Mục lục
Vị Chanh Bạc Hà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm, Tần Hàm Lạc và đám Trương Tử Toàn vội vàng tới trường. Hôm qua ở bữa tiệc sinh nhật của Tần Hàm Lạc ở nhà hàng, ai nấy đều sắm vai thiếu nữ ngoan ngoãn trước mặt trưởng bối, tới buổi tối, dưới sự rủ rê của Triệu Văn Bác, lại túm tụm đi tới quán bar nhà hắn, vui chơi điên cuồng đến nửa đêm.
Lúc này Tần Hàm Lạc thoạt nhìn tinh thần có phần uể oải, Trương Tử Toàn kéo tay Diệp Dĩ Huyên, lại tinh thần sáng láng, mà Mễ Tiểu Nhàn lại vẫn bộ dáng lạnh nhạt như xưa.
Lúc đi tới trường, Tần Hàm Lạc vẫn cau mày, ngón cái tay phải xoa huyện Thái Dương không ngừng. Ngày sinh nhật này, có người thân bạn bè ở bên, được rượu ngon hoa tươi vây quanh, nhưng bởi vì thiếu mất người thân thiết nhất, nên tất cả đều trở nên không hoàn mỹ. Mà cố tình là ngay cả một cuộc điện thoại, một tin nhắn cũng không thấy. Lòng của cô, như thể lập tức chìm xuống đáy biển, nhưng lại cũng không muốn tiếp tục chủ động liên lạc với Giản Hân Bồi.
Bất an thấp thỏm học xong mấy tiết, đã đến giữa trưa, bạn học trong lớp bắt đầu thu dọn đồ đạc, tốp năm tốp ba ra khỏi phòng học.
"Hàm Lạc, tao phải bỏ rơi mày thôi." Trương Tử Toàn đến gần cô, đôi mắt đầy ý cười cong lên, bộ dáng đúng như người đang cuồng nhiệt chìm đắm trong ái tình.
"Ừ."
Trương Tử Toàn nhìn bộ dáng miễn cưỡng của cô, suy nghĩ một lúc, lại an ủi: "Sao nhỉ...mày đi tìm Giản công chúa tâm sự tử tế đi, đừng lòng dạ hẹp hòi quá thế. Cậu ấy là vì mẹ sinh bệnh nên mới không thể tới thôi, mày..."
"Tao biết mà." Tần Hàm Lạc ngắt lời cô, ngẩng đầu cười nói: "Mày đi với tiểu Huyên đi, tao không sao đâu."
"Thật chứ?" Trương Tử Toàn nghi ngờ nhìn cô, lòng lại thầm nói, chuyện lần này, cô thực rất bất mãn với Giản Hân Bồi, cô biết hôm qua Hàm Lạc chẳng vui vẻ gì.
"Thật mà, đi mau đi." Tần Hàm Lạc đứng lên, đẩy cô về phía cửa: "Nhanh đi nhanh đi, tao không cần mày quản, lằng nhằng cái gì."
"Ừ, thế tao đi nhé."
Tần Hàm Lạc phất tay với cô, nhìn cô đi xuống cầu thang, đợi cho tới khi thân ảnh kia biến mất rồi, nét tươi cười trên khóe miệng liền nhanh chóng héo úa. Cô xoay người, trở về lớp thu dọn sách vở, lại ngồi một lát, thất thần một lúc, rồi cũng đứng đậy đi ra ngoài.
Thời tiết có chút âm u, trời như thể sắp mưa. Tần Hàm Lạc đi giữa đám người, bỗng nhiên nhận ra không biết mình muốn đi đâu. Về lớp ngủ? Hay là đi căn tin ăn cơm? Hoặc lại giống trước kia, tới tìm nàng?
Không, cô dừng lại, vì sao phải đi tìm? Chẳng lẽ mình gọi cho cậu ấy nhiều lần như vậy, cậu ấy cũng chưa thấy sao? Nếu thấy, thì vì cái gì lại không gọi lại? Vì sao nhất định phải là cô đi tìm nàng? Tần Hàm Lạc đấu tranh trong đầu, mà trên thực tế, lòng cô ẩn ẩn nỗi bất an mãnh liệt. Thực tế nguyên nhân khiến cô không dám tìm Giản Hân Bồi là bởi cô sợ nghe được những lời mà cô không muốn nghe, sợ điều mình suy đoán đột nhiên biến thành sự thật.
Cô đứng trên con đường dưới tàng cây, ngẩn người đứng lặng, thẳng đến khi tiếng chuông di động vang lên mới hồi phục tinh thần.
"A lô?" Cái tên hiện lên trên màn hình khiến âm thanh cô có chút không kiềm chế được mà run rẩy.
"Mình đang đứng dưới nhà cậu." Không có những lời ngọt ngào ngày xưa, giọng nói ở đầu bên kia có vẻ bình tĩnh dị thường, đây không phải là hình thức hai người trò chuyện xưa nay.
"Ừ." Tần Hàm Lạc trả lời theo bản năng.
"Cậu mau tới đây, mình có chuyện muốn nói với cậu."
"Được." Tắt máy, Tần Hàm Lạc xoay người, đi về phía nhà mình. Cô không hỏi nàng có gì muốn nói, cũng không chất vất Giản Hân Bồi vì sao tới bây giờ mới gọi cho mình. Lòng cô dị thường hoảng loạn, mà trên mặt lại bình tĩnh đến lạ lùng.
Xuyên qua khu vườn trong tiểu khu, đi tới trước khu nhà nơi mình ở, cô liền nhìn thấy thân ảnh xinh đẹp yểu điệu quen thuộc kia. Tần Hàm Lạc đi tới trước, cũng không nói gì, dẫn đầu đi vào cổng lớn, ấn nút thang máy.
Thang máy chậm rãi di chuyển lên trên, ánh mắt Tần Hàm Lạc hơi né tránh, bỗng nhiên có phần không dám nhìn vào khuôn mặt ngọt ngào kia.
"Hàm Lạc, dẫn mình đi đi." Thanh âm kia thực nhẹ nhàng ôn nhu, như sợ kinh động tới ai, theo đó là tiếng thở dài, nhưng lại khiến thân thể Tần Hàm Lạc giật mình cả kinh, trợn to hai mắt nhìn nàng.
Cửa thang máy mở ra, Tần Hàm Lạc một tay kéo nàng ra, nhìn nàng cẩn thận hỏi: "Cậu vừa nói gì? Cậu làm sao vậy?"
Giản Hân Bồi ngẩng lên, nghiêm túc nhìn cô: "Mình nói, hãy dẫn mình đi, cậu có nguyện ý không?"
"Cậu làm sao vậy?" Tần Hàm Lạc hơi nheo mắt, ánh mắt tràn đầy khó hiểu, lại đồng thời cảm thấy nhẹ nhõm, không phải như mình tưởng tượng, nhưng mà, lại không khỏi thấy rất kỳ lạ.
"Hàm Lạc, cậu yêu mình đến mức nào? Cậu có thể vì mình mà buông bỏ tất cả được không?" Trong giọng nói Giản Hân Bồi tràn đầy cấp bách.
Tần Hàm Lạc nhìn nàng thật sâu, sau đó không cần nghĩ ngợi nói: "Có thể."
"Bao gồm người nhà của cậu, tiền đồ của cậu?" Ngữ khí Giản Hân Bồi từng bước một ép sát.
"Rốt cuộc thì cậu làm sao vậy?" Tần Hàm Lạc hơi nhíu mày, bàn tay vuốt ve khuôn mặt mịn màng sáng bóng như ngọc của nàng, tuy chỉ mới vài ngày không gặp thôi mà đã nhớ nhung đến vậy.
"Bồi Bồi, hình như tinh thần của cậu không được tốt lắm." Cô lẩm bẩm, đột nhiên không muốn trách cứ nàng chưa hề nói lời chúc mừng sinh nhật mình.
"Có thể chứ? Có thể buông bỏ tất cả những thứ đó sao? Nếu mình muốn cậu gián đoạn việc học, mình muốn cậu cùng mình đi tới một nơi xa lạ, cậu nguyện ý không? Nếu trong cuộc đời cậu, chỉ có một mình mình, cậu cũng sẽ cảm thấy vui vẻ chứ?" Giản Hân Bồi chăm chú nghiêm túc nhìn cô, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong.
Tần Hàm Lạc càng kỳ quái: "Vì sao phải buông bỏ người nhà, gián đoạn việc học? Việc đó và việc có được cậu đâu xung đột với nhau."
"Đừng hỏi vì sao, mình chỉ hỏi cậu có nguyện ý không mà thôi." Giản Hân Bồi lắc đầu, nước mắt bỗng nhiên cuồn cuộn tuôn rơi, nàng nghẹn ngào lặp lại: "Mình chỉ hỏi cậu có bằng lòng không!"
Bàn tay đang vuốt ve má nàng của Tần Hàm Lạc bỗng nhiên dính đầy nước mắt. Cô trầm mặc, chỉ nhẹ lau đi nước mắt cho nàng.
"Mình biết, mình biệt cậu sẽ không bằng lòng mà." Giản Hân Bồi bi ai cười, lửa nóng cùng nỗi chờ mong trong ánh mắt từng chút một tan đi, bên tai nàng, như thể vang lên những lời mẹ đã nói: "Cho dù tình yêu giữa nam và nữ thì cũng muốn có được sự chúc phúc của cha mẹ người thân thì mới có thể hoàn hảo, huống hồ thứ tình cảm bất bình thường của hai đứa như vậy! Cho dù con có thể không để ý tất cả mà ở bên con bé, nhưng không nhất định nó sẽ buông bỏ hết thảy. Con nói con muốn bỏ đi phải không? Con có thể đi làm sao? Con bé sẽ đi theo con sao? Hai đứa có khả năng đi tới đâu? Kinh tế còn chưa độc lập nổi cơ mà. Mẹ dám nói, nếu cho hai đứa một cơ hội đi ra ngoài thì không quá mười ngày cả hai sẽ ngoan ngoãn trở về. Hai đứa sẽ không chịu được khổ, lòng sẽ tràn đầy áy náy với cha mẹ, sẽ nhớ gia đình bạn bè, sẽ cô độc sẽ chật vật, rồi dần dần, sẽ thầm oán đối phương, cuối cùng sẽ hối hận, sau đó sẽ nhận ra mình lạc lối mà quay đầu! Bồi Bồi, tin mẹ đi, con chỉ là nhất thời rung động cùng mê luyến mà thôi, bình tĩnh lại một phen, sẽ không có việc gì đâu."
"Bồi Bồi, mình không biết rốt cuộc cậu có chuyện gì, cậu không cho mình hỏi, mình sẽ không hỏi." Tần Hàm Lạc nhìn nước mắt rơi càng ngày càng nhiều trên đôi mắt nàng, trái tim như bị đâm nát đến đau đớn, thanh âm khàn khàn nói: "Mình biết câu trả lời này nghe thực ích kỷ, nhưng mình nguyện ý làm chuyện đó, nguyện ý cùng cậu tới một nơi nào đó. Mình biết, chắc chắn mình hồ đồ rồi."
"Hàm Lạc." Giản Hân Bồi kinh hỉ nhìn cô, nắm chặt tay cô.
Tần Hàm Lạc cúi đầu, dịu dàng hôn lên dòng nước mắt của nàng, trong lòng không biết là nỗi chua xót nhiều hơn hay niềm vui nhiều hơn một chút. Cô vốn nghĩ sẽ mất nàng, nhưng không ngờ Bồi Bồi thế nhưng lại muốn cô dẫn nàng đi. Cô không dám nghĩ tới nguyên nhân, nhưng mà, tuy nghe có chút điên cuồng, nhưng không phải ở sâu trong nội tâm cô vẫn luôn khát vọng như vậy sao? Không phải cô vẫn muốn độc chiếm nàng, không phải luôn sợ hãi trước tương lai sao?
Chỉ là đại học năm thứ 4 rồi, có phải có chút đáng tiếc không?
"Hàm Lạc, dẫn mình đi đi, ngay lúc này!" Giản Hân Bồi ôm cô, cúi đầu kiên định nói. Mẹ sẽ ép mình phải rời xa cậu, nếu không đi sẽ không kịp mất. Nàng lại thầm bồi thêm một câu này.
***
Buổi chiều, không thấy Tần Hàm Lạc đi học, gọi di động lại tắt máy. Trương Tử Toàn vừa giả bộ chăm chú nghe giảng, vừa thầm lấy làm kỳ. Người này đi đâu thế không biết, bình thường nếu không có việc gì quan trọng thì đi học vẫn tích cực lắm mà. Chẳng lẽ đi tìm Giản công chúa, sau đó cãi nhau? Rồi liền tắt máy?
Cứ như vậy suốt hai tiết học, cô rốt cuộc nhịn không được, chuồn khỏi lớp, lại gọi cho Giản Hân Bồi, vẫn tắt máy. Trương Tử Toàn biết lần này sinh nhật Tần Hàm Lạc chẳng vui vẻ gì lắm, vốn còn có chút lo lắng, nhưng giờ lại thành ra sốt ruột. Cô vội đi một vòng chỗ Tần Hàm Lạc thích đi ở trong trường, không thấy người, lại chạy về nhà.
Vào phòng khách, còn chưa kịp tới phòng ngủ tìm người, liếc mắt một cái liền nhìn thấy mảnh giấy ở trên bàn được một chiếc ly đè lên. Trương Tử Toàn vội buông chìa khóa ra, cầm lên xem, chỉ thấy trên đó có vài dòng chữ ít ỏi: "Tử Toàn, tao và Bồi Bồi đi đây, tao không chờ được đến ngày tốt nghiệp. Căn hộ này tạm thời giao cho mày trông coi, bảo trọng!"
Chữ viết nhìn có vẻ rất ngoáy so với thường ngày, nhìn ra được cô đã viết khi lòng lo lắng. Trương Tử Toán tay ôm trán, trợn mắt há hốc mồm, đây là tình huống gì? Bỏ trốn? Quá đột ngột, rất ngoài ý muốn, rất...rất hỗn loạn, không đợi được đến ngày tốt nghiệp? Ha, tên khốn kiếp ấu trĩ này, bỏ cha mẹ, bỏ nhà, cả sự nghiệp học hành cũng không cần, ngay cả ông ngoại cũng không để ý sao? Giản Hân Bồi có ma lực lớn đến vậy? Không phải còn chưa thèm tới chúc mừng sinh nhật nó sao? Ai tới nói cho cô biết đi, đây rốt cuộc là chuyện gì?!
Trương Tử Toàn đứng lặng ở phòng khách một lúc lâu, lại thế nào cũng không nghĩ thông được. Cô chà sát chân lo lắng, bỗng nhiên xoay người thực nhanh lao ra ngoài, cánh cửa bị đóng sầm lại cái "rầm".
***
"Cái gì?" Trước cửa Viện Quản lí kinh tế, Mễ Tiểu Nhàn không thể tin được nhìn Trương Tử Toàn: 'Bỏ trốn?"
"Ừ, em xem." Trương Tử Toàn chạy nhanh đến không kịp thở, vội vàng đưa tờ giấy kia cho Mễ Tiểu Nhàn.
Mễ Tiểu Nhàn nhìn lướt qua tờ giấy, lại nhìn Trương Tử Toàn: "Chắc chắn là đã có việc gì đó xảy ra. Hàm Lạc ngoại trừ hôm qua tâm tình có phần thấp ra thì cũng không có gì dị thường, có lẽ trong nhà Giản Hân Bồi đã xảy ra việc gì đó."
"Phát sinh chuyện gì chứ?" Trương Tử Toàn lau mồ hôi trên trán: "Có thể xảy ra cái gì? Ba mẹ Giản công chúa cưng chiều nàng muốn chết được, không có khả năng xảy ra mâu thuẫn trong gia đình cho nên đại tiểu thư giận dữ bỏ nhà đi đâu. Đại khái là công chúa tâm huyết dâng trào, có lẽ do có chuyện gì đó kích thích nên muốn chạy trốn sự thực thôi, sau đó lại lôi kéo Hàm Lạc đi cùng, ra bên ngoài làm du lịch một thời gian. Nhưng vì sao Hàm Lạc lại nói không đợi được đến lúc tốt nghiệp chứ, còn nói tôi bảo trọng, cứ như thể muốn vĩnh biệt vậy, làm tôi kinh hãi."
"Có thể có chuyện nhà chị ấy phát hiện ra chuyện giữa chị ấy và Hàm Lạc không?" Mễ Tiểu Nhàn áp chế lo lắng trong lòng, hơi nhíu mày, bình tĩnh phân tích.
"Không có chuyện đó đâu." Trương Tử Toàn nói: "Theo tôi biết thì hai người đó vẫn luôn đề phòng, hơn nữa Hàm Lạc là người rất cẩn thận. Tôi...tôi có chút nghi ngờ là hai người đó cãi nhau, sau đó hòa giải, rồi trong lúc dây dưa máu dồn lên não nên đột ngột có hành động điên cuồng thế này."
Trương Tử Toàn nói chuyện có phần ngập ngừng, khiến Mễ Tiểu Nhàn cảm thấy kỳ quái.
"Em biết không, trước kia Giản công chúa vẫn luôn thích con trai, hơn nữa nguyên nhân chia tay người bạn trai trước đó rất phức tạp, mà sau này, cậu ấy mới ở bên Hàm Lạc. Tôi nghe nói, tên bạn trai cũ kia vẫn chưa chịu từ bỏ nàng, mà Giản công chúa sau lại còn từng cùng xuất hiện với hắn vài lần." Nói tới đây, thần sắc Trương Tử Toàn có vẻ bực bội không thôi: "Aish, tôi đang nói gì vậy chứ! Tóm lại, tôi vẫn không quá tán thành Hàm Lạc và cậu ta ở bên nhau, giờ lại phát sinh chuyện như vậy , thật sự khiến người ta lo lắng mà."
"Bạn trai cũ của chị ấy có phải tên là Cố Minh Kiệt không?" Mễ Tiểu Nhàn hơi suy tư, bỗng nhiên hỏi.
"Sao em biết?"
Lòng Mễ Tiểu Nhàn hơi chua sót, trên mặt lại bình tĩnh, nói: "Là nghe người ta nói."
"Nhiều năm qua như vậy, tôi vẫn thấy nó rối rắm thống khổ vì Giản Hân Bồi, thật vất vả mới được ở bên nhau, cũng lại không ngừng xảy ra chuyện, lại càng nhiều khúc mắc hơn, tôi thực không muốn nhìn hai người đó cùng một chỗ! Giản Hân Bồi kia rốt cuộc có cái gì tốt chứ, tôi thực sự không hiểu được, tôi chỉ biết Hàm Lạc ở bên cậu ta lại chỉ càng thêm vô hạn phiền não." Trương Tử Toàn thở dài nói: "Giờ nên làm gì đây? Bên chỗ giáo sư tính thế nào? Còn chỗ bác Tần nữa? Tôi thực loạn hết rồi."
"Có thể khiến cho chị ấy thích lâu dài như vậy, tất nhiên là có điểm tốt chị không nhìn ra. Có lẽ, chị không thích Giản Hân Bồi, chính là bởi chị không hiểu rõ nàng." Mễ Tiểu Nhàn nhẹ nhàng nói.
"Phải phải phải, tôi không hiểu cậu ra, tôi cũng không muốn nghĩ!" Trương Tử Toàn phất phất tay, bỗng nhiên mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp trong veo của Mễ Tiểu Nhàn: "Nếu là...nếu như em với cậu ấy đến với nhau thì tốt rồi, tôi lại muốn hai người cùng một chỗ hơn."
Sắc mặt Mễ Tiểu Nhàn trầm xuống, lạnh lùng nói như chém đinh chặt sắt: "Em sẽ không ở bên chị ấy!"
"Vì sao? Không phải em thích nó sao?" Trương Tử Toàn kinh ngạc nhìn em.
"Thích là một chuyện, ở bên nhau lại là một chuyện khác." Mễ Tiểu Nhàn hơi giương chiếc cằm tinh xảo, ánh mắt nhìn bầu trời âm u phía xa xa, cắn cắn môi, sau đó chậm rãi nói: "Chị chống mắt lên mà xem, em sẽ không làm kẻ thứ ba."
"Xin lỗi." Trương Tử Toàn nhìn cô gái kiêu ngạo xinh đẹp trước mặt, giờ khắc này không biết vì sao thế nhưng lại không dám đối diện với đôi mắt tinh thuần của em, xấu hổ cúi đầu.
"Không sao cả." Mễ Tiểu Nhàn lắc đầu, bỗng nhiên cười nhẹ nói: "Dì Chu đến trường kìa, em nghĩ rất nhanh thôi chúng ta sẽ biết đã xảy ra chuyện gì."
Trương Tử Toàn giật mình, vội vàng theo ánh mắt em nhìn qua.
Hết chương 63

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK