Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn Lịch Nhi với ánh mắt mong đợi, Mạc Cao Ân được cô tặng quà, hắn cũng muốn.
Lịch Nhi không có phản ứng gì quá đỗi với câu hỏi vô cùng buồn nôn của Mạc Thiên Nhật Dạ, cô dồn nắm thuốc vào trong miệng hắn rồi kề liền ly nước, suýt chút nữa hắn đã bị sặc.
Lịch Nhi không trả lời, cô dọn dẹp định đi ra ngoài, Mạc Thiên Nhật Dạ muốn nghe cô trả lời, hắn không bỏ cuộc.
- Lịch Nhi, em trả lời anh đi.
Lịch Nhi quay lại nhìn hắn, đôi mắt trong vắt hơi híp lại.
- Tại sao tôi phải tặng cho anh? Anh bớt nói một chút đi.
Nói xong cô rời khỏi phòng, Mạc Thiên Nhật Dạ cảm thấy tủi thân vô cùng, ai biểu hắn muốn nghe làm gì, nghe xong buồn biết bao nhiêu.
Lịch Nhi dặn dò Tử Minh để ý Mạc Thiên Nhật Dạ xem hắn có cần gì không rồi lái xe tới công trình xây dựng khu vui chơi Liên Thanh.
Mặc dù Thẩm Nghiệp Thành đang bị cảnh sát truy bắt để lấy lời khai nhưng ở đây vẫn hoạt động bình thường, mà tin tức của ông ta lại được giữ kín cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Mạc lão gia không lật đổ sự nghiệp của ông ta sao? Mạc Thiên Nhật Dạ không trả thù sao?
Từ xa cô có thể nhìn thấy phần xây dựng của công ty Dực Phong có tiến độ nhanh hơn công ty Vạn Xuân.
Tử Tinh có nói công nhân xây dựng bên Vạn Xuân đổ về Dực Phong rất nhiều, chả trách.
Tôn Thị của cô gần đây nổi tiếng không ít, chỉ cần đảo ngược được tình hình thì lúc Tôn Thị mở trở lại sẽ được sự đồng thuận cao của tất cả mọi người.
"Tiếng nhạc."
Một dãy số lạ xuất hiện trên màn hình điện thoại, Lịch Nhi ấn nút trả lời.
- Alo.
- Chào Tôn tiểu thư, lâu rồi không gặp.
Lịch Nhi siết chặt vô lăng, giọng nói này là của Thẩm Nghiệp Thành, đang lúc dầu sôi lửa bỏng ông ta dám gọi cho cô sao? Lịch Nhi điều chỉnh ngữ điệu của mình sao cho thật bình tĩnh rồi mới trả lời.
- Thật vinh hạnh làm sao, có dịp gì đặc biệt mà Thẩm tổng gọi cho tôi vậy?
Thẩm Nghiệp Thành đã rời khỏi căn hầm ở ngoại ô, ông ta đứng trước sân nghe hương gió biển đợi xe của Mạc gia đến đón.
Tâm tình hiện giờ vô cùng tốt.
- Giữa tôi và cô thì có gì để nói ngoài Tôn Thị, tôi muốn hẹn cô gặp mặt để bàn bạc có được không?
Muốn gặp cô lúc này sao? Cô lại sợ ông ta moi tim quá cơ, Lịch Nhi nhẹ cười chầm chậm nói.
- Thẩm tổng cho một cái giá trước để tôi xem có chấp thuận hay không đã.
- Gấp hai mươi lần như Mr.
Vương đã đưa.
Thẩm Nghiệp Thành không ngại nâng giá, vì ông sẽ mua nó mà không cần tốn một xu.
Lịch Nhi nhếch môi lạnh lùng.
- Xin lỗi, bây giờ tôi không muốn bán cho ngài nữa.
Nói xong cô tắt máy, muốn đưa cô vào tròng sao? Ai vào còn chưa biết đâu, kẻ khát mồi bắt đầu nổi giận rồi.
Thẩm Nghiệp Thành nghiến răng nhìn màn hình điện thoại tối ngòm, Tôn Lịch Nhi dám thách thức ông sao? Chỉ bằng cái răng nanh còn hôi sữa đó? Cứ chờ đó, nhanh thôi ả ta sẽ nếm mùi đau khổ.
Không lâu sau đó một chiếcMercedes-Maybach chạy tới, Thẩm Nghiệp Thành thu lại vẻ mặt tức giận thay thế bằng nét ân hận thẳng tới cửa xe.
Trần Mộc đi theo mở cửa, Mạc lão gia ngồi bên trong, Thẩm Nghiệp Thành cúi đầu một cái rồi chui vào ngồi bên cạnh.
Chiếc xe từ từ lăn bánh vòng về trung tâm thành phố, Mạc lão gia vẫn nhìn thẳng đằng trước không lên tiếng, Thẩm Nghiệp Thành cảm thấy mình nên thể hiện thành ý nên bắt đầu nỉ non.
- Chủ tịch, chuyện vừa rồi…
- Đừng nhiều lời, không lọt tai của tôi đâu.
Đợi có kết quả sàng lọc rồi nói cũng không muộn.
Sáng nay quản gia của nhà họ Mạc liên hệ với số điện thoại của Thẩm Nghiệp Thành hẹn ông ta ra gặp mặt, nếu trái tim của ông ta tương thích với trái tim của Mạc Cao Ân thì Mạc lão gia sẽ tìm cách bảo vệ ông ta trước pháp luật, bởi vì lúc này Cửu Lang người trực tiếp nhận lệnh của Thẩm Nghiệp Thành vẫn chưa tỉnh lại.
Thẩm Nghiệp Thành trước đây liên lạc với Cửu Lang đều bằng sim rác nên không tra ra được thông tin, cũng không có bằng chứng cụ thể nào chứng minh ông ta cấu kết với xã hội đen moi tim của Mạc Thiên Nhật Dạ, mà Lưu Dân Triệt vẫn một mực không khai ra kẻ cầm đầu.
Thẩm Nghiệp Thành bị dội một gáo nước lạnh thì an phận ngồi yên không nói nữa, không khí trên xe vô cùng ngột ngạt, khoảng 30 phút sau bọn họ đến một bệnh viện lớn về tim mạch.
Lý do Mạc lão gia không đưa ông ta đến bệnh viện của Mạc gia vì ở đó có cảnh sát canh giữ.
Viện trưởng ở đây là bạn thân của Mạc lão gia, một y tá nam đón họ ở sảnh rồi trực tiếp đưa vào phòng xét nghiệm.
Tại đây Thẩm Nghiệp Thành được xét nghiệm máu, lấy mẫu xem xét độ tương thích với nhóm máu của Mạc Cao Ân.
Chừng hai giờ đồng hồ Thẩm Nghiệp Thành mới ra khỏi phòng xét nghiệm, hai ngày nữa mới có kết quả.
Bọn họ lại tiếp tục lên xe, tiếp theo là tới đồn cảnh sát.
Thẩm Nghiệp Thành xuất hiện không sớm thì muộn cũng sẽ bị cảnh sát sờ gáy, nhân lúc Cửu Lang còn chưa tỉnh để ông ta tạm giam vài ngày trước đẩy tội cho hắn sẽ không có vấn đề gì.
Mạc lão gia nhìn Thẩm Nghiệp Thành và trợ lí của hắn đi vào cục cảnh sát, tài xế của ông tò mò hỏi.
- Chủ tịch, ngài thật sự muốn lấy tim của Thẩm Nghiệp Thành sao?
Mạc lão gia đốt một tẩu thuốc rít một hơi dài, ông thong thả nhả một ngụm khói qua cửa xe mới chậm rãi lên tiếng.
- Ta có muốn, Cao Ân cũng sẽ không cần, ta cũng không điên tới mức đi móc tim người sống.
- Vậy tại sao ngài lại đưa ông ta đi xét nghiệm, còn tìm cách cho ông ta được tự do?
Mạc lão gia nhướng mắt nhìn qua cửa sổ ra hiệu cho tài xế khởi động xe, một lúc lâu sau ông mới trả lời.
- Vì tôi muốn hắn ta chịu cảm giác đau đớn giống như Nhật Dạ đã chịu, không phải một lần mà là từ từ.
***********
Lịch Nhi về nhà đã là hai giờ chiều, ba cô đang ngồi ở phòng khách lau chùi mấy con cờ tướng đã mòn cũ qua thời gian.
Thấy Lịch Nhi bước vào ông nhẹ giọng hỏi.
- Cao Ân thế nào rồi?
Cô ngồi xuống sofa rút thêm một cái khăn giúp ba mình lau cờ.
- Anh ấy nói vài ngày nữa sẽ thay tim nhân tạo.
Tôn Bách Điền lặng lại một chút, ông không hiểu biết nhiều về y học nhưng cũng biết phẫu thuật thay tim phức tạp và nguy hiểm như thế nào.
Chỉ tội cho người tốt không được ông trời phù hộ.
- Mấy ngày này con vào đó chăm sóc cho thằng bé đi, Tôn gia mang ơn cậu ấy nhiều quá.
- Anh ấy không cho con vào, anh ấy sợ con mệt.
Cổ họng Lịch Nhi hơi nghẹn lại, sáng nay cô thấy chân anh ấy bị phù nhẹ rồi, lúc cô ra về có ghé qua phòng bác sĩ chuẩn bệnh cho anh ấy mới biết tối qua anh ấy lên cơn đau tim, vậy mà anh ấy đã không vạch trần cô lừa anh ấy.
Lịch Nhi trước nay chưa từng có ý nghĩ quá phận với Mạc Cao Ân, cô luôn xem anh như một người anh trai, vậy nên người nhà bệnh cô rất đau lòng.
Tôn Bách Điền cũng không biết phải nói gì nữa, thấy tâm trạng con gái trùng xuống ông đổi chủ đề.
- Bên tòa đã gửi giấy cho Mạc Thiên Nhật Dạ chưa? Hắn vẫn không đồng ý ly hôn sao?
Lịch Nhi hơi dừng tay, sau đó nhanh chóng khôi phục dáng vẻ bình thường không nói quá nhiều chỉ "dạ" một tiếng rồi kiếm cớ chuẩn bị cơm chiều để rời đi.
Danh Sách Chương: