Đề đốc Lê mới xuống ngựa, Khánh Vy đã ôm chầm lấy ông.
"Nữ nhi lại cao thêm một chút rồi." Đề đốc Lê vui vẻ cười lớn, xoa đầu nữ nhi bé bỏng ở trong lòng. Từ ngày gia mẫu của nàng qua đời, ông luôn áy náy với đứa trẻ thiếu tình mẫu tử này, vì thế ông luôn chiều chuộng nữ nhi nhất, chưa từng mắng qua nàng, nàng muốn gì, đều đồng ý vô điều kiện.
Chỉ tiếc là bản thân ông là quan võ, nữ nhi nhà người khác năm tuổi học đàn, mười tuổi học thêu, nàng lại học cưỡi ngựa bắn cung.
"Thúc thúc đã về." Khương Húc Nguyệt lễ phép nói.
"Húc Nguyệt cũng đã lớn hơn rất nhiều." Đề đốc Lê thấy nàng vẫn như trước, lễ độ nho nhã, đối lập với Khánh Vy, nhưng cuối cùng lại thành ra bổ sung cho nhau. Từ nhỏ hai đứa nhóc này đã thích quấn lấy nhau, Khánh Vy lại thường xuyên mời nàng đến phủ mình chơi, Đề đốc Lê thấy nàng cười đùa vô tư, khác hẳn với ngày gia mẫu mất, vì thế liền để Khương Húc Nguyệt ở lại với nàng, dần dà, cũng vô thức coi Húc Nguyệt là nữ nhi của mình.
"Ta nghe nói, mấy ngày trước Khánh Vy có khách đến chơi?" Đề đốc Lê vừa trở về đã gọi chú Lưu đến phòng mình, hắn nghe nói nữ nhi có kết giao với một nữ tử là người ngoại quốc, nàng có tài y dược, được đồn là thần y, Đề đốc Lê là người quý trọng nhân tài, vốn muốn giữ nàng ấy lại làm trong phủ.
"Vâng, khi tiểu thư gặp nạn, chính nàng ấy đã cứu nhị vị tiểu thư một mạng." Chú Lưu thành thật nói, việc này quá lớn, hắn không dám giấu, cũng giấu không nổi.
"Gặp nạn?" Đề đốc Lê nghe nữ nhi gặp nguy, liền ngồi thẳng người dậy, cau chặt mày nhìn hắn.
Chú Lưu kể lại toàn bộ câu chuyện, từ chuyện xảy ra ở phủ Vũ cho đến lúc Khánh Vy bị câu hồn.
Đề đốc Lê vuốt cằm, mày càng cau chặt lại. Cách Vũ thiếu gia bị ám sát, rất giống với chưởng môn Bạch Thái Sơn mà hắn đã nghe qua, tàn nhẫn đến không ai dám tưởng tượng đến, ông nhớ lại lời của Đường Vĩnh Long mấy ngày trước, dự cảm bất an đến thấp thỏm, chẳng lẽ Ma Đế thực sự tái thế. Nếu chuyện này là thật, vì sao lại nhắm đến nữ nhi nhà mình, tay của ông nắm chặt lại, như muốn bóp vỡ tay ghế gỗ.
"Ân nhân cứu mạng các nàng là ai? Quê ở đâu?" Đề đốc Lê đột nhiên hỏi.
"Nô tài nhớ không lầm, quý danh của vị tiểu thư đó là Kiến Nguyệt."
"Ngươi nói cái gì?"
...
Trên đường các nàng đi, Kiến Nguyệt phát hiện cũng có nhiều xe ngựa giống như mình đang tốc hành lên đường, "Bạch Tinh, bọn họ cũng đến thành Trường An sao?"
"Có lẽ thế." Bạch Tinh nhìn đằng trước, "Chúng ta sắp ra khỏi biên giới Nam Đường."
"Thành Trường An nằm trong quốc gia nào?" Kiến Nguyệt để ý người khác chỉ nhắc đến cái tên này, lại không nói rõ nó nằm ở đâu.
"Thành Trường An không thuộc về bất cứ quốc gia nào, nơi đó được gọi là Thánh địa, là nơi Đế Quân đời trước ra đời, cũng là nơi có đền thờ lớn nhất đại lục, không ai dám đưa quân sang đánh chiếm."
Kiến Nguyệt kinh ngạc, hoá ra Đế Quân không phải người của trời, mà giống người bình thường sinh ra ở nhân gian. Nàng đọc qua nhiều thần thoại, không sinh ra từ một bộ phận cơ thể của vị thần tối cao, hoặc là giữa các vị thần hay những sinh vật thần thoại, thì là từ đất đá, sông suối mà biến thành.
"Khi công đức của một người lúc còn sống đã đủ, thì linh hồn hắn sẽ được lên thiên giới. Dựa vào ý chí và năng lực của bản thân, người ấy có thể nối tiếp vị trí như Trấn Thiên tướng quân, Tam Hoàng, Cửu Vương, hoặc xuống dưới Âm phủ làm Diêm Vương. Ngay cả ngôi vị Đế Quân cũng đã trải qua chín đời." Bạch Tinh đột nhiên giải thích.
Kiến Nguyệt giật mình chột dạ, vừa nãy nàng nhỡ nói ra lời rồi sao. Ngoại trừ Đế Quân và Diêm Vương, nàng chưa nghe thấy những vị thần còn lại, hình như từ lúc đến đây, ngoại trừ thần rừng Xích Quỷ, Vệ Hoàng, còn Bạch Tinh không xác định đây, nàng chưa gặp qua vị thần nào cả.
Đi một lúc sau, Kiến Nguyệt đã nhìn thấy cửa biên giới, thầm nghĩ không hổ là Nam Đường Đế Quốc, từ xa đã có nhìn thấy cái cổng rất lớn, còn được chạm khắc hình rồng vàng đang ngậm ngọc.
"Dừng lại, xuống ngựa xuất trình giấy tờ."
Bạch Tinh đưa tờ giấy có dấu ấn của phủ Lê cho quân canh gác, hắn mở ra xem, thái độ cũng dịu lại, "Nhị vị cô nương vẫn phải để chúng ta kiểm tra hành lý." Nói xong còn để một nữ quan đến lục soát người các nàng.
Kiến Nguyệt hơi ngạc nhiên, xem ra Lý Dự đã tính toán sai rồi, nếu không phải Bạch Tinh có tay áo vạn năng, e rằng phong thư kia cũng sẽ bị bại lộ.
Lính canh gác lục soát cả người lẫn ngựa, thậm chí bao gói y phục của Kiến Nguyệt, trước khi đến biên giới Bạch Tinh đột nhiên lấy bọc quần áo ra để nàng cầm, nàng khi ấy còn không hiểu. Giờ đã hiểu ra, nếu hai người định đi xa mà lại hai tay trống không, thì quá khả nghi rồi.
"Đa ta nhị vị phối hợp, có thể đi." Lính canh gác không làm khó các nàng nữa, không thấy thứ gì khả nghi liền thả người đi, hắn cũng không dám tra hỏi thân phận, nhỡ như đây là việc riêng của Đề đốc, thì chính là đang đắc tội với ông.
"Xem ra tin tức của Lý Dự không quá chính xác." Đợi các nàng đi xa rổi, Kiến Nguyệt mới bắt đầu nói.
"Có lẽ là do người khác dùng ngọc bội, nhưng chúng ta chỉ là một lá thư, không đáng để tin tưởng." Bạch Tinh lại có tâm tư khác, nếu chỉ vì hai tên tội phạm nhỏ nhoi mà làm đến đây, vậy quá phô trương rồi, trừ khi có thứ gì khác để Đường Vĩnh Long lo sợ.
Thấy mặt trời đã lên đỉnh điểm, các nàng dừng lại ở một tửu quán nhỏ ven đường.
"Nhị vị cô nương muốn gọi gì?" Tiểu nhị vội vàng chạy đến lau bàn ghế cho các nàng.
"Thứ gì tốt nhất thì đem ra đây."
Đợi tiểu nhị đi rồi, Kiến Nguyệt thấy Bạch Tinh nhìn mình, định trêu chọc nàng, ai ngờ lại nghe thấy câu nàng hỏi, "Em bình thường thích ăn gì?"
"Sao thế? Người định làm cho em ăn sao?" Kiến Nguyệt khiêu mi, vui vẻ nói.
"Cũng có thể." Bạch Tinh gật đầu.
Kiến Nguyệt trong lòng ấm áp, cảm giác ngọt đến răng muốn sâu rồi, không ngờ người yêu của mình lại rất hiểu phong tình. Chợp nhớ ra gì đó, lại quay sang nói, "Bạch Tinh."
"Hửm?"
"Chúng ta đều là nữ tử, lại tình cảm như đôi phu thê, nàng không cảm thấy kì lạ sao?" Theo ấn tượng của nàng, người cổ đại rất nghị kỵ tình yêu đồng giới, nhưng nàng hết lần này đến lần khác đều gặp người cùng xu hướng, mà người khác thì lại không bàn tán gì nhiều.
Là nàng bẻ cong kịch bản, hay đây là tiểu thuyết bách hợp?
"Vì sao lại cảm thấy kì lạ? Ta thích em, thì chính là thích thôi." Bạch Tinh buồn cười nhìn nàng, bây giờ mới thắc mắc cái này, không phải quá muộn sao.
Kiến Nguyệt hoàn toàn không ngờ đến đáp án thẳng thắn này, híp mắt lại cười, "Tình cảm của chúng ta sẽ bị người đời nói không hợp luân thường đạo lý."
Bạch Tinh nghe đến đây, liền bật cười, "Ai, vậy em cảm thấy chúng ta không hợp với quy luật đất trời?"
Kiến Nguyệt lắc đầu, mà dù không hợp, nhưng đứng trước người nàng yêu, sai trái thì sai trái đi, một đời ngắn ngủi, vì sao phải để tâm đến ánh mắt thế nhân.
"Thứ gọi là thiên đạo, chỉ là lòng người tự suy ra. Nhân thế tự đưa ra rào cản, rồi lại than trách cuộc đời khổ đau. Ta lại không để tâm những thứ ấy, tự lòng mình sáng tỏ đâu là đúng sai, không để mình khổ đau, không gây rắc rối cho người. Sống một đời tự do tự tại, vô ưu vô lo, đời của ta, tự ta sống, lẽ nào có ai sống hộ ta hay sao?" Bạch Tinh thản nhiên nói, sau đó nắm lấy tay Kiến Nguyệt.
"Nguyệt nhi cũng phải tự sống cuộc đời chính mình, đừng để ai chi phối, ràng buộc, ngay cả ta cũng không được phép."
Kiến Nguyệt nghe thấy lời này, ánh mắt khẽ động. Thực ra người khác luôn khen ngợi nàng xuất chúng, lại luôn ngưỡng mộ nàng, nhưng bản thân nàng lại chưa từng nghĩ mình tốt đẹp đến thế. Đôi khi Kiến Nguyệt sẽ ngẩng đầu nhìn đám mây trắng, thầm ước mình có thể giống nó, tự do trôi nổi, coi tất cả là phù du mà biến mất.
Nàng bất giác nắm chặt lấy tay Bạch Tinh, nét cười nhạt hiện trên mặt, nhẹ giọng nói, "Sẽ."
"Khục khục."
"Này ngươi làm sao thế?"
Còn chưa đợi Bạch Tinh tiếp lời, sau lưng các nàng vang lên tiếng ho, tiếp theo đó chính là tiếng nôn mửa. Kiến Nguyệt nghe phía sau bất ổn, liền vội vã quay đầu lại.
Trước mặt nàng là một nam nhân mặt mày đỏ bừng, còn có chút sưng, hắn không ngừng ôm bụng mà nôn thức ăn ra, sau đó ngã xuống, lại không ngừng rên rỉ mà run rẩy. Những người khác thấy thế, vội xúm lại đến đỡ hắn.
"Mau tránh ra. Cho hắn hít thở."
Kiến Nguyệt bật thẳng người dậy, hét lên. Tiếng quát này của nàng khiến đám người giật nảy mình, cũng không dám làm bừa nữa, đều bị nàng đẩy ra.
Kiến Nguyệt vội quỳ xuống bên cạnh nam nhân kia, thấy hắn vẫn còn sót lại một ít ý thức, nhưng thấy hắn đang thở gấp, liền đoán được nếu không cấp cứu kịp thời, hắn nhất định sẽ chết. Nàng nhìn mắt của bệnh nhân không ngừng chảy nước mắt, môi đã sưng phồng lên, khắp người còn nổi nốt đỏ, lại ôm lấy phần bụng, liền hiểu ra tình huống của hắn.
Nàng kê chân bệnh nhân cao lên, thay hắn cởi lỏng đai lưng, đặt tay lồng ngực hắn tiến hành làm thông đường thở.
Mọi người thấy động tác kì quái này, bốn mắt nhìn nhau khó hiểu. Bạch Tinh khẽ nhướng mày, xoa cằm nhìn đối phương, nàng quả thực chưa từng thấy ai cứu người như thế này.
Trán của Kiến Nguyệt bắt đầu toát mồ hôi ra, nàng kiếm đâu ra ống tiêm ở thời cổ đại để cứu hắn đây. Cố lục tìm kí ức, đến độ cảm giác đầu sắp muốn nổ.
Có rồi!
"Mau giúp ta tìm một nhánh cỏ huyết lưu lại đây." Kiến Nguyệt vội hét lớn với đám người đang đứng ngây ngốc xem nàng.
Nàng xem qua sách có nói, đây là loại cỏ dùng đế thuốc cho người bị ngưng tim, hay có vấn đề về phế như khó thở, tức ngực. Thời đại của nàng không có những thứ này, nhưng có thứ khác để thay thế và ngược lại.
Đám người nghe thấy lời nàng nói, vội hoang mang nhìn nhau, bối rối gãi đầu, họ đi đâu để tìm cỏ huyết lưu bây giờ, dược thảo này mọc ở vùng nhất định, vì thế giá cả cũng cao, ngoại trừ những nơi như kinh thành, thủ phủ, những huyện, làng nhỏ thế này làm sao mà tìm thấy.
"Là thứ này sao?"
Kiến Nguyệt ngẩng đầu, nhìn nhánh cỏ có lá màu đỏ mà Bạch Tinh đưa, vội vàng gật đầu, "Phải nghiền nát nó ra thành bã nước, như thế hắn mới có thể nuốt xuống được."
Thứ mà Kiến Nguyệt tìm kiếm gọi là Adrenalin, nhưng bình thường sẽ không trực tiếp uống vì hiệu quả không cao, mà phải thông qua ống tiêm chứa chất đã được pha loãng để tiêm vào bắp đùi. Vì thế nàng chỉ có thể hy vọng cỏ huyết lưu sẽ tốt hơn loại chất này, lại có thể đem uống mà vẫn có hiệu quả.
Không để nàng đợi lâu, Bạch Tinh thay vì nghiền nhánh cỏ kia ra, ngược lại lại lấy ra một bình sứ, bên trong đựng nước cỏ huyết lưu, đưa cho Kiến Nguyệt, nàng cẩn thận rót từng ít vào miệng hắn.
"Khụ khụ."
May mắn cho nàng, nam nhân kia bắt đầu có phản hồi, cũng bắt đầu phục hồi lại lí trí.
Mọi người thấy hắn tỉnh lại, thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nghĩ đến thứ gì đó, túm lấy tiểu nhị ở bên cạnh, "Là các ngươi hạ độc chúng ta?"
"Quan, quan khách, tiểu sinh không làm, tiểu sinh không dám."
"Lúc này còn biện giải?" Nam nhân thô bạo túm chặt lấy vạt áo hắn, trừng to mắt, cắn chặt răng, giơ tay lại muốn động thủ.
"Dừng lại đi, ngươi hiểu lầm rồi."
Ngay trong lúc tiểu nhị thấy hắn chuẩn bị vung quyền đến, sợ hãi oan ức đến nhắm chặt mắt lại, bỗng nghe thấy có người giải thích cho mình, mừng đến cuống quýt.
Nam nhân kia nghe thấy nàng nói thế, vội quay đầu lại, "Ý cô nương là sao?"
Kiến Nguyệt quan sát trên bàn một phen, thấy ngoài đĩa lạc và rượu ra, có vài vỏ lạc còn ở trên bàn, thức ăn còn lại vẫn chưa được bày ra. Hiển nhiên, các loại đậu như lạc rất dễ gây dị ứng, đối phương là do ăn phải mà bị sốc phản vệ.
"Hắn bị chứng phong ngứa. Là do đĩa đậu phộng này."
"Phong ngứa? Nhưng trước nay hắn ta đâu bị?" Nam nhân kia nghi hoặc nói.
"Đôi khi thân thể của ngươi sẽ đột nhiên sinh ra dị ứng với thức ăn hoặc những thứ gây kích ứng." Kiến Nguyệt kiên nhẫn giải thích nói.
Nam nhân không biết đến điều này, kinh ngạc há to miệng, "Vậy về sau phải làm sao?"
"Tạm thời không được ăn lại những thứ này, ngoài ra còn có đồ ăn mặn và ngọt, hải sản, thịt bò. Ngược lại nên ăn rau xanh, củ quả."
"Được, ta sẽ dặn hắn." Nam nhân kia gật gù, đem những lời nàng vừa nói ghi nhớ lại, "Còn nữa, đa tạ cô nương cứu giúp. Cô nương hiểu biết về y dược, không biết là thần y phương nào?"
Kiến Nguyệt vội xua tay, nàng bị bại lộ một lần đã nhớ đời rồi, đánh trống lảng nói, "Đâu, đâu có. Do người nhà ta hay bị, nên ta tự nhiên cũng biết." Nói xong chạy về phía Bạch Tinh.
"Bạch Tinh, người ăn xong chưa? Chúng ta tiếp tục đi." Kiến Nguyệt kéo lấy tay áo nàng, bối rối nói.
Bạch Tinh thấy bộ dạng của nàng, không kìm được mà cong khóe miệng lên, nàng đâu cần ăn, chỉ không muốn để người kia phải ăn trong cô đơn mà thôi, "Xong rồi, chúng ta đi."
Nam tử thấy hai người nhanh chóng rời đi, gãi gãi cổ, hắn nói gì sai rồi sao.
Đợi đi xa rồi, Kiến Nguyệt mới vỗ ngực, thờ phào nhẹ nhõm.
"Ta chưa từng thấy ai cứu mạng người lại chột dạ như tội nhân." Bạch Tinh cười nói, cả hàm răng trắng đều lộ ra.
"Không phải tránh để chúng ta bị bại lộ sao." Kiến Nguyệt bĩu môi.
"Em vẫn chưa trả lời ta đâu."
"Ấy." Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn nàng, nghi hoặc hỏi, "Em chưa trả lời cái gì?"
"Em thích ăn gì?"
Kiến Nguyệt liệt kê xong, lại ngẩng đầu lên nhìn đối phương, phát hiện nàng đang cau mày khó hiểu. Bạch Tinh chăm chú nghe nàng nói, bỗng phát hiện không có món ăn nào là nàng biết, toàn là những cái tên xa lạ, suy nghĩ một lúc mới nói, "Hay là, em trước thử làm cho ta xem đi."
Có lẽ là những năm gần đây nàng không ra ngoài, đã không bắt kịp thời thế.
Kiến Nguyệt cười cười, trong lòng đổ mồ hôi, mình là người hiện đại, nàng đương nhiên là không biết đó là những thứ gì. Với kiến thức như biển sâu của Bạch Tinh, nàng sẽ không nghi ngờ mình chứ?