Trương Tử Toàn cầm một túi bỏng ngô, nằm trên sô pha vừa ăn vừa xem ti vi. Tần Hàm Lạc đặt chìa khóa lên bàn, rót một ly nước lạnh, ừng ực tu một hơi cạn sạch.
"Làm sao vậy? Mặt nhăn nhó thế, không phải vừa rồi đưa mỹ nữ về sao?" Ánh mắt Trương Tử Toàn vẫn dán chặt vào ti vi.
"Không có gì." Tần Hàm Lạc gác chân lên mặt bàn, một tay chống đầu, mắt cũng nhìn vô tuyến.
"Nói!" Trương Tử Toàn lập tức ngồi dậy: "Bình thường mày giả bộ không có việc gì kiểu thế, tao liền biết chắc chắn mày có vấn đề. Nói đi, mày và Giản công chúa xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì, cậu ấy chia tay với Cố Minh Kiệt, việc này mày cũng biết, giờ cậu ấy thân mật với tao hơn một chút cũng chẳng có gì lạ cả."
"Cái gì mà không lạ, rõ ràng rất kỳ quái mà! Tao hỏi mày, có phải hai người đến với nhau không?"
"Cái gì?!" Tần Hàm Lạc như thể nghe được chuyện gì không thể tin được, nhìn cô nói; "Mày cũng nghĩ thái quá đi, tao với cô ấy là không có khả năng."
"Thôi đi." Trương Tử Toàn bĩu môi: "Thành thật kể ra, kì nghỉ đông đã xảy ra chuyện gì? Mau nói cho tao biết."
Tần Hàm Lạc cướp lấy gói bỏng trong tay cô, ném một viên vào miệng, bộ dáng như không muốn nói gì:
"Này, chúng ta có phải bạn bè không?"
"Đương nhiên."
"Chuyện gì tao cũng đều nói cho mày, mày cũng biết tao rất quan tâm tới chuyện tình cảm của mày mà, lần này lại giấu diếm tao, mày thực không có tình nghĩa."
Không phải thế, mà là...chuyện Giản Hân Bồi tới bệnh viện, cô vĩnh viễn không muốn nói cho bất kì ai cả, đó là chuyện khiến Bồi Bồi tổn thương sâu sắc nhất. Tần Hàm Lạc thở dài thật sâu: "Tử Toàn, đừng hỏi nữa, được không? Trước kia tao cũng rất thân với Bồi Bồi mà, lần này chính bởi vì nàng chia tay cho nên mới quấn lấy tao hơn chút thôi. Tao với người ta cũng không phát sinh chuyện gì đặc biệt cả."
"Được rồi, không hỏi nữa." Trương Tử Toàn thấy cô chân thành như thế, liền nhún vai, tiếp tục nằm xuống, ôm gối ôm vào ngực: "Chia tay cũng tốt, Cố Minh Kiệt dám nói chuyện đó ở ký túc xá của hắn, thực không hay chút nào, tên ngu ngốc họ Triệu kia tốt hơn hắn nhiều, mày đi khuyên Giản công chúa đến với Văn Bác đi."
"Tao khuyên thế nào đây?" Tần Hàm Lạc nghĩ tới giờ Cố Minh Kiệt đang ở một mình với Giản Hân Bồi, nói không chừng còn có khả năng sẽ làm lành với nhau, vừa đau lòng vừa phẫn nộ: "Đương nhiên tao cũng tán thành cho nàng và Văn Bác, nhưng ai có thể làm chủ chuyện tình cảm của nàng được. Mày nữa, mày còn muốn tao đi khuyên, lúc ăn lẩu chính mày còn phá đám, đem chuyện hắn có bạn gái nói ra thế. Mày rõ ràng cũng biết hắn qua lại với cô gái kia chỉ vì muốn thu lại trái tim từ trên người Bồi Bồi, khiến bản thân đỡ đau khổ thôi mà."
"Tao biết tao biết, còn biết kế hoạch đó của hắn thất bại." Trương Tử Toàn biện giải: "Nhưng không phải là do tao thấy mày và Giản công chúa ngọt ngào tình tứ, tưởng mày chân thành kiên định nên Giản công chúa đã dấy lên ngọn lửa tình với mày đấy chứ! Tao lúc ấy là giúp Triệu thiếu, miễn cho hắn về sau càng thống khổ, ai biết mày lại nói mày và Giản công chúa không có gì."
Tần Hàm Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy: "Quên đi, tao đi tắm đây."
"Còn sớm mà, nói chuyện một lát nữa đã, cùng lắm thì chúng ta không nói chuyện có liên quan đến tình cảm nữa." Trương Tử Toàn còn chưa dứt lời, di động của Tần Hàm Lạc đã vang lên.
Tần Hàm Lạc lấy di động từ túi ra, nhìn gần hai mươi giây, sau đó mở cửa phòng, vung tay một cái, di động liền tự do bay trong không trung, rớt lên giường. Cô mở tủ quần áo, lấy đồ ra, băng qua phòng khách vào phòng tắm.
"Ai gọi thế?" Trương Tử Toàn kinh ngạc hỏi, trả lời cô lại là tiếng đóng cửa phòng tắm bên kia.
Bài "Cầu vồng" vẫn vang lên trong phòng, thanh âm vẫn có thể truyền ra được tận phòng khách.
Được một lát, Trương Tử Toàn thật sự ngồi không yên, đi vào phòng cô cầm di động lên xem, trên màn hình hiện lên rõ ràng tên Giản Hân Bồi. Trương Tử Toàn nhìn về phía phòng tắm, thấy thực kì quái, ban nãy thấy cô đưa nàng về trường còn rất tốt đẹp cơ mà, giờ lại sao vậy?
***
"Mua cho cậu này, nhân lúc còn nóng uống đi." Căn tin ồn ào, các bàn đều nhanh chóng được lấp đầy, Giản Hân Bồi thật vất vả mới tìm được Tần Hàm Lạc đang ngồi trong một góc sáng sủa, đặt một ly trà sữa nóng hôi hổi trước mặt cô.
"Cám ơn." Tần Hàm Lạc nhẹ giọng nói, lại tiếp tục cắm đầu ăn.
Giản Hân Bồi hơi nhíu mày, nàng sợ nhất là thái độ khách khí kiểu này của Tần Hàm Lạc, nó đại biểu cho xa cách. Nàng biết, cô còn giận vì chuyện tối qua.
"Hôm nay sao Tử Toàn không đi cùng cậu?" Nàng nhìn quanh bốn phía, cố tìm đề tài.
"Đi ăn cơm cùng bạn rồi."
"Ai thế?"
"Một cô bé năm hai." Triệu Dĩnh rất đáng yêu, tính cách lại ngọt ngào khiến người ta yêu thích, tuy Trương Tử Toàn không muốn có quan hệ tình nhân với nàng, nhưng cũng coi nàng như em gái vậy, vẫn đối xử rất rốt, hai người cũng thường qua lại thân thiết.
Giản Hân Bồi thấy cô vẫn hỏi một câu đáp một câu, trên cơ bản không ngẩng đầu lên, lòng đã có chút nóng nảy. Nàng rốt cuộc bất chấp những người ngồi bên cạnh, ủy khuất nhẹ giọng nói: "Hàm Lạc, cậu còn giận phải không? Tối qua..."
Không đợi nàng nói xong, Tần Hàm Lạc đã ngẩng đầu thô bạo ngắt lời: "Đó là chuyện của cậu, không liên quan tới mình! Cậu không cần giải thích, cậu thích làm gì thì làm, yêu ai thì yêu!"
Lời vừa ra khỏi miệng, chính cô cũng thấy kinh ngạc, cô thế nhưng lại có thể dùng loại khẩu khí này để nói chuyện với Giản Hân Bồi. Khi nhìn về phía Giản Hân Bồi, đã thấy hốc mắt nàng đỏ lên, cô lại thấy hối hận, lại thấy phiền não, lại thế nào cũng không thuyết phục được mình mở miệng giải thích, cơm cũng chẳng buồn ăn nữa, ngây người một lúc lâu sau liền đứng lên ra ngoài. Giản Hân Bồi bất chấp ủy khuất, vội vàng đuổi theo.
"Hàm Lạc, vì cái gì lại đối xử với mình như vậy? Không phải cậu cho là mình tình cũ khó quên với Cố Minh Kiệt đấy chứ? Sự tình căn bản không phải như cậu nghĩ mà." Giản Hân Bồi vừa đuổi theo cô, vừa lớn tiếng nói.
Tần Hàm Lạc dừng lại, thấy có người bên cạnh dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cả hai, liền kéo tay nàng, đi vào một chỗ yên lặng, vừa thở hổn hển, vừa phẫn nộ nói; "Không phải như mình nghĩ, vậy thì là cái gì nữa? Hắn hại cậu thành như vậy, vậy mà cậu lại muốn mình đi trước, muốn một mình nói chuyện cùng hắn, vậy mà nói không phải tình cũ khó quên thì ai mà tin được! Hắn đẹp trai mà, lại còn biết chơi bóng rổ, hot boy, là thần tượng của nữ sinh, chỉ cần có những điều kiện đó thì nhân phẩm có kém một chút cũng không sao cả, phải không?!"
"Tần Hàm Lạc! Mình hận cậu!" Giản Hân Bồi rốt cuộc nhịn không được, "oa" một tiếng khóc òa: "Sao cậu có thể nghĩ mình như vậy! Mình chỉ là...chỉ là không muốn cậu đánh nhau với hắn, Văn Bác đã đánh hắn rồi, mình không muốn lại xảy ra việc đó. Mình...mình nói hắn, nói với hắn mình không thích hắn một chút nào, bảo hắn...hắn tự trọng, vĩnh viễn đừng tới tìm mình, mình thấy hắn, chỉ có cảm giác ghê tởm..." Lời Tần Hàm Lạc nói dễ dàng khiến trái tim Giản Hân Bồi đau đớn, nàng vừa tức vừa ủy khuất, nhẹ giọng nức nở, ngay cả nói cũng cơ hồ không nói được đầy đủ.
Tần Hàm Lạc ngơ ngác đứng đó, nhìn bộ dáng nàng nước mắt như mưa, bỗng nhiên muốn cho mình hai cái tát.
"Mình sở dĩ đồng ý nói chuyện với hắn, là vì...vì mình cảm thấy, chuyện này cũng không phải tất cả đều là lỗi của hắn, là mình tin lầm người, là mình không nghe Văn Bác khuyên, tối ngày đó...mình...mình..." Nàng nghẹn ngào, rốt cuộc nói không ra lời.
"Đêm đó làm sao?" Tần Hàm Lạc tiến lại đỡ lấy nàng, vội vàng hỏi.
Giản Hân Bồi vô lực tựa lên người cô, tình cảnh đêm đó thoáng hiện lên trong đầu, ánh mắt tràn ngập dục vọng của Cố Minh Kiệt, vẻ mặt bức thiết, còn có cảm giác đau đớn như bị xé rách đầy lạ lẫm kia, nàng không khỏi co người, miệng lại run rẩy nói: "Không...không có gì."
Tối ngày đó, chắc là nói tối hôm nàng cùng Cố Minh Kiệt làm chuyện ấy. Nhìn bộ dáng này của nàng, nhất định là nghĩ tới việc đó khiến cho nàng thống khổ. Tần Hàm Lạc ôm lấy thân mình co rúm của nàng, ngực đau như bị cái gì đè nặng, một câu cũng không nói nên lời.
"Hàm Lạc, mình hận cậu." Giản Hần Bồi gục vào lòng cô, nước mắt thấm ướt vai cô.
"Xin lỗi." Trái tim Tần Hàm lạc co rút từng trận đau đớn, cúi đầu nói.
"Sao cậu có thể nhẫn tâm nói với mình như thế? Cậu không biết mình để ý tới lời cậu nói nhiều đến mức nào sao?" Cả người Giản Hân Bồi cỗng nhiên trở nên suy yếu vô cùng.
Đúng vậy, thời gian này nàng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, vì cái gì lại không hỏi rõ trắng đen đã dùng loại ngữ khí cùng thái độ thô bạo như thế để đối xử với nàng? Tần Hàm Lạc, rốt cục mày làm sao vậy? Chỉ bởi vì có một đoạn thời gian thân mật hơn dĩ vãng, mày cũng không thể không biết kiềm chế như thế. Mày ghen tị, mày ghen tị đến phát cuồng cũng phải giấu trong lòng, nhưng mà bất tri bất giác mày lại đem tình cảm của mình, đem sự ghen tị trong lòng đều biểu hiện hết ra trên nét mặt, mày còn nổi giận với Bồi Bồi nữa, mày không phát hiện ra tính tình mình càng ngày càng nóng nảy sao? Đó là bởi vì mày càng ngày càng không không chế được tình cảm của mình nữa.
Tần Hàm Lạc kinh ngạc ngẩn người nghĩ, trên trán đã hơi lấm tấm mồ hôi. Đúng vậy, tổn thương Cố Minh Kiệt gây ra cho Bồi Bồi đã kích thích cô mạnh mẽ, sâu trong nội tâm cô đã không muốn giao Bồi Bồi cho bất kì kẻ nào. Người con gái mà cô đã yêu lâu như vậy, cô không cam lòng lại tiếp tục lấy thân phận bạn tốt để lặng yên quan tâm tới nàng nữa, cô muốn chính mình che chở nàng, khiến nàng vui vẻ, trao cho nàng hạnh phúc!
Giản Hân Bồi vẫn nhẹ giọng nức nở, thái độ của Tần Hàm Lạc khiến nàng cực kì đau lòng.
"Cố Minh Kiệt có còn đến tìm cậu nữa không?" Hồi lâu sau, thanh âm của Tần Hàm Lạc như từ nơi nào rất xa truyền đến.
"Mình nghĩ hẳn là sẽ không bao giờ nữa." Giản Hân Bồi nắm chặt góc áo cô, bộ dáng vô lực.
Tối qua, Cố Minh Kiệt đứng trước lầu ký túc của nàng, nghe những lời quyết tuyệt lạnh lùng nàng nói, ánh mắt từ mừng rỡ như điên đến không muốn tin, rồi lại đến bi thương, cuối cùng là tuyệt vọng. Hắn nhìn Giản Hân Bồi thật lâu, giống như muốn khắc ghi bộ dáng nàng vào trong lòng, sau đó đi bước một lảo đảo lui về phía sau. Đây là cô gái hắn yêu sâu đậm, nhưng bởi vì mấy câu nói sai lầm mà hắn thế nhưng đã đánh mất nàng. Hắn không cam lòng, nhưng mà, từ trong ánh mắt lạnh nhạt của Giản Hân Bồi, rốt cuộc hắn không tìm được một chút tình cảm nào nữa, cuối cùng, hắn quyết định vì chính mình giữ lại một chút tự tôn cuối cùng.
"Anh yêu em, thực xin lỗi." Hắn cúi đầu, nói ra những lời từ tận tâm can, sau đó xoay người chạy đi như điên.
Giản Hân Bồi nhìn bóng dáng hắn trong đêm tối, bỗng nhiên cảm thấy một trận thoải mái thần kỳ, kỳ thật nàng cũng không hận hắn đến mức độ nào đó, nàng hận là hận chính mình, đối với tên con trai nàng đã từng thích này, nàng có giờ chỉ là chán ghét mà thôi. Nàng không đem chuyện bệnh viện kia nói cho Cố Minh Kiệt biết, tuy vị tất Cố Minh Kiệt sẽ vì việc này mà tiếp tục dây dưa với nàng, nhưng nàng cũng không muốn sinh thêm nhiều chuyện nữa. Nàng bức thiết hy vọng chuyện này qua đi, nhạt dần đi...
Nghe câu trả lời của nàng, trong lòng Tần Hàm Lạc không hiểu sao có một tia vui sướng, cô nhẹ nhàng vỗ về lưng Giản Hân Bồi, áy náy dịu dàng nói: "Bồi Bồi, tha thứ cho mình."
"Mình ghét cậu, cậu hiểu lầm mình, không nghe điện của mình, còn...còn nói chuyện của mình không liên quan tới cậu, cậu nói những lời khiến người ta tổn thương như vậy..." Giản Hân Bồi vẫn còn thương tâm vì những lời này.
Tần Hàm Lạc ôm nàng, hai vai hơi run rẩy, bên tai bỗng nhiên vang lên lời Trương Tử Toàn nói: "Yêu nàng thì nên can đảm nói cho nàng biết! Cho dù bị từ chối thì ít nhất nàng cũng biết mày yêu nàng, ít nhất trong lòng nàng mày sẽ trở nên đặc biệt hơn một chút."
Trong lòng cô đột nhiên hiện lên một ý niệm lớn mật mà trước kia ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Hết chương 39
Danh Sách Chương: