Yêu? Chữ "yêu" này như một sự sỉ nhục đối với Lịch Nhi, nếu như hắn nói lời này sớm hơn thì đã khác, còn bây giờ cô không muốn nghe, càng muốn xem thường.
- Nếu như đứa bé trong bụng Thẩm Quyên Ly không phải là con của anh vậy sao anh còn nhận nó, anh nói anh không yêu cô ta, chỉ muốn lợi dụng cô ta sao? Đôi tai này của tôi nghe không biết bao nhiêu lời tình tứ của hai người, hôm nay anh nói anh yêu tôi, anh nói tôi có thể tin không?
Lịch Nhi nghiêng đầu nói một tràng dài, chính cái miệng giảo hoạt đó bảo cô kí đơn ly hôn để hắn nên duyên với Thẩm Quyên Ly, chú của cô ta có 5 phần trăm cổ phần của IT, còn cô, cô chẳng có gì, hắn nói mấy lời kinh tởm đó không thấy ngượng miệng sao?
Mạc Thiên Nhật Dạ biết mình đã gieo cho cô quá nhiều đau khổ nên bây giờ cô không tin cũng phải thôi, hắn đứng thẳng người chạm vào bả vai của cô nghiêm túc nói.
- Thẩm Quyên Ly nghĩ rằng anh thật sự mất trí nên mới bắt anh làm cha cho đứa con hoang trong bụng cô ta, anh không vạch trần vì muốn cô ta phải trả giá.
Em có thể không tin anh nhưng anh có quyền chứng minh cho em thấy những gì anh nói đều là thật.
Mạc Thiên Nhật Dạ đã rất nhiều lần vạch đại não của mình ra để nghĩ, tại sao lúc trước hắn lại có thể đối xử với cô thú tính đến như vậy? Vui khi cô khóc, thỏa mãn khi thấy cô đau khổ, hắn không bao biện bởi một suy nghĩ bồng bột nào của chính mình, hắn thẳng thắn thừa nhận là mình bị điên.
Lịch Nhi gạt tay Mạc Thiên Nhật Dạ ra khỏi vai mình, hắn muốn chứng minh, cô chẳng cần điều đó.
Có ai vừa chạy trốn khỏi một cuộc hôn nhân lầm lỡ ngu dại lại tiếp tục dấn thân vào bốn bức tường u tối, sống như một con thiêu thân chẳng có tương lai?
Hắn có từng thấy cô co ro trong góc giường gối chưa khô đã tiếp tục hoà nước mắt.
Có từng thấy cô ngậm đắng nuốt cay hít cùng một bầu không khí với những người căm ghét mình chỉ để được nhìn bóng lưng của hắn mỗi đêm lạnh lẽo.
Cô được gì sau khi biết đến cái tên Mạc Thiên Nhật Dạ, chẳng được gì ngoài vết sẹo cắt sâu ở trong tim.
Lịch Nhi khẽ nâng môi chỉ vào ngực trái của hắn.
- Tôi không cần biết anh có yêu Thẩm Quyên Ly hay không, cũng không quan tâm cô ta gạt anh như thế nào nhưng chữ yêu anh dễ dàng thốt ra với một người con gái, để họ say trong mật ngọt giả dối của anh, để họ mơ mộng, để họ hy vọng rồi anh nói mình chỉ lợi dụng họ để trục lợi, thì anh chính là một kẻ tồi, tồi đến ghê tởm.
Lịch Nhi ném cho hắn một ánh mắt xem thường rồi quay bước vào trong, không cho hắn có cơ hội đuổi theo cô nhanh tay khóa cửa nhốt hắn ngoài ban công tự sinh tự liệu.
Lịch Nhi kéo rèm tắt đèn xem như hôm nay chưa từng gặp hắn.
Cô dựa vào cánh cửa sờ vào trái tim mình, ở đây nó không đập nhanh như lúc cô vẫn còn yêu hắn đến cuồng dại nữa nhưng nó nhói lên và khiến cho mỗi một khoảnh khắc cô đều muốn bóp chết hắn ra.
Mạc Thiên Nhật Dạ đứng ở ban công rất lâu suy nghĩ về những lời Lịch Nhi nói.
Trước đây hắn không nghĩ nhiều về chuyện tình cảm, đối với hắn thế lực của bản thân là quan trọng nhất, vậy nên hắn gom thật nhiều quan hệ, dùng mọi thủ đoạn để xây nó thêm lớn mạnh, ai đau khổ, khổ sở vì hắn, cơ bản hắn không để tâm.
Nhưng hôm nay hắn thấy mình thật vô dụng, vô dụng đến nổi biến ánh mắt vô tư của một thiên kim trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Mạc Thiên Nhật Dạ dựa vào ban công nhìn cánh cửa bị màn đêm phủ đen chợt trái tim tê tái.
Hắn đứng đến nửa đêm rồi mới rời khỏi.
***************
Sáng hôm sau Mạc Cao Ân đến đưa Lịch Nhi tới cục dân chính, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, thanh thuần như khuôn mặt của anh.
Không hẹn mà gặp Lịch Nhi cũng mặc một bộ váy màu trắng tô điểm sự thuần khiết của con người cô.
Hai người họ đi vào cục dân chính người ta còn tưởng là đi đăng ký kết hôn, vài người cảm thán bản bọn họ đẹp đôi trước khi Lịch Nhi dừng lại trước bàn làm thủ tục ly hôn.
Mạc Cao Ân ngồi bên cạnh cô, nhìn cô ký tên vào bản tường trình đơn phương ly hôn, bàn tay đặt dưới đùi của cô khẽ run lên.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô xoa dịu, anh biết cô đã hy vọng vào cuộc hôn nhân này như thế nào, vẽ ra biết bao nhiêu mộng ước nhưng cuối cùng lại đi tới bước đường này.
Chỉ trách anh không phải là người đó, nếu là anh, anh sẽ chẳng bao giờ để cô chịu khổ đến thế này.
Họ rời cục dân chính đã là 9 giờ sáng, chuyện ở tập đoàn vô cùng bận bịu vậy mà anh còn tới đây với cô, xong chuyện còn đưa cô về.
Xe dừng đèn đỏ, không khí trong xe ngưng trệ, Lịch Nhi là người phá vỡ sự im lặng trước.
- Trưa nay chúng ta cùng nhau ăn trưa đi..
Danh Sách Chương: