Cùng ông ngoại đón một ngày lễ Trung thu tốt đẹp xong, Tần Hàm Lạc và Mễ Tiểu Nhàn liền trở lại thành phố A.
Trước cổng Nhất Trung, Tần Hàm Lạc khoác hờ ba lô, hai tay đút túi, hất hất cằm cười với Mễ Tiểu Nhàn: "Được rồi, mau vào đi, tắm rửa thoải mái một cái rồi lập tức đem theo quần áo trở lại trường."
"Chị thật sự không quay về sao?" Mễ Tiểu Nhàn hơi nhíu mày.
"Em không nhớ sao? Ba tôi bảo sau này tôi cứ sống cùng ông ngoại, không cần trở về căn nhà kia nữa, thế nên chắc mấy tháng tới tôi sẽ không về." Tần Hàm Lạc thản nhiên nói.
"Nhưng bác Tần giận quá nên mới nói vậy thôi mà, không phải chị nói chị cũng thương ông ấy sao?"
Tần Hàm Lạc nửa đùa nửa thật nói: "Nhưng tôi cũng có lòng tự trọng của mình. Yêu ông ấy, cùng khó chịu việc ông ấy đánh tôi lại là hai chuyện khác nhau. Được rồi, đi thôi." Cô chậm rãi lùi lại mấy bước, phất phất tay, sau đó xoay người.
Mễ Tiểu Nhàn đuổi theo vài bước: "Đợi đã!"
Tần Hàm Lạc quay đầu: "Làm sao vậy?"
"Nếu...nếu em muốn gặp chị thì phải làm sao? Ông ngoại nói...ông hy vọng chúng ta có thể thường xuyên tới thăm ông." Mễ Tiểu Nhàn hơi cụp mắt, thanh âm đặc biệt thấp.
"Việc này, chúng ta trao đổi số di động đi..." Nói tới đây, Tần Hàm Lạc nhịn không được tự vỗ đầu mình. Bởi vì Mễ Tuyết Tuệ sợ ảnh hưởng tới việc học tập của con gái nên vẫn không cho em dùng di động. Vừa nghĩ tới việc này, cô lại vội vàng sửa lại: "Để tôi nói cho em số của tôi, nếu có chuyện gì thì cứ gọi."
Cô lấy một cây bút từ trong ba lô ra, lại xuất ra quyển sổ, chuẩn bị xé giấy, nghĩ nghĩ lại cất đi, khóe miệng cong lên một nụ cười tinh nghịch: "Em qua đây một chút."
Mễ Tiểu Nhàn nghi hoặc tới gần, bàn tay liền bị giữ chặt lấy, em ngây người nhìn cô, đã thấy Tần Hàm Lạc nhanh chóng cúi đầu, theo đó là một cảm giác ngưa ngứa tê dại truyền đến từ lòng bàn tay.
"Tôi ghi lại cho em số mình rồi nha!"
Mễ Tiểu Nhàn nhìn dãy số trong lòng bàn tay mình, dở khóc dở cười, cắn răng oán hận nói: "Ngày nào đó em cũng muốn lén vẽ một chú rùa con lên mặt chị." Em hơi nhíu mày, đôi mắt to tròn trừng lên, bộ dáng giả vờ tức giận thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu.
Tần Hàm Lạc nhìn không khỏi ngẩn ngơ, lúc này lòng yêu thích em vô hạn, nhịn không được tiến lên trước, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc em: "Nếu tôi có một cô em gái ruột như vậy thì thực tốt biết bao."
Mễ Tiểu Nhàn ngẩng đầu, đang muốn tỏ vẻ cực kì bất mãn với những lời này thì bỗng nhiên cảm giác Tần Hàm Lạc đã ôm lấy bả vai mình, ôm em vào lòng. Hô hấp của em chợt dừng lại, nháy mắt trái tim liền đập gia tốc, cánh tay lại lóng ngóng không biết làm sao, đành buông thõng bên người.
"Có điều...có cùng huyết thống hay không cũng không quan trọng, quan trọng là, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ coi em như em gái ruột của mình mà đối đãi, thậm chí còn tốt hơn nữa." Tần Hàm Lạc nhẹ nhàng thì thầm những lời tương tự như lời hứa này bên tai em, sau đó chậm rãi buông ra. Đem tất cả những lời cất giấu sâu trong nội tâm mấy ngày nay nói ra lời, như thể có chút ngượng ngùng, cô lại cúi đầu: "Được rồi, tôi đi đây, em cũng vào đi thôi."
Mễ Tiểu Nhàn ngơ ngác nhìn bóng dáng cô dần đi xa, hai má nóng bỏng chậm rãi phục hồi lại. Em quật cường cắn môi, đôi mắt đã rưng rưng lệ, hồi lâu sau mới cúi đầu thì thầm: "Em không muốn làm em gái chị..."
***
"Hàm Lạc, nhìn bên kia kìa." Trương Tử Toàn bĩu môi với Tần Hàm Lạc, ở một góc trong căn tin số 2, Giản Hân Bồi ngồi đối diện Cố Minh Kiệt cùng nhau ăn cơm, hai người vừa nói vừa cười.
"Không nhìn!" Tần Hàm Lạc tức giận đáp trả.
Khoảng thời gian này Giản Hân Bồi đều chạy tới căn tin ở gần Viện Văn học để ăn cơm, hồi đầu lúc Trương Tử Toàn mới nhìn thấy, còn sợ Tần Hàm Lạc chịu kích thích gì đó, khi ăn cơm còn cố ý nói mấy chủ đề Tần Hàm Lạc hứng thú, dẫn dắt rời đi lực chú ý của cô, không để cô nhìn thấy hai người kia. Nhưng mà một lần rồi hai lần, gần đây cơ hồ ngày nào Giản Hân Bồi cũng tới, khiến cô không thể không chủ động nhắc nhở Tần Hàm Lạc nhìn.
Chuyện này thực kì quái, chẳng lẽ đồ ăn ở căn tin số 2 đặc biệt ăn ngon hơn?
"Ah, sao mày lại nóng nảy thế, chẳng lẽ đã sớm chú ý tới họ rồi?" Trương Tử Tình kinh ngạc nói.
Tần Hàm Lạc vùi đầu ăn cơm, không thốt tiếng nào.
"Mày cũng thật giỏi chịu đựng. Haizz, thì ra hai ngày nay tao diễn trò phí công mà." Trương Tử Toàn nhìn hai người bên kia, nhịn không được cảm thán.
"Ăn cơm của mày đi, đừng nhìn bên kia nữa." Tần Hàm Lạc nhíu mày nhắc nhở.
"Mày nói xem có chuyện gì xảy ra với Giản công chúa?! Nàng làm chi lại ngày ngày chạy qua bên này ăn cơm nhỉ? Bên Viện Thể dục có căn tin số 5, bên Viện Ngoại ngữ có căn tin số 3, nàng bỏ gần cầu xa làm gì?" Trương Tử Toàn lắc đầu.
"Mày đừng quản nữa, dù sao cũng không liên quan tới bọn mình." Tần Hàm Lạc cực kì phiền não, đã nói sẽ nhắm mắt làm ngơ rồi mà giờ Giản Hân Bồi lại cố tình kéo Cố Minh Kiệt đến trước mặt cô, bảo lòng cô làm sao có thể yên tĩnh được đây?
"Tên tình địch của mày thật giống ánh mặt trời nha, nhìn giữa đám nam sinh thì có vẻ đẹp trai."
"Tình địch cái gì mà tình địch! Nói bậy ít thôi!" Tần Hàm Lạc cầm hộp cơm, chuẩn bị đứng dậy.
"Hả! Ăn xong rồi?" Trương Tử Toàn trợn mắt há hốc mồm, nhìn hộp cơm còn hơn phân nửa đồ ăn của cô.
"Đi, về sau hàng ngày ăn cơm ở ký túc xá của mày." Tần Hàm Lạc phiền muộn nói.
"Mày có cần phải thế không chứ!" Trương Tử Toàn đi theo phía sau, nhịn không được đá đá chân.
Tần Hàm Lạc không nói một lời, cắm đầu đi thẳng. Cô cũng biết mình như thế rất yếu đuối hèn nhát, cô chỉ hận không thể hung hăng cho mình hai cái tát, đánh cho mình tỉnh lại. Nhưng mà bộ dáng Cố Minh Kiệt gắp thức ăn cho Bồi Bồi, rồi vẻ mặt ôn nhu săn sóc, thực khiến cô khó chịu đến hít thở không thông, cô thật sự bị cơn ghen tị tra tấn đến chịu không nổi.
***
Ánh mắt Giản Hân Bồi vẫn luôn cố ý vô tình lướt qua chỗ Tần Hàm Lạc. Tính đi tính lại, đã hai tháng hai nàng không nói chuyện rồi, lần giận dỗi này càng diễn ra lâu, chính nàng cũng càng ngày càng khó chịu, rốt cuộc mấy ngày nay nhịn không được khát vọng muốn nhìn thấy Tần Hàm Lạc, vậy nên khi Cố Minh Kiệt đến cùng nàng đi ăn, nàng liền kéo hắn đến căn tin số 2.
"Bồi Bồi, em nói đúng, đồ ăn bên này quả thật ngon hơn đồ ăn bên mình." Cố Minh Kiệt gắp một miếng cá kho, cẩn thận lấy xương ra, đặt vào bát Bồi Bồi: "Con cá này thơm lắm, em mau ăn đi."
Giản Hân Bồi miễn cưỡng cười cười, nói đồ ăn nơi này ngon hơn cũng chỉ là một cái cớ mà thôi, Cố Minh Kiệt lại thật sự nghe theo lời nàng. Nàng gắp miếng cá bỏ vào miệng, ánh mắt lại nhịn không được liếc về phía bên kia, vừa nhìn qua, sắc mặt không khỏi khẽ biến, Tần Hàm Lạc dĩ nhiên đã không còn ở đó nữa. Ánh mắt nàng bối rối tìm kiếm trong đám người mới thấy cô và Trương Tử Toàn đã đi tới cửa, xem chừng là đã ăn xong.
Những ngày qua, vì cái gì cô không tìm đến nói chuyện với mình? Vì cái gì lại làm bộ như không thấy? Lần này, rõ ràng là cô sai, đổi số di động không nói, ngay cả tới nhà nàng cũng không chịu, cũng chẳng chịu đến giải thích. Dù cho là bạn bè thì cũng đều sẽ trở thành thế này sao? Giờ cô đối với Trương Tử Toàn, còn có cô em gái kia đều cười cười nói nói, lại đối với mình chẳng quan tâm, chẳng lẽ cô thật sự không bận tâm tới tình cảm bao nhiêu năm giữa hai người? Giản Hân Bồi vừa tức vừa buồn, chiếc đũa liền buông xuống.
"Sao vậy?" Cố Minh Kiệt kinh ngạc nói: "Sao lại không ăn nữa?"
"Nuốt không trôi."
"Vừa rồi không phải còn nói ăn ngon lắm sao?"
"Giờ em cảm thấy không ăn được nữa."
"...Nhưng mà nếu không ăn no thì chiều đi học sẽ đói mất."
"Em no rồi, anh ăn đi."
Cố Minh Kiệt không hiểu ra sao, chỉ đành vội vàng ăn nốt cơm. Hai người đứng dậy ra khỏi căn tin, vừa ra đến cửa, Cố Minh Kiệt liền cảm giác được một ánh mắt phẫn nộ.
Triệu Văn Bác đứng dựa vào một thân cây cách đó không xa, còn có vài nam sinh trông có vẻ lông bông đứng cạnh đó, ánh mắt hắn phóng tới tràn ngập địch ý. Ánh mắt Cố Minh Kiệt không khỏi trở nên có chút nao núng, hắn vẫn có vài phần sợ hãi Triệu Văn Bác. Triệu Văn Bác là người mà không ít nam sinh trong ĐH A tranh nhau kết giao, không chỉ bởi vì nhà hắn giàu có, mà cũng bởi hắn làm người hào phóng cùng ngay thẳng. Ở Viện Thể thao của Cố Minh Kiệt còn có không ít bạn bè của hắn, chỉ cần hắn nói một câu, những người đó đều nguyện ý vì hắn mà ra sức. Nhớ tới lần trước bị đánh, Cố Minh Kiệt vẫn còn có chút sợ hãi.
Giản Hân Bồi lại không thèm liếc nhìn Triệu Văn Bác một cái, không chớp mắt đi lướt qua người hắn, Cố Minh Kiệt liền vội vàng đuổi theo nàng.
Triệu Văn Bác nhìn bóng dáng họ, siết chặt nắm đấm, gân xanh trên tay nổi lên, thần sắc có vẻ mất mát.
"Triệu ca, tên tiểu tử kia ngay cả người anh thích cũng dám cướp, sao anh không 'trang điểm' cho hắn một chút? Chỉ cần anh nói một câu thì hắn không trật tay cũng sẽ gãy chân, về sau cũng sẽ không ỷ vào cái mặt trắng của mình mà tán gái bừa bãi." Một nam sinh bên cạnh tức giận nói.
"Không cần như vậy." Triệu Văn Bác nhớ tới ngày đó bị Trương Tử Toàn mắng một trận, liền khoát tay nói: "Chuyện này để anh tự mình xử lý, mấy chú trăm ngàn lần đừng ra tay thay anh."
***
Buổi tối lúc đi ngủ, ký túc xá nam sinh vẫn thập phần náo nhiệt.
Cố Minh Kiệt giặt sạch khăn tắm, ngồi trên giường cầm lấy quyển sách xem. Lúc này vài nam sinh trong phòng hắn lại bắt đầu thảo luận về mỹ nữ của các học viện, ai nấy đều nói đến nước miếng văng tứ tung, hắn nhìn liền nhịn không được lắc lắc đầu.
"Kiệt soái*, ông biết không, danh sách mười đại mỹ nữ của ĐH A ấy, tiểu Bồi Bồi nhà mày cũng có tên đây, ông đoán xem thứ mấy?" Một cái đầu ở bên cạnh đó nhô ra.
(*Kiệt đẹp trai)
"Cái gì mà tiểu Bồi Bồi, nghe buồn nôn quá đấy. Trước kia không phải các viện đã sắp xếp cái gì mà hoa khôi của viện rồi sao? Giờ thế nào lại xét ra toàn trường rồi, ai rảnh rỗi quá vậy?" Cố Minh Kiệt đặt sách qua một bên, cười mắng.
"Haiz! Còn không phải là các nam sinh thu thập tư liệu, sau đó mọi người thảo luận bình ra sao. Tiểu Bồi Bồi nhà ông nằm trong top 5 đấy." Nam sinh kia làm bộ như chảy nước miếng: "Không những nàng xinh đẹp, mà làn da còn trắng, đôi mắt vừa to vừa sáng, dáng người lại quá chuẩn, chỉ là nghe đồn hơi có tính công chúa. Kiệt soái, nàng hẳn là người nổi bật nhất trong số những người ông đã hàng phục được phải không?"
Vừa nói đến đề tài này, tất cả mọi người liền hăng hái, một nam sinh cười cười nói: "Đúng rồi, Kiệt soái ông đã kết giao với nàng được một đoạn thời gian rồi nhỉ, nên án theo tập quán, đến báo cáo tình hình đi chứ. Thế nào? Tiến triển đến đâu rồi?"
"Hắc! Đến gôn chưa?"
"Cảm giác thế nào? Chia sẻ với bạn bè đi."
"Suỵt!" Cố Minh Kiệt thấy bọn họ càng nói càng lớn tiếng, liền vội vàng ra dấu: "Phòng bên có người của Triệu Văn Bác, mấy ông nhỏ giọng chút."
"Hừ! Sợ cái gì chứ!" Một nam sinh có điểm bất bình: "Cái tên ăn chơi trác táng kia ấy à, con bà nó, chính mình không tán được gái liền giở thủ đoạn hạ lưu. Phòng bên có hai tên khốn, nhìn thấy người ta có tiền liền ngay cả tình anh em bạn bè cũng không để ý, lần trước bọn nó đánh ông, tôi không có ở đó, chứ nếu tôi mà ở đó thì chắc chắn tôi sẽ ra tay giúp ông."
Mấy người khác liền vội vàng khuyên can: "Quên đi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù sao hắn có dùng thủ đoạn thì cũng không cướp được trên tay Kiệt soái."
Trầm mặc một hồi, nam sinh kia lại nhắc lại: "Kiệt soái, ông nói thật đi, ông và Giản mỹ nữ tiến triển đến đâu rồi? Tôi rất muốn biết phong thái của mỹ nữ lúc ở trên giường nha!"
"Cô ấy rất ngây thơ trong sáng, không phải loại con gái tùy tiện. Tôi thật sự thích cô ấy, sẽ không cưỡng ép khiến cô ấy không thích." Cố Minh Kiệt tươi cười mang theo chút kiêu ngạo.
"Vậy rốt cuộc là thế nào? Ý tứ là còn chưa lên giường?"
"Không, tụi này chỉ mới hôn môi và ôm nhau thôi."
"Ôi xời, chẳng hay ho gì cả!" Vài người vừa nghe thế, hứng trí liền giảm, lùi lại giường mình, nam sinh ở cạnh đó liền bỏ lại một câu: "Kiệt soái ông trước kia là thần tượng của tụi tôi, giờ mị lực bắt đầu hạ thấp rồi nha. Người ta Hổ ca lớp bên cạnh kìa, lần trước cũng theo đuổi một cô gái bên Viện Ngoại ngữ, từ khi theo đuổi cho tới lúc lên giường cũng không quá một tháng đâu."
Cố Minh Kiệt không khỏi cười khổ, tiếp tục cầm quyển sách lên đọc, mấy người kia lại tiếp tục cuộc thảo luận lúc nãy.
Hết chương 22
Danh Sách Chương: