọi người mà." Kiến Nguyệt vội phủ nhận.
"Được rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi." Y Ngọc Thanh đưa thuốc trị thương cho mỗi người, dẫn bọn họ quay trở lại khán đài.
"Kiến Nguyệt, ngươi làm sao biết con rắn đầu đuôi lẫn lộn." Bánh Bao không nhịn được tò mò hỏi.
Kiến Nguyệt đưa Bạch Tinh ra trước mặt nó, thấy nàng biểu cảm nhạt nhẽo, sau đó mới nói, "Là nàng ấy gợi ý ta, sau đó ta quan sát thấy con rắn này có mắt như không, căn bản như không dùng mắt để định hướng, lúc ở trên người nó tìm kiếm lỗ hổng, ta ngược lại phát hiện càng về phần đuôi kia nó càng hoạt động nhiều hơn, mà phần chúng ta cho rằng phần đầu, thì lại hành động rất giống phần đuôi của rắn. Sau đó nhớ đến, đàn rắn này lợi dụng bão cát để tấn công, nghĩa là chúng muốn che giấu gì đó, nên thử đánh liều chạy ngược lại, càng đi càng thấy nó trở nên gấp gáp tấn công, như thể đang chột dạ vật."
"Phải cảm ơn câu 'chú ý sự khác biệt' ta mới nảy sinh ra ý nghĩ này." Kiến Nguyệt xoa đầu Bạch Tinh, nhẹ giọng nói.
"Ra là vậy." Bánh Bao tuy vẫn thấy khó hiểu, nhưng cũng không nói gì nữa, có lẽ là do hai người này tâm đầu hợp ý, nên so với người khác hiểu ý của nhau nhanh hơn.
"Mau bôi thuốc đi." Bạch Tinh nhìn gương mặt trắng nõn của nàng này đầy vết xước, liền nhắc nhở.
"Được." Kiến Nguyệt quay trở lại chỗ ngồi, mở lọ thuốc mà Ngọc Thanh cho, chuyên chú soi gương để tự bôi.
Bôi thuốc xong, nàng lại vui vẻ cất thuốc đi, linh cảm nhạy bén, mách bảo nàng phải kiểm tra sự bất thường, vì thế quay đầu sang bên cạnh, thấy cô nương ở Cồ Việt phái từ lúc nào đã ngồi bên cạnh.
"Ngươi có ý định gì với chúng ta?"