Một lúc lâu sau, môi Tần Hàm Lạc mới bắt đầu run rẩy: "Tiểu Nhàn..." Mãi đến khi xác định được đây thật sự không phải ảo giác của mình, cô bắt đầu lên từng bước, từng bước tiến lên, nước mắt nhanh chóng lưng tròng, miệng thì thào lặp đi lặp lại gọi: "Tiểu Nhàn...Tiểu Nhàn..."
Đôi mắt Mễ Tiểu Nhàn ngập tràn nước mắt, em không ngừng lắc đầu, chân bắt đầu lùi lại. Bốn năm qua em vượt qua khó khăn đến mức nào, em nhớ nhung, lo lắng, bận tâm, sau đó biến thành thầm oán, thống hận, rồi lại thành một vòng tuần hoàn lặp lại...Em hết lần này đến lần khác an ủi mình, sẽ tìm được cô về, cô sẽ trở lại, bởi vì cô yêu em, sau đó đối mặt mới dòng thời gian vô tình băng giá trôi qua trước mặt, lại vô số lần đau lòng thất vọng, thậm chí gần như tuyệt vọng. Trên đường đi, em đã tự nhủ với chính mình, nếu lần này gặp được cô, nhất định sẽ không thể dễ dàng tha thứ cho cô, em chậm chí đã nghĩ sẽ cho cô hai cái tát, nhưng hiện tại khi Tần Hàm Lạc đứng trước mặt, em lại lập tức mềm lòng, trong lòng cũng chỉ còn lại chua xót và đau lòng.
Đây vẫn là Tần Hàm Lạc sao? Tần Hàm Lạc trước kia luôn chú trọng cách ăn mặc, luôn khiến bản thân trông thanh lịch thoải mái, khiến người ta nhìn mà thấy cảnh đẹp ý vui. Nhưng cô lúc này, chiếc áo phông màu xanh lam trên người đã bạc trắng, mặc một chiếc quần vải thô, xắn cao đến đầu gối, dưới chân đi một đôi dép dính đầy bùn. Cằm của cô hơi ngọn, mà làn do vốn trắng nõn cũng trở nên hơi ngăm đen. Nhìn thấy cô như thế, em lại sao có thể nhẫn tâm hận cô, trừng phạt cô đây?
Tần Hàm Lạc thấy Mễ Tiểu Nhàn rơi lệ, rốt cuộc bất chấp, sải bước tiến lên, giang rộng hai tay ôm chặt em vào trong ngực, mặc kệ em có giãy dụa thế nào thì có chết cũng không buông tay. Cô khóc nức nở bên tai em: "Tiểu Nhàn..."
Sức của cô mạnh hơn trước nhiều lắm, Mễ Tiểu Nhàn có giãy dụa cũng chỉ phí công thôi, chỉ đành phản kháng tượng trưng vài cái, em liền để mặc cô ôm, tiếng khóc của Tần Hàm Lạc vang lên bên tai, nghe tràn ngập bi thương đau lòng, dần dần khiến lòng em hoàn tan thành nước. Nước mắt Mễ Tiểu Nhàn bắt đầu như đê vỡ, hai tay rốt cục ôm cổ cô, hai người ôm nhau khóc rống.
Mọi thống khổ suốt bốn năm qua như thể đều bị nhấm chìm trong nước mắt và cái ôm lúc này, khoảnh khắc ấy, trái tim bị tổn thương như được nhận bồi thường, vòng tay ấm áp mà quen thuộc ấy vẫn khiến người ta quyến luyến mê muội. Mễ Tiểu Nhàn dịu ngoan rúc trong lòng Tần Hàm Lạc, có chút không cam lòng nhận ra, mình đã kém cỏi dễ dàng tha thứ cho Tần Hàm Lạc.
Tần Hàm Lạc nắm tay Mễ Tiểu Nhàn, dẫn em lên căn phòng của mình trên tầng hai. Phòng cũng không rộng lắm, thiết kế đơn sơ, chỉ có một chiếc giường gỗ, gối và chăn đệm trên giường được gấp gọn gàng, có một cái bàn và hai cái ghế dựa, trên bàn còn để đầy sách, gần tường còn có một tủ quần áo giản dị, một giá gỗ để chậu rửa mặt...Mễ Tiểu Nhàn nhìn quanh, lòng lại nổi lên chua xót: "Mấy năm qua chị ở nơi này sao?"
"Ừ." Tần Hàm Lạc cầm ba lô của Mễ Tiểu Nhàn đặt lên ghế, sau đó lấy bình nước rót một cốc đưa cho em: "Khát nước không? Đây là nước suối, uống ngon hơn nước bên ngoài nhiều."
Mễ Tiểu Nhàn nhận lấy uống một ngụm, cảm thấy sảng thoái mái mát mẻ cả cõi lòng, liền uống cạn. Em ngồi bên giường, nhìn Tần Hàm Lạc bận rộn đổ nước vào bồn, lòng dâng tràn cảm giác hạnh phúc và bình yên đã mất từ lâu.
Hai người gặp lại sau bao năm xa cách, ôm nhau khóc một trận rồi đều cố tình nói sang chuyện khác, như thể vừa mới xa nhau ngày hôm qua, có cảm giác vui sướng yên ổn.
"Nào, lại đây rửa mặt đi." Tần Hàm Lạc nhìn vành mắt hồng hồng của em, đưa khăn cho em.
Nước rất mát, rửa mặt xong, Mễ Tiểu Nhàn cảm thấy tinh thần thoải mái.
"Em muốn tắm, ở đây tắm thế nào?" Mễ Tiểu Nhàn chu môi nhìn cô chờ mong.
Tần Hàm Lạc cười chỉ về phía vách tường: "Dùng bồn tắm. Được rồi, để tôi đổ đầy nước cho em, sau đó xuống dưới đun ít nước nóng đổ vào. Có điều tắm xong, lát vẫn đổ mồ hôi."
"Vậy để tối tắm. Nhưng cần nước nóng làm gì, trời lạnh thế, em muốn tắm nước lạnh, đi cả quãng đường dài, trên người mồ hôi dinh dính, khó chịu lắm." Mễ Tiểu Nhàn nhíu mày nói.
"Chắc không được, nước ở đây lạnh lắm, tôi không để em tắm nước lạnh đâu, không tốt cho thân thể. Em ở đây nghỉ ngơi một lát, để tôi đi đổ nước." Tần Hàm Lạc không đồng ý, nói rồi đi ra ngoài.
Mễ Tiểu Nhàn tươi cười ngọt ngào, cũng đứng dậy, sờ chỗ này, nhìn chỗ kia, đây là nơi Tần Hàm Lạc sống bốn năm qua, tất cả đều khiến em cảm thấy hứng thú và tò mò.
Tần Hàm Lạc muốn em tắm rửa thoải mái nên xách vài thùng nước lên. Mễ Tiểu Nhàn nhìn hai bên tay cô, mỗi tay xách một thùng nước, nhịn không được nói: "Hừ, ở đây rèn luyện như trâu ấy."
"Em ghét bỏ tôi à?" Tần Hàm Lạc cười với em, lộ ra hàm răng trắng nõn.
Mễ Tiểu Nhàn liền quay đầu đi không lên tiếng. Tần Hàm Lạc đổ nước vào bồn tắm lớn, nước lạnh hoà với nước nóng, sau đó thử xem nước đủ ấm chưa, lại cầm khăn tắm đưa cho em: "Được rồi đó, em tắm đi."
"Chị ra ngoài trước đi đã." Mễ Tiểu Nhàn nhìn căn phòng, đỏ mặt.
Tần Hàm Lạc cười cười, nhún nhún vai đi ra ngoài, đóng cửa lại cho em, từ bên ngoài truyền đến thanh âm chọc ghẹo của cô: "Tôi ở bên ngoài trông cho em, được chưa?"
Tắm rửa xong, Mễ Tiểu Nhàn thay một bộ đồ sạch sẽ, cảm giác thư thái hơn không ít, Tần Hàm Lạc lại vào phòng dọn dẹp.
Cơm trưa là Tần Hàm Lạc nấu, nhân lúc cô nấu cơm, Mễ Tiểu Nhàn đi dạo một vòng quanh trường.
Đồ ăn rất đơn giản, một chén khổ qua, một chén trứng chiên với hành, một bát canh mướp. Tần Hàm Lạc không khỏi thầm thấy may mắn vì hôm trước mẹ của Cao Ngạn vừa tặng bọn họ mấy con cá khô, còn chưa động vào, liền vội vàng đem ra chiên.
Mễ Tiểu Nhàn ngồi đối diện cô, nhìn đồ ăn trong bát, nhịn không được cười: "Sao cái tô lớn thế? Chị ăn được không?"
"Còn hai người ăn nữa." Tần Hàm Lạc vừa đáp, vừa chuẩn bị chầm chén gắp đồ ăn riêng ra để dành cho vợ chồng Cao Ngạn, bỗng nhiên từ bên ngoài truyền đến một tràng tiếng cười nói quen thuộc. Tần Hàm Lạc vội vàng chạy ra, thì ra là hai người Cao Ngạn đã trở lại.
"Sao giờ mà hai người đã về?" Cô kinh ngạc hỏi: "Không phải tôi nói sẽ đi đưa cơm cho hai người sao?"
Cao Ngạn bỏ dụng cụ trong tay xuống, sau đó vỗ vỗ tay cười nói: "Có người giúp nên đã giải quyết xong hoàn toàn khoảnh ruộng đó, vì vậy liền vội vàng về ăn cơm."
Lúc này Mễ Tiểu Nhàn cũng đi ra theo, Hứa Tình nhìn thấy em, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc: "Hàm Lạc, có khách à?"
Tần Hàm Lạc vội vàng nắm tay em, sau đó cười giới thiệu: "Đây là Mễ Tiểu Nhàn, là...uhm, là em gái tôi."
Hứa TÌnh cũng từng nghe Tần Hàm Lạc nhắc tới tên Mễ Tiểu Nhàn, chỉ là cô không ngờ em gái Tần Hàm Lạc lại thanh thuần xinh đẹp tuyệt trần như thế, quả thực khiến người ta kinh diễm. Tầm Hàm Lạc lại giới thiệu đôi vợ chồng Cao Ngạn cho mễ Tiểu Nhàn, Mễ Tiểu Nhàn rất tự nhiên cười chào hỏi bọn họ.
Cao Ngạn và Hứa Tình nhất thời bận rộn hẳn lên, vừa trách Tần Hàm Lạc không sớm nói có khách tới, vừa ngại đồ ăn không đủ nhiều không ngon. Cao Ngạn không để ý tới Tần Hàm Lạc khuyên, lập tức lấy xe máy, đi hơn mười dặm đường mua đồ ăn, Hứa Tình dám làm thịt một con gài, lại hái vài trái dưa hấu ở miếng đất sau trường, đặt vào giếng nước. Mễ Tiểu Nhàn xem như được chứng kiến sự nhiệt tình và cố chấp của hai người này, không khỏi có chút tay chân luống cuống. Tần Hàm Lạc nắm tay em thật chặt, bất đắc dĩ cười với em, ý bảo em không cần bất an.
Vì thế, bữa cơm trưa này kéo dài thêm mất tiếng, có thêm một dĩa đậu hũ, một dĩa gà rang, một dĩa đậu đũa xào thịt bò, thế này hai người mới vừa lòng. Lúc ăn cơm, Hứa Tình không ngừng mời Mễ Tiểu Nhàn ăn, Tần Hàm Lạc lại bị làm lơ. Mễ Tiểu Nhàn có ấn tượng vô cùng tốt với hai người bọn họ, bình thường vốn đạm mạc cũng thay đổi, nói nhiều hơn, nói đủ chuyện về thành phố A với Hứa Tình, nói những chuyện hay ho khi dạy học ở nơi này, rồi đến chuyện đất đai ruộng đồng, Cao Ngạn ở bên cạnh thỉnh thoảng ngắt lời. Tần Hàm Lạc thấy bọn họ trò chuyện, lòng thập phần vui vẻ.
Cơm nước xong, Cao Ngạn lấy một quả dưa hấu dưới giếng lên, một dao còn chưa hoàn toàn chặt xuống, quả dưa hấu kia đã vỡ ra, màu hồng tím đậm đà, mê người cực kỳ. Hứa Tình dẫn đầu đưa một miếng cho Tần Hàm Lạc: "Nếm thử xem, tự tôi trồng đó.:
Mễ Tiểu Nhàn ăn một miếng, không khỏi khen hương vị ngọt ngào, hơn nữa hơi lạnh từ nước giếng thấm vào, còn ăn ngon hơn lấy trong tủ lạnh ra. Hứa Tình cười nói: "Ăn ngon thì ở đây thêm vài ngài đi." Nói xong đầy ẩn ý nhìn thoáng qua Tần Hàm Lạc: "Tôi nghĩ cũng đến lúc cô ấy đi rồi."
Mễ Tiểu Nhàn và Tần Hàm Lạc liếc nhìn nhau một cái, hai người bỗng nhiên đều trầm mặc.
Buổi tối, màn đêm bao phủ ngôi làng, mặt trăng cong cong sáng tỏ treo trên bầu trời, chung quanh vô số vì sao lấp lánh. Một cơn gió mát thổi lướt qua mặt, cảm giác mát mẻ nói không nên lời. Đêm mùa hè như thế khiến người ta có cảm giác đẹp mông lung kỳ dị.
Cửa sổ tầng hai loé lên ánh đèn yếu ớt, Tần Hàm Lạc đã tắm rồi, lười biếng tựa trên giường, buổi chiều cô không lay chuyển được Mễ Tiẻu Nhàn, giữa trưa mặt trời lên tới đỉnh đầu, dẫn em đi một vòng quanh làng, trên đường lại kể một lần cho em nghe chuyện xưa của Cao Ngạn và Hứa tình, đi lòng vòng suốt cả buổi chiều, gần như nóng muốn chết, vừa rồi tắm xong mới có cảm giác cuối cùng cũng sống lại.
"Ah...em muốn tắm." Mễ Tiểu Nhàn đứng đó, nhìn cô khẽ nói.
"Không phải em lại muốn tôi ra ngoài đấy chứ?"
Mễ Tiểu Nhàn không cần nghĩ cũng biết lúc này bên ngoài đã tối đen, hơn nữa buổi tối một mình em ở trong phòng cũng hơi sợ. Em hừ một tiếng, nhẹ giọng nói: "Vậy không cho phép chị nhìn em."
Tần Hàm Lạc nhất thời không nói gì, tôi nhìn em còn ít chắc? Cô lắc lắc đầu, bất đắc dĩ lấy một quyển sách trên bàn che khuất mặt: "Đại tiểu thư, thế này được rồi chứ?"
Lúc này Mễ Tiểu Nhàn mới bắt đầu cởi quần áo.
Trong phòng truyền đến nước vỗ, Mễ Tiểu Nhàn quay đầu nhìn Tần Hàm Lạc, chỉ thấy cô thành thật dùng quyển sách che mặt, ở đó không nhúc nhích, nhưng không biết vì sao, lòng em lại hơi không thoải mái. Có đôi khi, vài hành động nho nhỏ của một người là phản ánh tâm tư của người đó, hơn nữa, tuy hôm nay Hứa Tình nói vậy, nhưng suốt cả một buổi chiều tự bản thân Tần Hàm Lạc lại căn bản không hề nhắc tới chuyện sẽ quay về......Mễ Tiểu Nhàn có phần không yên lòng, ánh mắt dần ảm đạm, nhưng sữa tắm và dầu gội mùi bạc hà lại khiến tâm tình em khá hơn một chút. Em khẽ hỏi: "Vì sao kem đánh răng và sữa tắm cùng dầu gội đều là mùi bạc hà?"
Tần Hàm Lạc trầm mặc một chút, sau đó nói: "Em biết mà."
"Em muốn chính chị nói ra!" Mễ Tiểu Nhàn vẫn đưa lưng về phía cô, nhưng lại đề cao âm ượng, trong thanh âm có vẻ ẩn ẩn chứa tức giận. Kìm nén suốt cả ngày hôm nay, ngậm miệng không nhắc tới sự việc trước kia, đến bây giờ em không kiên nhẫn được nữa.
"Trước kia tôi đã từng nói, nếu ngày nào đó chúng ta xa nhau, tôi sẽ mua tất cả những thứ có mùi bạc hà mang theo, ngửi mùi hương em thích để nhớ về em."
Mễ Tiểu Nhàn cắn môi không liên tiếng, tắm rửa xong, em chậm rãi mặc quần áo đi giày, tay lại không kiềm được phát run. Em xoay người lại, liền mạng không cho nước mắt mình chảy xuống: "Còn gì nữa? Sau đó chị còn nói gì? Sau đó chị còn nói gì hả?"
Tần Hàm Lạc bỏ sách xuống, nhìn em một lúc lâu, ánh mắt tràn ngập xấu hổ: "Tôi còn nói, vĩnh viễn tôi cũng không xa em, vĩnh viễn không xa hương bạc hà."
"Vậy chị có làm được không?" Ánh mắt em tràn ngập bi thương, sau đó gằn từng chữ: "Tần Hàm Lạc, chị có yêu em không?"
Em không đợi Tần Hàm Lạc đáp đã liên tiếp nói: "Chị để lại một bức thư cho em, như thế là chị thật sự yêu em sao? Bốn năm, suốt bốn năm! Chị cứ thế bỏ đi, không thèm bận tâm cảm nhận của em! Chị bị tổn thương phải không? Chị làm thế không làm em tổn thương sao? Chị đừng nói với em, là do ông ngoại mất nên khiến chị đi một mạch bốn năm, cũng đừng nói với em là vì ông để lại di thư cho chị, còn có chân tướng Giản Hân Bồi rời khỏi chị, còn cả thái độ quá đáng của bác Tần nữa! Chị vốn là ích kỷ, chị chỉ lo cho cảm thụ của bản thân mình, bỏ cục diện rối rắm lại cho người khác, không thèm chịu trách nhiệm, để người khác sống qua ngày trong nỗi lo lắng và nhớ thương chị...Chị có biết suốt mấy năm qua em hận chị đến mức nào không?"
Nghe em phẫn nộ lên án và chỉ trích, Tần Hàm Lạc không khỏi cụp mắt, không nói một lời.
Vẻ mặt Mễ Tiểu Nhàn ngày càng kích động, giọng nói cũng nghẹn ngào: "Chị đừng nghĩ chị dùng những thứ hương bạc hà thì em sẽ tin tưởng chị yêu em....Em sẽ không ngây thơ như trước nữa, chị yêu, chỉ là chính bản thân chị mà thôi!"
Tiếng em khóc, giữa đêm tối lại nghe rõ ràng đến thế, Tần Hàm Lạc cảm giác trái tim mình như bị nghiền nát, đau thấu tim. Cô hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên ngẩng đầu, thấp giọng nói: "Không chỉ hương bạc hà......"
Mễ Tiểu Nhàn ngẩn ra, không rõ ý lời này là sao, Tần Hàm Lạc bỗng nhiên nhảy xuống đất, rảo bước tới bức tường đối diện, ngồi xổm xuống mở một cái hộp ra, sau đó đứng lên, quay đầu nói với Mễ Tiểu Nhàn: "Còn có cái này."
Nhờ ánh đèn mờ nhạt, Mễ Tiểu Nhàn nhìn bên trong, chỉ thấy trong đó có vô số phong thư, hơn nữa mỗi chồng thư đều dùng dây cột lại, đặt gọn gàng chỉnh tề. Em có chút mơ hồ giương đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía Tần Hàm Lạc. Bỗng nhiên hai hàng nước mắt lăn dài trên má Tần Hàm Lạc, cô lấy tay chỉ vào cái hộp kia, run run nói: "Em đã từng nói, nếu muốn theo đuổi theo thì cần một trăm bức thư tình, nơi này không chỉ có một trăm bức. Tuần nào tôi cũng viết cho em, ngày ngày tôi đều nhớ em, lúc tôi nhớ đến em, trái tim tôi lại nhói đau vì nhớ em!"
"Vậy chị...vậy chị..." Mễ Tiểu Nhàn càng khóc nhiều hơn, nghẹn ngào nói không nên lời.
Tần Hàm Lạc dùng sức cắn môi, chua chát nói: "Dù có bị tổn thương đến mức nào, có em ở bên cạnh, tôi đều có thể chịu đựng được, tôi...tôi muốn cứ thế ở bên cạnh em, không rời đi một bước. Nhưng mà...nhưng mà Bồi Bồi yêu tôi đến thế, nàng không hề làm sai chuyện gì, nàng mất đi quá nhiều thứ, hy sinh nhiều dến vậy, chịu đựng biết bao nhiêu..." Nói tới đây, nước mắt cô cuồn cuộn tuôn rơi: "Tôi không thể...tôi không thể làm vậy, tôi không thể ở trước mặt nàng mà nắm tay em ngọt ngào cười...Nhưng mà, tôi cũng không thể bỏ em đến bên nàng, cảm giác đó đã là quá khứ, tôi...Tôi là kẻ bạc tình bạc nghĩa, người như tôi không xứng có được hạnh phúc, tôi...tôi cũng không xứng với em, tôi chỉ là...chỉ là cái gì cũng không muốn..." Tần Hàm Lạc thở khó khăn, gần như nói không rõ. Cô bỗng nhiên ôm đầu, ngồi phịch xuống, hay tay cắm vào mái tóc mình, cố kìm nén tiếng khóc: "Tiểu Nhàn, tôi...tôi xin lỗi, nhưng...tôi thật sự nhớ em, không ngày nào tôi quên em cả!"
Trái tim em bị những lời này cùng tiếng khóc của cô làm cho đau đớn. Em đứng thẫn thờ hồi lâu, sau đó chậm rãi tới gần cô, cũng ngồi xuống. Em vươn tay, nâng khuông mặt đầy nước mắt của Tần Hàm Lạc lên, bỗng nhiên đem đôi môi áp lên mắt cô, hương vị mặt chát của nước mắt lập tức lan tràn trong miệng. Em hôn lên mắt cô, hôn lên nước mắt trên má cô, thống khổ thấp giọng gọi tên cô: "Hàm Lạc, Hàm Lạc..."
"Tiểu Nhàn, tôi yêu em, chỉ...chỉ yêu một mình em." Tần Hàm Lạc đau lòng khóc oà như một đứa con nít, đứt quãng nói.
"Em biết, em biết..." Mễ Tiểu Nhàn không ngừng lặp đi lặp lại những lời này, sau đó nghẹn ngào nhẹ giọng nói: "Hàm Lạc, em cũng yêu chị, em cũng yêu chị..." Nói xong câu này, đôi môi mềm mại của em liền áp lên đôi môi phủ đầy nước mắt của Tần Hàm Lạc.
Hết chương 124
Danh Sách Chương: