Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lịch Nhi đứng thật lâu nhìn vào bóng đêm tĩnh mịch, đến khi cô thu tầm mắt sang ngôi nhà đối diện thì có một người đàn ông đang đứng nhìn cô, phải hay không anh cũng đang khóc?
Mạc Thiên Nhật Dạ dựa vào song cửa nhìn Lịch Nhi rất lâu, hắn nuốt lệ vào trong nhẹ cười bước thật chậm về phía cô.

Lịch Nhi, anh nghe thấy rồi, nghe thấy lời hứa hẹn của em với chàng trai đi cạnh em lúc tuổi xuân nhiệt huyết.

Cô gái của anh muốn đợi, anh sẽ đợi cùng em, chỉ cần không phải là chia ly, thì anh không ngại gì cả.

Mạc Thiên Nhật Dạ lau lệ trên mắt cô, áp bàn tay ấm nóng lên gương mặt thanh tú của cô, nhẹ giọng.

- Anh pha trà gừng rồi, em uống một chút rồi ngủ đừng để cảm lạnh.

Mạc Thiên Nhật Dạ dứt lời Lịch Nhi lại oà lên khóc, hắn vuốt nhẹ tóc cô, để cô gục đầu vào vai mình, nếu ngày đó hắn đối xử với cô thật tốt, thì bây giờ cô sẽ không cảm thấy có lỗi với người đã đối xử tốt với cô.

Anh không thể vá đắp lại những mảnh vỡ khi xưa, chỉ có thể dùng hiện tại và sau này để viết cho em một trang sách mới thật sạch sẽ.

Em muốn đợi bao lâu anh cũng đợi, có anh đây rồi đừng sợ sẽ cô đơn.

********
Ngày Mạc Cao Ân lên máy bay không cho ai hay biết, chỉ có ba mẹ anh ra tiễn, anh không cho Lịch Nhi hay vì sợ thấy cô anh lại không muốn đi.

Lúc chuẩn bị làm thủ tục đột nhiên anh nhìn thấy một dáng người quen thuộc đứng ở góc xa nhìn anh.

Mạc Cao Ân giao lại hành lí cho trợ lí Lâm rồi bước lại gần hắn.


Hai người đàn ông nhìn dòng người hối hả qua lại, chừng vài phút Mạc Thiên Nhật Dạ mới lên tiếng.

- Khi nào thì trở lại?
Đây là lần đầu tiên hai người được gọi là chú cháu nói chuyện với nhau một cách bình thường hơn chữ bình thường.

Mạc Cao Ân nhẹ cười, cảm thấy giây phút này có thể đưa vào lịch sử đối thoại của nhà họ Mạc.

Anh cho tay vào túi quần nhìn vào xa xăm, trả lời.

- Chưa biết, có khi sẽ không về nữa.

- Có hối hận không?
Mạc Thiên Nhật Dạ bâng quơ hỏi.

Mạc Cao Ân nghiêng đầu không hiểu hắn đang hỏi cái gì, Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn xuống mũi giày của mình, từ tốn nói.

- Nếu tối hôm đó chú không cứu tôi thì bây giờ chú đã có thể ở bên cô ấy nhiều hơn rồi.

Có hối hận không?
Mạc Cao Ân không nghĩ Mạc Thiên Nhật Dạ sẽ hỏi chuyện này, anh bật cười vò nhẹ lòng bàn tay mình.

- Tôi cứu cậu nhưng không cứu được trái tim của cô ấy thì hối hận hay không có ích gì chứ.

Dù ngày hôm đó anh không cứu Mạc Thiên Nhật Dạ, dù hôm nay Mạc Thiên Nhật Dạ không còn thì Tôn Lịch Nhi cũng sẽ không yêu anh, chẳng có ý nghĩa gì cả.


Mạc Thiên Nhật Dạ không nói thêm gì, hắn nhét vào tay anh một túi bánh quy nhỏ.

- Cô ấy nói chú thích ăn loại bánh này, thử tay nghề của tôi xem thế nào, thượng lộ bình an.

Tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho cô ấy.

Nói xong Mạc Thiên Nhật Dạ rời đi, Mạc Cao Ân ngỡ ngàng với túi bánh trên tay mình, hắn tự làm cho anh sao? Xem ra, anh không cần phải lo lắng cho Lịch Nhi nữa rồi.

Sân bay đông đúc nhưng Mạc Cao Ân vẫn thấy trống vắng, anh quay đầu nhìn khoảng trời có cô lần cuối, thanh xuân của anh, chúc em hạnh phúc.

********
Hai năm kể từ ngày Mạc Cao Ân bay sang Mỹ, anh không liên lạc với ai trừ mẹ của mình, Lịch Nhi cũng không liên lạc được với anh, cô bây giờ bận rộn với việc kinh doanh ở Tôn Thị, dạo gần đây có nhiều hạng mục béo bở phải hoàn thành gấp nên cô không có thời gian nghỉ ngơi.

Mạc Thiên Nhật Dạ cũng mệt mỏi với đống hợp đồng ở IT, Mạc Cao Ân vi vu bên Mỹ, hắn phải tiếp tục đảm nhiệm vai trò giám đốc điều hành nhưng hắn làm việc cực kỳ đúng giờ, sáng làm ba tiếng, chiều làm ba tiếng, phần còn lại giao cho Tiêu Đằng khiến cậu ấy cứ lải nhải rằng mình không có thời gian tìm bạn gái.

Suốt hai năm qua có rất nhiều điều thay đổi, ví dụ như chuyện Mạc Thiên Nhật Dạ được Tôn lão gia giao cho chìa khoá nhà để thuận tiện nấu bữa sáng nhưng có một chuyện vẫn không thay đổi, đó là hắn và Lịch Nhi vẫn mỗi người một phòng không hề phát sinh chuyện vượt quá giới hạn, để giữ đúng lời hẹn của cô với Mạc Cao Ân.

Những ngày cuối năm nhà nhà trang hoàng nhà cửa chuẩn bị đón năm mới, Tôn gia cũng tất bật không kém, Mạc Thiên Nhật Dạ cởi áo vest treo đôi liễn đỏ, xắn tay áo lau bộ bàn ghế cổ cho ba vợ, hắn làm quần quật cả ngày rồi lại vào bếp nấu cơm.

Lịch Nhi từ trên nhà đi xuống thông báo.

- Em thuê được người giúp việc rồi, chắc là vài ngày nữa họ sẽ đến.


Mạc Thiên Nhật Dạ nghe câu này đột nhiên lo sợ.

- Có phải em muốn đuổi anh không? Anh không đi đâu.

Hắn bận rộn lau chỗ thờ cúng của mẹ vợ, miệng lèm bèm mình làm việc tốt như vậy thuê người giúp việc làm gì.

Lịch Nhi đứng một bên nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ, nhìn thật kỹ vẫn không tìm thấy một chút gì còn xót lại của người đàn ông khi xưa, cô từng băn khoăn anh đã thay đổi chưa? Rồi khoảng thời gian mấy năm qua cô nhìn thấy anh thật sự thay đổi rồi.

Thật tốt.
Đêm giao thừa cả nhà quây quần, Mạc Thiên Nhật Dạ vẫn cố thủ ở nhà họ Tôn, hắn sốt sắng hơn ai hết chuẩn bị bao lì xì đứng khoanh tay như trẻ nhỏ chúc Tết Tôn lão gia.

- Con chúc ba năm mới thật nhiều sức khỏe, sống thật lâu với con cháu.
Mạc Thiên Nhật Dạ dứt lời thì tiếng pháo giao thừa cũng vang lên, hoà với tiếng pháo là tiếng chuông cửa réo inh ỏi, Tử Minh chạy mở cửa, lát sau người đi vào cùng cậu khiến ai nấy cũng giật mình.

Hạ Cảnh Lan ôm phần quà tết ngượng ngùng đứng giữa nhà, mất một lúc lâu mới lên tiếng được.

- Ông thông gia, năm mới vui vẻ.

Kể từ sau khi Hạ Cảnh Lan biết Thẩm Quyên Ly lừa mình bà mới nghĩ tới những gì con trai đã nói, là bà quá ích kỉ, quá nông nổi thế nên tuổi già chỉ có một mình quanh quẩn ở ngôi nhà rộng lớn.

Nhật Dạ xem như đã đi ở rể, bà cũng không có quyền ngăn cấm, chỉ thấy những việc mình làm như một trò cười.

Đứa con dâu danh chính ngôn thuận không thương lại thương loại phụ nữ trắc nết hư thân mưu cầu danh lợi.

Sự hối hận của bà có phần muộn màng, sợ rằng họ sẽ không tha thứ.

Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn mái tóc của mẹ mình đã hai màu đen trắng, có lẽ lâu rồi bà không để ý đến vẻ bề ngoài của mình nữa, xem ra mẹ của hắn đã nghĩ thông rồi.


Tôn lão gia thở dài, chuyện cũng đã qua lâu rồi, chẳng lẽ lại ngồi xuống tính toán chuyện xưa, bây giờ chỉ cần con cái của ông hạnh phúc thì thế nào ông cũng không quan tâm.

Lịch Nhi mang cho Hạ Cảnh Lan một cái chén mời bà ngồi ăn xuống cùng gia đình cô ăn bữa cơm tất niên.

Cô cũng không muốn nhắc lại chuyện xưa, chỉ là hai tiếng "phu nhân" cô vẫn phải gọi.

Hạ Cảnh Lan nhìn Lịch Nhi rồi nhìn con trai mình, cảm giác hối lỗi dâng lên khó tả, đây là bài học cho chính bà vì đã coi thường người khác.

Chỉ mong sau này sự ân hận của bà được nhìn thấy rồi dần dần xoá đi khoảng cách bây giờ thôi.

Bầu trời vẫn rợp màu sắc của pháo hoa, Mạc Thiên Nhật Dạ nắm tay Lịch Nhi đi dạo quanh con hẻm nhỏ, phía trên là tiếng pháo nổ, bên cạnh là tiếng trái tim thổn thức vì cô.

Cuối con hẻm là hướng ra bờ hồ nhỏ, cả hai đứng bên trên hàng rào đón cái lạnh ngày cuối cùng của năm, Mạc Thiên Nhật Dạ nắm tay Lịch Nhi đút vào túi áo của mình yên lặng đếm những vệt pháo dài rơi xuống.

Lịch Nhi nghiêng đầu tựa vào vai người đàn ông bên cạnh, khẽ hỏi.

- Anh có hối hận không?
Có hối hận khi cùng cô đợi, cô biết rõ lòng tự tôn của anh rất lớn và anh đã phá bỏ nó để theo đuổi cô.

Cô nhìn thấy anh kiên nhẫn bước sau lưng cô chỉ để đợi một ngày đoàn viên sum họp.

Mạc Thiên Nhật Dạ, anh có kiên nhẫn được đến lúc sau cùng hay không?
Mạc Thiên Nhật Dạ nghiêng đầu tựa lên chóp đầu của Lịch Nhi, nhẹ giọng.

- Giữa chúng ta đừng nên nhắc hai từ hối hận, nếu có hỏi cũng là anh hỏi em.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK