Mục lục
Vị Chanh Bạc Hà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hân Bồi, Cố đẹp trai lại đứng dưới lầu chờ cậu kìa, không phải hai người cãi nhau đấy chứ? Sao nhẫn tâm vậy, ngày ngày người ta tới đón cậu đi ăn, vậy mà cậu lại chui trong phòng không ra." Vương Nha Nha đẩy cửa phòng, khó hiểu nhìn Giản Hân Bồi nằm trên giường.
Giản Hân Bồi xoay người, mệt mỏi nói: "Không muốn ăn."
"Cậu biến thành tiên à? Hôm qua cũng không thấy cậu ra ngoài ăn, này, cậu không khỏe chỗ nào à?" Vương Nha Nha khó hiểu.
Lời nói còn chưa dứt, điện thoại trong ký túc lại vang lên, Vương Nha Nha vội chạy ra nghe, Giản Hân Bồi liền xoay người bật dậy, thốt lên: "Đừng tiếp!"
"Sao vậy? Cố đẹp trai gọi tới à?" Vương Nha Nha hiểu ra.
Giản Hân Bồi không nói gì. Mấy ngày nay nàng đều tắt di động, nhưng mỗi ngày Cố Minh Kiệt lại gọi cả chục cuộc tới ký túc xá, nàng vì không muốn ảnh hưởng tới bạn học nên đã lén rút dây cắm ra, nhưng hôm nay không biết ai đã cắm vào.
"Aish! Hân Bồi, hai ngày nay cậu đều như vậy, ai cũng cảm thấy kỳ quá đó. Tớ cảm thấy Cố đẹp trai rất tốt với cậu mà, dịu dàng săn sóc. Một cô gái mà tìm được một người bạn trai như vậy thì thật là quá có phúc mà. Cho dù giữa người yêu có cãi nhau gì, giận dỗi là chuyện bình thường, nhưng cũng không nên làm quá. Đi xuống đi, ăn một bữa cơm, rồi sau đó cái gì cũng đều ổn cả. Nhìn bộ dáng cậu như thế, tớ cũng cảm thấy rất khó chịu." Vương Nha Nha khuyên nhủ.
Giản Hân Bồi lộ ra nụ cười chua xót, nàng làm cách nào có thể khiến Vương Nha Nha hiểu được tâm tình mình lúc này đây? Nghĩ lại, mấy ngày qua mình ở ký túc xá thái độ rất khác thường, khó tránh khiến bạn bè thấy kỳ quái, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đành nói: "Được rồi, tớ đi ăn cơm vậy."
Vương Nha Nha cười cười, vỗ vỗ vai nàng: "Thế mới phải chứ."
Giản Hân Bồi mới vừa ra khỏi khu nhà liền nhịn không được nhíu mày, phản xạ có điều kiện lấy tay che ánh mặt trời chói mắt. Mấy ngày qua nằm lì trên giường, nàng dường như đã không còn quen với thứ ánh sáng chói chang bên ngoài này.
Đứng ở nơi đó, đợi cho bản thân thích nghi một chút, khi lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt là một khuôn mặt đẹp trai lại hơi tiều tụy trước mặt.
"Bồi Bồi, rốt cuộc em cũng chịu ra." Thanh âm Cố Minh Kiệt run nhè nhẹ, đôi con ngươi tối sẫm ánh lên ý cầu xin.
"Không phải tôi đã nói mấy ngày nay đừng tới tìm tôi sao." Giản Hân Bồi quay đầu qua một bên, thần sắc cực kì lạnh lùng. Nói thật, nàng thật sự không biết nên đối mặt với Cố Minh Kiệt thế nào, trong lòng là thất vọng, thậm chí căm hận, nhưng mà, dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra, dù sao bọn họ là người yêu, dù sao......
Nàng là con gái, nổi giận đau lòng vài ngày, rồi nên thế nào đây? Chia tay sao? Cả đời không thèm để ý tới hắn?
"Anh không kiềm chế được mà đến tìm em. Bồi Bồi, tha thứ cho anh." Cố Minh Kiệt cầu xin: "Anh đối với em là thật lòng, anh yêu em...Tha thứ cho anh lần này được không?"
Ánh mắt Giản Hân Bồi không nhìn hắn, lại thấp giọng nói: "Tôi đói rồi..."
"Vậy mình đi ăn đi, đến căn tin số 2 nhé, không phải em thích ăn cá ở đó sao?" Cố Minh Kiệt mừng rỡ.
Căn tin số 2, đã lâu rồi chưa tới, Hàm Lạc, lâu rồi nàng chưa gặp, nhưng mà...nhưng mà nơi đó có cả Triệu Văn Bác. Nàng nhớ tới tình cảnh sáng hôm ấy, không khỏi có chút nao núng, nhưng cước bộ lại không kiềm chế được mà bước về hướng đó.
Thế nào Cố Minh Kiệt cũng không nghĩ tới, trên đường đi căn tin số 2 lại đụng phải oan gia ngõ hẹp là Triệu Văn Bác, mà chuyện xảy ra sau đó càng làm cho hắn vô cùng xấu hổ, hối hận cả đời.
Triệu Văn Bác đứng trước mặt hắn, hai mắt đỏ bừng hung hăng trừng mắt với hắn khoảng mười giây, sau đó không nói một lời kéo tay Giản Hân Bồi đi qua bãi cỏ bên cạnh, phẫn nộ nói: "Bồi Bồi, em còn ở bên tên đê tiện này làm gì chứ!"
Cổ Minh Kiệt đuổi sát theo, đưa tay ngăn hắn lại: "Mày muốn gì?"
"Tao muốn gì á?! Tao muốn dạy cho thằng khốn nạn như mày một bài học! Thằng cầm thú đê tiện! Tao phải cho mày một bài học, về sau biết đường mà tôn trọng phụ nữ!" Triệu Văn Bác hung tợn nói, bỗng nhiên dùng sức vung một cú đấm thẳng vào cằm Cố Minh Kiệt.
"A!" Cố Minh Kiệt bất ngờ không kịp đề phòng, đau đến kêu thảm thiết. Nhưng dù cho thân hình hắn cao lơn hơn Triệu Văn Bác một chút, nhưng bộ dáng hùng hổ của Triệu Văn Bác lại khiến hắn không dám tùy tiện đánh trả. Hắn ôm mặt, chịu đựng đau đớn rít lên: "Mày điên à? Mày nói bậy bạ gì đó?!"
Giản Hân Bồi cau mày, nhẹ giọng trách: "Văn Bác, anh làm gì vậy? Sao không nói một tiếng đã đánh người?"
"Bồi Bồi, em còn muốn nói đỡ cho hắn sao?" Gân xanh trên trán Triệu Văn Bác nổi lên, đỏ mặt tía tai nói: "Em...em có biết hắn ở ký túc xá nói với đám hồ bằng cẩu hữu của hắn thế nào về em không? Hắn...hắn..." Nói tới đây, nhất thời không nói tiếp được.
Cố Minh Kiệt hoảng sợ mở to hai mắt, quát lên: "Bồi Bồi! Đừng nghe hắn nói vậy! Chúng ta đi ăn cơm đi, hắn chính là ghen gị, hắn thích em nhưng không chiếm được nên tìm tới để phá rối thôi...Đừng để ý tên điên này, đi mau!" Hắn bất chấp đau đớn trên mặt, hốt hoảng kéo tay Giản Hân Bồi muốn đi.
Triệu Văn Bác liền gạt tay hắn: "Mày thử đưa cô ấy đi xem! Hôm nay tao sẽ vạch trần bộ mặt ti tiện của mày, tao tuyệt đối không cho phép Bồi Bồi ở bên cạnh loại như mày!"
"Rốt cuộc...rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Giản Hân Bồi nhìn hai tên con trai như như hai con gà chọi trước mặt, dự cảm có điều chẳng lành, thanh âm cũng trở nên run rẩy.
Triệu Văn Bác cắn chặt răng: "Tên cầm thú này, hắn ở ký túc xá khoe khoang...khoe chuyện cùng em, nói đó là lần đầu của em, có vết máu, rồi dáng người em thế nào...còn đủ loại chi tiết trên giường cùng hắn...hắn...hắn quả thực không phải người! Giờ đám nam sinh trong viện của hắn cơ bản đều đã biết rồi, đây là bạn anh ở đó kể cho anh biết..."
Sắc mặt Cố Minh Kiệt ngày càng tái nhợt, không đợi Triệu Văn Bác nói xong, hắn bỗng nhiên hét lớn một tiếng xông lên, một tay đẩy Triệu Văn Bác ngã lăn ra đất.
Hắn vừa hoảng vừa xấu hổ, xoay người đang muốn giải thích với Giản Hân Bồi thì đã thấy nàng đôi mắt đẫm lệ, vung tay lên, trên mặt hắn đã trúng một cái tát thanh thúy.
"Đồ vô liêm sỉ!" Nàng đôi mắt đẫm lệ, thanh âm nghe khiến người ta tan nát cõi lòng.
"Không phải thế, anh không nói vậy, anh không nói vậy mà!" Cố Minh Kiệt gấp đến độ mắt đỏ bừng, hắn xông lên, muốn ôm Giản Hân Bồi, nhưng Triệu Văn Bác đã bò dậy, cho hắn một quyền thật mạnh, hai người nhất thời lao vào đánh đấm nhau.
Nơi này tuy không phải chỗ đông người, nhưng ít nhiều cũng có người qua lại, lúc này đã có vài người dừng bước, nhìn họ chăm chú.
Trong đầu Giản Hân Bồi một đoàn hỗn loạn, thân mình lung lay như sắp đổ, nhưng tiếng nhỏ giọng bàn luận của những người gần đó cũng không ngừng truyền vào tai nàng. Nàng miễn cưỡng trấn định tâm thần, mở miệng nói: "Dừng tay...hai người dừng tay..."
Thanh âm tuy mỏng manh, nhưng lại rất có tác dụng với Triệu Văn Bác và Cố Minh Kiệt, hai người đồng thời tách ra, đều thở hổn hển nhìn nàng, sau đó đồng thời tiến lại gần nàng.
Giản Hân Bồi cũng không liến mắt nhìn họ một cái, vội xoay người rảo bước, nàng không muốn nhìn thấy bất kì ai, không muốn nghe họ nói gì, chỉ muốn rời khỏi nơi này, nàng cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, trái tim cũng như thể rơi vào hầm băng, thế cho nên thân thể đã hơi run rẩy.
Cố Minh Kiệt vội vàng đuổi theo, hoảng loạn nói: "Bồi Bồi, em đừng tin hắn, em nghe anh giải thích đã!"
Triệu Văn Bác lại cũng rất nhanh chạy tới, hổn hển nói: "Bồi Bồi, chẳng lẽ em còn muốn ở bên loại như thế? Em cùng hắn, chẳng những anh không đồng ý, mà Hàm Lạc cũng sẽ không. Hôm qua cô ấy nghe xong việc này, cũng tức giận muốn chết, ngay cả cô ấy cũng nói thằng con hoang này là loại khốn nạn!"
"Cái gi? Hàm Lạc? Hàm Lạc đã biết?" Giản Hân Bồi ngơ ngác dừng lại, mờ mịt quay đầu, nhìn Triệu Văn Bác.
"Đúng vậy, tối qua cô ấy uống rượu với anh, anh nghĩ, làm bạn thân nhất của em, cô ấy cũng tuyệt đối không đồng ý cho em lại ở bên tên súc sinh này, hắn chính là...chính là khoe em ra như đồ sở hữu của mình vậy, bởi vì...bởi vì em là đối tượng được không ít nam sinh yêu mến trong trường." Triệu Văn Bác vừa thở dốc, vừa nổi giận đùng đùng trừng mắt với Cố Minh Kiệt.
"Vừa rồi...vừa rồi những lời không chịu nổi mà anh đã nói, Hàm Lạc cậu ấy...cậu ấy cũng biết, phải không?" Giản Hân Bồi cố gắng nén nước mắt, hỏi lại.
"Phải, anh không giấu cô ấy..." Triệu Văn Bác còn chưa nói xong, trên mặt đã trúng một cái tát bỏng rát. Hắn ôm mặt, không hiểu ra sao nhìn Giản Hân Bồi: "Sao...sao lại đánh anh?"
"Anh nói không nghĩ gì hết! Anh nói mà chẳng nghĩ gì hết!" Giản Hân Bồi òa khóc, mấy ngay nay tinh thần nàng vốn đã suy sụp, hơn nữa hôm nay nhận phải kích thích này, nàng cảm thấy mình như sắp nổi điên. Hai tay ôm mặt, lảo đảo bước đi, đi đứng không vững, Triệu Văn Bác cùng Cố Minh Kiệt vội vàng xông lên đỡ nàng.
Giản Hân Bồi đầy căm hận đẩy tay họ ta, sau đó gằn từng chữ với Cố Minh Kiệt: "Buông! Đừng bao giờ tìm tôi nữa! Chúng ta đến đây chấm dứt! Anh...anh làm cho tôi ghê tởm!"
Nàng lùi lại vài bước, lại chỉ vào Triệu Văn Bác: "Anh cũng đừng lại đây, tôi cũng không muốn nhìn thấy anh nữa!" Nói xong liền quay đầu bước đi.
"Bồi Bồi!" Cố Minh Kiệt lòng đau nhói, lập tức muốn đuổi theo, Triệu Văn Bác lại chặn đầu hắn, cảnh cáo: "Mày tốt nhất đừng đi theo cô ấy nữa, nếu không tao sẽ cho mày biết tay!"
"Dựa vào cái gì?! Cô ấy là bạn gái tao!" Cố Minh Kiệt rống lên, đưa tay đẩy hắn.
Triệu Văn Bác đứng vững thân mình, tóm lấy cổ áo hắn, lạnh lùng nói: "Nhưng cô ấy vừa mới nói, hai người đã chấm dứt từ đây, sau này cô ấy không phải bạn gái mày nữa!"
Cố Minh Kiệt lo lắng dõi theo bóng dáng Giản Hân Bồi, cuống lên muốn tránh hắn, nhưng lại bị Triệu Văn Bác túm chặt cổ áo, ánh mắt còn sắc lạnh: "Mày nghe cho rõ đây! Về sau đừng để tao thấy mày lại đi tìm Bồi Bồi, lại càng đừng để tao thấy mày dây dưa với cô ấy. Tay phải mày chạm vào cô ấy, tao liền đánh gãy tay phải của mày, tay trái chạm vào, tao sẽ gọi người đánh gãy tay trái mày, mày tới dưới lầu ký túc chờ cô ấy, tao sẽ gọi người đánh gãy cái chân chó của mày!"
Thân ảnh của Giản Hân Bồi rốt cục biến mất, Cố Minh Kiệt thu hồi ánh mắt trống rỗng, thân thể như không còn chút khí lực, Triệu Văn Bác vừa buông tay, hắn thế nhưng đứng không vững, đặt mông ngồi bệt trên mặt đất. Triệu Văn Bác khoanh tay, ở bên cạnh nhìn hắn thật lâu rồi với vỗ vỗ tay, cười lạnh rời đi.
"Bồi Bồi..." Cố Minh Kiệt hét lên một tiếng nức nở, bỗng nhiên giơ tay hung hăng cho mình một cái tát.
Giản Hân Bồi đầu óc mụ mị, đi tới giữa đám người, nàng không biết mình muốn đi đâu, không biết muốn làm gì, chỉ là không ngừng bước, không ngừng đi, thỉnh thoảng lại đụng phải bả vai ai đó, đạp vào chân người này, lại ngay cả tiếng "xin lỗi" cũng không nói.
Có vài người thì thực khoan dung, nhưng có vài người lại mắng vài câu, nhưng nàng tựa hồ đều không nghe thấy, cái gì cũng không nghe thấy...
Thẳng đến khi bên tai truyền đến một âm thanh không thể quen thuộc hơn: "Bồi Bồi..."
Thanh âm này, giống như có một loại ma lực, khiến cho thân thể nàng trong nháy mắt tạm dừng. Nàng đứng tại chỗ, ngơ ngác tìm kiếm nơi phát ra âm thanh này.
Tần Hàm lạc đứng cách nàng vài bước, cô lẳng lặng chăm chú nhìn nàng, khuôn mặt lộ ra nụ cười tươi quen thuộc, nhưng nụ cười này, lại hình như có vài phần chua xót, cùng vài phần thương hại.
"Hàm Lạc..." Giản Hân Bồi thì thào gọi, nàng muốn đến gần cô. Mới vài ngày không gặp, sao Hàm Lạc lại gầy yếu đi nhiều vậy? Vì cái gì sắc mặt cô lại tái nhợt, đôi mắt lại ửng đỏ thế kia? Có chuyện gì xảy ra với cô sao? Nàng nhịn không được muốn lại gần chạm lên khuôn mặt cô.
Nhưng mà, trong mắt Tần Hàm Lạc, bộ dáng nàng nào chẳng phải gầy yếu tiều tụy, vẻ mặt thất hồn lạc phách đâu? Tần Hàm Lạc nhịn xuống cơn nhức nhối âm ỷ trong lòng, chậm rãi tới gần cô.
"Những lời không chịu nổi ấy, Hàm Lạc cũng biết sao?"
"Đúng vậy, anh không dấu cô ấy..."
Đúng lúc này, tay khi các ngón tay sắp sửa ôm lấy khuôn mặt kia, đoạn đối thoại này bỗng nhiên vang lên trong đầu Giản Hân Bồi.
"Không!" Nàng thống khổ lắc đầu, cánh tay như bị điện giật rụt về. Trong nháy mắt, khổ sở, xấu hổ, sợ hãi, đủ loại cảm xúc phối hợp cùng một chỗ, như thủy triều phô thiên cái địa mãnh liệt đánh úp lại, từng đợt từng đợt đánh sâu vào trái tim vốn đã yếu ớt không chịu nổi của nàng.
"Không! Mình khốn muốn gặp cô, không muốn đối diện với cô..." Trong đầu nàng chỉ còn duy nhất ý niệm này, nàng bỗng nhiên xoay người, vừa quay đi liền bỏ chạy vào giữa đám người.
"Bồi Bồi! Bồi Bồi!" Thanh âm lo lắng của Tần Hàm Lạc vang lên đằng sau, nhưng nàng lại chạy trốn nhanh hơn, nàng phải rời khỏi nơi này, nàng không nghĩ sặp cô, lại càng không muốn nhìn thấy cô......
Hết chương 32

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK